Chương 287

Chương 287

Tiêu Vân Trác ở bên tai Ngu Thụy Lân thấp giọng nói mấy lời. Ngu Thụy Lân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó gật gật đầu tán thành, cuối cùng nói: “Thái tử cứ yên tâm, thảo dân biết rõ phải làm thế nào!”

Sau khi Ngu Thụy Lân đi, Tiêu Vân Trác cũng không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ công chuyện, nhìn xích đu trống không kia không ngừng ngẩn người. Hy nhi, nàng bây giờ có tốt không? Bất kể tình huống gì, nàng đều phải bảo vệ bản thân thật tốt. Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ tìm được nàng!

***

Thường Hy giờ phút này đang nhàm chán đến thối người. Nàng bị nhốt trong gian phòng này có đến năm, sáu ngày rồi. Một ngày ba bữa có người đưa cơm, mặc dù không có trói nàng thế nhưng cứ đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ hẹp này đúng là buồn muốn chết. Cửa sổ cũng đóng đinh, không còn đường chạy trốn, trừ phi là thần tiên biến thân may ra mới thoát khỏi kiếp này!

Thường Hy cho đến bây giờ cũng không nhìn thấy người trói mình, càng không nhìn thấy người muốn nhận nàng, bị vây ở trong căn phòng này ròng rã mấy ngày trời.

Đem cửa sổ chọc một lỗ thủng nho nhỏ, mỗi ngày Thường Hy đều từ lỗ thủng này mà quan sát hoạt động bên ngoài viện tử. Trải qua mấy ngày kiên trì quan sát, Thường Hy phát hiện ra người trong viện này cũng có hạn, chính là một nữ đầu bếp, hai tỳ nữ, còn có bốn, năm tên thủ vệ, còn lại không thấy ai khác. Thường Hy không nhìn thấy Ngọc Linh cùng Thái Thanh ngày đó nói chuyện, nơi này tất cả đều là xa lạ, gương mặt không một chút biểu tình. Bất kể nàng có nói gì bọn họ cũng không phản ứng, thật là làm cho người ta buồn bực càng thêm buồn bực.

Khóa cửa lại vang lên, Thường Hy lập tức nhanh nhẹn rời khỏi cửa sổ, đến bên kia ngồi xuống, cầm trong tay quyển sách mà mấy ngày trước nàng sống chết đòi thị nữ mang đến, chuyên tâm nhìn, tựa hồ vô tâm với chuyện bên ngoài đang xảy ra.

Một phụ nữ trung niên hơi mập đi vào, bưng trong tay là khay gỗ sơn đen khắc hoa, bên trên là hai món canh cộng thêm một chén cơm, đây chính là cơm trưa của Thường Hy rồi. Thị nữ kia sau khi đi vào liền quan sát Thường Hy một cái, chỉ thấy nàng đang tập trung tinh thần đọc sách, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ lạ. Cô gái này thật không tầm thường, đã rơi vào trong hoàn cảnh như thế này còn có thể trấn định như vậy! Bọn họ đặt thức ăn ở trên bàn xong liền yên lặng ra ngoài!

Nghe được thanh âm khóa cửa truyền đến, lúc này Thường Hy mới chậm rãi buông cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy nhẹ nhàng đến trước bàn ngồi, cầm lên đũa ngà bắt đầu dùng bữa. Mỗi ngày thức ăn đều rất ngon miệng, chén đũa, thìa dĩa nhìn qua rất tinh xảo. Hôm nay đưa tới là đũa làm bằng ngà voi trắng, nhà bình thường làm gì có được những đồ vật này!

Ngay cả trong lòng có nghi ngờ nhưng trên mặt Thường Hy vẫn không lộ ra nửa điểm bởi vì nàng biết kẻ địch càng không hiểu rõ nàng, nàng càng nắm chắc phần sống sót. Cho nên nàng vẫn như cũ bình thản, ung dung, ưu nhã từng ngụm từng ngụm dùng cơm.

Thần thái không chút hoang mang của Thường Hy khiến cho một nữ nhân ở một gian phòng ốc khác đang quan sát nàng có chút cau mày. Tuổi nhỏ mà có thể trấn định như vậy khó trách nhi tử nhà mình yêu thích, xem ra phải cùng nàng nói chuyện một phen rồi.

Chỉ cần nàng thức thời, mình sẽ tuyệt không làm khó nàng. Nếu như không chịu, mình cũng đành hạ thủ không lưu tình!

Chân mệnh thiên nữ còn sống thì khiến mọi người truy đuổi, chết đi lại tốt, xong hết mọi chuyện.

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Score 9
Status: Completed Author:

Thể loại: cổ trang, cung đấu

Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất – nữ nhi của thương nhân.

Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có một tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người!

“Nguyên lai là cô!” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi.

“Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận không thể róc xương lóc thịt của hắn, nhất thời hóa đá! Đây hắn phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử!

Một ngày nào đó.

“Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?”

“Đi hỏi Ngu cung nữ!”

“Hải Hà vương đang muốn xông vào phủ, không ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?”

“Đi hỏi Ngu cung nữ!”

“…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ?

Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này đi!”

***

*hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông nhỏ, ý chỉ khoan dung độ lượng.

*trừng mắt tất báo: người ta thì có thù tất báo nhưng chị Hy thì chỉ cần trừng mắt cũng sẽ cố sống cố chết mà báo thù!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset