Chương 33: Tuyển chọn – trận chiến đầu tiên (3)

Tuyển chọn – trận chiến đầu tiên (3)

Tiêu Vân Trác nghe thấy Thường Hy nói như vậy, ánh mắt khẽ lóe lên một chút, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một đường vòng cung, con ngươi thâm thúy đang nhìn Thường Hy lại phát thâm sâu thêm mấy phần.

Hoàng quý phi nghe xong có chút sững sờ, hiển nhiên thái độ xử lý của Thường Hy đối với chuyện này làm người ta có chút không hiểu. Nếu là người khác gặp phải chuyện này đã sớm la hét ầm ĩ đòi tìm kiếm công đạo, đừng bảo là ở Vĩnh Hạng, chỉ sợ là ngay ở nơi này cũng sẽ không ngừng cãi cọ rách việc. Nhưng là Thường Hy lại không làm như vậy, ngược lại còn trình lên một mảnh gấm trắng, điều này làm người khác có chút không rõ.

Mị phi không chớp mắt nhìn Thường Hy, hàm răng cắn chặt. Bà ngược lại nhìn lầm, không nhận ra nha đầu này còn có can đảm được như vậy, lại dám ở trong cung điện vàng ngọc này, trước mặt vô số người nói ra thỉnh cầu, trong mềm có cứng, lại không mất đi thái độ nghi ngờ. Mình đúng là thực coi thường nàng ta, nghĩ tới đây lông mày không khỏi cau lại.

Tĩnh phi cùng Mẫn phi đều là lần đầu tiên nhìn thấy Thường Hy. Mặc dù thường ngày đều nghe được đây là một đại mỹ nhân, nhưng vạn vạn không nghĩ tới đây còn là một người cơ trí như vậy. Hai người liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng dẫn lên một tia cười nhạt rồi lại quay đầu đi hướng khác.

“Quý phi tỷ tỷ, người xem chuyện này… nghe có được không?” Mẫn phi cười một tiếng, trên mặt lại mang theo gió mát dịu dàng, chỉ nghe nàng nói tiếp: “Muội xem đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, bức tranh thêu đang êm đẹp lại bị người ta phá hư, có thể thấy được người kia quả là đức hạnh bại hoại, đợi đến sau khi tuyển tú kết thúc phải điều tra lại thật tốt mới phải, tránh cho có kẻ tiểu nhân coi thường cung quy. Nếu như không tra xét cá nước rõ ràng khó tránh sẽ khiến lòng người không phục, có phải hay không quý phi tỷ tỷ?”

Hoàng quý phi nghe vậy, trong lòng hơi cáu Mẫn phi nhiều chuyện, nhưng là lại ngại trước mặt nhiều người nên cũng chỉ có thể cười nói: “Lời của Mẫn phi không sai, mặc dù muốn tra xét cũng phải chờ cho xong đợt tuyển chọn đã!”

Mắt Mẫn phi chợt lóe, ý tứ của Hoàng quý phi rất rõ ràng rồi, nếu Ngu Thường Hy có thể may mắn được chọn trúng, chuyện này tự nhiên phải điều tra, nếu không thì ai còn muốn vì một tú nữ lạc tuyển mà phí tâm phí sức. Mẫn phi chẳng qua là cũng muốn nói ý như vậy, nàng thấy Ngu Thường Hy này cho mình một cảm giác rất kỳ quái, cho nên cũng không keo kiệt giúp đỡ nàng một chút. Nghe xong lời của Hoàng quý phi, Mẫn phi cũng chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Vẫn là quý phi tỷ tỷ suy nghĩ chu đáo!”

“Ngu Thường Hy, ngươi có thỉnh cầu gì?” Sắc mặt Hoàng quý phi nghiêm nghị, trong ánh mắt nhìn mọi người có thêm mấy phần ngưng trọng cùng uy nghiêm, làm người ta không rét mà run.

Chúng các tú nữ cũng không dám thở mạnh, run run rẩy rẩy đứng ở nơi đó, trong lòng lại nghĩ đến tột cùng là người nào làm ra chuyện này? Lệ Bình đứng ở hàng sau, không thấy được thân ảnh của Thường Hy, trong lòng âm thầm vì nàng mà trở nên gấp gáp, nha đầu này không cần phải tự rước thêm họa mới phải! Nhưng ngay cả khi trong lòng lo lắng như vậy cũng tuyệt nhiên không dám đứng lên vì Thường Hy nói mấy câu. Thứ nhất, Thường Hy không nhắc tới nàng; thứ hai, nàng không biết Thường Hy muốn làm gì, sợ mình làm ngược trở lại, nghĩ tới đây càng phát sốt ruột.

“Bẩm Hoàng quý phi, mục đích của người phá hủy bức tranh thêu của dân nữ không nói ai cũng biết, là hy vọng muốn dân nữ bị lạc tuyển (trượt). Nói không hay một chút thì không dâng tranh thêu lên chính là phạm vào tội lớn, theo luật thì phải xử tử. Dụng tâm của người này không thể nói là không độc. May mắn chư vị nương nương nhìn rõ mọi việc, cho dân nữ một cơ hội giải thích, dân nữ vô cùng cảm kích. Cho nên dân nữ muốn tại đây thêu một bức chân dung quý phi nương nương, thứ nhất chứng thực được tài nghệ của dân nữ, thứ hai cũng là để dân nữ bày tỏ niềm cảm kích đến quý phi nương nương đã ban cho dân nữ ân điển này!”

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Score 9
Status: Completed Author:

Thể loại: cổ trang, cung đấu

Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất – nữ nhi của thương nhân.

Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có một tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người!

“Nguyên lai là cô!” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi.

“Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận không thể róc xương lóc thịt của hắn, nhất thời hóa đá! Đây hắn phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử!

Một ngày nào đó.

“Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?”

“Đi hỏi Ngu cung nữ!”

“Hải Hà vương đang muốn xông vào phủ, không ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?”

“Đi hỏi Ngu cung nữ!”

“…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ?

Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này đi!”

***

*hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông nhỏ, ý chỉ khoan dung độ lượng.

*trừng mắt tất báo: người ta thì có thù tất báo nhưng chị Hy thì chỉ cần trừng mắt cũng sẽ cố sống cố chết mà báo thù!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset