Chương 76: Hồi mộng (5)

Hồi mộng (5)

Edit: Phưn Phưn

Trên bệ cửa sổ ở bên phòng ăn, cửa sổ bằng ngọc lưu ly khẽ mở ra, gió đêm thổi vào, tấm rèm dài lay động theo gió.

Trên bàn dài phòng ăn, hai hàng nến cũng bị gió thổi phớt qua, chiếu xuống mặt đất như những ánh lửa.

Ngoại trừ tiếng gió, thì trong phòng ăn rất yên tĩnh.

Cuối bàn dài, trước ghế dựa cao.

Từ khi người đàn ông nghe thấy câu đó của cô gái nhỏ, thì cứng đờ tại chỗ, thậm chí anh cũng quên để ý tới cô gái nhỏ quỳ đến trên chân mình vòng lấy sau cổ anh tạo thành tư thế mờ ám.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi sạch sẽ trong suốt gần trong gang tấc kia, cảm xúc dữ tợn và không thể tin đang bị kiềm chế dưới đáy mắt.

“Em nói cái gì?” Giọng của anh khàn khàn, ở trong ban đêm u tối này càng hết sức đáng sợ, “… Lặp lại lần nữa?”

Nhưng mà cô gái nhỏ trước mặt anh, là người duy nhất trên thế gian này tuyệt đối sẽ không sợ anh.

Cho nên Tần Khả chỉ hơi rủ mắt, nhẹ giọng cười.

“Không phải anh nhất định phải cưới Tần Yên sao? Em làm vợ bé của anh, không cần danh phận.”

“……!”

Tơ máu trong con ngươi của Hoắc Trọng Lâu như muốn nứt ra, anh giơ tay lên, bóp lấy cánh tay của cô gái nhỏ ở sau cổ mình, động tác gần như thô lỗ mà lôi tay của cô ra, kéo đến trước người.

“Tần, Khả.” Anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô, “Vì sao em lại phải tự khinh tự ——”

Đến cuối cùng chữ nặng nhất kia vẫn không thể nói ra khỏi miệng.

Tần Khả lại cười.

“Bởi vì em thích anh.”

Cơ thể Hoắc Trọng Lâu chợt cứng đờ.

Chỉ là mấy giây sau, ánh mắt trong mặt nạ hồ ly lộ ra, ý cười lạnh lùng lại trào phúng ngập trong con ngươi đen nhánh.

“Em thích cái gì ở tôi?”

Tần Khả ngẩn ra.

Phản ứng này không giống như cô nghĩ. Sở dĩ Hoắc Trọng Lâu chịu đựng không chịu đến gần, còn không phải cho rằng cô hoàn toàn vô cảm với anh, tốt nhất là không nên có liên quan đến anh?

Nhưng nếu cô cũng đã tỏ tình, sao người này lại…

Cho đến khi nhìn thấy cảm xúc khảm sâu trong xương cốt hiện lên trong đôi mắt kia, Tần Khả mới hiểu rõ.

——

Dù cho trước đó đã trải sẵn đường, nhưng lời tỏ tình này của cô vẫn quá tùy tiện. Dù sao thì trong nhận thức của Hoắc Trọng Lâu, chính mình chưa từng có bất kỳ tiếp xúc hay hiểu biết gì về anh. Lúc này anh nghe được lời này của mình, khả năng chỉ cảm thấy chính mình đang có mưu đồ với Hoắc gia…

Đúng như những gì Tần Khả dự đoán.

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Hoắc Trọng Lâu quay mặt đi, lạnh giọng nói:

“Mặc dù tôi cưới Tần Yên, thì Hoắc gia cũng không có khả năng bạc đãi em. Em muốn có cái gì…… Tôi đều cho em, nên em không cần phải thông qua phương thức này.”

Quả nhiên, hiểu lầm.

Tần Khả có chút dở khóc dở cười trong lòng.

Nhưng trên mặt cô không để lộ cảm xúc dư thừa nào, chỉ cười cong mắt hỏi: “Anh cũng sắp cưới Tần Yên. Hoắc gia sao có thể bạc đãi em? Hơn nữa, em muốn cái gì anh đều có thể cho em, anh xác định?”

“……”

Ánh mắt Hoắc Trọng Lâu vẫn âm u nhìn cô.

Tần Khả nhoẻn miệng cười, “Vậy nếu, cái em muốn là anh thì sao?” Cô cúi người xuống, dường như không để ý đến cổ tay của mình đang bị Hoắc Trọng Lâu bóp chặt, mặt kề đến bên tai người đàn ông, nhẹ giọng cười, “Vậy anh cũng có thể cho em sao?”

“…!”

Huyệt thái dương của Hoắc Trọng Lâu giật giật.

Nhưng ngoài dự đoán của Tần Khả chính là, anh vậy mà không hề cản động tác của cô lại, mà mặc kệ để cho cô leo lên người anh.

Tức khắc Tần Khả cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

——

Với cảnh tượng mờ ám này, cô chỉ đang mạnh mẽ chống đỡ không để cho cảm xúc dao động gì xuất hiện trên mặt thôi. Nếu không phải vẫn luôn tự tạo sự ám chỉ để dời đi lực chú ý của mình, vậy thì nhất định cô sẽ nhịn không được mà đỏ mặt.

“Sao không tiếp tục?”

Bên tai đột nhiên truyền đến giọng trầm thấp của người đàn ông, mang theo ý cười khàn khàn, nghe thấy mà sau lưng rét run.

Tần Khả mím môi, vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm giác trên eo kéo căng, sau đó trọng tâm liền lui về phía sau —— Cả người bị nhấc lên, đặt lên chỗ trống trên bàn không có bày chén đĩa.

Chân đụng phải góc bàn cứng rắn, vẻ mặt Tần Khả cứng đờ, tia hoảng loạn lướt qua trong đôi mắt.

Điểm cảm xúc này vừa vặn rơi vào trong mắt Hoắc Trọng Lâu, tức khắc đáy mắt anh lại lạnh hơn, tiếng cười trầm khàn.

“Sợ thành cái dạng này, còn nói dối là muốn tôi —— Tần Khả, em thật đúng là không biết sống chết.”

Tần Khả ngẩn ra, hoàn hồn.

Bây giờ nếu cô lui nửa bước, vậy Hoắc Trọng Lâu càng chắc chắn cô là vì có mục đích khác nên mới tiếp cận anh, đến lúc đó tất cả những gì cô làm đều có thể trở nên uổng phí…

Nghĩ như vậy, Tần Khả thầm cắn chặt răng, nghiêm túc giương mắt nhìn Hoắc Trọng Lâu.

“Em không nói dối.”

Dưới đáy mắt Hoắc Trọng Lâu đều là không đành lòng, nhưng cuối cùng tại một khắc này đều bị đốt cháy hết không còn gì, toàn bộ lửa giận lấn lên thay thế —— Anh chợt đứng lên, ép về phía trước một bước, trực tiếp đè lên cô gái nhỏ đang ngồi dọc bên bàn.

Đôi tay của anh giống như vòng sắt, gắt gao giam cầm cô gái nhỏ, khiến cho Tần Khả ngồi ở cạnh bàn không thể dời được một tấc, mà chính anh thì đè người lên, không để lại chút kẽ hở nào, chống người lên.

“Lặp lại lần nữa ——”

Anh cười, giọng trầm khàn lạnh lẽo.

“Em không nói dối?”

“Em ——”

Tần Khả vừa định lên tiếng, đột nhiên cứng đờ.

Mấy giây sau, cô chớp mắt chậm rãi hạ mắt xuống, có chút kinh ngạc lại không thể tin tưởng cúi đầu nhìn.

Ở trong bóng tối thấy rõ vật đáng giá kia, vệt đỏ nóng hổi nhanh chóng tràn lên gò má của cô.

Ngay sau đó cô liền phản ứng kịp, vô cùng xấu hổ giận dữ ngẩng đầu lên.

“Hoắc Trọng Lâu, anh ——”

“Không phải em muốn tôi sao?” Con ngươi đen nhánh của người đàn ông lạnh như băng, theo đó là ý cười gần như dữ tợn, khiến cho người ta không khỏi rét run, “Không phải không nói dối sao? —— Vậy tới đây!”

Giọng nói đầy tức giận của người đàn ông vọng lại khắp phòng ăn trống trải.

Tần Khả cắn răng.

Bắp chân cô vừa định nâng lên, thì đột nhiên cửa phòng ăn bị người gõ vang.

Giọng nói bình tĩnh của Hoắc Cảnh Ngôn truyền vào——

“Thiếu gia Trọng Lâu. Tài xế trong nhà báo cáo, tiểu thư Tần Yên và ông Tần, bà Ân đang trên đường về.”

“……!”

Hai người trên dưới bàn ăn đồng thời cứng đờ.

Cũng không phải bởi vì nội dung của câu này, mà là tiếng gõ cửa đột ngột này cho thấy —— Không biết Hoắc Cảnh Ngôn đã đợi ở cửa bao lâu mới đột ngột lên tiếng vào đúng thời điểm này.

Càng có khả năng sâu hơn, từ ban đầu anh ta vẫn luôn ở đó.

Nghĩ thông suốt điểm này, nét mặt hai người đều thay đổi.

Tần Khả vội đẩy Hoắc Trọng Lâu ra nhảy xuống bàn, sắc mặt hồng đến gần như hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Lấy lại tinh thần, Tần Khả định đi ra khỏi phòng ăn từ cửa sau, lại bị Hoắc Trọng Lâu kéo cổ tay.

Tần Khả sửng sốt, quay đầu, không biết tại sao người này xa cách với cô cả một tối, đột nhiên vào lúc này lại chủ động tiến gần.

Lại thấy Hoắc Trọng Lâu rủ mắt, ngữ khí không được tự nhiên.

“Em chờ lát nữa hãy đi.”

Tần Khả: “??”

Thấy Hoắc Trọng Lâu không chịu phản ứng, cô hỏi: “Vì sao?”

Hoắc Trọng Lâu cắn răng, lôi cô đến trước gương trong phòng ăn.

Trong mặt gương, hai má của cô gái nhỏ ửng đỏ, màu sắc đôi môi tươi đẹp ướt át, đôi mắt đen nhánh tựa như có thể vắt ra nước.

Mà người đàn ông bên cạnh đang đưa lưng về phía gương, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em định như vậy đi ra ngoài, để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của em?”

“…”

Tần Khả càng thêm thẹn thùng. Chỉ là qua vài giây, dường như cô nghĩ tới gì đó, đột nhiên bật cười.

Hoắc Trọng Lâu nhíu mày nhìn cô.

“… Em cười cái gì.”

Tần Khả ôm cánh tay trắng nõn, từ trước gương xoay người lại cười, “Hoắc Trọng Lâu, thật ra thì anh thích em đúng không?”

“——!!”

Đồng tử Hoắc Trọng Lâu đột ngột co rụt lại.

Cảm xúc khiếp sợ khiến anh không có cơ hội lên tiếng phủ nhận, đến lúc muốn làm thì đã muộn, trên mặt cô gái nhỏ mang theo vẻ “Quả nhiên là thế”, đôi mắt sáng xinh đẹp, lúm đồng tiền như hoa.

“Tuy rằng em không biết tại sao rõ ràng anh thích em nhưng lại muốn đi cưới Tần Yên…” Mới là lạ.

“Nhưng em chợt nghĩ đến, nhất định anh cảm thấy anh có thể nhịn được, nhịn được việc thích em, nhịn được việc có suy nghĩ với em, thậm chí có thể nhìn em ở bên cạnh người tốt hơn?”

Gân xanh trên thái dương của Hoắc Trọng Lâu nổi lên.

Anh siết chặt quyền, dời mắt đi.

“Tôi không biết em đang nói gì cả, đừng tự mình đa tình.”

Anh nhấc chân muốn đi.

Tiếng cười rực rỡ sau lưng lại đuổi tới bên tai.

“Nhưng anh thật sự nhịn được sao, Hoắc Trọng Lâu?”

“……!”

Giống như bị điểm đến tử huyệt, thân hình Hoắc Trọng Lâu bỗng cứng đờ.

Mà cô gái nhỏ cười cười, ôm cánh tay trắng nõn đi về phía cửa, bước chân đầy vui vẻ, như đang giẫm lên từng nhịp vũ đạo, từ bên cạnh anh không nhanh không chậm vòng qua.

Dư âm vẫn còn dừng lại ở sau lưng.

——

“Thật là kỳ quái nha, rõ ràng đến cả người khác nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của em, anh còn không thể chịu được, vậy anh làm thế nào cảm thấy, bản thân có chịu đựng được việc nhìn em ở bên cạnh người khác?”

Hoắc Trọng Lâu gần như bị lời này làm cho đóng đinh tại chỗ, chợt cô gái nhỏ đứng bên cạnh cửa quay đầu lại nhìn về phía anh.

Không biết có phải là ảo giác hay không, ý cười nghịch ngợm trên mặt cô đã phai nhạt dần.

“… Người nói dối rõ ràng là anh mới đúng, Hoắc Trọng Lâu.”

“——!!”

Rầm.

Cánh cửa đã bị đóng lại.

Tần Khả cho rằng, đêm nay chính mình đã tiêm xuống một liều thuốc mạnh.

Cô cho rằng, sau đêm nay Hoắc Trọng Lâu sẽ phát hiện sự thật bản thân đã bị cô vạch trần, nhất định sẽ tỉnh ngộ, không gồng mình vì những ý tưởng kì quái đó nữa, mà sẽ thẳng thắn chủ động lựa chọn muốn cô tiến vào thế giới của anh…

Sau đó cô liền phát hiện, rằng bản thân đã quá ngây thơ.

Sau đêm đó, cộng với suốt hai ngày hai đêm, Hoắc Trọng Lâu chưa từng lộ mặt ở Hoắc gia.

——

Sau khi bị Tần Khả chỉ ra chân tướng thật sự, anh dường như phát hiện ra nguồn gốc vấn đề, quyết định dứt khoát cách cô càng xa càng tốt để tránh trường hợp mình nhịn không được sẽ làm ra chuyện ngoài ý muốn.

Thiếu chút nữa là Tần Khả bị chọc giận cho cắn nát hàm răng.

Kể từ đêm đó thì đã là buổi chạng vạng thứ ba.

Thời điểm Tần Khả gần như nhịn không được mà rời nhà cũ Hoắc gia đi kéo người về, thì nhận được “Mật báo” của người giúp việc.

Bên ngoài tòa nhà, xe chuyên dụng của Hoắc Trọng Lâu rốt cuộc cũng đã trở lại. Người đã vào bên trong nhà chính.

Tần Khả bỏ xuống bữa tối vừa ăn được một nửa, chạy thẳng đến nhà chính.

Cuối cùng ngay khi Hoắc Trọng Lâu đi qua phòng khách, bước lên lầu hai, thì cô ngăn cản người lại.

“Hoắc Trọng ——”

Âm thanh này dẫn tới sự chú ý của mấy người cấp dưới và người giúp việc đang đi theo sau lưng Hoắc Trọng Lâu.

Tần Khả hơi do dự, thay đổi xưng hô.

“Anh rể… Lát nữa anh có thời gian không? Em có chuyện muốn nói với anh.”

Mấy người đi theo sau lưng vốn đang bất ngờ, nhưng sau khi nghe được xưng hô anh rể này, thì lại càng khiếp sợ nhìn người đàn ông đứng giữa cầu thang đang đưa lưng về phía họ.

——

Bọn họ chưa bao giờ biết, Hoắc Trọng Lâu thế mà đã kết hôn??

Chỉ là trong tầm mắt mọi người, bóng lưng của người đàn ông lại vô cùng cứng ngắc.

“Đến phòng họp.”

Mấy giây sau, anh vậy mà không để ý tới Tần Khả, chỉ nói một tiếng với mấy người còn đang thất thần, sau đó cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi lên lầu.

Tần Khả chính là người bất ngờ nhất.

Cô gần như là theo bản năng định bước lên cầu thang đuổi theo, sau đó đột ngột dừng bước.

Bởi vì cô đột nhiên phản ứng kịp, vì sao Hoắc Trọng Lâu sẽ lạnh nhạt như vậy, không nói một chữ với cô, cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.

——

Anh vội vàng trở về, hẳn là không nghĩ tới sẽ gặp được cô, cho nên không có mang theo cái mặt nạ kia. Nên anh không muốn để cô thấy được khuôn mặt của mình.

Tần Khả thầm than một tiếng.

Vẫn là thu về chân trái vừa bước ra.

Đứng yên bên dưới cầu thang bằng gỗ một lúc rất lâu, Tần Khả cũng chưa nghĩ tới nên làm thế nào.

Mà đúng lúc này, một người giúp việc trong nhà từ lầu hai nhìn cô, rồi đi xuống cầu thang.

“Tiểu thư Tần Khả.”

Người giúp việc đó dừng lại bên cạnh Tần Khả, do dự quan sát nét mặt Tần Khả, mới chần chờ mở miệng.

“Thiếu gia Trọng Lâu nói, tối nay ngài ấy không có thời gian gặp cô, bảo cô cứ về đi ạ.”

“Bây giờ anh ấy đang ở đâu?” Đột nhiên cô gái nhỏ hỏi.

“Sao ạ?” Người giúp việc mờ mịt.

“Anh ấy đã vào phòng họp rồi à?”

“À… Vâng, thiếu gia Trọng Lâu đã —— Ối! Tiểu thư Tần Khả, cô muốn đi đâu vậy!”

Vòng qua người giúp việc đi lên cầu thang, Tần Khả nghe vậy thì quay đầu, cười cười.

“Anh ấy không có thời gian, nhưng mà tôi có thời gian. Tôi ở ngoài cửa chờ đến khi anh ấy có thời gian là được —— Trễ tới cỡ nào cũng không sao.”

“……”

Trong lúc người giúp việc còn đang ngơ ngác, cô gái nhỏ đã xoay người đi lên lầu.

Người giúp việc đứng tại chỗ do dự vài giây, cuối cùng vẫn không dám đi lên cản, vừa quay đầu chạy về phòng khách, vừa cầm lấy máy bàn gọi vào điện thoại phòng họp.

“Thiếu, thiếu gia Trọng Lâu… Không ngăn được, tiểu thư Tần Khả hình như đi về phía phòng họp, nói là muốn ở ngoài cửa phòng họp chờ ngài, trễ đến cỡ nào cũng được.”

Người giúp việc vừa nói vừa vô cùng khẩn trương, sợ người đối diện nổi trận lôi đình.

Nhưng mà làm anh ta không ngờ đến chính là, nghe xong lời anh ta nói, đầu bên kia điện thoại yên tĩnh mấy phút, sau đó mới vang lên giọng nói nghe không ra có bao nhiêu tức giận.

“Tôi biết rồi.”

Nói xong, điện thoại bị cúp.

“……”

Vẻ mặt người giúp việc mờ mịt nhìn điện thoại, không thể hiểu được mà thả về.

Trong phòng họp lầu hai.

Người đàn ông mặc tây trang chuẩn bị lên thuyết trình xấu hổ nhìn thoáng qua Hoắc Trọng Lâu sau khi cúp điện thoại xong thì ngẩn người, nhìn những người khác mấy lần xong mới dè dặt hỏi: “Hoắc đổng, nếu ngài đang vội, vậy hôm nào đó chúng ta có thể lại ——”

“Không cần.” Hoắc Trọng Lâu hoàn hồn, nhìn người nọ, “Anh chuẩn bị chút đi, chờ tư liệu ghi vào máy tính xong thì bắt đầu.”

“Vâng, Hoắc đổng.”

Mấy người cấp dưới một mực cung kính, ngồi ở bên cạnh Hoắc Trọng Lâu lại không phải cấp dưới trong công ty của anh, mà là người được mời đến làm cố vấn cũng là bạn tốt trong nghề của Hoắc Trọng Lâu, Phương Húc Thăng.

Thừa dịp bên kia đang làm công tác chuẩn bị, Phương Húc Thăng không đứng đắn nhích lại gần Hoắc Trọng Lâu.

“Cậu lúc nào thì gạt anh em mà âm thầm kết hôn đấy? Không nghĩa khí gì hết.”

“…”

Bị nhắc nhở nên nhớ tới Tần Khả, Hoắc Trọng Lâu nhíu mi, trả lời có lệ: “Không có.”

“Không có?” Phương Húc Thăng nhướng mày, “Vậy sao cô bé dưới lầu lại gọi cậu là anh rể? Tôi chỉ nghe nói nhận làm anh trai em gái, nhưng chưa từng nghe nói còn có thể nhận làm anh rể em vợ đó.”

Hoắc Trọng Lâu: “……”

Hoắc Trọng Lâu nóng nảy liếc nhìn anh ta một cái, “Tôi tiêu tiền mời cậu tới làm cố vấn nghiệp vụ, chứ không phải mời cậu tới để nhiều chuyện về cuộc sống cá nhân của tôi.”

Phương Húc Thăng bĩu môi.

“Được được được, coi như tôi chưa nói gì cả.”

Hai tiếng rưỡi sau, hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.

Từ phòng họp trông ra cửa sổ sát đất, sắc trời bên ngoài đã sớm tối đen.

Mấy người cấp dưới trong công ty sửa sang lại tài liệu xong, thì chào hỏi với Hoắc Trọng Lâu rồi chuẩn bị rời đi.

Đến cả Phương Húc Thăng cũng lười biếng duỗi eo, cau mày than: “Cuối cùng cũng kết thúc. Lần sau mấy nghiệp vụ của công ty cậu đừng tìm tôi nữa, người khác muốn là tiến độ, còn cậu là muốn mạng. Hai ngày này tôi còn chưa được ngủ ngon.”

Hoắc Trọng Lâu không nói chuyện, đứng lên.

Phương Húc Thăng: “Này, lát nữa không có việc gì chứ? Nếu không có thì ra ngoài uống hai ly thả lỏng không?”

Hoắc Trọng Lâu vừa định lên tiếng, đột nhiên nhớ tới gì đó.

Anh không trả lời Phương Húc Thăng, mà là tiến lên vài bước, “Chen ngang” mấy người cấp dưới đi tới cửa phòng họp.

Vốn còn đang thấp giọng thảo luận mấy người đều sửng sốt, không khỏi rối rít nhìn Hoắc Trọng Lâu.

Hoắc Trọng Lâu lại không để ý đến bọn họ.

Anh đứng ở cửa vài giây, như lâm đại địch, bóng dáng trông có chút cương cứng. Sau một lúc lâu, anh mới duỗi tay kéo cửa phòng họp.

Cửa mở ra một khe hở.

Ngoài cửa yên tĩnh không tiếng động.

Cánh tay nắm tay nắm cửa dừng lại.

Giây sau, Hoắc Trọng Lâu tự giễu rủ mắt xuống.

Lại mơ mộng hão huyền.

Cô nói thích cũng chỉ vì mục đích dụ dỗ anh, mà trong lòng anh lại thật sự ôm ảo tưởng, cho rằng cô sẽ ở bên ngoài chờ anh cả một đêm…

Hoắc Trọng Lâu lùi lại nửa bước, giọng nói lạnh lùng không có cảm xúc.

“Mấy người đi đi.”

“Vâng, Hoắc đổng, ngài cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Mấy người nối đuôi nhau đi ra ngoài, chỉ là mới ra khỏi cửa, người đi đầu bỗng dừng lại.

Mấy giây sau.

“Hoắc, Hoắc đổng…”

Người nọ xấu hổ quay lại, nhìn Hoắc Trọng Lâu bên trong cánh cửa ——

“Vị tiểu thư trước đó gặp ở dưới lầu, hình như ngủ quên ngoài cửa rồi.”

“…!”

Ánh mắt Hoắc Trọng Lâu bỗng cứng lại.

Mấy giây sau, bất chấp ánh mắt của những người khác, anh vội vàng đi ra ngoài.

Trên hành lang một chiếc ghế dựa đặt ở góc tường, cô gái nhỏ trước đó nói muốn đợi anh ra ngoài, quả nhiên lúc này đang ghé trên ghế, vùi mình vào bên dưới ánh đèn hành lang mờ nhạt mềm mại, ngủ ngon lành.

Tức khắc trong lòng Hoắc Trọng Lâu mềm nhũn, sau đó là sự chua xót đau đớn. Giống như trái tim đóng băng đã lâu đột nhiên tan ra, trong vết khô nứt máu tươi ào ạt chảy ra.

Anh cứng đờ đứng tại chỗ vài giây rồi vội vàng đi qua, cúi người thật cẩn thận ôm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng nâng lên.

Dường như cô gái nhỏ hơi tỉnh giấc, nhưng chỉ cọ qua, sau đó ngửi ngửi cổ áo sơ mi bên cổ anh. Có lẽ là cảm nhận được sự quen thuộc, ấn đường của cô buông lỏng, khóe môi mềm mại nhếch lên, sau đó cọ sâu vào cổ anh, yên tĩnh cuộn người tiến vào trong ngực của anh, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Hoắc Trọng Lâu không nán lại lâu.

Anh ôm cô gái nhỏ, hơi do dự, lựa chọn phòng ngủ của mình cách gần nhất, thả nhẹ bước chân đi qua.

Phía sau, ngoài cửa phòng họp.

Mấy người trợn mắt há hốc mồm.

“Tôi nhìn thấy một chuyện… Mấy người cũng nhìn thấy chứ??”

“Đó thật sự là Hoắc đổng sao? Tôi thật sự không thể tưởng tượng được cậu ta có thể đối xử với một cô gái như vậy ——”

“Không đúng, trước đó ở dưới lầu, không phải cô gái này gọi Hoắc đổng là anh rể à? Tuy rằng chưa gặp qua chị gái của cô ấy, nhưng có lẽ không phải gọi bậy chứ?”

“Má ơi, trong đầu tôi có một số thứ không tốt cho lắm.”

“… Tôi cũng vậy.”

Trong lúc vẻ mặt của mấy người đó vi diệu không kiềm chế được mà trao đổi ánh mắt, thì có người đi ra từ trong phòng họp phía sau bọn họ.

“Đừng nói bậy.”

Phương Húc Thăng vỗ vai người đứng gần mình nhất, “Bằng không truyền ra mấy lời bậy bạ gì đó, đến lúc đó Hoắc đổng muốn chỉnh đốn mấy người, tôi đây cũng không cứu được.”

“……”

Bị lời này nhắc nhở, trong lòng mấy người đều lạnh run.

Rối rít chào hỏi, rồi nhanh chóng rời đi như lửa thiêu tới mông.

Mà Phương Húc Thăng thì đứng tại chỗ mấy giây, nheo mắt lại nhìn hướng mà Hoắc Trọng Lâu vừa ôm cô gái nhỏ rời đi, cười đi theo.

Hoắc Trọng Lâu đặt cô gái nhỏ lên giường lớn trong phòng ngủ của mình, cẩn thận đắp chăn cho cô, nhìn vài giây thì bỗng hoàn hồn, đứng dậy đi ra ngoài.

Tới bên ngoài gian phòng chính, anh nhìn thấy Phương Húc Thăng đang đi vào.

“Sao cậu chưa đi?” Hoắc Trọng Lâu hỏi.

“Hoắc đổng, nhiệm vụ trên hợp đồng của chúng ta kết thúc rồi. Bây giờ là thời gian tự do của tôi, không lẽ đến cái này cậu cũng quản à?”

“Tùy cậu.” Hoắc Trọng Lâu đóng lại cửa sau lưng. Anh quay người, hai giây sau chau mày, duỗi tay ngăn cản Phương Húc Thăng đang muốn đi qua bên cạnh mình. “Cậu làm gì vậy?”

Phương Húc Thăng cười híp mắt, cằm hất về phía cửa phòng sau lưng Hoắc Trọng Lâu.

“Tôi vẫn chưa có thời gian tới xem nhà cậu, nên đi tham quan phòng ngủ một chút.”

Ánh mắt Hoắc Trọng Lâu trở nên u ám, cảm xúc tàn bạo cuồn cuộn nổi lên.

“Cậu có bệnh?”

Phương Húc Thăng bất đắc dĩ gãi đầu, lui ra phía sau nửa bước.

“Được, không xem thì không xem, chỉ đùa chút thôi mà.”

Anh ta đã quen với tính cách hỉ nộ vô thường của Hoắc Trọng Lâu, hơn nữa tính tình của chính mình lại quá tốt, nếu không cũng sẽ không thể làm bạn với Hoắc Trọng Lâu. Cho nên bị Hoắc Trọng Lâu mắng một câu như vậy, cũng không hề tức giận, còn lùi đến trước bàn dài bằng đá cẩm thạch, cười hỏi câu.

“Cái người bên trong ấy, rốt cuộc là có quan hệ gì với cậu thế?”

Ánh mắt Hoắc Trọng Lâu chợt lóe lên.

“Không phải cậu nghe thấy rồi à.”

“Nghe thấy gì? Anh rể?” Phương Húc Thăng cười xua tay, “Cậu kết hôn không có khả năng tôi không biết, điểm này tôi vẫn tự tin là tôi có.”

Hoắc Trọng Lâu dời tầm mắt, cũng đi qua.

Dừng trước bàn dài bằng đá cẩm thạch, anh tùy tay cầm lấy chiếc bình bằng thủy tinh bên cạnh, rót cho mình và Phương Húc Thăng hai ly nước lọc.

Uống một ngụm, Hoắc Trọng Lâu mới lên tiếng.

“Còn chưa có kết, nhưng nhanh thôi.”

Lúc nói chuyện người đàn ông hơi rủ mắt xuống, con ngươi ngăm đen sâu hoắm, như đang kiềm chế cảm xúc gì đó.

Phương Húc Thăng kinh ngạc nghiêng đầu, “Cô ấy thật sự có chị gái sắp gả cho cậu à?”

“…” Hoắc Trọng Lâu lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái.

Từ ánh mắt này đọc ra được ý tứ “Nếu không thì sao”, Phương Húc Thăng cười rộ lên, rất thành thật nói: “Từ sau khi tôi nhìn thấy phản ứng cùng với ánh mắt của cậu khi ôm cô ấy, tôi còn tưởng hai người mới là một đôi, anh rể em vợ gì đó chỉ là tình thú giữa hai người thôi chứ.”

“……”

Hoắc Trọng Lâu dời mắt đi, lạnh giọng.

“Đừng nói bậy.”

“Tôi nói bậy? Có phải cậu chưa từng phát hiện ánh mắt của cậu lúc nhìn cô ấy là thế nào không?? Cái đó không chỉ gọi là liếc mắt đưa tình mà bên trong đó còn chứa cả một con sói —— Tôi đuổi theo không phải bởi vì nhiều chuyện, mà là thấy con gái người ta tuổi không lớn, sợ là còn chưa thành niên mà cậu lại không nhịn được thừa dịp phạm sai lầm gì đó.”

Xương gò má của Hoắc Trọng Lâu khẽ nhúc nhích.

Dường như phải cố gắng kiềm chế gì đó xong, anh mới trầm giọng nói:

“Qua một tuần nữa là hôn lễ, tôi chỉ có thể là anh rể của em ấy, không nên cũng không có khả năng có quan hệ khác. Cậu lại nói bậy, hoặc là dám đi ra ngoài nói nhiều một chữ…”

“Được rồi được rồi được rồi, tôi nói bậy, tôi nói bậy được rồi chứ?”

Phương Húc Thăng lắc đầu, lười phải cãi lại anh.

Im lặng hai giây, anh ta quay đầu hỏi một câu, “Vậy vị hôn thê của cậu đâu, tôi có tư cách được gặp một lần không?”

Ánh mắt Hoắc Trọng Lâu lạnh nhạt.

“Không biết. Không cần gặp.”

Phương Húc Thăng sờ sờ mũi, “Được rồi.”

Anh ta chớp mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy phía sau bàn đá cẩm thạch là một cái mặt nạ hồ ly màu trắng, không khỏi bất ngờ nhướng mày, duỗi tay lấy lại đây.

“Bây giờ cậu còn chơi mấy cái này hả? Trước đây giúp cậu liên hệ với một chuyên gia về phương diện này ở nước ngoài, cậu đều sống chết không đi, vậy bây giờ là sao đây? Hối hận à?”

“…”

Hoắc Trọng Lâu lạnh lùng liếc anh ta, từ trong tay anh ta lấy mặt nạ qua, vừa định bỏ qua một bên.

“Hoắc Trọng Lâu!”

Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng hô như bị dọa sợ của cô gái nhỏ.

Động tác của Hoắc Trọng Lâu và Phương Húc Thăng đồng thời ngừng lại.

Hoắc Trọng Lâu cầm lấy mặt nạ, không hề nghĩ ngợi liền mang lên, xoay người vào trong phòng.

Lúc vọt tới mép giường, thì thấy cô gái nhỏ đang bổ nhào xuống giường.

Hoắc Trọng Lâu bước nhanh về phía trước, duỗi tay ôm người vào trong lồng ngực, gấp gáp hỏi: “Tần Tần ——??”

Cô gái nhỏ mở mắt ra không biết là bị cái gì dọa sợ mà mặt đầy nước mắt, ôm chặt anh, đột nhiên tiến lên trước, dùng sức cắn cổ anh.

“Hoắc Trọng Lâu…”

Hoắc Trọng Lâu vừa muốn lên tiếng, bỗng ôm cô gái nhỏ nghiêng người sang.

Anh nhíu mày.

Dựa ở khung cửa xem náo nhiệt Phương Húc Thăng bị bắt được, cũng không áy náy, ngược lại cười híp mắt.

“Hoắc đổng, quan hệ anh rể với em vợ này… Cũng chân thành bền vững quá ha?”

Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Status: Completed Author:

Tình trạng bản gốc: 71 chương chính văn + 21 chương phiên ngoại
Thể loại: Nguyên sang, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Hào môn thế gia, Vườn trường, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Kim bài đề cử
Editor: Phưn Phưn

【Tóm tắt một câu: Cùng nhau sống lại, sau đó phát hiện, thì ra là cùng một người】

Đời trước, Hoắc Trọng Lâu với chị gái của Tần Khả là một đôi được hai bên gia đình xác nhận.

Thế nhưng không ngờ Hoắc Trọng Lâu lại bị hủy dung, vì thế cô chị đào hôn ngay trong đêm.

Bị cha mẹ nuôi ép buộc, Tần Khả trở thành thế thân, sau đó bị lừa lên giường Hoắc thiếu.

Sau đó nữa, anh ta lại chơi trò kim ốc tàng kiều, cô còn bị chị gái âm mưu tính kế trở thành tàn phế... cho đến chết, cô cũng không thể trốn khỏi người đàn ông đó.

Trở về tuổi 16, cô quyết tâm viết lại vận mệnh của mình.

Tần Khả đổi nguyện vọng cấp ba, bước vào trung học Kiền Đức, nhưng ở chỗ này lại gặp được giáo bá Hoắc Tuấn.

Tính cách Hoắc Tuấn cố chấp, hỉ nộ vô thường, mọi người trong trung học Kiền Đức đều sợ anh, duy nhất chỉ có Tần Khả không sợ —— kiếp trước, cô từng thấy một mặt dữ tợn nhất của anh, vì cứu cô mà không màng sống chết.

Hoắc Tuấn đối với mọi người hung ác máu lạnh, duy nhất chỉ đối với Tần Khả hết sức khoan nhượng cưng chiều, Tần Khả quyết định gắng gượng tiếp nhận anh.

Tần Khả: "Chúng ta đặt ra ba quy ước."

Hoắc Tuấn: "Em nói đi."

Tần Khả: "Không được nổi điên, không được đánh nhau, không được đùa giỡn lưu manh."

Hoắc Tuấn liếm liếm khóe miệng, khàn giọng cười:

"Được."

Hoắc Tuấn nghe lời bắt đầu thay đổi.

Cả trường vô cùng kinh ngạc, Tần Khả rất hài lòng.

——
LƯU Ý: hết sức lưu ý, đoạn dưới có SPOIL, cần cẩn thận khi đọc... Nếu muốn gay cấn hơn thì vui lòng lướt tới đoạn gạch ngang gần cuối.. Đã cảnh báo, mọi người đọc truyện vui vẻ.

- -----------
- -----------
- -----------
- -----------
- -------
- -------
Cho đến khi cô đột nhiên phát hiện Hoắc Tuấn chính là trước khi Hoắc Trọng Lâu bị hủy dung.

Tần Khả bị dọa chạy.

Hoắc Tuấn kéo cô trở về, ngăn ở rừng cây nhỏ trong trường, cười đến cố chấp lại tuyệt vọng ——

"Lão tử đổi thành như vậy, em vẫn không thích anh?"

"Không..."

"Em còn muốn như thế nào nữa?"

"..." Tần Khả im lặng hai giây, dè dặt giơ lên một ngón tay: "Thêm một cái nữa."

"Thêm cái gì."

"Thêm... Sau này đừng cùng em chơi Kim ốc tàng kiều?"

*

- --------------
- --------------
- --------------
- --------------
- -----------
- -----------

Kiếp trước Tần Khả như một tờ giấy trắng, mối tình đầu cũng không có sau đó "Gả" vào Hoắc gia, toàn bộ tính nết và tính tình, đều là do một tay Hoắc Trọng Lâu nuông chiều, từng tấc đều hiện lên trong tâm trí cô. Đến đời này, những việc nhỏ không đáng kể đó đã thâm nhập sâu vào tận xương tủy vẫn chưa sửa được, mặc dù chỉ còn tàn dư, cũng làm cho Hoắc Tuấn mê muội đến chết đi sống lại.

Sau này, ở ban đêm vô số lần anh bị cô câu đến không còn hồn phách, cắn răng nghiến lợi ép hỏi: "Trước anh, em đã từng cùng với người đàn ông nào?!"

Tần Khả nhìn anh nổi điên, chỉ cười ghé tai anh thì thầm: "... Anh đoán xem?"

【 Tiểu Hoắc gia: #Hệ liệt #Tự đội nón xanh #Tự ăn dấm chính mình 】

—————

Tag: Mùa hoa mùa mưa, trọng sinh, ngọt văn, hiện đại, hư cấu

Tìm khóa tìm kiếm: Diễn viên: Tần Khả ┃ phối hợp diễn: Hoắc Trọng Lâu ┃ cái khác:

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset