Lời của Loki khiến tâm trạng Frigg suy sụp. Hai người sóng vai đi về, vẫn không nói gì. Cho đến ngoài rừng Haehner, Loki mới mở miệng nói: “Chỉ cần em không rời khỏi Anerboda là đúng rồi sao.”
“Không chỉ như thế, em còn phải đối xử tốt với cô ấy.” Frigg cười nhẹ nhàng, “Giống như anh trai em, anh ấy cũng không thích chị, nhưng vẫn đối xử với chị rất tốt…”
Lời cô còn chưa nói hết, cậu đã tức tối giáng một đấm nghiêm trọng lên thân cây. Cậu tức giận nói: “Anh ấy không thích chị mà chị vẫn ở chung với anh ấy à?”
“Là vì trách nhiệm.”
Còn có tình cảm làm sao cũng không thể buông xuống được….
Nếu như Odin có thể yêu ghét rõ ràng như Loki như vậy, không hề khó đoán, không hề vô tình hoặc cố ý tổn thương cô…. thật là tốt biết bao.
Cũng không biết tại sao, vốn chỉ là một chút chuyện vụn vặt, tủi thân nho nhỏ, nhưng ở trước mặt Loki lại phóng lớn ra. Nhìn gương mặt ngây ngô xinh đẹp của cậu, vành mắt cô chợt bắt đầu đỏ lên. Sau đó, cô nhanh chóng cúi đầu.
Nhưng Loki không bỏ qua chi tiết nhỏ này, nhạy cảm nói: “Anh ấy bắt nạt chị à?”
Cô lắc đầu: “Là vấn đề của chị, không có liên quan đến anh ấy.”
Loki hoài nghi nhìn cô, lại kéo dài yên lặng đi đến đám người. Anerboda bước đến, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm Loki ra sao. Loki nhìn Frigg một cái, cười cười miễn cưỡng, bỏ đi theo cô ta.
“Loki có ổn không?”
Nghe thấy tiếng nói này, Frigg nhanh chóng quay đầu lại: “Ừ, không có sao.”
“Vậy thì tốt.” Odin gật đầu. “Em mệt à.”
Cô lắc đầu, nhưng tâm trạng vẫn không khá lên được. Mới vừa rồi nói quá nhiều với Loki, cảm giác vốn chỉ là phỏng đoán trong lòng vừa nói ra khỏi miệng lại thật sự biến thành thực tế. Cô kiên cường lấy tinh thần, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn lên hai mắt anh:
“Thật ra thì em vẫn có một vấn đề.”
“Ừ?”
Anh nhìn lại cô không hề tránh né, khiến cô kích động vội vàng chuyển ánh mắt đi: “Tại sao màu mắt phải của anh lại nhạt hơn vậy?”
“Em nhìn chỉ thấy là nhạt hơn một chút thôi sao?”
“Ừ, giống như trong suốt, rất đẹp.”
Odin suy tư một chút rồi nói: “Con mắt này mù rồi.”
“Mù? Là hoàn toàn không nhìn thấy sao?”
“Ừ. Anh đổi nó lấy trí khôn không lão hóa của nước suối Mimir. Nói cách khác, dù anh có già thế nào thì trí tuệ cũng sẽ không suy thoái.”
Dĩ nhiên đáp án này khiến cô cảm thấy không chỉ là kinh ngạc một chút. Odin là vua thần tộc, vì có thể duy trì thống trị nên ngay cả mắt mình cũng chịu vứt bỏ, vậy còn cái gì không nỡ chứ? Cho dù hôm nay không để cô ở lại Jotunheim, sau này có thể dùng đến cô, có lẽ cũng sẽ không có gì không nỡ…
Nute từng nói cho cô biết, đừng nên đánh giá cao sức quyến rũ của mình trong mắt đàn ông. Cho dù ta có nghiêng thành đổ nước thế nào thì một người đàn ông chân chính sẽ không thay đổi của đời của họ vì ta.
Nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ bị động đến mức độ này. Cô nhìn anh, nói lẩm bẩm: “Odin, thật ra thì em rất ghét Heimdall.”
Odin cúi đầu nhìn cô: “Tại sao?”
“Bởi vì hắn ta là tên lường gạt.”
Lời nói này dù bất cứ người đàn ông nào nghe phụ nữ nói như thế, ít nhiều đều có cảm giác quá yêu thành hận. Cô chưa bao giờ nói về Heimdall với anh, mà còn nói chuyện không bình tĩnh khách quan như thế, quả nhiên vẫn còn quá trẻ tuổi. Nhưng mà, dù là chủ thần cũng không có quyền lực khống chế tình cảm quá khứ của người khác.
Odin cố gắng điều chỉnh tâm trạng, bỏ qua một chút ghen tỵ nơi đáy lòng gần như không che giấu được, nhẹ nhàng choàng qua vai cô: “Có anh ở đây, sau này không ai dám bắt nạt em nữa.”
Nghĩ đến chuyện quá khứ, tâm trạng của cô khó tránh khỏi hơi kích động: “Anh không biết đâu, hắn lừa em rất nhiều, hắn hoàn toàn không làm theo lời nói lúc trước, còn làm rất nhiều chuyện ghê tởm.”
Vô cùng không may là lúc này lời Rindr từng nói lại hiện lên trong đầu anh.
— Chị ấy còn chưa trưởng thành cũng đã lên giường với Heimdall.
Rất muốn ôn hòa một chút, bao dung một chút, nhưng nói ra miệng lại là: “Frigg, tự mình em rõ nhất bây giờ em là phụ nữ của ai.”
Thoáng chống Frigg yên lặng, oán hận liếc anh một cái, vừa nói dứt câu đã chạy mất: “Em biết, anh và hắn cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.”
Odin không đuổi theo.
Nhưng Loki thấy được bóng dáng cô trong đám người, hơn nữa còn lặng lẽ đi theo.
Vòng qua một gốc cây cổ thụ to lớn, trở về doanh địa thần tộc, cô vào phòng, vùi đầu vào trong chăn dự tính đi ngủ. Nhưng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lăn qua lộn lại một tiếng mới dần dần cảm giác hơi buồn ngủ.
Cô mơ mơ màng màng gặp một giấc mộng ngọt ngào. Trong mộng cô và Odin ngồi trong một vườn hoa, bươm bướm vàng bay lượn khắp nơi trong bóng đêm. Anh choàng qua cả vai cô, khẽ nói rất nhiều lời. Cô không nghe rõ, nhưng cảm thất rất hạnh phúc, rất thỏa mãn…
Song, trong lúc bất chợt, một tiếng nói trầm thấp vang lên phía trên cô: “Thức dậy.”
Cô nhíu nhìu mày, đầu vùi sâu vào trong gối. Nhưng người này lặp lại lời nói: “Thức dậy.”
Thật ra thì cô đã hơi tỉnh lại, nhưng sợ đối mặt với thực tế, nên cô vẫn không chịu mở mắt, rụt vào trong chăn một chút.
Lúc này anh không còn nói nữa, lật người cô qua, trực tiếp cởi nút áo trước ngực cô. Lúc này cô mới xem như hoàn toàn tỉnh lại, ra sức giữ lại tay của anh: “Anh làm cái gì?”
Cô chỉ có thể nương theo ánh sao, mơ hồ nhìn thấy lông mi bên sườn mặt của Odin, hoàn toàn không thấy ánh mắt của anh.
“Làm tình với em.”
Dù rằng trong miệng nồng nặc mùi rượu để cô biết anh đã hơi say, nhưng đối mặt với lời đối thoại trắng trợn như vậy, cô vẫn không cách nào nhịn được: “Không, em không muốn.”
Giống như anh không nghe thấy, dùng đầu gối cưỡng ép tách hai chân cô ra, bắt đầu cởi đai lưng của cô.
“Odin, em nói không muốn, anh không nghe thấy sao?” Cô liều mình lùi lại, tiếng nói hơi run rẩy.
Anh nhấc mông của cô, kéo cô về phía người mình một chút, cúi người xuống, đè chặt lấy cô không để lại khe hở nào, hôn cô thật sâu.
Quần áo bị cởi ra từng chiếc, hơi thở rối loạn, nhưng giọng nói lại tỉnh táo khác thường: “Có người nào từng nói với em ham muốn chiếm hữu của đàn ông rất mạnh hay không?”
Bên dưới của anh kề thật sát với cô, chống vào cô tràn đầy tính ám hiệu.
Cô nhìn vào hai mắt của anh, nhưng giọng nói hạ thấp xuống: “Anh biết tại sao em ghét Heimdall không?”
“Còn nói hắn trước mặt anh?”
“Hơn hai mươi năm trước em và hắn có một khế ước. Nội dung chỉ cần hắn cứu cha của em, thì em sẽ làm người tình của hắn.” Nhìn thấy sự giận dữ trong mắt Odin từ từ trở nên kinh ngạc, cô nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp, “Chuyện sau đó ắt hẳn anh cũng biết.”
“Cứu cha của em? Là lần ông bị treo cổ sao?”
“Phải.”
“Sau đó em nhận lời?”
Giọng nói của anh rất nhẹ, nghe không ra được tâm trạng. Nhưng trên cổ tay tăng thêm sức lực như là cảnh cáo, hoặc như là cố nén sợ hãi.
“… Phải.”
Sự yên lặng kéo dài trong không khí. Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai tay cô bị nắm chặt dần dần buông ra.
Odin ngồi dậy, lại trầm tư một hồi lâu, yên lặng xuống giường.
Nghe loại chuyện như thế làm sao anh có thể không phản cảm chứ?
Cô không dám nhìn anh nữa, đôi môi khẽ run run, cất giọng nói mà mình cũng sắp không nghe được: “…. Em không ngại hủy bỏ hôn ước.”
Thế nhưng anh lại không nghe lọt một chữ.
Chỉ nhớ đến đêm anh đã làm cô vô cùng thỏa mãn mà anh lấy làm kiêu ngạo và những lời nói trước sau của cô.
Cô sợ hãi và lùi bước, cùng với rất nhiều lời nói kỳ lạ khó hiểu, hóa ra không phải xuất phát từ cô sợ hãi và không an lòng. Thế nhưng anh một lần lại một lần tự cho là đúng….
Theo thời gian anh yên lặng kéo dài, cô cảm thấy càng ngày càng bất an sâu sắc. Thật ra thì cô không sợ anh nổi giận, hoặc là nói mình là tên lừa gạt. Cô sợ nhất chính là anh sẽ gật đầu, nói hờ hững “hủy bỏ hôn ước đi.” Cho nên rất muốn mở lời nói gì đó, nhưng cũng không dám nói thêm một chữ.
Cho đến khi cửa phòng bị đá văng ra, bọn họ đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy Loki đứng ở cửa thở hổn hễn.
Nhìn Odin ngồi cuối giường cúi đầu không nói và Frigg co ro thân thể ở đầu giường sửa sang lại quần áo, Loki không nói hai lời, xông đến đấm một cú vào mặt Odin.
“Loki!” Frigg muốn đến cản cậu, nhưng bởi vì quần áo không ngay ngắn lại rút vào trong chăn, “Không phải lỗi của anh ấy, bọn chị, bọn chị chỉ có chút mâu thuẫn mà thôi.”
Loki giận run cả người: “Anh ấy đã như vậy mà chị còn nói giúp anh ấy à?”
Odin lau miệng, đứng lên nói thản nhiên: “Loki, em đi ra ngoài.”
“Anh đối xử với chị ấy như vậy muốn em làm như không thấy sao?”
Dưới tình huống tâm trạng mất khống chế, con ngươi của Loki trở nên đỏ rực, đầu tóc cũng giống ngọn lửa cháy bập bùng. Cậu nhanh chóng nắm chặt quả đấm có lửa bao quanh, một lần nữa đánh về phía mặt Odin.
Cú đấm này tuyệt đối không giống với khi nãy. Frigg bối rối nhào qua, muốn kéo Odin ra: “Đừng….”
Song, Odin lại dễ dàng bắt được tay cậu, giống như người lớn dạy dỗ nhóc con đánh người bừa bãi, Odin đẩy cậu qua bên cạnh: “Anh không muốn đả thương em. Đi ra ngoài.”
Loki càng thêm tức giận, nheo mắt, lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa, bắt đầu đọc thần chú ma thuật.
Song, tất cả sức mạnh và bực tức đêu dập tắt trong nháy mắt khi Frigg và Odin cùng đồng thanh nói một lời:
“Loki, em đi ra ngoài.”
Trong mắt của cậu hiện rõ sự uất ức: “Chị, nhưng mà anh ấy…”
“Chị nói đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi. Đây là chuyện của bọn chị, không liên quan đến em.” Frigg hất cằm về phía cửa, “Em về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chị đến thăm em.”
“Chị… Rõ ràng chị nói cho em biết giữa các người chỉ có trách nhiệm, không có tình cảm.”
Nghe được những lời này của Loki, Odin nhìn Frigg một cái lạnh lùng. Trong lòng Frigg chợt lạnh, nói với Loki: “Hôm nay những lời chị nói với em, em đã quên hết rồi sao? Bây giờ em nên trở lại bên cạnh Anerboda. Về đi, có việc gì mai hãy nói.”
“Chị, em không thể…”
“Trở về!”
Chưa từng thấy dáng vẻ cô hung dữ như thế, Loki nắm chặt quả đấm, không cam lòng lui ra ngoài.
Cậu mới vừa đi, Odin lại ngồi xuống chỗ cũ. Không khí càng lúng túng bao trùm bọn họ. Frigg nhanh chóng chuyển đến bên người Odin, nâng mặt của anh lên: “Trên mặt đau không?”
Nhưng Odin tránh né cô.
Frigg dừng lại một chút, lén lút rút tay lại: “Em đi gọi người đến chữa thương giúp anh…”
Cô nhanh chóng và yên lặng mặc lại quần áo, lại nghe thấy anh nói thật khẽ: “Có phải em còn định nói với cậu ta là ngay cả giường chúng ta cũng chưa từng lên?”
Cô hé môi, không nói ra lời.
Anh đứng lên đi ra cửa.
Cuối cùng không nhịn được cất lời nói:
“Nhưng mà quả thật anh đối với em chỉ có trách nhiệm không phải sao?”
Odin hơi dừng bước ở trước cửa, cũng không quay đầu mà lại đi thẳng ra ngoài.
Ngày kế, các thần tộc Aesir lên đường về thần giới. Frigg vốn muốn nói tạm biệt với Loki, nhưng bọn thuộc hạ nói cậu còn đang ngủ, cho nên để lại một bức thư, giải thích rõ ràng chuyện xảy ra với cậu và nói xin lỗi, rồi theo thần tộc rời đi.
Khoảng cách giữa Jotunheim và Asgard chiếm một nửa chín đại thế giới, cho dù cỡi rồng cũng phải tốn thời gian rất lâu. Tuy vẫn cưỡi chung với Odin như cũ, nhưng dưới tình huống hai người không nói gì, thời gian trở về dường như càng kéo dài hơn.
Lúc đến Alfheim, trời dần dần tối đen. Odin quyết định dẫn đội ngũ ngủ lại ở đây một đêm, ngay hôm sau lại khởi hành. Trùng hợp chính là ngày hôm đó chính là lễ nữ thần của Alfheim. Còn vô cùng trùng hợp chính là khi Frigg đứng dưới cây thế giới thì đúng lúc tuyên bố tên nữ thần. Trùng hợp hơn nữa là nữ thần và dũng sĩ là Sif và Tyr.
Sif nép vào lòng Tyr, cầm lấy quả táo vàng phần thưởng của lễ nữ thần, cười rực rỡ như hoa xuân.
Nhìn Sif nhiều năm dao động bất định như vậy, Frigg cũng không xác định được lúc này cô ta có quay lại với Tyr hay không. Nhưng hiển nhiên Thor đứng dưới tàng cây cùng ngắm trời cao bi quan hơn cô nhiều, trong mắt đã ánh lên màu xám nhạt.
Cô rất muốn an ủi Thor vài câu, nhưng vừa mới ngẩng đầu lại thấy Odin đứng bên bờ sông.
Mùa đông Alfheim rất lạnh, bão tuyết trút xuống từng đợt, nhiệt độ có thể sánh ngang với vùng đất băng. Tuyết phủ rất dày chiếc áo choàng da sói của Odin, anh ngẩng đầu nhìn tình cảnh ngọn cây, lại cúi đầu xuất thần nhìn băng đóng lâu ngày dưới lòng bàn chân, hơi thở củng phả ra lớp sương trắng thật dầy.
Frigg lập tức chạy qua. Nhưng Odin vừa nhìn thấy cô đã lập tức quay đầu bỏ đi.
“Odin.” Cô lớn tiếng gọi về phía bóng lưng anh.
Anh dừng lại.
“Có phải anh rất chán ghét em hay không?”
Anh cũng không trả lời thẳng cho cô, chẳng qua chỉ quay đầu nhìn vào mắt cô: “Tại sao hỏi như vậy?”
“Bởi vì em muốn biết.”
“Tại sao muốn biết?”
“Chỉ vì em muốn biết mà.” Cô hơi mất kiên nhẫn, “Em nghĩ cả buổi tối cũng không hiểu tại sao anh phải tức giận. Lý do duy nhất chính là anh đã hối hận vì nói muốn lấy em, nên muốn làm một số chuyện tồi tệ để em biết khó mà lui. Anh xem đi, anh vẫn còn nổi giận với em, giống như thấy em lại rất phiền vậy…”
“Ừ, nói không sai. Anh chán ghét em, biết khó mà lui đi.” Anh quay người bỏ đi.
“Đợi đã.” Cô chạy nhanh đến, “Trả lời thật lòng đi, đừng nói lấy lệ với em. Vấn đề này thật sự rất quan trọng với em.”
Odin lại dừng bước, nhưng không quay đầu lại nói: “Tại sao quan trọng?”
“Chỉ là rất quan trọng.”
Lúc này anh dứt khoát không trả lời, đi thẳng về phía trước. Cô tăng nhanh bước chân chạy đến, nhưng độ dài so với chân anh chênh lệch quá lớn, đuổi theo quá nhanh mấy lần đều suýt ngã nhào trên mặt băng. Cuối cùng, cô vọt đến trước mặt anh, cản đường đi của anh.
“Bởi vì em thích anh.”
Cô nói rất khẽ, gió lạnh gần như lập tức cuốn lời nói này vào gió tuyết. Không biết Odin không nghe thấy hay là chẳng buồn để ý đến đáp án này. Từ đầu đến cuối anh vẫn lẳng lặng nhìn cô, không có phản ứng. Cô tự cho rằng anh không nghe được, đương chuẩn bị lặp lại lần nữa thì anh mới khẽ nói:
“Cho nên?”
Cô thoáng ngơ ngác, bắt đầu sợ hãi, cánh tay vươn ra cản đường anh cũng lúng túng rút lại: “Cho nên em muốn biết có phải anh thật sự rất chán ghét em hay không… Nếu như chán ghét thì em sẽ không thích anh nữa.”
“Nếu có thể tự quyết định tình cảm của mình thì đừng nên thích là tốt hơn.”
Làm sao cũng không nghĩ đến đáp án của anh lại là như vậy. Tưởng tượng ra mình sẽ mắng chửi anh giống như mắng Heimdall trước kia, nhưng trong phút chốc bị đả kích, ngay cả sức lực cũng mất đi, nước mắt cô rơi xuống tí tách.
“… Khóc cái gì?” Odin nói lạnh lùng, “Còn chưa náo loạn đủ có phải không?”
Cô khóc càng thảm thiết hơn, chỉ là không phát ra âm thanh. Mà anh lại đứng ở đó nhìn cô khóc, không an ủi, cũng không bỏ đi: “Không phải em rất tài hay sao? Cha bị nguy hiểm tánh mạng không tìm anh giúp, ngược lại chạy đến để người ta bắt nạt. Để người ta bắt nạt cũng thôi đi, sau đó vẫn không nói với anh, em xem anh là cái gì hả?”
Cô lấy tay áo lau nước mắt giống như trẻ con, nói chuyện không mạch lạc: “Dù sao em gặp cảnh khốn cùng, cũng có có thể bắt nạt em, anh cũng không ngoại lệ.”
“Anh bắt nạt em bao giờ?”
Cô len lén ngẩng đầu nhìn anh. Dường như anh không ý thức được là mình đứng trong bão tuyết, bông tuyết mịn như đom đóm tái nhợt, rơi xuống bao phủ xung quanh, đậu trên tóc anh, trên lông mi và trên vai. Rõ ràng là tuyết dịu dàng nhưng ánh mắt anh lại khiến cô càng thêm tủi thân.
“Anh không thích em chính là bắt nạt em…”
“Anh có thích em hay không thì trong lòng em rõ ràng nhất.”
“Em biết rõ thì đâu cần hỏi anh.”
“Vậy sao ngày hôm trước em không hỏi?”
“Ngày hôm trước?”
“Có tâm tư giả vờ ngủ cũng không có tâm tư mở mắt ra hỏi xem tại sao anh muốn hôn em à?”
Bị vạch trần chuyện lúng túng như vậy, cô đã không còn sức để khóc nữa. Cô mất tự nhiên xoay xoay cổ, nghỉ rất lâu, ngẩng đầu nói tiếp: “Được rồi, em thừa nhận là lỗi của em, nhưng anh cũng không thể…”
Lúc này anh đột ngột ôm lấy cô, dùng môi ngăn chặn câu nói kế tiếp của cô.
Thời gian, toàn bộ thế giới, ngay cả tim đập cũng như dừng lại trong khoảnh khắc này.
Cho đến khi anh ôm cô vào ngực gắt gao, tiếng nói vang lên trong gió tuyết như đàn cello:
“Trước kia tất cả những lý do anh nói đều là viện cớ. Dù là dự định cưới em, hay là phát sinh quan hệ với em cũng là bởi vì anh muốn làm như vậy.”
Cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh: “Cho nên sao….”
Bão tuyết rơi kín, đan vào nhau tạo thành một tấm lưới bạc trên không trung, bông tuyết li ti xoay tròn rơi xuống.
Odin nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định: “Cho nên sau khi trở về lập tức kết hôn đi.”