Quyển 6 – Chương 29: Mở mạch hung

Mở mạch hung

Sách Khố Lạt cầm bó đuốc đã gần tàn quẹt lên khắp cơ thể. Dân Tạng chủ yếu ăn thịt dê, thịt bò, lại có thói quen ăn bốc, sau khi ăn xong thường lau bàn tay dính đầy mỡ lên quần áo. Lâu dần, quần áo thấm mỡ tầng tầng, lửa chạm là bén, hơn nữa còn bốc cháy rất dữ. Sách Khố Lạt trong nháy mắt đã biến thành một bó đuốc khổng lồ mang hình người, lao thẳng vào đám tam thú ngao.
Bó đuốc trong tay Mạc Thiên Quy cũng sắp lụi đến nơi, mấy con tam thú ngao tại lối ra của Hoả trận đã nhấp nhỏm muốn xông ra. Nhìn thấy Sách Khố Lạt tự thiêu mình, Mạc Thiên Quy chẳng kịp nghĩ gì thêm, cũng tự châm lửa đốt mình. Tuy quần áo của lão không dính mỡ, không thể cháy đùng đùng như Sách Khố Lạt, song cũng đã ép được đám tam thú ngao muốn xông ra phải quay trở lại.

Đây là cơ hội được thắp lên từ ngọn đuốc trên hai cơ thể sống, Dịch Huyệt Mạch hiểu rằng ông không được phép để vuột mất. Ông giấu kín một chiếc kim bạc trong lòng bàn tay, cơ thể thình lình xoay chuyển, bay vọt lên như một ngôi sao băng xẹt ngang trời, lao thẳng về phía Lưu Chi Thủ.

Lưu Chi Thủ đột nhiên phát hiện ra mình đã không còn đường tháo chạy. Lửa đã bốc ngùn ngụt trong chùa Kim Đỉnh, thế như sóng dữ ngút trời, con đường rút lui trong dự tính đã chìm trong khói lửa. Dịch Huyệt Mạch lại đang vùn vụt lao tới với đôi mắt rừng rực như lửa cháy, chắc chắn sẽ chỉ mang lại cho hắn con đường chết mà thôi.

Lưu Chi Thủ cố gắng phát tín hiệu điều khiển đám tam thú ngao còn lại, song đám muông thú cũng đang hoảng loạn giống hệt như hắn. Từ phía sau, lửa cuồn cuộn đổ lại như thác lũ, dù là người hay thú, cũng đều không thể trấn tĩnh tấn công địch thủ trong tình cảnh nguy ngập đến nhường này.

Dịch Huyệt Mạch xông thẳng qua bầy thú, không gặp phải bất cứ sự cản trở nào. Khi ông lao tới trước mặt Lưu Chi Thủ, cũng không gặp phải sự kháng cự nào đáng kể. Lưu Chi Thủ đao chưởng cùng xuất, vô cùng hung tợn, song chỉ được một chiêu. Dịch Huyệt Mạch đã dừng lại bên ngoài phạm vi tấn công của Lưu Chi Thủ, ngay trước khi Lưu Chi Thủ thu chưởng về chuẩn bị đánh ra chiêu thứ hai, ông ta đã khéo léo đâm cây kim bạc vào ngón áp út của hắn.

Tuy chỉ là một nhát kim đâm vào ngón áp út, song đã khiến huyết mạch khắp cơ thể Lưu Chi Thủ chớp mắt đã đông cứng tựa băng, hơi thở tắc nghẽn không thể lưu chuyển. Dịch Huyệt Mạch tung chân đạp thẳng vào giữa bụng Lưu Chi Thủ, cú đạp tuy không mạnh, song cũng đủ để đẩy hắn văng vào biển lửa ngùn ngụt đang cuộn tới sau lưng. Sóng lửa càng bùng lên dữ dội, Lưu Chi Thủ cũng lăn lộn rất hăng, song rất nhanh đã không còn phản ứng.

Dịch Huyệt Mạch nhìn thấy Lưu Chi Thủ đã toàn thân bốc cháy, nằm im không động đậy, bèn quay người trở lại. Lúc này con đường phía trước đã ngập chìm trong lửa, ngôi sao bay trong Tam dương phi tinh đã không còn đường nào để bay, chỉ có thể quay trở lại ứng phó với Tam thú ngao, cứu trợ bằng hữu.

Chính vào lúc Dịch Huyệt Mạch đang quay người lại, Lưu Chi Thủ đang nằm sõng sượt trong biển lửa thình lình tung mình nhảy vọt lên, lao thẳng về phía Dịch Huyệt Mạch.

Dịch Huyệt Mạch cảm thấy gió thốc sau lưng, một luồng nóng bỏng ập thẳng tới, bèn vội vã nghiêng người né tránh. Nhưng đã muộn rồi, hai tay Lưu Chi Thủ đã túm chặt lấy vai Dịch Huyệt Mạch, chớp mắt đã hình thành thế ba ngón tay móc đối khoá chặt lấy xương bả vai của ông. Dịch Huyệt Mạch liếc thấy ngón áp út của Lưu Chi Thủ đã cháy đen, đứt lìa. Đúng là một tay cáo già thủ đoạn tàn độc, sau khi rơi vào lửa, Lưu Chi Thủ đã thọc ngón tay áp út bị kim đâm vào trong lửa để đốt đứt kinh mạch, giải được châm pháp “nhổ ngược huyệt” mà thoát thân nhảy ra.

Tuy Dịch Huyệt Mạch đã bị khoá cứng bả vai, song lập tức dừng bước xoay cổ, lật ngược người lại, khiến hai cánh tay Lưu Chi Thủ thành ra vặn chéo vào nhau, đồng thời giơ hai tay bấm sâu vào huyệt đau phía dưới mạng sườn của Lưu Chi Thủ, hy vọng cơn đau đớn kịch liệt sẽ khiến hắn thả lỏng ngón tay. Nhưng lúc này, Lưu Chi Thủ đã toàn thân bén lửa, hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn, hai tay vẫn nhất quyết khoá chặt không buông. Ngọn lửa từ người Lưu Chi Thủ nhanh chóng lan sang Dịch Huyệt Mạch.

Dịch Huyệt Mạch lập tức xoay tròn bước chân, hai cánh tay vận kình hết sức vung mạnh sang một bên, muốn hất văng Lưu Chi Thủ ra. Song Lưu Chi Thủ dường như vẫn rất tỉnh táo, Dịch Huyệt Mạch vừa hành động, hai chân hắn cũng lập tức xoay tròn tiết lực. Thế là hai người cùng xoay tít mù về phía Hoả trận trong hõm núi, giống như đang cùng múa lửa.

Lưu Chi Thủ vừa xoay tròn theo Dịch Huyệt Mạch, vừa gầm rống liên hồi. Hắn đang điên cuồng thúc giục bầy thú.

Tuyệt đại đa số tam thú ngao đã bị vây khốn trong Hoả trận, song nghe thấy tiếng gầm thét của Lưu Chi Thủ, đã bất chấp tính mạng xông bừa ra qua cửa Hoả trận.

Sách Khố Lạt dang rộng chân tay lao thẳng vào cửa Hoả trận. Ngay từ lúc tự châm lửa đốt mình, gã đã quyết tâm liều chết, lúc này còn tiếc gì nửa cái mạng đang bốc cháy rừng rực.

Mạc Thiên Quy chưa kịp quyết định nên làm thế nào, Dịch Huyệt Mạch và Lưu Chi Thủ đã xô tới, đâm sầm vào Hoả trận, khiến Hoả trận vỡ ra một mảng. Một đám tam thú ngao phản ứng mau lẹ, nhấp nhỉnh muốn xông ra qua lỗ hổng. Mạc Thiên Quy không kịp nghĩ ngợi, lập tức lao vào lỗ hổng, bó đuốc sống hình người lại một lần nữa ép đám thú lùi lại.

Nhưng kỳ thực, cuộc tranh giành chí chết giữa bọn họ lúc này đã trở nên vô nghĩa. Đối mặt với cơn bão lửa đang điên cuồng cuộn tới, đáng lẽ họ nên tìm cách trốn chạy mới đúng. Song đằng này, mấy con người và đám muông thú vẫn kiên gan quần thảo, tránh né lẫn nhau, lừa miếng lẫn nhau.

Hoả trận Ba luỹ hai thành đã tan rã hoàn toàn. Dịch Huyệt Mạch và Lưu Chi Thủ vẫn tiếp tục xoay lòng vòng, lửa đã bén khắp người Dịch Huyệt Mạch. Hai người họ bám cứng lấy nhau, không ai giằng được ra khỏi ai, như một con quay lửa đâm tới đâm lui giữa các vách đá.

Lửa cũng đã bén lên đám tam thú ngao, chúng càng bổ nháo bổ nhào tháo chạy. Mạc Thiên Quy và Sách Khố Lạt tuy đều bị thương trầm trọng, song vẫn dốc hết sức tàn mà chạy, giống như đang truy bức, giống như đang trốn tránh, lại càng giống như đang giãy giụa trong lò thiêu.

Hai con người bị thiêu cháy, bầy thú bị thiêu cháy, lao vùn vụt tựa lửa trời, như sao Hoả đổi ngôi, xoay tròn quanh một “con quay lửa”. Mạc Thiên Quy dốc sức bố trí một khảm bốn trận, cuối cùng toàn bộ đã biến thành cục thế “Tinh minh hội nhật lưu”[32]. Đây cũng là một cách cục chí dương, điều kiện thứ ba của đại cục đã được hình thành.

Ở lưng chừng núi, mây mù đã tản ra gần hết. Ánh mặt trời chói chang của vùng đất Tạng rọi thẳng vào ba người Lỗ Nhất Khí, Chu Chân Mệnh và Đao Thập Lục, cái bóng của họ đổ xuống sẫm đen trên vách đá.

– Ta biết rồi! – Trong giọng nói của Chu Chân Mệnh bừng lên một niềm hưng phấn khó lòng kiềm chế, trạng thái rất hiếm khi xuất hiện ở hắn.

– Muộn rồi! – Lỗ Nhất Khí trong lòng căng thẳng, ánh mắt cậu đang gấp rút tìm kiếm sự xuất hiện của một hiện tượng mà cậu hằng chờ đợi.

Đao Thập Lục có phần ngơ ngác, gã không hiểu hai người đang nói gì.

– Cũng hơi muộn một chút! Nếu sớm hơn vài canh giờ, ta đã tự mở cửa mời ngươi vào. Bảo bối khoan dung chính trực, có thể ức chế độc sát tà hành, bởi vậy ngươi mới dám liều lĩnh xông vào con đường chết! – Chu Chân Mệnh tỏ ra khâm phục thực sự.

– Có dám làm hay không, quan trọng nhất là tầm kiến thức. Nhưng ông thiếu thứ này! – Lỗ Nhất Khí cố ý khiêu khích Chu Chân Mệnh. Cậu muốn Chu Chân Mệnh giận dữ mà hành động, như vậy Đao Thập Lục cũng sẽ hành động theo. Nếu hai người bọn họ giằng co, cậu sẽ có thêm thời gian và cơ hội.

Chu Chân Mệnh đương nhiên nhận ra ý đồ của Lỗ Nhất Khí. Hắn hiểu rõ với tình thế hiện tại và mục đích của bản thân, hắn không được phép nôn nóng xốc nổi. Hắn quyết định không nói gì thêm nữa, im lặng chờ đợi thời cơ.

Dưới núi lửa cháy đỏ rực một vùng, toàn bộ chùa Kim Đỉnh và thị trấn đều đã chìm trong biển lửa. Gần xa văng vẳng tiếng khóc mẹ hờ cha, tiếng động vật gầm rú. Trên núi nước bắt đầu chảy xuống thành dòng, băng tuyết quanh năm đã tan chảy nhanh chóng. Ban đầu, khi nước băng mới chỉ nhỏ giọt, Lỗ Nhất Khí và Chu Chân Mệnh đều không để ý tới. Song lúc này, từng dòng nước lạnh đã đổ xuống ào ào. Đỉnh núi tuyết phủ băng phong lúc này đã chảy tràn những nước.

Lỗ Nhất Khí đang căng thẳng tìm kiếm mục tiêu. Kỳ thực ngay từ lúc lên sườn núi Bán Bộ tại Nam Lĩnh, cậu đã nhận ra bảo tướng nơi đây không phải là tướng trang nghiêm[33], mà là tướng tuỳ tính. Điều này khiến cậu vô cùng kinh ngạc, và cũng giúp cậu hiểu ra nơi đây tại sao lại âm dương đảo ngược. Bởi vậy, cậu mới quyết định một mình xông pha, đặt cược ván thứ ba.

Suy đoán của Chu Chân Mệnh vẫn chưa đúng hoàn toàn. Hắn đinh ninh rằng Lỗ Nhất Khí mang theo bảo bối xông vào chùa, nên mới dám nổ tung tường chùa phía tây, xông vào theo đường chết. Trong khi nguyên nhân thực sự khiến Lỗ Nhất Khí quyết định xông vào từ đây, vì cậu nhìn thấy bảo bối “tuỳ tính tướng” trên bãi Thần Hô trong tường bao phía tây. Cũng chính vì phán đoán này, cậu mới dám to gan nổ tường xông vào. Chương “Bảo tính” trong”Cơ xảo tập” có viết rằng: “Khí linh thiêng của bảo bối, trong phạm vi bao trùm của nó, trăm ác không sinh, trăm sát không khởi”, cũng tương tự như câu nói “bảo bối khoan dung chính trực, có thể ức chế độc sát tà hành”, của Chu Chân Mệnh. Có nghĩa là tại nơi cất giấu Thiên bảo, trải qua một thời gian dài, trong phạm vi bảo khí bao phủ, các cạm bẫy ám khí tàn sát sẽ mất đi khả năng giết chóc.

Nhưng bảo bối “tuỳ tính tướng” đồng thời cũng phải chịu sự khống chế cân bằng của hung huyệt chí cực, nên khí thế và bảo tướng của nó vô cùng đặc biệt, ngay cả năng lực bẩm sinh phi phàm của Lỗ Nhất Khí cũng không thể nhận biết chính xác. Bởi vậy, việc cậu liều lĩnh xông vào quả thực là đánh cược.

Sau khi Lỗ Nhất Khí vào được trong chùa, trước tiên đã xác nhận rằng nút lẫy dưới đám đá vụn vẫn chưa vận hành, để khẳng định rằng phán đoán ban đầu là chính xác. Sau đó, cậu đã nhận ra rất nhiều đá lở trên bãi Thần Hô đều là vật liệu dùng trong xây dựng ám cấu, bởi lẽ bề mặt của chúng đều có lỗ thủng để cố định các vật liệu dùng trong kiến trúc. Song không phải tất cả các viên đá có lỗ thủng đều là vật liệu, ví dụ như hai hòn đá mà cậu đã đựng trong túi lưới. Một trong hai hòn đá chính là Thiên bảo dùng để trấn áp hung huyệt phía tây.

Thiên bảo, tên là Tự Tại Thiên. Theo truyền thuyết, hòn đá này không rõ nguồn gốc, từ trong đám mây ráng rực rỡ bảy màu rơi xuống nóc điện Lăng Tiêu, được Vương Mẫu cất giữ làm món đồ chơi. Trong “Đạo tự tông ý” có chép: “Thiên thạch rơi xuống từ áng mây rực rỡ, hình dạng như khối đá tầm thường, trên đá có lỗ. Nhòm vào trong lỗ, thấy cảnh thần tiên lạ kỳ tươi đẹp, thấy cảnh giới hư vô sau khi chết, biết được kiếp sau về đâu, tâm cảnh tự nhiên thanh thản…”.

Về Thiên bảo, còn có một giả thuyết khác, trong “Phật thuyết tiền thế chiêm”[34] bản tiếng Phạn của Niết Hách, ở lời phê bên cạnh có thể tìm thấy một đoạn văn tự đại thể có nghĩa là: Tam giáo ở Tây phương mở đàn luận kinh, lấy chủ đề là một hòn đá. Từ nguồn gốc, quá trình tồn tại và chất liệu bên trong của hòn đá để phân tích thành tinh nghĩa của người đời. Hòn đá nhận được sự hun đúc của kinh văn Tam giáo, đột nhiên giác ngộ, thủng ra một lỗ, tiết đi hết sức nặng mà bay vụt lên cao, biến mất giữa trời mây. Nên Phật mới có câu, đến hòn đá còn khai khiếu, giác ngộ ra một trời Đại Tự Tại ở trong tâm, thì chúng sinh làm gì còn ai ngu độn? Từ đấy, hòn đá trong truyền thuyết được gọi tên là Tự Tại Thiên.

Trước khi Phật sống Kim Đỉnh lâm chung, Lỗ Nhất Khí đã đặt bảo bối trước mặt ông. Nhìn qua lỗ thủng trên hòn đá, Phật sống đã nhìn thấy cảnh giới đại tự tại, nhìn thấy đích đến của cả một cuộc đời hướng Phật, trong lòng tự tại, nên đã ra đi thanh thản.

Sau khi Lỗ Nhất Khí lấy được Thiên bảo, cậu mới bắt đầu đặt cược ván thứ ba, ván cược này càng mạo hiểm gấp bội. Trong chương “Bảo tính” của “Cơ xảo tập” có viết: “Mang bảo bối mà đi, vận thuận lợi, đi đến nơi”, bởi vậy, trong lần đặt cược này, cậu chỉ đánh cược vận may, hy vọng mang theo Thiên bảo bên mình, vận may sẽ được gia tăng. Nhưng nhìn vào tình thế hiện tại, tuy vận thế của cậu vẫn khá tốt đẹp, song không biết có thể duy trì tới thời khắc cuối cùng hay không.

Chu Chân Mệnh tuy im lặng, song suy nghĩ không hề tĩnh lặng. Hắn đang âm thầm xâu chuỗi từng sự việc, và một sự thực khiến hắn phải hối hận suốt đời đã dần dần hiển hiện trong trí não.

Vùng đất quanh chùa Kim Đỉnh, cây cỏ xác xơ, súc vật thưa thớt, thế nhưng phía nam lại có mỏ vàng, phía bắc có mỏ ngọc. Điều kiện nơi đây vốn dĩ không phù hợp với cuộc sống của người dân Tạng, song lại trở thành một thị trấn phồn vinh. Ngôi chùa xây trong một hẻm núi hoang vu, song hương hoả cực vượng. Chu gia chiếm lĩnh chùa Kim Đỉnh, số tiền của cống nạp hàng năm thậm chí đã chiếm phần lớn tổng thu nhập cả năm của Chu gia. Tam thú ngao vốn không thể phối giống ở nơi khác, song lại có thể tạp giao thành công ở trong chùa… Còn vô số sự việc tương tự như vậy nữa, tất cả đều là minh chứng cho một sự thực: bảo cấu cất giấu Thiên bảo có lẽ ở ngay trong phạm vi chùa Kim Đỉnh.

– Ngươi không phải là mang bảo bối vào chùa, mà là vào chùa quật bảo! – Chu Chân Mệnh đã suy nghĩ thông suốt. Cùng với đó, một mối uất hận, ảo não tự đáy lòng hắn xông thẳng lên ngực, khuấy động máu tanh nhộn nhạo, vị ngọt lợ xộc lên tận họng. Lại một lần nữa, hắn đã phải hoài công gối đầu lên bảo bối mà mơ bảo bối suốt bao năm ròng rã.

Lỗ Nhất Khí không thèm đếm xỉa tới Chu Chân Mệnh, lúc này cậu đã chìm trong trạng thái tự nhiên hư huyễn, thần hồn phiêu du. Bởi lẽ trong lúc Chu Chân Mệnh còn mải mê chắp nối, cậu đã phát hiện ra một luồng hung tướng dạng đường thẳng thấp thoáng ẩn hiện trên vách núi bên cạnh. Cậu lập tức tụ khí ngưng thần, thả lỏng thân tâm, để xác định xem liệu hung tướng này có phải chính là hung huyệt dạng mạch hay không.

Chu Chân Mệnh gắng gượng nuốt khối ngọt lợ kia xuống họng, mau chóng vận khí ba vòng. Hắn hiểu rõ, Lỗ Nhất Khí rất đáng gờm, Đao Thập Lục lại đột nhiên tham lam trở mặt, nên hắn nhất định phải duy trì phong độ thật ổn định, mới có thể giành giật lấy một chút cơ hội thành công từ trong cục diện vô cùng bất lợi trước mắt.

Hơi thở đã bình ổn, khối máu huyết nhộn nhạo đã lắng xuống, lực, khí, ý đã hoà nhập vào trong vòng tuần hoàn ổn định. Chu Chân Mệnh bắt đầu dò xét tỉ mỉ Lỗ Nhất Khí. Hắn muốn tìm ra một điểm khiến cậu trở nên khác hẳn với trước đó, tìm ra một thứ cậu đáng lẽ không có song bây giờ lại xuất hiện trên người, đặc biệt là những thứ vốn thuộc về chùa Kim Đỉnh.

Đao Thập Lục lật lọng làm phản vào đúng thời khắc then chốt, cho thấy gã là một kẻ vô cùng xảo trá, quỷ quyệt đa đoan. Một kẻ giang hồ cáo già như vậy hoàn toàn có khả năng nhận ra một số điều từ lời nói và vẻ mặt của Chu Chân Mệnh. Bởi vậy gã khẳng định, gã đã uy hiếp nhầm đối tượng, mục tiêu cướp bóc cũng có thể đã sai lầm.

Đao Thập Lục cũng di chuyển ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao về phía Lỗ Nhất Khí. Khác với Chu Chân Mệnh, gã là một sát thủ tuyệt đỉnh, nên gã chú ý trước tiên tới ý đồ và động tác của người khác. Gã muốn thông qua những ý đồ, động tác vô thức của Lỗ Nhất Khí để tìm ra một thứ thiếu hài hoà trên cơ thể cậu. Rất có thể đó chính là thứ mà người khác và hắn đều muốn có.

– Đá!

– Đá!

Cả Chu Chân Mệnh và Đao đầu đều buột miệng hét lớn, chỉ có điều tiếng hét của Đao đầu có vẻ khủng khiếp, kinh dị hơn nhiều, khiến người nghe lông tóc dựng đứng…

Dưới chân núi, phía chính nam là khảm tướng “Quạ vàng đuổi thỏ ngọc”, phía tây là khảm tướng “Lục dương xoay chiếu”, phía đông là khảm tướng “Sao sáng xoay quanh mặt trời”. Mà ở trên núi, có Lỗ Nhất Khí mang theo Thiên bảo cực thuần chính, bảo khí bừng bừng lan toả, rực rỡ hào quang. Thật trùng hợp, tác dụng của bốn nơi đã hoà hợp với nhau, tạo nên một đại cục chí dương có thể thay đổi vận đời mệnh nước, được gọi là “Bảo dương điên toả âm hung”[35]. Đại cục này duy nhất chỉ thấy ghi chép trong một cuốn kỳ thư thời thượng cổ có tên “Đế kinh mạch hành trạch”, từ cổ chí kim mới chỉ xuất hiện có một lần, chính là lúc Khương Tử Nha dùng hoả công đánh thành Triều Ca, đã dùng cách cục này để lật đổ hoàn toàn vận mệnh của nhà Thương Trụ. Cũng chính vì đã hình thành được cục diện thiên cổ kỳ tuyệt này để cân bằng với Thiên bảo nghìn năm, nên hung huyệt âm mạch ẩn giấu ở chính giữa núi Thiên Thê đã bị chèn ép ra ngoài.

Lục dương cương của đại cục chí dương đã bức ép âm trạch trỗi dậy, hung huyệt chấn động, hung khí muốn vọt ra ngoài. Núi Thiên Thê bắt đầu biến đổi, tốc độ mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một thêm dữ dội.

Tuyết phủ trên núi đã tan chảy gần hết, các lớp băng dày bắt đầu trượt lở. Gió vòng quanh núi đột nhiên chuyển hướng, thổi tan lớp lớp mây mù vốn quanh năm bao phủ lưng chừng núi. Ánh mặt trời sáng loá chiếu thẳng vào vòm băng lõm, khiến chùm sáng khúc xạ thay đổi vị trí. Tầng băng phủ kín ngọn núi Thiên Thê nhanh chóng bị chùm sáng phản xạ hội tụ với sức nóng dữ dội rạch làm đôi, phân thành hai khối băng lớn ở phía nam và phía tây. Lại thêm lớp băng hình vòm trên đỉnh núi do bị tan chảy đã trở nên chênh vênh lỏng lẻo, trông đáng sợ vô cùng, như thể sẵn sàng sập xuống.

Song đáng sợ nhất không chỉ có thế, mà là hung khí của hung huyệt dạng mạch bị đại cục chí dương bức ép, đã sắp sửa phun trào, hung lực phụt ra tán loạn khiến cho bên trong lòng núi âm thầm rạn nứt.

Chu Chân Mệnh chợt choàng tỉnh, hét lên một tiếng “đá”, là vì hắn nhìn thấy hai viên đá tròn treo lủng lẳng bên cổ Lỗ Nhất Khí. Đó là đá trên bãi Thần Hô, cũng chính là đá của chùa Kim Đỉnh. Một người đang đi thực hành đại sự, tay cụt bất tiện, song từ đầu tới cuối vẫn giữ khư khư hai hòn đá vốn chẳng giúp ích gì mấy cho hành động của hắn, vậy hòn đá đó có ý nghĩa gì? Để hiểu ra thực không phải dễ dàng, song vẫn hơi muộn. Lúc này, trên vách núi vốn đã sạt lở bỗng toác ra một khe nứt, âm mạch đã lộ. Khí âm hung phụt thẳng ra ngoài, khiến mọi người tâm thần hốt hoảng, cổ họng nghẹn tắc, đầu váng mắt hoa.

Lỗ Nhất Khí đã phát giác ra đoạn hung huyệt này từ trước, tuy vẫn đang ở trong trạng thái nhập hư, song bàn tay đã cầm lấy Tự Tại Thiên đang đeo trước ngực, sẵn sàng ném thẳng vào hung huyệt. Song vị trí xuất hiện vết nứt lại ở trên vách núi sạt lở, còn cách Lỗ Nhất Khí một khoảng cách khá lớn. Khoảng cách này đối với một người không biết khinh công, lại cụt mất bàn tay phải như Lỗ Nhất Khí, tuyệt đối không thể băng qua.

Chu Chân Mệnh đã ra tay, bất chấp tất cả mà ra tay, bất chấp Đao Thập Lục đang dốc toàn lực đánh tới, bất chấp vách núi rung lắc nứt toác, bất chấp băng trượt tuyết lở. Lúc này, trong tâm trí hắn chỉ còn lại hai hòn đá, bởi trong hòn đá chứa đựng sứ mệnh và ý nghĩa của cả cuộc đời hắn.

Đao đầu sau một thoáng ngập ngừng cũng đã ra tay, song gã không triển khai thế đao thứ mười sáu dùng máu xương đoạt mệnh, mà nhảy vọt lên trên, góc độ tấn công vô cùng quái dị.

Một tia nước lạnh băng vọt xuống trúng người Lỗ Nhất Khí khiến cậu bừng tỉnh. Đúng lúc này, Chu Chân Mệnh đã chụp được một chiếc túi lưới.

Vào khoảnh khắc Chu Chân Mệnh chụp được hòn đá, hắn đã không còn bất chấp tất cả như vừa mới đó. Bởi vì từ giây phút này trở đi, việc hắn phải làm chính là giữ chắc hòn đá, mà tiền đề của việc này chính là phải giữ được tính mạng của mình.

Đao Thập Lục còn chưa kịp hạ xuống đã phải hứng chịu một chưởng khủng khiếp của Chu Chân Mệnh, giáng thẳng vào bắp chân của gã. Cùng với tiếng xương chân nứt gãy, còn có cả tiếng vật sắc nhọn xé gió lao đi. Đó là tiếng mảnh xương vỡ đâm thủng da thịt phóng vụt ra ngoài.

Cùng lúc này, từ phía trên chỗ Đao Thập Lục đang lơ lửng bỗng vọng xuống một âm thanh khủng khiếp đến rợn gáy, là tiếng lưỡi đao sắc nhọn rạch qua vật cứng. Một tảng băng lớn vỡ toác làm đôi trên tỉnh đầu Đao Thập Lục, văng sang hai bên trái phải rồi lao rầm rầm xuống núi. Tiếng “đá” mà Đao Thập Lục vừa rú lên kinh hãi không phải là chỉ hòn đá bảo bối, mà là chỉ tảng đá băng đang rơi thẳng xuống đầu. Cú nhảy vọt lên của gã cũng không nhằm tranh cướp bảo bối hay tấn công ai, mà là tung người lên chém đứt đôi tảng băng rơi, tránh cho ba người khỏi cảnh tan xương nát thịt.

Chu Chân Mệnh ra đòn với Đao đầu là có dụng ý, hắn muốn mượn thế tấn công này để bật về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Lỗ Nhất Khí, tránh bị phản công. Đồng thời, chưởng này sẽ đẩy bật Đao Thập Lục văng vào Lỗ Nhất Khí, hắn sẽ nhân lúc Lỗ Nhất Khí mải ứng phó với Đao Thập Lục để cướp lấy hòn đá.

Song diễn biến của sự việc lại khác hẳn với dự tính của hắn. Hắn còn chưa kịp dốc hết sức lực để giằng giật chiếc túi lưới từ phía Lỗ Nhất Khí, thì Lỗ Nhất Khí đã đột ngột buông tay. Trước sức kéo giật kịch liệt, chiếc túi lưới còn lại đã bật thẳng lên cao. Đao đầu sau khi trúng chưởng lại không rơi thẳng xuống đỉnh đầu Lỗ Nhất Khí, bởi lẽ lực đạo của phát chưởng đó đã bị lực đạo rơi xuống của tảng băng lớn hoá giải hoàn toàn, nên Đao đầu vụt một cái đã rơi thẳng xuống đất. Vừa chạm đất, gã đã bật một chân nhảy vọt lên, lao thẳng về phía chiếc túi lưới vừa bị văng lên.

Hai hòn đá, không biết hòn nào mới là bảo bối, Chu Chân Mệnh tuyệt đối không cho phép Đao Thập Lục giành được bất cứ hòn nào. Hắn lập tức vận lực vào cánh tay, quật vòng sợi dây thừng nối liền hai túi lưới xuống phía dưới, xoay thành vòng tròn. Hòn đá đang ở phía dưới thân hình Đao Thập Lục lập tức đổi hướng, vạch thành một đường vòng cong lao ngược về phía vách đá.

Một cơ hội nghìn năm có một, một cơ hội chỉ Lỗ Nhất Khí mới có thể lợi dụng.

Lỗ Nhất Khí đã ra tay. Không cần tụ khí ngưng thần, cậu đã có thể thực hiện việc nhập vào trạng thái tự nhiên một cách hoàn toàn bản năng, vô thức.

Súng đã nổ. Chỉ một tiếng. Tốc độ và thời gian đạn bắn, cùng với thời điểm bắn đứt sợi dây thừng đều cực kỳ chuẩn xác. Chuẩn xác đến cực điểm chính là sau khi súng nổ thừng đứt, Tự Tại Thiên vừa bay lên theo túi lưới đã văng về phía vách đá với một góc độ tuyệt vời, lách gọn gàng vào khe hở trên phần hung huyệt vừa nứt toác…

Tất cả mọi thứ dường như chết lặng, như đóng băng trong khoảnh khắc, tất cả mọi âm thanh đều đột nhiên câm bặt. Chỉ có Lỗ Nhất Khí cảm nhận thấy sự biến hoá của luồng khí đang lưu chuyển, đang cuộn trào. Những luồng khí đang bao trùm xung quanh ngọn núi nhanh chóng được hút về phía khe nứt, cô đặc thành một khối, rồi chui tọt vào trong.

Ngay lập tức, một dải cầu vồng bừng hiện trên dãy núi Thiên Thê. Khi vừa xuất hiện, dải cầu vòng có dạng quanh co uốn lượn hệt như hung mạch vừa lộ ra trên vách núi, sau đó mau chóng vươn dài về phía nam, uốn thành một vòng cung tròn trịa, hệt như một cánh cung kéo căng hết cỡ.

Mọi diễn biến tưởng như khá lâu dài, song kỳ thực, đến lúc này, Đao Thập Lục mới kịp hạ xuống.

Bàn chân gã Đao đầu vừa tiếp đất, núi Thiên Thê đột nhiên rùng rùng chấn động, sau đó toàn bộ trái núi âm thầm phân rã rồi sụp xuống trong lặng lẽ, tựa như một đụn cát khổng lồ đang tan rã. Chỉ có điều những thứ rời rã ra không phải là cát, mà là vô số băng, tuyết và đá tảng.

– Băng lở rồi! Chạy mau!

Xa xăm dưới chân núi vẳng lại tiếng gào thét tới lạc giọng, song vừa kịp cất lên, đã mau chóng chìm nghỉm trong hàng tràng những tiếng lăn trượt động trời.

Chu Chân Mệnh hành động nhanh nhất. Hắn tung người nhảy vọt lên, lao thẳng về phía những khối băng tuyết và đá tảng đang sầm sập trượt xuống. Đối với những cao thủ công lực siêu phàm, cách này có lẽ sẽ khả quan hơn so với bỏ chạy xuống phía dưới. Chỉ cần di chuyển thân hình mau lẹ, né tránh những cú đâm trời giáng của băng tuyết và đá tảng, sẽ hạn chế được thấp nhất khả năng bị chôn vùi dưới băng đá.

Tuy Đao Thập Lục đã bị thương một bên chân, song cả bốn chân tay hợp lực, vừa lăn vừa bò, tốc độ không hề chậm chạp. Gã lao chênh chếch xuống phía dưới, đây là một lựa chọn đầy kinh nghiệm. Nếu phương hướng chính xác, tốc độ đủ nhanh, vẫn có thể thoát ra khỏi phạm vi bao phủ của trận băng lở.

Chỉ còn Lỗ Nhất Khí vẫn đứng im tại chỗ. Không phải cậu không muốn bỏ chạy, mà vì choáng ngợp và sửng sốt quá mức nên không còn biết phải bước đi như thế nào. Chính vào lúc đó, chợt có hai bóng dáng thướt tha lướt băng băng tới bên cậu, là Dưỡng Quỷ Tỳ và Hạ Táo Hoa. Hai người mỗi người một bên, xốc ngay Lỗ Nhất Khí lên, rồi lập tức vòng ngược trở lại.

Lỗ Nhất Khí quả quyết kêu lên:

– Nhảy xuống đây!

Rồi kéo theo hai cô gái, tung người nhảy vụt xuống vách đá sạt lở mà xưa kia vốn là nơi xây dựng bảo cấu…

Băng tuyết và đá lở trút xuống rào rào như mưa mùa hạ, núi Thiên Thê mau chóng thấp xuống, nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn là một sườn dốc thấp lè tè chếch về phía nam. Còn chùa Kim Đỉnh và thị trấn đều biến mất không còn tăm tích, đoạn thung lũng kẹp giữa hai trái núi hầu như đã bị đá tảng lấp bằng.

Tất cả đã trở về tĩnh mịch. Một bầu tĩnh mịch chết chóc kéo dài. Không còn ai sống sót. Cũng không nhìn thấy một con vật sống. Chỉ còn một con chim ưng săn mỏ hoa Trường Bạch lông lá xác xơ đang chập choạng lê lết giữa đám đá băng lởm chởm.

Rất lâu, rất lâu sau đó, mặt trời đã rụng xuống trời tây, vạn vật lại chìm vào đêm tối. Lúc này, trong một bầu chết lặng trải dài, mới vang lên vài âm thanh khe khẽ, tựa như xác chết đội đất chui lên, lại tựa như hồn ma lang thang trong đêm tối.

Vào ngày hôm sau, một số dân cư may mắn thoát chết mới dám trở về, đào bới tìm kiếm người thân, chòm xóm. Sau khi cơn hoả hoạn bốc lên, do gió đột ngột đổi hướng, nên đại đa số dân cư đã bị ngọn lửa bủa vây trong trấn, chỉ một số ít thoát được ra ngoài. Núi sập đá lở, sức mạnh huỷ diệt khủng khiếp khó bì, bởi vậy dù đã dốc hết sức bình sinh đào bới, cũng chỉ có thể lôi lên được vài cỗ xác người giập nát. Còn những mẩu tay chân, những mảng thi thể, những bãi máu vương vãi đâu đâu cũng gặp. Tiếng khóc hờ thảm thiết ai oán cứ nối nhau suốt mấy ngày trời không dứt.

Trong đám người đào xới tìm kiếm, ngoài dân Tạng trong vùng, còn có một số người Trung Nguyên phục sức kỳ lạ, chỉ tìm kiếm qua loa nửa ngày, rồi tuần tự bỏ đi.

Nửa tháng sau, băng tuyết lở xuống cùng đá vụn đã tan chảy hết, nước băng tuyết đổ về tích tụ tại vị trí lõm xuống trong đám đá vụn, hình thành một con hồ. Bên hồ còn xuất hiện một vài nguồn suối, trong đó có cả suối nước nóng phun trào, hơi nước toả mù mịt, bay lãng đãng trên mặt hồ xanh biêng biếc, trông chẳng khác gì tiên cảnh.

Trong “Tạng địa lý chính chí” có chép: “Vào ngày dương tiết giữa theo lịch Tạng, hẻm núi hoang vu phía tây xảy ra hiện tượng băng trôi đá lở, vùi lấp một thị trấn lớn. Dân cư, súc vật tử thương nhiều không kể xiết. Khe núi bị đá lấp thành hồ, có suối nước nóng phun ra”.

Trong “Bách niên Tạng Phật thông ký” có đoạn: “Chùa Kim Đỉnh chưa nhập vào Phật tông, Phật sống chùa Kim Đỉnh chưa được chép chính thức trong tăng phả. Tuy truyền thụ Phật lý cực tinh thâm, song không luận giảng cho người. Núi sập, cả chùa và sư đều bị huỷ diệt”.

Trong dân gian vùng đất Tạng truyền rằng, chùa Kim Đỉnh dưới núi Thiên Thê mượn danh nghĩa Phật vơ vét của cải, bị trời Phật trừng phạt, cho núi sập mà san phẳng.

Chú thích

[32] Có nghĩa là sao sáng xoay quanh mặt trời.

[33] Tướng trang nghiêm ý nói nơi tàng bảo cần có đài đỡ, có mái che, có nơi cúng tế để hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

[34] Có nghĩa là Phật giảng giải về việc nhìn thấy kiếp trước.

[35] Có nghĩa là khí dương của bảo bối đảo lộn, khoá kín khí âm hung.

Lời Nguyền Lỗ Ban

Lời Nguyền Lỗ Ban

Status: Completed Author:

Nhân vật lịch sử Lỗ Ban không chỉ là ông tổ của nghề mộc, mà còn là ông tổ của ám khí và cạm bẫy. Tác phẩm Lời Nguyền Lỗ Ban không chỉ trình bày chi tiết về nhân vật lịch sử Lỗ Ban, mà còn nói về hành trình khám phá những điều bí ẩn và không kém phần nguy hiểm của chàng trai Lỗ Nhất Khí và những người bạn của cậu.

Cậu thanh niên Lỗ Nhất Khí từ nhỏ đã bị tách khỏi gia đình, đến ở nhờ một người họ hàng rất xa để theo học trường Tây. Say mê với cổ thư, cổ vật trong hiệu đổ cổ của nơi trọ học, cậu đã phát giác ra khả năng linh cảm siêu việt của bản thân. Trong một lần người bác ghé thăm, đã tiết lộ cho cậu biết bí mật về thân thế, đồng thời cũng trao lại cho cậu một sứ mệnh truyền kiếp cả ngàn năm của dòng dõi Lỗ Ban...

Lỗ Nhất Khí là hậu duệ đích truyền duy nhất của Ban môn, nhiệm vụ khai quật bảo vật trấn định hung huyệt đã được giao cho cậu. Thế nhưng thời gian dằng dặc, lịch sử biến thiên, năm tháng phai dần dấu tích, chỉ còn lại một vài manh mối vụn vặt một vài lời khẩu truyền mù mờ. Lại thêm sự phá hoại, bức bách của gia tộc họ Chu thế lực hùng hậu song tàn độc không từ thủ đoạn, nhiệm vụ đã gần như bất khả thi.

Những bảo bối còn sót lại đều được giấu ở những nơi sơn cùng thuỷ tận khó lường, với trùng trùng cạm bẫy từ xa xưa để bảo vệ bảo bối, và lớp lớp thiên la địa võng tà môn, ma quái của họ Chu nhằm vây bắt cướp đoạt, cậu thanh niên thế đơn lực mỏng, mù mờ về thân thế làm thế nào để chắp nối manh mối, phá giải trùng vây, thoát khỏi kẻ thù? Liệu lời thề nguyền truyền kiếp kia có được kết thúc chỉ trong một thế hệ?

.....

Đọc “Lời nguyền Lỗ Ban“, độc giả lập tức bị cảm nhiễm cái nghẹt thở đến đứng tim của một người đang dò dẫm trong những đoạn đường bí hiểm, vừa không thể không trầm trồ thán phục trí tuệ tuyệt luân của người xưa, vừa nơm nớp không biết thứ gì sẽ thình lình hiện ra sau bước chân kế tiếp. Những tiểu tiết tưởng chừng vô thưởng vô phạt đều có thể là một cái nút trí mạng đẩy chúng ta đến những bước ngoặt vô cùng căng thẳng; những hé lộ tưởng chừng như hữu ý rất có thể chỉ là một chiêu đánh lừa cảm giác… Có những nút thắt vừa động là phát, cũng có những nút thắt âm thầm tồn tại, đợi khi người ta vô thức lãng đi, mới thình lình bật mở. Toàn bộ tiểu thuyết, văn phong hàm súc, cấu tứ kỳ lạ, tình tiết chặt chẽ, nòa thắt trùng trùng, khó phân thật giả, khiến người đọc có cảm giác đang lạc bước vào một mê cung cổ xưa tinh vi và phức tạp, vừa không thể không đi tiếp, vừa không thể đoán ra đâu mới là lối đi thực sự.

......

Muốn tìm hiểu về hành trình thám hiểm của chàng thanh niên Lỗ Nhất Khí và những người bạn, quý vị độc giả hãy theo chân bọn họ để cùng khám phá về một thế giới thâm u bí hiểm bằng trí tuệ, bằng cảm quan, và bằng cả hào tình tráng chí…. Và quý vị cũng đừng quên: Kho báu ngay trước tầm tay, nhưng cần thận trọng đừng nên chạm bẫy nhá! Trân trọng!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset