Chương 346

Chương 346

Có lẽ là do có chuyện trong lòng nên chưa đến tờ mờ sáng Thường Hy đã tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy dung nhan quen thuộc khi ngủ của Tiêu Vân Trác. Không biết có phải hắn nằm mơ thấy điều gì không tốt hay không, chân mày nhíu lại thật chặt, nàng không kìm được mà đưa tay sờ lên trán của hắn, dọc theo hai hàng lông mày cương nghị, mắt, sống mũi, một đường đi xuống. Thường Hy cảm thấy bên hông căng thẳng, biết hắn tỉnh, cười nói: “Nên rời giường rồi chứ? Hôm nay phải vào hoàng cung Minh Khải quốc, chuẩn bị sớm một chút.”

“”Không vội, ngủ tiếp một lát.” Tiêu Vân Trác tuy nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn mở ra, cẩn thận nhìn một chút thần sắc Thường Hy, cao hứng nói: “Nhìn tinh thần nàng so với hôm qua thì tốt hơn nhiều.”

Thường Hy gật đầu một cái, nói: “Hàng tiên sinh sai người phối trí thuốc vẫn có chỗ dùng, mặc dù không thể tiêu trừ hết toàn bộ độc tính nhưng lại có thể giảm triệu chứng thích ngủ của ta. Đây cũng là chuyện tốt.”

Nhắc tới Hàng Nhạc Thủy, thần sắc Tiêu Vân Trác có chút cổ quái, nhìn Thường Hy nói: “Vào thành Bình Giang, Hàng tiên sinh tựa hồ biết rất nhiều người, có rất nhiều tin tức đều là do ông ấy thăm dò được.”

Nghe được Tiêu Vân Trác thử dò xét, Thường Hy hơi trầm tư, sau đó nói: “Hàng tiên sinh là ta ở trên đường vô tình gặp được, đã nhiều lần cứu tính mạng ta, là chính nhân quân tử chân chính. Chỉ là lúc mới gặp mặt không ít lần khiến ta tức chết…”

Thường Hy chậm rãi đem việc quen biết Hàng Nhạc Thủy nói ra. Tiêu Vân Trác nghe được Hàng Nhạc Thủy nói nhưng ngôn ngữ chợ búa phố phường, trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn là Thường Hy cũng học được mấy phần bộ dáng của người đàn bà chanh chua nơi phố to ngõ nhỏ. Nhìn Thường Hy khi nhắc đến chuyện kia thì cả người đều lên tinh thần, trong lòng hắn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Hắn thích Thường Hy vui vẻ tràn đầy sinh khí như vậy, không thích cảnh nàng nằm bệnh thoi thóp, để cho hắn không cách nào an tâm, cả ngày nghĩ đến nàng.

“Nghe nàng nói như vậy, Hàng tiên sinh có vẻ là người rất thú vị. Nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy ông ấy thâm tàng bất lộ.” Tiêu Vân Trác vừa ngồi dậy vừa đỡ Thường Hy dựa vào trong ngực mình rồi mới lên tiếng.

Thường Hy đột nhiên nhớ tới vẻ mặt kỳ lạ của Vân Thanh khi nhìn thấy Hàng Nhạc Thủy, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Vân Thanh cô cô không muốn hồi cung nữa. Cô cô muốn nhờ ta cầu tình giúp, Thái tử gia chàng thấy thế nào?”

“Cô cô cực khổ nhiều năm như vậy, ta vốn định thay cô cô an bài một cuộc sống ổn định sau này. Còn nếu như cô cô muốn xuất cung cũng không sao, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi.” Tiêu Vân Trác cũng không có phản đối, dù sao Vân Thanh đã hy sinh cho mẹ con bọn họ quá nhiều, mặc dù cô cô cũng chỉ là vì Tấn vương mới làm như vậy. “Chờ ta về cung sẽ ban cho cô cô chút bạc, tránh cho cuộc sống quá cực khổ.”

Thường Hy gật đầu một cái, nói: “Chàng có phát giác hay không, Vân Thanh cô cô rất để ý đến Hàng tiên sinh?”

Tiêu Vân Trác sửng sốt: “Nàng nói là?”

“Ta cũng không dám xác định, chẳng qua là ta cảm thấy Vân Thanh cô cô có thể thích Hàng tiên sinh, ánh mắt nhìn Hàng tiên sinh cũng không giống với những người khác. Có cơ hội thì chàng nên tác hợp cho bọn họ, tránh cho cô đơn lẻ bóng. Nửa đời sau còn dài, có người làm bạn cũng tốt.” Thường Hy cười nói, đến hôm nay nàng chỉ hy vọng ai muốn có hạnh phúc thì được hạnh phúc, không giống như nàng, con đường phía trước biến đổi khôn lường.

“Được, ta sẽ chú ý.” Tiêu Vân Trác gật đầu đáp ứng, mặc dù hắn cũng không hứng thú gì với việc làm bà mai nhưng cũng cứ thử xem sao.

“Lệnh huynh ẩn mình trong thành Bình Giang, tối qua mới đưa tin tức tới, đã vào được trong khách điếm này. Đợi lát nữa huynh muội hai người gặp mặt rồi trò truyện một lát.” Nói tới chỗ này liền dừng lại, nhìn Thường Hy rồi tiếp tục: “Ta cũng nhận được mật báo nói Vân Đô tựa hồ có biến. Các hoàng tử xuất cung cả, hậu cung có vẻ không yên.”

Thường Hy nghe mà trong lòng rét lạnh, nghĩ đến Dương Lạc Thanh mà cảm thấy kinh hoảng, nữ nhân này giấu trong mình không biết bao nhiêu dã tâm… Nàng vội vàng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

“Chỉ nghe nói trong hậu cung giống như đã xảy ra chuyện gì đó nhưng rất nhanh liền chìm đi xuống. Ngay cả Ngũ Hải cũng không nắm được tin tức chính xác.” Sắc mặt Tiêu Vân Trác không tốt, nhìn Thường Hy khẽ trầm tư nói. Hàng Nhạc Thủy nói cần phải khiến Thường Hy suy nghĩ nhiều một chút, tinh thần mới không dễ lâm vào giấc ngủ, nếu không hắn cũng không đành lòng khiến nàng lo lắng.

Thường Hy thật bị hù sợ. Ngũ Hải ở trong hậu cung có tai mắt khắp nơi, địa vị vững chắc, nếu như ngay cả hắn cũng không hỏi thăm ra tin tức thì chuyện có vẻ đã phát triển ra thành trình độ bọn họ không thể khống chế rồi. Đổi lại góc độ nói, người khác chính là nhắm vào bọn họ mà làm, phòng bị bọn họ, cho nên Ngũ Hải mới không thăm dò được tin tức. Nói không chừng hậu cung đã bị người ta khống chế cho nên mới phong tỏa tin tức. Dù sao bất kể là trường hợp gì thì đều bất lợi đối với bọn họ.

Bên này còn chưa có giải quyết xong, bên kia lại xảy ra chuyện, đúng là họa vô đơn chí rồi!

“Vậy chàng cho rằng là có chuyện gì xảy ra? Trong lòng có đối tượng hoài nghi hay không?” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác hỏi.

“Trước khi xuất cung ra đã tung ra mạng lưới tình báo, mấy ngày nữa liền có tin tức.” Tiêu Vân Trác nhìn ánh mắt không ngừng chớp động của Thường Hy, lại nói: “Nàng có phải đã hoài nghi người nào hay không?”

Thường Hy gật đầu một cái, nói: “Dương Lạc Thanh và Tần Nguyệt Như có liên quan đến nhau, ta đoán chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Tần Nguyệt Như. Chúng ta vào cung đợt này nên thử dò xét xem sao.”

Tiêu Vân Trác nhìn đến Thường Hy một thân tinh thần sáng láng, nhớ đến lời nói của Hàng Nhạc Thủy, quả nhiên cảm thấy hắn nói có lý, cười nói: “Được, nàng có thể đi làm. Nếu như làm cho Tần Nguyệt Như tức chết thì càng tốt!”

“Thế gian này cũng không có Chu Du thứ hai. Tần Nguyệt Như làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy mà vẫn còn sống, xem ra làm bà ta tức chết là chuyện không dễ dàng đâu.” Thường Hy không nhịn được mà hé miệng cười, hôm nay tinh thần cảm giác tốt hơn rất nhiều, ngay cả đầu óc cũng linh hoạt, tâm trạng có mấy phần cao hứng. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy sắc trời không còn sớm thì nhanh chóng giục Tiêu Vân Trác rời giường.

Hai người thu thập xong rồi ra khỏi phòng hội hợp với mọi người. Ở dưới lầu, mọi người thấy Thường Hy xuống cũng không nhịn được cao hứng trở lại, vây quanh nàng nói chuyện thật lâu rồi mới ngồi xuống chỗ của mình. Ngu Thụy Lân càng thêm hưng phấn không thôi, ngay cả trong đôi mắt cũng chớp động ánh nước. Mạnh Điệp Vũ nhìn huynh muội bọn họ tình thâm, trong lòng càng không ngừng hâm mộ. Nếu nàng cũng có được một ca ca như vậy thì tốt biết bao nhiêu.

Hàng Nhạc Thủy nhìn Thường Hy một cái, cười nói: “Tiểu nha đầu, cái này ngươi cầm lấy, tí nữa đến cửa cung thì ăn vào, ngàn vạn lần đừng quên.”

Thường Hy nhìn thấy Hàng Nhạc Thủy đưa cho mình một bình ngọc trắng nhỏ tinh xảo thì vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Đây là cái gì?”

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Score 9
Status: Completed Author:

Thể loại: cổ trang, cung đấu

Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất – nữ nhi của thương nhân.

Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có một tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người!

“Nguyên lai là cô!” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi.

“Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận không thể róc xương lóc thịt của hắn, nhất thời hóa đá! Đây hắn phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử!

Một ngày nào đó.

“Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?”

“Đi hỏi Ngu cung nữ!”

“Hải Hà vương đang muốn xông vào phủ, không ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?”

“Đi hỏi Ngu cung nữ!”

“…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ?

Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này đi!”

***

*hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông nhỏ, ý chỉ khoan dung độ lượng.

*trừng mắt tất báo: người ta thì có thù tất báo nhưng chị Hy thì chỉ cần trừng mắt cũng sẽ cố sống cố chết mà báo thù!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset