*Thành ngữ Trung Quốc dựa theo điển cố Bào Đinh mổ bò cho Văn Huệ Quân – chỉ việc trải qua thực tiễn nhiều lần, nắm giữ quy luật khách quan của sự vật, vận dụng thuần thục, xử lý điêu luyện. (Theo baike.baidu)
Gần giữa trưa, trong một con hẻm nhỏ ở Lang Lâm, khi mấy người phụ nữ cầm túi hàng hóa bước qua thì các quán ăn nhỏ cũng lần lượt mở cửa. Ông chủ Trần Vũ của quán ăn “Tiểu Thực Đại” vừa ngáp vừa đẩy cửa cuốn lên cao, làm mấy động tác vặn người, lật mặt bảng “Đang kinh doanh” ra phía ngoài. Hôm nay là một ngày nắng, ánh mặt trời chiếu lên khiến người ta ấm áp, Trần Vũ đứng sưởi nắng một lúc thì có mấy người khách quen tới chào hỏi hắn: “Này ~ Anh đẹp trai ơi ~ Mua thức ăn à?”
“Đúng rồi ~” Trần Vũ cười tít mắt đáp lời, thay dép lê rồi định đi ra ngoài. Làm buôn bán nhỏ, người đi mua thức ăn, đầu bếp, người phục vụ và ông chủ đều là một mình hắn, hắn đã sớm quen rồi. Còn chưa bước tới chỗ để xe điện của mình, hắn đã thấy một chiếc túi nilon đen đặt trên xe điện, hắn ngẩn người, nhìn xung quanh một hồi, lại hét to: “Đồ của ai đây!”, nhưng không thấy hồi âm.
Hắn bước tới nhấc cái túi lên, ồ, cũng nặng đấy chứ. “Đồ của ai này!” Hắn lại hét to tiếng lần nữa nhưng vẫn không có ai đáp lại, bèn tò mò mở túi ra, thấy bên trong có mấy khúc xương thịt. Hắn nâng thử một hồi, theo kinh nghiệm nhiều năm thì chỗ này ít nhất phải tầm mười lăm kilogam. Có lẽ là ai mua xương thịt nhưng để quên, hắn hơi động lòng, đã nghĩ hôm nay khỏi phải đi mua thịt, cũng tiết kiệm được một khoản tiền.
Ghé sát vào ngửi, hắn lại hơi thất vọng, cũng bốc mùi rồi, chắc không thể đem ra nấu canh được nữa. Hắn chỉ còn lại chút hi vọng cuối cùng, muốn chọn từ trong đống này vài khúc còn ăn được nhưng khi cầm lên hai miếng gì đó mềm oặt đầy máu… Trần Vũ lật lên lật xuống nhìn một lúc, hoảng sợ, tay run lên, đáng rơi cả túi nilon và hai miếng mềm oặt đó xuống đất.
Tuy biết làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thì phải tỉnh táo trong mọi trường hợp, nhưng vào giờ phút này hắn vẫn không kiềm chế nổi, ngồi phịch xuống đất gào lên — “Giết người rồi!”
Hắn gào khan cả giọng khiến rất nhiều người xúm lại, vẻ mặt mọi người vừa hưng phấn vừa kinh sợ, tranh nhau báo cảnh sát, chỉ một chốc mà Trung tâm chỉ huy 110 của Lang Lâm nhận được không ít hơn mười cuộc gọi báo án của quần chúng nhân dân, đều nói về một chuyện — Ở hẻm Đông Lang Tử, khu Hải Khúc có phát hiện những vụn thi thể!
Một bác gái vừa báo cảnh sát xong thấy Trần Vũ ngã dúi dụi trên mặt đất, bèn tốt bụng kéo hắn lên, còn mắng hắn là đàn ông gì mà nhát gan như thế. Trần Vũ đã sợ đến mất hồn mất vía, hoảng hốt vô cùng, hắn chỉ là một người buôn bán bình thường, từng này tuổi nhưng lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, vừa nghĩ tới bản thân suýt nữa thì cầm mấy thứ kia về nấu canh theo thường lệ, bụng dạ đã lộn tung lên, đẩy mọi người ra chạy về phía quán cơm nhỏ của mình, nôn tới mức không biết trời đâu đất đâu, đờ đẫn ngồi cạnh ao nước.
Cảnh sát ở đồn công an khu vực tới trước một bước để duy trì trật tự, mười mấy phút sau, xe cảnh sát của Chi đội rú còi chạy tới, tách đám đông ra rồi bắt đầu kéo dải cảnh giới. Nhưng đám đông vẫn cứ xúm lại, con hẻm nhỏ vốn chẳng rộng rãi gì giờ càng chật như nêm cối, rõ ràng đã không thể thấy được thứ bên trong dải cảnh giới nữa, nhưng mọi người vẫn cố nghển cổ lau kính để nhìn như thể trong đó đang chiếu một bộ phim điện ảnh đặc sắc cực kỳ kịch tính.
Một kẻ chẳng mấy nổi bật chen vào giữa đám đông, nhìn thoáng qua mấy cảnh sát đang chụp ảnh cho vụn thi thể, trên môi thoáng hiện vẻ khinh thường và nhạo báng, mỉm cười trên sự đau khổ của người khác, di di chân, cuối cùng lặng lẽ chen ra khỏi đám người.
***
Tại chi nhánh trực thuộc bệnh viện Thủ đô số 2, người người qua lại, đông đúc nhốn nháo, Thư Tầm xem mấy dòng trong đơn xét nghiệm, rốt cuộc cũng phải chấp nhận hiện thực là bản thân đang mang thai. Cũng may sáng nay đã làm xong thủ tục đăng ký kết hôn, cũng coi như danh chính ngôn thuận. Cô liếc nhìn Tả Kình Thương đang trò chuyện với bác sĩ, không biết bây giờ anh có tâm tình để tổ chức hôn lễ hay không. Nếu theo tác phong cuồng công việc của anh, hôn lễ của bọn họ chí ít cũng phải gác lại tới khi xác định được danh tính thi thể mới thôi.
Bóng dáng anh cao lớn kiên nghị, khi thì chăm chú gật đầu, khi lại quay đầu nhìn cô một lúc, gửi cho cô một ánh mắt dỗ dành như thể muốn nói mọi chuyện về sau cứ để anh lo.
Anh trò chuyện xong với bác sĩ thì quay người bước về phía cô. Thư Tầm cũng chẳng mong đợi gì, cô đứng lên, dự định tới siêu thị một lúc để chọn chút thức ăn về nhà. Bạn xem đi — Bây giờ cô đã hoàn toàn biến thành một người vợ đảm đang, trọng tâm của cuộc sống đều dời sang việc chăm sóc gia đình. Ngày trước, nếu trong những lúc thế này, phải chăng cô còn đang hồi hộp lo lắng chờ đợi báo cáo khám nghiệm tử thi?
“Chúng ta đi thử áo cưới nhé.” Tả Kình Thương thắt dây an toàn cho cô, nhìn cô, ngón trỏ khẽ chạm nhẹ vào bụng dưới của cô, “Nhân lúc nơi này còn chưa to lên.”
“Anh… vụ án kia thì sao?” Thư Tầm bỗng thấy được cưng chiều mà lo sợ, cô còn tưởng anh sẽ vội vã về nhà đặt vé máy bay tới tỉnh K.
“Em quan trọng hơn vụ án nhiều.” Tả Kình Thương nhấn ga, chiếc xe từ từ chạy khỏi bãi đỗ xe.
Trong lòng ấm áp nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc anh: “Tinh thần chính nghĩa và trách nhiệm sứ mạng của anh đâu mất rồi?”
“Tinh thần chính nghĩa và trách nhiệm sứ mạng cũng không cứu sống được người đã chết.”
“Nhưng có thể cứu thoát rất nhiều nạn nhân khỏi lưỡi dao của hung thủ, không phải sao?” Thư Tầm biết, tên hung thủ này đã trắng trợn khiêu khích cảnh sát thì hắn sẽ không đột nhiên dừng tay, hắn sẽ giết càng nhiều người hơn nữa, hiện tại bọn họ đang chạy đua với thời gian.
“Anh chỉ có thể bảo vệ hai người mà thôi.” Tả Kình Thương ung dung đáp, điểm định vị trên hệ thống dẫn đường của xe là một cửa hàng áo cưới đặc chế cao cấp. Dù thời gian cực kỳ eo hẹp nhưng anh vẫn muốn cho cô một hôn lễ như ý, sau này nhìn lại cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa.
Mỗi cô gái đều chờ mong có một hôn lễ như ý.
Thư Tầm im lặng, chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Trong xã hội này có rất nhiều người đàn ông thích đùa giỡn, còn có cả loại đàn ông ỷ vào sự yêu thương của phụ nữ mà làm trò xằng bậy, lợi dụng sai khiến phụ nữ như đồ chơi, tìm được một người đàn ông chỉ đơn thuần muốn ở bên bạn mãi mãi thực sự không dễ dàng. Bề ngoài cô tỏ ra khó chiều nhưng trong lòng sao có thể không hiểu tình cảm anh dành cho cô, anh yêu cô, chẳng phải cô cũng rất yêu anh đó sao?
Cửa hàng áo cưới đặc chế cao cấp này làm ra một chiếc áo cưới trong vòng ba đến sau tháng, đương nhiên cũng có rất nhiều áo cưới may sẵn, treo kín một dãy dài ngoài phòng thử đồ, phân loại theo từng phong cách khác nhau, không chỉ có áo cưới phương Tây mà còn có cả lễ phục mặc khi chúc rượu và lễ phục đỏ truyền thống Trung Quốc. Với tình hình hiện tại của Thư Tầm, chờ thêm nửa năm nữa là điều không thể, dù sao nơi này cũng có rất nhiều áo cưới đẹp, chọn ngay một bộ cũng không tồi.
Tả Kình Thương ôm eo Thư Tầm, cùng cô chọn từng chiếc, thì thầm thân mật.
Thư Tầm chọn một chiếc áo cưới lệch vai, phần eo điểm xuyết rất nhiều hạt pha lê, dưới ánh đèn nổi bật rực rỡ tựa sao đêm, giản dị nhưng không kém phần trang trọng. Ánh mắt của cô trước giờ luôn chọn rất chuẩn, sau khi mặc thử bước ra ngoài, thấy Tả Kình Thương đang ngồi trên ghế sô pha, hai mắt sáng ngời, anh đứng lên, im lặng thưởng thức một phen, cuối cùng gật đầu.
“Đẹp không?” Thư Tầm hiếm khi ngại ngùng, hỏi anh.
Quả thực đẹp chết đi được ấy.
“Cũng tạm.” Tả Kình Thương dời ánh mắt đi chỗ khác, cố gắng bình ổn trái tim đang đập loạn nhịp, giả vờ trấn tĩnh.
Thư Tầm rất thích chiếc áo cưới này, nhưng nhìn dáng vẻ chẳng mấy hứng thú của Tả Kình Thương hình như anh không thích lắm…
Thực ra suy nghĩ trong lòng Tả Kình Thương lúc này chính là — Không biết tự tay cởi nó ra sẽ có cảm giác như thế nào.
Đây có lẽ la sự khác biệt trong tư duy của phụ nữ và đàn ông. Phụ nữ tưởng mặc quần áo là để đàn ông ngắm nhìn, còn đàn ông chỉ nghĩ tới việc cởi quần áo phụ nữ mà thôi.
Thư Tầm nhận một bộ áo cưới mà nhân viên cửa hàng giới thiệu, lại vào thay đổi rồi bước ra. Bộ áo cưới này hở toàn bộ phần lưng, cổ áo khoét sâu hình chữ V để lộ khe ngực, trong tao nhã còn pha đôi phần gợi cảm.
Tả Kình Thương híp mắt, bộ áo cưới này không tồi, nhưng để người đàn ông khác cũng được ngắm cô thỏa thích thì anh tuyệt đối không cho phép. Anh bước về phía trước, nắm chặt cổ tay cô, dẫn thẳng cô vào phòng thử đồ rồi kéo rèm.
Thư Tầm đứng dựa lưng vào gương, hai tay bị Tả Kình Thương nắm chặt. Chỉ thấy anh nhìn chằm chằm vào khe ngực cô một lúc lâu, rồi bất chợt cúi xuống hôn sâu.
Bốn phía xung quanh phòng thử đồ đều là gương, Thư Tầm nhìn bóng của hai người trong gương, khuôn mặt đỏ bừng. Bên ngoài vẫn có người mà, cách vài lớp rèm người ta còn không biết bọn họ đang làm gì chắc?
Hôn Thư Tầm một lúc lâu, Tả Kình Thương kề trán cùng cô, nói: “Bộ này đẹp hơn bộ lúc nãy nhưng anh sẽ không cho phép em mặc nó trước mặt người ngoài.” Nói xong, bàn tay anh lướt nhẹ qua lưng Thư Tầm, lớp chai mỏng trong lòng bàn tay hơi thô ráp, Thư Tầm khẽ nhúc nhích lại bị anh ôm chặt vào lòng, nhìn từ trong gương, cảnh tượng này còn ngọt ngào tự nhiên hơn bất cứ bức ảnh cưới nào.
Một lát sau, Thư Tàm đỏ mặt vén rèm bước ra ngoài, nói với nhân viên của cửa hàng, cô quyết định mua bộ áo cưới thử lần đầu tiên. Thấy ánh mắt mờ ám của nhân viên cửa hàng, cô bèn quay đầu lườm anh một cái. Kiểu hờn dỗi như vậy trong mắt Tả Kình Thương chỉ là một hình thức làm nũng mà thôi.
Ánh mắt dính trên người Thư Tầm của Tả Kình Thương bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy, trên màn hình báo người gọi tới là Thượng Nhân Phi. Tả Kình Thương nhận điện, giao thẻ tín dụng cho Thư Tầm trước, nói một câu “mật mã em cũng biết đó” rồi bước tới bên ban công nhỏ cạnh cửa sổ.
Nhìn mức giá trên hóa đơn, lại nhìn những chiếc áo cưới có mức giá không nhỏ xung quanh, Thư Tầm một lần nữa cảm thấy mình được đại gia bao nuôi. Nhân viên thu ngân đưa hóa đơn cho Tả Kình Thương ký tên, Thư Tầm làm động tác “giữ im lặng”, nhân viên thu ngân hiểu ý, lẳng lặng đứng cạnh ban công nhỏ chờ Tả Kình Thương nhận điện thoại xong.
“Kình Thương? Đang bận à?” Thượng Nhân Phi hỏi han vài câu rồi vào thẳng chủ đề chính, “Đã có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi nhưng chỉ có một cái đầu thì đúng là rất khó tìm. Phần cổ đúng là bị cưa cứa đứt, khi bị cắt đứt cổ thì nạn nhân đã chết rồi. Tôi tin rằng sau khi cứa đứt đầu nạn nhân hung thủ bèn gửi đầu cho anh luôn, không giữ lại lâu, chuyển phát nhanh từ Lang Lâm tới chỗ chúng ta mất khoảng hai ngày rưỡi, chứng tỏ thời gian tử vong vào khoảng bốn ngày trước, cũng chính là ngày 28 tháng 3. Ngoài ra, sáng sớm ngày hôm nay ở Lang Lâm nhận được báo án, quần chúng nhân dân phát hiện ra một phần thi thể nữ giới, chúng tôi đang so sánh DNA với bên kia, không biết có phải cùng là một người hay không.”
Tay trái Tả Kình Thương đặt lên lan can của ban công, nhìn về phía tán lá một cây thông ở đằng xa, “Trong khoang miệng nạn nhân có lưu lại gì không?”
“Mì, thịt và hai loại rau, còn có cả cặn rong biển. Theo thói quen ẩm thực và nếp sống của người Trung Quốc, nạn nhân chết sau khi ăn bữa trưa hoặc bữa tối.”
“Dấu vân tay thì sao?”
“Vân tay ở vỏ hộp bưu kiện rất hỗn độn, có lẽ là của nhân viên chuyển phát nhanh, còn có mấy dấu của anh. Bên trong hộp không tìm ra dấu vân tay hoặc thứ có giá trị điều tra nào khác.”
Tả Kình Thương thoáng trầm tư, “Khi có kết quả so sánh DNA với phần thi thể ở Lang Lâm thì nhớ thông báo lại cho tôi.”
“Được.” Thượng Nhân Phi ngắt máy, vụ án này tuy khó nhưng anh ta lại không hề cảm thấy áp lực.
Chỉ có nhân viên thu ngân đứng cạnh Tả Kình Thương chờ anh ký tên là khổ thôi, hết phần thi thể gì đó, lại tới đầu người, đầu lâu khiến cô ta sợ run người, lúc Tả Kình Thương quay người lại, cô ta hoảng đến mức lùi một bước, bàn tay cầm bút cũng run lẩy bẩy. Nhưng dù sao người đàn ông này cũng quá đẹp trai, cô ta sẽ không suy tưởng linh tinh nữa.
Kết quả so sánh DNA của Cục cảnh sát Lang Lâm cho thấy, đầu người được gửi cho Tả Kình Thương và phần thi thể do ông chủ cửa hàng Trần Vũ phát hiện cùng là của một người phụ nữ, Chi đội cảnh sát hình sự Lang Lâm bắt đầu xác định danh tính của thi thể trong số hồ sơ người mất tích gần đây. Phân tích dựa theo thời tiết và tình huống thối rửa của thi thể, người phụ này chết vào ngày 28 tháng 3, phần thi thể bị vứt bỏ bao gồm xương đùi, phần cột sống, xương bả vai và một ít cơ thịt dính trên những phần đó. Các phần thân thể khác còn chưa được tìm thấy, không loại trừ khả năng hung thủ đã giấu hoặc vứt chúng ở một nơi xa hơn. Tính theo tuổi xương thì người phụ nữ này khoảng 37 tuổi.
Khi bộ phận pháp y của Cục cảnh sát thành phố Lang Lâm miêu tả về phần thi thể không đầu kia, dùng bốn chữ “Bào Đinh mổ bò”, ý là chia tách cực kỳ chuyên nghiệp, mỗi nhát đều rất dứt khoát, cắt đứt màng gân, gân ở bắp thịt một cách chuẩn xác như người thường xuyên thực hành. Chia tách cơ thể người không giống với mổ gà, không nắm đúng phương pháp, cho dù bạn có khỏe tới mấy cũng khó mà làm được. Một tên đồ tể không có kinh nghiệm và kiến thức y học, muốn tách từng chiếc xương ra như vậy còn khó hơn lên trời. Những chi tiết này đều tiết lộ về thân phận của hung thủ — Là dân chuyên nghiệp, hiểu cặn kẽ kết cấu cơ thể và kỹ thuật giải phẫu chuẩn xác. Hoặc cũng có thể hung thủ vốn không có ý định che giấu nghề nghiệp của chính mình.
Vụ án này khiến Chi đội cảnh sát Lang Lâm không hẹn mà cùng nhớ về vụ án 25/9 xảy ra chín năm trước, hung thủ cũng rất có khả năng là dân chuyên nghiệp nắm vững kiến thức y học.
Đã qua chín năm, liệu có phải do một tên hung thủ gây nên? Nếu phải, vậy hắn vốn có thể tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hưởng phúc tuổi già, vì sao phải gây án một lần nữa, còn khiêu khích Tả Kình Thương một cách trắng trợn như vậy? Nếu không phải thì tại sao hắn lại cố ý tuyên bố với toàn xã hội chuyện mình đã giết người?
Khi Tả Kình Thương nhận được bản fax báo cáo khám nghiệm tử thi thì đã là mười giờ tối. Thư Tầm đã ngủ quên trên ghế sô pha từ chín giờ, được anh ôm vào giường, lúc này tựa như có tâm linh tương thông, chợt tỉnh lại.
Máy fax vẫn đang hoạt động, Tả Kình Thương thấy Thư Tầm bước ra từ phòng ngủ, còn hơi ngái ngủ, anh bèn dịu dàng ôm cô, khẽ hôn lên trán rồi nhẹ giọng hỏi: “Đã đánh thức em sao?”
Thư Tầm lắc đầu, rút ra vài tờ trong tập báo cáo, xem một hồi. Những tế bào não buồn ngủ dần lấy lại tỉnh táo, sau khi đọc xong, đôi mi thanh tú của Thư Tầm nhíu lại, nói mấy chữ: “… Hơi kỳ lạ.”
Tả Kình Thương hiểu ý cô, khẽ gật đầu.
Thư Tầm cầm bút, gạch dưới mấy cụm từ “Hẻm Đông Lang Tử” và “…Phần xương cốt” rồi vẽ dấu chấm hỏi ở bên. “Các phần thi thể trong những vụ án phân thây bình thường khác, đặc biệt là đầu người, hung thủ đều mong có thể vứt càng xa càng tốt, hoặc là chôn sâu dưới đất, tốt nhất là vĩnh viễn không để ai phát hiện ra, còn tên hung thủ này lại không như thế. Phân thây, một là để che giấu mối quan hệ giữa mình và nạn nhân, hai là nhằm thỏa mãn tâm lý bản thân, hung thủ của vụ án phân thây này có lẽ nghiêng về hướng tư duy thứ hai. Hắn gửi cái đầu cho anh, rồi lại vứt phần thi thể còn lại ở trong hẻm Đông Lang Tử nhiều người qua lại, như thể sợ người khác không biết có người không những bị sát hại mà còn bị phân thây. Hiển nhiên từ trong thâm tâm hắn đã hi vọng mọi người có thể phát hiện được, nhưng nếu thế, tại sao hắn lại không vứt thẳng toàn bộ thi thể đi? Bởi vì ví dụ như vứt tay ở rãnh nước, vứt chân tại thùng rác, gửi đầu tới đài truyền hình — vậy thì càng được chú ý, thậm chí gây khủng hoảng lớn hơn.”
Tố chất vừa tỉnh ngủ mà đã nói một lời trúng đích kiểu này, quả thực khiến Tả Kình Thương nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.
Vấn đề là anh lại rất muốn hôn cô ngay lập tức, vậy phải làm sao bây giờ?
Đáp án, suy nghĩ không bằng hành động!
Thư Tầm bị đẩy lên ghế sô pha, người nào đó đè lên thân thể cô hoạt động một hồi, cuối cùng ngậm lấy tai cô, khẽ mút vào, khiến cô ngứa vô cùng.
“Làm gì thế?” Thư Tầm không hiểu ý anh, chớp chớp mắt hỏi. Cô vĩnh viễn cũng không biết được trong mấy lời kia của mình, là câu nào đã kích thích con cún lớn trong lòng Tả Kình Thương nhảy ra.
“Không có gì.” Tả Kình Thương đứng dậy, tiện thể kéo cô lên. Ai nói nam nữ phối hợp, làm việc không mệt? Vốn không muốn làm việc nữa ấy chứ, hoặc là muốn làm loại việc chẳng đứng đắn gì cho cam. Cún lớn cũng biết, cứ nhìn thấy nữ chủ nhân liền nhào tới liếm như vậy là không đúng.
Tả Kình Thương mở trang web tìm kiếm, tìm bản đồ thành phố Lang Lâm, hẻm Đông Lang Tử, chỉ thấy hai bên con hẻm toàn là quán ăn nhỏ, tiệm tạp hóa nhỏ, quán internet…, là một con hẻm nhỏ cực kỳ bình thường ở thành phố. Anh chỉ vào lời khai của Trần Vũ – người phát hiện ra một phần thi thể, trên đó ghi: “Tôi còn tưởng đấy là xương heo, được hời to rồi, định mang về nhà nấu canh nhưng lại phát hiện ra bên trong không phải thịt heo.”
Có rất nhiều người phát hiện ra một phần thi thể từng trải qua sự việc tương tự, trong vụ án phân thây 19/1, một bác gái nhặt được túi nilon chứa thi thể bị chặt vụn, còn cho rằng là ai mua thịt heo mà đánh rơi, mang về nhà rửa sạch mới phát hiện ra có ngón tay người.
“Phần hung thủ vứt đi chủ yếu là xương mà không phải thịt.” Tả Kình Thương phân tích, “Xương đùi, cột sống và xương bả vai đều là những phần khó xử lý nhất trên thi thể, người thường rất dễ nhận nhầm chúng thành xương heo, bò, gia súc… Với hắn mà nói, những bộ phận khó xử lý này đã không còn tác dụng, cũng không thể chặt nhỏ thêm nữa cho nên hắn ném đi luôn, tiện thể gây chú ý và tạo khủng hoảng. Trong cuộc sống hiện thực, thật ra hung thủ là một người không hề nổi bật, nhưng hắn lại cảm thấy bản thân rất đặc biệt, cho nên đã chọn phương pháp cực đoan này để thỏa mãn nguyện vọng của bản thân.”
Sống lưng Thư Tầm lạnh toát, anh luôn dùng những dụng ý xấu nhất để phỏng đoán về hung thủ, nhưng thường thì lần nào anh cũng đoán đúng. “Đây liệu có phải một vụ án mạng không có mục tiêu đặc biệt, chỉ cần là con người, đều có khả năng bị sát hại hay không?” Thư Tầm nhíu mày lần nữa, bởi vì loại sát nhân này cực kỳ khó bắt, nếu hắn đang ở thời kỳ hưng phấn, hắn sẽ biến thành kẻ sát nhân hàng loạt điên cuồng, có thể tóm được hắn giữa biển người hay không, ngoài kỹ năng chuyên nghiệp còn cần cả vận may.
“Chi tiết khó hiểu chính là, tại sao tên này đột nhiên lựa chọn công bố rộng rãi tội ác của hắn, nguyên nhân gì khiến hắn nhất định phải làm như vậy?”
Thư Tầm khẳng định: “Hắn đang bước vào thời kỳ hưng phấn.”
Tả Kình Thương than nhẹ một tiếng, ôm eo Thư Tầm, ghé sát bên tai cô, hối lỗi nói: “Xem ra chúng ta sắp phải trải qua một tuần trăng mật đầy sóng gió.”
“Quen rồi.” Thư Tầm dở khóc dở cười lắc đầu.
***
Công tác xác định danh tính nạn nhân được Chi đội điều tra hình sự Lang Lâm triển khai rầm rộ, rốt cuộc tìm được một phụ nữ nghi ngờ chính là nạn nhân từ một vụ án mất tích đăng trên báo – Chương Thần Phân, 36 tuổi, nhà ở huyện Ngọc Ninh cách thành phố Lang Lâm khoảng 20km, đã ly dị, có một đứa con gái 10 tuổi, hiện đang sống với mẹ. Bình thường cô ta làm việc ở một tiệm làm đầu, cách một hoặc hai tuần lại về nhà một lần.
Mẹ Chương Thần Phân – bà Lý Anh đi báo án vào ngày mùng 1 tháng 4, trong thông tin đăng ký của vụ án, bà Lý Anh nói: lần cuối khi con gái rời nhà thì từng nói, khoảng 30 tháng 3 sẽ lại về, nhưng đến ngày 30 tháng 3, bà Lý Anh gọi điện vho Chương Thần Phân, hỏi con gái có muốn về nhà ăn cơm tối hay không, thì có tiếng báo tắt máy. Từ 30 tháng 3 đến mùng 1 tháng 4, bà ta đã gọi điện cho con gái rất nhiều lần nhưng di động vẫn tắt máy, cuối cùng đi báo án vào sáng ngày mùng 1 tháng 4.
Tấm ảnh mà cảnh sát Thủ đô gửi tới trông quá kinh khủng, Chi đội cảnh sát hình sự Lang Lâm sợ bà Lý Anh không chịu đựng nổi, nên chỉ lấy máu của bà Lý Anh để xét nghiệm quan hệ ruột thịt với DNA của thi thể, chứng thực hai người có quan hệ ruột thịt. Như vậy, thân phận của nạn nhân được xác định là Chương Thần Phân.
Chương Thần Phân làm việc tại “Tiệm làm đầu Mỹ Mi”, ông chủ A Kiệt nói, sau khi A Phân (tức Chương Thần Phân) tan việc vào tối ngày 27, từ đó không tới làm nữa, vì nghề này của bọn họ không thích giao tiếp với cảnh sát, cho nên ông ta không nghĩ đến việc phải đi báo án, hơn nữa khi đó ông ta còn tưởng Chương Thần Phân về nhà mình ở huyện.
Tối ngày 27 theo lời ông ta thực chất là tảng sáng ngảy 28, kỳ thực tiệm làm đầu này không mở cửa vào ban ngày, thường thì chỉ mở cửa từ sáu giờ chiều tới sáu giờ sáng hôm sau. Qua dáng vẻ nói năng thận trọng của ông ta, có thể thấy được tiệm làm đầu này cũng chẳng phải nơi kinh doanh đàng hoàng.
Cảnh sát hỏi địa chỉ nhà trọ của Chương Thần Phân, bắt đầu điều tra các camera giao thông dọc đường về nhà của cô ta.
Biết tin con gái bị sát hại, trong khi khóc, bà Lý Anh khẳng định với cảnh sát, nhất định là do con rể cũ Ngụy Khả gây nên, bà nức nở nói, sau khi ly hôn Ngụy Khả vẫn đến tìm Chương Thần Phân để vay tiền nhưng không bao giờ trả, có một lần Chương Thần Phân không cho vay nữa, hắn liền nói sẽ giết người, không chỉ muốn giết Chương Thần Phân mà còn muốn giết luôn con gái của hắn ta. Ngụy Khả nghiện cờ bạc, ngày trước cũng vì hắn thua táng gia bại sản nên Chương Thần Phân mới chọn ly hôn. Trong mắt bà Lý Anh, Ngụy Khả là tên điên, rất có thể vì bị con gái bà từ chối cho vay tiền mà sát hại cô ta.
Cảnh sát Chiêm Húc thuộc một tổ trọng án của Chi đội mới đi làm không lâu, thấy mẹ của nạn nhân khóc tới mức này, cực kỳ thương cảm, vừa đưa khăn giấy cho bà Lý Anh vừa hỏi: “Ngụy Khả làm nghề gì?”
“Ngày trước nói là… làm tài xế xe tải.. Bây giờ… không biết đang làm gì.” Bà Lý Anh khóc tới gần như suy sụp, hai mắt mở trừng trừng như thể một giây sau sẽ qua đời.
“Hắn từng làm đồ tể, hoặc làm bác sĩ sao?” Chiêm Húc kiên nhẫn hỏi.
“Không, không. Nếu nó có bản lĩnh ấy thì đã đi làm đàng hoàng rồi, cũng chẳng suốt ngày tìm con gái tôi đòi tiền. Con gái — đáng thương — của tôi!!!” Bà Lý Anh tiếp tục kêu khóc.
Chiêm Húc nghĩ, tên Ngụy Khả này hiềm nghi rất nhỏ. Nhưng để chắc chắn, anh ta vẫn cùng đồng nghiệp tới nhà Ngụy Khả, không thấy ai, nghe hàng xóm nói hắn ta tự mở sòng bài nên đã bị cảnh sát bắt đi rồi, lại gọi điện thoại hỏi, Ngụy Khả bị bắt vào ngày 25 tháng 3, bây giờ còn chưa được thả. Như vậy có thể loại trừ Ngụy Khả khỏi vòng hiềm nghi, điều này đã sớm nằm trong dự đoán.
Chiêm Húc quay lại tòa nhà Chi đội, đúng lúc Lâm Hi phụ trách kiểm tra video từ camera giao thông cũng lấy được video về.
Tảng sáng, hơn 5 giờ ngày 28, Chương Thần Phân ra khỏi tiệm làm đầu, bước vào một con hẻm nhỏ, cô ta phải đi qua một dãy nhà thấp bé cũ kỹ ở khu Hải Khúc mới tới nhà trọ của mình ở một nơi khác.
Dãy nhà cũ kỹ này là một khu vực nội thành cũ chưa được cải tạo của khu Hải Khúc thành phố Lang Lâm, có người nói trong con hẻm này còn có những ngôi nhà và đền thờ được xây dựng từ hai, ba trăm năm trước, hình như đầu năm nay chính quyền Lang Lâm đã hoạch định phương án biển khu vực này thành điểm du lịch, trở thành biểu tượng văn hóa của Lang Lâm. Hiện nay, đã đặt kế hoạch xây dựng một con đường văn hóa, vài quán cà phê nhỏ và quán bar cũng sắp chuyển tới.
Tính theo tốc độ đi bộ, khoảng 15 phút là Chương Thần Phân có thể ra tới đường lớn, thế nhưng camera ở đường lớn đối diện cũng không quay được bóng dáng của cô ta. Để xác nhận cô ta có đi đường vòng hay không, Lâm Hi đã xem tất cả các video của một tháng trước ngày 28, chỉ cần đi làm, Chương Thần Phân đều sẽ đi qua những dãy nhà cũ kỹ kia để ra đường lớn vào tầm 4,5 giờ sáng.
Điều này chứng tỏ, tảng sáng ngày 28, sau khi biến mất khỏi phạm vi của camera thứ nhất, Chương Thần Phân đã ngã vào vực sâu địa ngục một cách khó hiểu.
Con ngươi của Chiêm Húc nhìn chằm chằm vào video giám sát đến mức sắp rơi cả ra, vuốt mắt hỏi: “Trong camera khác có thấy bóng dáng của Chương Thần Phân không? Anh đã hỏi người dân ở những hộ gia đình hay hàng quán ven đường chưa?”
Lâm Hi xua xua tay, “Ngoại trừ con phố văn hóa đang quy hoạch kia ra thì ở nơi khác không còn camera đâu. Người anh em à, dù sao cũng là khu nội thành cũ, ông cha ta rỗi hơi lắp camera ở đấy làm gì?”
“Ôi, giờ thì chẳng biết đường nào mà lần nữa, ai cũng ngóng trông Tả Kình Thương tới đây thôi.” Hồng Thế Kiện – Một cảnh sát rất đáng ghét của tổ hai đi ngang qua phòng họp nhỏ, thò đầu vào cười hi hi trêu chọc. Anh ta là đàn anh khóa trên của Chiêm Húc, cùng tốt nghiệp một trường nhưng chẳng thân thiện tí nào, chỉ thích mỉa mai đã kích người khác, độc mồm độc miệng cực kỳ.
“Giáo sư Tả sắp tới đây?” Lâm Hi quay lưng về phía Hồng Thế Kiện, không thèm để ý đến anh ta, kích động hỏi Chiêm Húc.
“Hung thủ gửi đầu của Chương Thần Phân cho anh ấy, tám phần mười anh ấy sẽ thực sự tới đây.” Chiêm Húc cũng không nhìn Hồng Thế Kiện, giọng nói chứa đầy sự chờ mong.
Hết chương 31.