Theo truyền thuyết, hố tế dưới thôn là cánh cửa thông với Đất quỷ, vì buổi tế lễ thất bại nên cả thôn làng bị rơi vào Đất quỷ, Điền Mộ Thanh phải hoàn thành nghi lễ, nếu không rồng đất sẽ thoát ra được. Âm hồn của Na bà bám riết lấy Điền Mộ Thanh để giết cô, không cho cô hoàn thành nghi thức tế lễ, nếu Điền Mộ Thanh chết tại đây thì lối ra cũng sẽ biến mất, tôi và Mặt dày tiến thoái lưỡng nan, nếu cứu Điền Mộ Thanh đồng nghĩa với việc thả rồng đất ra. Nếu không cứu Điền Mộ Thanh thì hai chúng tôi cũng phải chết cùng. Tôi chọn cách cứu Điền Mộ Thanh, còn việc hành động đó của tôi có đúng hay không thì kết quả khó lường. Nhưng hiện tại bàn mổ đã sập, ba chúng tôi đang bị xác chết dồn vào chân tường, tính mạng khó giữ, tính phương kế gì thì cũng chỉ có nước chết.
Một nhát xẻng chém nát nửa đầu của Điếu bát khiến tim tôi càng nguội lạnh. Ngờ đâu, khi ánh đuốc soi tới phía sau lưng, chúng tôi nhìn thấy một con “Ma núi” đang nằm ngửa chềnh ềnh ở một góc. Theo cách nói của người dân, ma núi chính là Mao nhân, tứ chi giống như người nhưng cao lớn hơn người, toàn thân mọc đầy lông trắng sạm dài phải đến mấy phân, đầu to môi dày, ba phần giống người bảy phần giống thú, hình dạng kỳ quái, hơn nữa bụng nó hơi nhô lên, trông như sắp lâm bồn, nhưng nó đã chết từ rất lâu rồi.
Hồi ở lâm trường tôi đã được nghe kể về ma núi. Chuyện là trước giải phóng có hai bố con nhà nọ vào rừng săn bắn, cậu con trai khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, họ tìm một gian nhà gỗ bỏ hoang để nghỉ qua đêm. Trong rừng rậm núi sâu có rất nhiều nhà gỗ bỏ hoang kiểu đó, có cái do thổ phỉ bỏ lại, có cái do quân chống Nhật để lại, cũng có cái do dân đào vàng trộm gỗ bỏ lại, những người thông thạo đường rừng thì dễ dàng tìm thấy những căn nhà như vậy để trú chân. Hai bố con nhà nọ ngủ lại trong gian nhà gỗ. Nửa đêm bỗng nghe tiếng chó săn cắn nhặng ở bên ngoài, vội cầm súng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đã hồn xiêu phách lạc. Một con quái vật toàn thân mọc lông trông như vượn lại giống như gấu đang đứng ở bên ngoài, to gần gấp đôi người thường, nó túm lấy hai chân sau của con chó săn giật mạnh về hai phía, con chó bị xé toạc làm hai mảnh, bị vứt toẹt xuống đất. Hai bố con nhà nọ còn chưa kịp giương súng lên đã bị con quái vật đó tát cho hai cái lăn quay ra đất. Quái vật tóm lấy cậu con trai kẹp vào nách bắt đi, người bố vẫn còn thoi thóp, sáng hôm sau được người dân cứu sống. Dân làng tìm mất hơn nửa năm trong rừng nhưng không thấy bóng dáng con quái vật đâu nên họ đồn nhau đó là ma núi, cứ nhắc đến ma núi là ai cũng sợ hãi. Không chỉ vùng Hưng An mà các nơi khác cũng có những lời đồn như vậy, có nơi còn có lời đồn có người còn bị ma núi bắt vào rừng sâu sống với nó, sinh con đẻ cái, gia đình người bị nạn tưởng con họ đã chết, nhiều năm sau người đó trốn thoát trở về làng v.v…
Tôi nghĩ ma núi cũng gần như Mao nhân, trước đây có khi là có thật, hơn nữa được nghe nhiều chuyện về ma núi, toàn là chuyện bộ dạng nó kinh khủng ra sao, nó bắt người thế nào, rồi còn ăn thịt người nhai ngang xương v.v…, không ngờ chúng tôi lại gặp một thi thể mọc đầy lông trắng tại hố tế của thôn này.
Phía trên hố tế là đại điện, trong điện có một hố đất, phía trên là bàn mổ đặt lơ lửng trong không trung, phía dưới chính là hố sâu, nhưng thi thể này không phải là người, người ở Đất quỷ cũng không phải bộ dang này, chắc là năm xưa người dân phát hiện thi thể ma núi chết ở đây, sau khi vương quốc Đất quỷ diệt vong, tổ tiên Na giáo đã phát hiện ra chiếc hố tế này.
Nhưng tôi không rõ một điều, tại sao cái hố này lại là cánh cửa thông với Đất quỷ, tại sao lại phải dùng máu của Thần sống để làm lễ tế? Nếu là dã nhân, ma núi hình thù kỳ quái thì cũng tuyệt chủng từ lâu, thời nay nếu để lộ tung tích hẳn sẽ làm náo loạn dân tình, nhưng thời xưa thì không phải là hiếm. Trong “Phòng sơn huyện chí” của thời Thanh có ghi chép, từ thời Thương, Chu đã từng có người dân bắt được Mao nhân dâng lên Thiên tử, những vật dùng bằng đồng đen thời đó để lại cũng xuất hiện những họa tiết ma núi toàn thân mọc đầy lông. Điều đó cho thấy, thời cổ đại người ta đã nhắc tới khái niệm ma núi rồi. Thi thể trong hố đất này cũng chỉ là một con ma núi, tuy lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy, nhưng không phải là con duy nhất, ngoài hình dạng giống người, thì nó không có gì khác biệt cả. Tuy là một cương thi toàn thân mọc đầy lông, nằm trong hố đất đã hàng nghìn năm nay mà không hề có sự thay đổi, đúng là kỳ lạ. Nhưng cũng không đến nỗi vì thế mà người xưa nói nó là thần linh, trừ phi cương thi này…
2
Tôi dám chắc cái thứ đang nằm trong hố đất còn khủng khiếp hơn cả rồng đất, nếu không đã không xảy ra đại họa diệt thôn, nhưng tôi không nghĩ ra được nguyên do vì đâu. Na giáo chuyên đi đối phó với cương thi, ma quỷ, tuyệt đối không thể thờ cúng một thi thể như vậy, hơn nữa nó không phải là người. Nhưng đây cũng là do những điều chúng tôi biết còn có hạn, chưa tìm ra được bí mật bên trong.
Tôi đang mải suy nghĩ thì Mặt dày và Điền Mộ Thanh cùng quay lại, thấy Điếu bát bị đánh nát một bên đầu, chết thảm dưới đất thì cũng hụt hẫng, nhưng họ cũng chỉ buồn thương chứ không cảm thấy bất ngờ, Mặt dày nói: “Điếu bát chết ở đây cũng là cái số của anh ấy, bọn mình sau này về sẽ cúng đầy đủ rượu thuốc, điểm tâm… không thiếu thứ nào…”. Đang nói nửa chừng thì nhìn thấy cương thi lông trắng, cả hai đều kêu lên kinh sợ.
Tôi nói: “Đừng hoảng, chỉ là con ma núi đã chết ở đây nhiều năm rồi, không còn động đậy nữa.”
Mặt dày hỏi: “Ma núi… là Dã nhân? Bà mẹ nó trông phát kinh…”, nói rồi giục tôi: “Mặc kệ nó đi, bọn xác chết sắp mò tới nơi rồi!”
Tôi nhìn ra phía sau, mấy chục cái xác đã theo chỗ thanh đá leo xuống dưới hố, hình bóng chập chờn, chúng đang leo qua chỗ quả bom.
Nếu bị bao vây tứ phía ở đây thì chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ bị những người dân đó đánh chết, nhưng cũng không kịp lùi vào góc nữa rồi, chúng tôi chập ba bó đuốc lại làm thành bức tường lửa, chuẩn bị chống trả lại đám xác chết đang mỗi lúc một tiến gần, lúc này vẫn còn một tia hy vọng, nếu cầm cự được chốc lát thì có khi sẽ thoát qua được kiếp nạn này.
Tôi vẫn chưa khỏi băn khoăn về bí mật của hố tế, không nhịn được liền lên tiếng hỏi: “Hố tế này là nơi thông với Đất quỷ, tại sao lại chỉ có một thi thể con ma núi này nhỉ?”
Mặt dày trả lời: “Cậu hỏi tôi? Tôi hỏi ai!”
Thực ra là tôi hỏi Điền Mộ Thanh, tôi cảm nhận được bờ vai của cô ấy đang run lên, nhưng không nhìn được nét mặt của cô ấy. Cô ấy chắc cũng không biết tình hình dưới hố này, nghi lễ tế máu đều thực hiện trên bàn mổ, từ khi có thôn làng này chắc cũng chưa ai từng xuống phía bên dưới xem sự thể ra sao.
Tôi chợt nghĩ, những người dân kia đều bị hồn ma của Na bà nhập vào, Na bà muốn tiêu diệt Điền Mộ Thanh để ngăn chặn cô hoàn thành nghi lễ tế máu, thực ra khi tấm bàn mổ bị gãy thì nghi lễ này không thể nào thực hiện được nữa, nhưng tâm niệm đó của âm hồn khó mà tiêu tan được, vẫn tiếp tục đuổi theo xuống phía dưới. Lễ tế của Na giáo rốt cuộc là cúng tế thần linh phương nào chứ? Là thi thể mọc đầy lông này ư? Cánh cửa thông với Đất quỷ đó nằm ở đâu? Tôi không đọc được chữ trên tấm bia đá, tất cả đều nghe Điền Mộ Thanh nói lại, tục ngữ có câu: “Vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương, biết mặt biết người khó biết lòng”, không lẽ tôi đã bị cô ấy lừa?
Cái chết của Điếu bát khiến tinh thần tôi hoảng loạn, toàn nghĩ ngợi linh tinh, bỗng nghe thấy chỗ thi thể ma núi phát ra tiếng động, trong lòng thấy lạ, cố mở to mắt nhìn ra phía trước, nhưng ánh lửa không soi tới nơi, mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ khuôn mặt xác chết, nhưng càng nhìn không rõ thì lại càng hoang mang.
Tôi nghĩ bụng, tình cảnh này chúng tôi đã ở vào thế tuyệt vọng, riêng đám người dân kia đã khó lòng đối phó, hay là cho mồi lửa đốt quách cái xác cổ kia, tránh xảy ra thi biến. Tuy nhìn không rõ cái xác đó có gì khác lạ nhưng tôi cũng không dám sơ suất, vừa định cầm đuốc đi tới thì bỗng nhìn thấy một cánh tay đang động đậy, nhưng trông không giống cánh tay của cái xác đó, vì nó không to như vậy, móng tay và lông cũng không dài lắm, còn nhỏ hơn tay người bình thường một chút, năm ngón tay loe ngoe như năm cành cây khô.
Tôi kinh sợ vô cùng: “Trông thế nào cũng không giống tay người, trong cái hố này ngoài xác chết của ma núi ra không lẽ còn có thứ gì khác?”
Hai người kia nghe thấy tiếng động cũng không thèm quan tâm đám người dân nữa, quay lại giương mắt nhìn về phía xác chết cổ.
Cánh tay khô như cành cây kia đang thò ra từ phần hạ thể của cương thi, chúng tôi đều há hốc mồm kinh ngạc. Bụng cương thi đúng là nhô lên, cho thấy khi chết đang mang thai, ít nhất cũng chết bốn năm nghìn năm nay rồi, cái xác chết khô từ lâu, cái thai trong bụng làm sao có thể còn sống được? Nhưng xem tình hình trước mắt thì rõ ràng là cái thai chết đó đang bò ra bên ngoài, trong chớp mắt chiếc bụng của xác chết xẹp xuống, giữa hai chân của nó bò ra một cái thai quái dị, bộ dạng mê mê man man, toàn thân nhăn nheo, mặt vuông tai nhọn, hai mắt vẫn chưa mở, hai chi trước dài hơn chi sau, bộ dạng cũng giống như mẹ nó, chỉ có điều lông không nhiều và cũng không dài bằng, da thịt khô đét, nhìn đã biết là thai chết lưu, nhưng sao nó còn động đậy được?
3
Mặt dày tuy hết sức kinh ngạc nhưng lại không sợ, cho dù là một quái thai đã biến dạng nhưng nếu bổ cho một cuốc thì cũng thủng đầu, lão ta nói dưới này rộng, dễ bị đám người dân kia tấn công, cần phải nhanh chóng ép vào thành hố thì mới dễ xoay sở, giờ phải dụ bọn người dân xuống hết bên dưới, rồi lựa thời cơ di chuyển ra phía chỗ tấm đá bàn mổ.
Tôi phát hiện thấy đám người dân đó di chuyển chậm chạp, khi tới gần quả bom thì không dám ồ ạt xông lên, không rõ là do sợ lửa hay là sợ đứa bé quái dị này. Một cảm giác không lành ập đến, trong hố tế này tiềm ẩn một mối nguy hiểm không thể dự liệu, không lẽ là do cái thai quái dị vừa được sinh ra này? Tôi thấy đứa bé quái dị đó còn chưa mở được mắt, tuy nó xấu xí đến ghê tởm nhưng so với những gì chúng tôi gặp trong thôn này thì nó không đến nỗi đáng sợ, nhưng vì nó quá cổ quái nên tôi có cảm giác không lành. Tôi cũng không dám khinh suất, thấy Mặt dày có ý định đi ra phía kia của chiếc hố, nếu vậy phải ngang qua chỗ đứa bé, tôi ngăn anh ta lại: “Khoan hãy đi, tình hình có gì đó không ổn.”
Mặt dày nói: “Cậu còn sợ thứ này à? Cũng chỉ là một quái thai vừa mới sinh ra thôi mà, để yên tôi cắt chim nó ra cho nó đi tè thoải mái luôn.”
Tôi nói: “Gì mà vừa mới sinh? Cái thứ này là thai lưu đã mấy nghìn năm nay rồi, bây giờ tự nhiên lại chui ra, ông không thấy lạ à?”
Mặt dày nói: “Gần đây chuyện lạ còn ít chắc? Bọn mình chỉ có mấy bó đuốc này để phòng thân thôi, đến khi đuốc tắt rồi thì khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc đâu.”
Tôi thì lại nghĩ, khi cần mạo hiểm thì mạo hiểm, khi cần cẩn thận vẫn phải cẩn thận, không thể chỉ dựa vào vận may, mạng sống chỉ có một, đã chết rồi thì chẳng thể sống lại được. Dựa vào những gì nhìn thấy và linh cảm của tôi thì tôi thấy trong chiếc hố này sắp xảy ra một sự kiện trọng đại, chỉ có điều chúng tôi không ý thức được thôi.
Không phải tôi sợ quỷ thai kia, nhưng vì quá nhiều hiện tượng khác thường cùng xảy ra khiến tôi lo lắng, tâm trạng hết sức bất an. Ba người chúng tôi và đám người dân kia gầm ghè nhau qua quả bom, sau lưng là thi thể của Điếu bát, cách đó bảy tám mét là vật quái thai vừa bò ra khỏi bụng mẹ. Thời gian như dừng lại không trôi nữa, tôi cảm nhận có gì đó khác thường, nhưng không biết là ở đâu. Bỗng đứa bé đó hé mắt, đôi mắt như hai con cá chết đảo khắp nơi trong hố, khi nó nhìn sang phía chúng tôi, tôi chỉ thấy như một luồng điện chạy qua, quét từ gót chân tới đỉnh đầu.
Mặt dày giục giã: “Cậu bình thường to gan thế kia mà, sao giờ lại sợ sói sợ hổ thế, sợ cái thai đến rụt chân rụt tay vào.”
Tôi chỉ trợn mắt lên nhìn cái thai quái dị kia, bỗng tôi phát hiện ra điều bất thường là ở đâu. Chúng tôi vẫn đang đứng yên tại chỗ không di chuyển, ánh đuốc chỉ soi tới bảy tám mét, cũng chính vị trí của nó đang nằm, tôi giơ bó đuốc ra phía trước thì cũng chỉ lờ mờ nhìn thấy nửa khuôn mặt của nó, lúc nó bò ra khỏi bụng mẹ, dây rốn vẫn còn, mà nó cũng chỉ nằm yên tại chỗ không động đậy, vậy mà lúc này khi tôi giơ bó đuốc lên thì lại nhìn thấy rất rõ từng nếp nhăn trên khuôn mặt nó.
Mặt dày không hiểu gì cả, thắc mắc: “Sao đuốc lại lúc tỏ lúc mờ nhỉ, lúc thì nhìn rõ, lúc thì không, thế là sao?”
Tôi nói: “Mấy bó đuốc này đều dùng dở rồi, dầu còn mấy nỗi, đáng lẽ phải càng ngày càng tối đi chứ, tại sao cái quái thai đó cách chúng ta bảy tám mét mà lại nhìn rõ như vậy?”
Mặt dày nói: “Quái thai đó đang bò về phía chúng ta…”, vừa nói xong chính anh ta cũng thấy không đúng, cả ba chúng tôi vẫn đứng nguyên gần chỗ quả bom, quái thai kia cũng không hề rời xa xác mẹ nó.
Tôi thấy quả bom và vị trí của xác chết không có gì thay đổi, đuốc cũng không hề sáng hơn, sở dĩ nhìn rõ hơn là do khoảng cách giữa chúng tôi và cái thai quái dị kia đang ngày một rút ngắn.
Mặt dày nói: “Cậu hình như sợ quá đâm ra lú lẫn, chẳng ai di chuyển cả, làm sao mà khoảng cách gần lại được?”
Tôi cũng không rõ tại sao lại như vậy, nhìn thấy khoảng cách chiếu sáng của bó đuốc không có gì thay đổi, vẫn là khoảng bảy tám mét, nhưng rõ ràng tôi thấy như nguy hiểm đang ở ngay trước mặt mình, khổ nỗi không biết đó là mối nguy hiểm gì, đúng là một cảm giác tồi tệ. Trán tôi ướt đẫm mồ hôi, tại sao quả bom và xác chết cổ kia không di chuyển mà khoảng cách hai bên lại ngắn đi?
Điền Mộ Thanh dường như phát hiện ra điều gì đó, thấp giọng nói: “Là phần mặt đất chính giữa đang biến mất.”
4
Nghe Điền Mộ Thanh nói vậy tôi giật thót mình, nếu quả bom không động đậy, khoảng cách lại không ngừng rút ngắn thì cũng chỉ có lý do là khoảng cách đó đã biến mất.
Không lẽ thời cổ xưa có hiện tượng đất rộng ra hoặc biến mất, ví dụ như ba ngọn núi liền nhau bỗng ngọn núi ở giữa biến mất, hai ngọn núi hai bên thì sát lại gần nhau, hoặc có lúc giữa hai ngọn núi lại mọc thêm một ngọn núi khác. Đó là do một trận động đất lớn gây nên, theo cách nói của người xưa thì gọi đó là “địa súc” (đất co lại), cảnh tượng lúc đó hẳn kinh thiên động địa, nhưng trong hố đất hoàn toàn không có chút động tĩnh, khoảng cách giữa quả bom và xác chết cổ cứ rút lại một cách thầm lặng. Trong chớp mắt, quái thai với khuôn mặt dị dạng đó dường như lại tiến gần tới chúng tôi thêm chút nữa.
Tôi nhất thời không nghĩ được tại sao lại có hiện tượng đất bị biến mất như vậy. Chúng tôi cứ tiếp cận dần với xác chết cổ đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng tôi biết rõ không thể để cho đứa bé quái thai kia ngày càng tiến lại gần mình hơn mà không có hành động gì. Cũng chẳng còn thời gian mà suy tính nhiều, giờ phút này chỉ có tiến hay lùi mà thôi. Tôi nhìn ra phía sau, trong làn sương khói mờ ảo nhấp nhô từng tốp người dân đã bị hồn ma nhập vào, chỉ cần lùi lại phía sau quả bom thì lập tức bị bọn họ bao vây, không còn cơ hội để đi về phía thanh đá nữa. Nếu cứ đứng nguyên tại chỗ thì khoảng cách giữa chúng tôi với đứa bé quái thai kia sẽ ngay càng gần hơn. Tôi trấn an mình phải bình tĩnh, trong giờ phút quan trọng này, mỗi bước đi đều liên quan tới vấn đề sinh tử, không thể khinh suất.
Mặt dày không tin là mặt đất đang biến mất, anh ta cho rằng tôi và Điền Mộ Thanh nhìn nhầm, liền ném bó đuốc đã cháy hết một nửa về phía trước.
Kể cũng lạ, Mặt dày ném bó đuốc về phía trước chỉ là muốn xem địa hình phía trước ra sao để tiện tìm đường ra, ngờ đâu bó đuốc vừa bay tới gần đứa bé quái thai kia thì bỗng biến mất, hoàn toàn không phải là lửa bị tắt hay là bó đuốc rơi xuống đất. Cho dù có ném viên đá xuống mặt nước thì cũng để lại vài làn sóng chứ, nhưng cả ba chúng tôi trợn tròn mắt to hết cỡ cũng chỉ thấy bó đuốc biến mất hoàn toàn không để lại dấu vết.
Mặt dày sợ quá vội lùi lại mấy bước, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, không thể không tin, giọng anh ta lộ rõ vẻ sợ hãi: “Bó đuốc đâu rồi?”
Tôi đã kịp hiểu, còn hoảng sợ hơn cả Mặt dày, không phải mặt đất đang biến mất, mà là không gian đang bị biến mất.
Phía trước mặt đứa bé quái thai kia dường như có một hang động tàng hình, miệng nó hướng về đâu thì những thứ ở phía đó đều bị hút vào bên trong. Chúng tôi không nhìn thấy được quá trình nhưng thấy được kết quả của việc biến mất. Nếu lúc trước chúng tôi cứ thế tiến lên thì cũng sẽ có kết quả như bó đuốc vừa rồi. Đúng là một ý nghĩ sai lầm, giờ nghĩ lại vẫn thấy sởn gai ốc.
Không biết khuôn mặt thật của đứa bé quái thai kia thế nào, cũng không rõ vì sao nó có thể khiến mọi thứ xung quanh biến mất, nhưng trực giác mách bảo tôi tuyệt đối không được tiến gần đến nó, càng không thể đợi nó tiếp cận chúng tôi.
Tới nước này thì chẳng cần bàn bạc gì, tôi và Mặt dày đều cẩn trọng hết mức, cần phải tìm được lối để thoát ra khỏi nơi này, cho dù không thoát ra được, nửa đường chết dưới tay những người dân ma nhập kia vẫn còn hơn là mất tích một cách khó hiểu như thế này, dù gì thì cũng chỉ có một mạng sống mà thôi, muốn ra sao thì ra. Vừa xoay người lại còn chưa kịp nhấc chân lên, phía sau lưng bỗng phát ra tiếng kêu vô cùng kinh dị, giống như tiếng giông tố làm gãy cành cây đại thụ, cả đời này tôi chưa bao giờ nghe thấy âm thanh nào lạ lùng như vậy, trong lòng nghĩ: “Cái thứ quái thai đó nhẽ nào phát ra được âm thanh như vậy?”
Tôi kìm lòng không được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên mình quái thai đó mọc ra một thân cây đầm đìa máu, hình dạng thì giống cây nhưng rõ ràng là một con quái vật sống, những cành cây đang di chuyển và tiếp tục mọc dài ra, đúng là một cây quái vật mọc trong hư không.
5
Trong cuốn “Âm dương bí kíp” của Nhị lão đạo có đoạn ghi chép, đại khái là: “Hỗn nguyên là sự kết hợp của sáu yếu tố trước, sau, trái, phải, trên, dưới. Không có gì là không bao gồm trong đó, nó có mặt khắp mọi nơi, âm dương sinh tử đều có trong Hỗn nguyên, nhưng trong đạo giáo không chỉ có một “nguyên”, mà có rất nhiều “nguyên” hợp thành, giữa các nguyên cách nhau bởi “giới”, giới là chỉ ‘hư vô’, không có trước, sau, trái, phải, trên, dưới. Có một loại cây hủy trời diệt đất mọc tại nơi sâu thẳm của hư vô, nó có thể nuốt chửng Hỗn nguyên, cho tới khi hai khí âm dương đều hết sạch thì chính là thời khắc mở ra một thế giới mới.”
Trước đó tôi chỉ cho rằng những lời viết này chỉ cố tình làm ra vẻ huyền bí, giờ đây nghĩ lại, quái vật dưới hố này chắc là một loại cây lạ của Đất quỷ, mấy nghìn năm trước có một con ma núi bị chết trong hố đất này, thời đó phần đa ma núi sống trong hang động nên lông chúng mới có màu trắng đục, con ma núi này trước khi chết đã có thai, trong khi đó, chỗ cái cây rạch vỡ hư vô thoát ra lại vô tình đúng trong cái thai đã chết, ma núi cùng bào thai đã trở thành một thể thống nhất với chiếc cây đó. Còn thi thể của ma núi nhiều năm không phân hủy, sau đó người dân Đất quỷ không rõ do đâu đã tìm thấy xác chết này, họ phát hiện ra trong một điều kiện nhất định thì mọi vật tiến gần tới xác chết đó đều bị biến mất, vì vậy đã thờ nó như thần linh.
Khi người Đất quỷ trốn chạy lên vùng sa mạc, tổ tiên Na giáo thông qua những chiếc mặt nạ đồng biết được nơi đây có một hố đất, trải qua hàng trăm năm họ đã hình thành quy định nơi đây là nơi họ tiến hành nghi lễ đuổi ma. Cái gọi là cánh cửa thông với Đất quỷ chính là thân cây quái vật kia. Na giáo thông qua nghi lễ của mình để đánh thức cây dậy, tống khứ những ôn thần quỷ dữ bất kham vào thế giới không bao giờ quay lại được. Nhưng đánh thức cây là một việc hết sức nguy hiểm, nếu có sơ suất thì cả thôn sẽ gặp đại họa, có thể cả hỗn nguyên cũng bị nuốt chửng. Tôi không rõ nguồn gốc nghi lễ của Na giáo, chắc là có một huyết mạch rất cổ xưa truyền lại, chính là dòng dõi Na thần, chỉ cần một vị thần chết đi sẽ khiến cho cây đó ngủ yên.
Sau đó là chuyện Phùng Dị Nhân tới Hoàng Hà bắt ma hoàng rồi ăn nhầm phải trứng rồng đất, thân xác đã bị rồng đất chiếm giữ, từ đó không chết, nhưng hình như vẫn bị thương, phải cần ngủ một thời gian mới hồi phục được nguyên khí. Người dân đã đánh lừa được rồng đất, thề rằng sẽ xây miếu phong thần, dùng quan ngọc tượng vàng để an táng tại địa cung, hàng năm dùng đồng nam đồng nữ cúng tế, ngoài ra còn lập hai kế sách, một là để gối âm dương vào trong quan tài, chiếc gối đó nếu kê lâu thì hồn phách sẽ tiêu tán. Rồng đất cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh để khôi phục thân xác, không ngờ đã trúng kế, vào trong địa cung, gối đầu lên chiếc gối lập tức rơi vào trong giấc mơ, nếu không rời khỏi chiếc gối đó thì không có cách nào tỉnh dậy được, chờ tới nhiều năm sau, khi hồn phách của nó đã bị tiêu tan thì dân làng sẽ thực hiện kế sách thứ hai, đó là đem cả quan tài và thi thể của rồng đất vào trong hố tế.
Đại Đường Thiên Bảo năm thứ nhất, Na bà tạo phản đã giết Na thần, nghi lễ của Na giáo tiến hành nửa chừng thì bị dừng lại khiến cánh cửa trong hố tế đã mở ra rồi không có cách nào đóng lại được, toàn bộ người dân trong làng đều đeo mặt nạ vỏ cây để tế thần, khiến ngôi làng rơi vào vòng xoáy hỗn độn, nên cái cây quái dị đó mới không mọc ra. Tứ đại gia tộc sau khi thoát ra ngoài đã không ngừng đưa Na thần vào trong thôn, nhưng Na bà và những người dân nổi loạn sau đó bị xử tử đã biến thành một khối thịt, ăn thịt tất cả những Na thần được đưa vào thôn. Cũng có thể trong thôn này người chết quá nhiều, oán khí quá nặng, giống như đã bị mắc lời nguyền, cho tới tận ngày nay, nghi lễ tế máu vẫn chưa thể hoàn thành.
Ba người chúng tôi đúng là xui tận mạng mới đi đào mộ ở chốn này, không hẹn mà gặp Điền Mộ Thanh, bọn Hoàng phật gia. Cũng có thể, đó là do trời định, bất luận thế nào cũng xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là bọn tôi không biết trước cho dù biết trước rồi thì cũng không tránh được. Kết quả là không những đã thả rồng đất trong địa cung ra, Điếu bát cũng đã mất mạng, chúng tôi đụng phải cái cây kỳ quái của Đất quỷ trong hố tế lễ, lúc này không gian bốn phía đều đang bị nuốt chửng, chúng tôi đã gây ra mối họa lớn.
Mọi chuyện như thước phim quay chậm cứ hiện ra trong đầu tôi, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt vì trước đó tôi đã nghĩ tới nghĩ lui quá nhiều lần rồi, nhưng có một việc tôi vẫn chưa rõ, sau khi ngôi làng bị rơi vào vòng xoáy hỗn độn, cây quái dị hơn nghìn năm không hề cựa quậy, chúng tôi cũng không động chạm tới xác chết cổ kia, vậy tại sao chiếc cây tự nhiên lại mọc ra và bắt đầu nuốt chửng tất cả?
6
Không lẽ chúng tôi đã vô tình làm gì đó kinh động đến nó, phải chăng là hơi thở của người sống, cũng có thể là do âm thanh của thanh đá và quả bom khi rơi xuống đây.
Còn một lý do nữa mà tôi không dám nghĩ tới, đó là vì Na thần xuất hiện ở đây mới khiến cây hồi tỉnh, nếu nó ăn thịt Điền Mộ Thanh thì chắc là nó sẽ lại ngủ yên.
Tôi quay đầu lại nhìn Điền Mộ Thanh, đôi mắt sau chiếc mặt nạ lộ rõ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng cùng cực, tôi nghĩ mình không nên có ý nghĩ này trong đầu, tôi giao lại chiếc xẻng cho Mặt dày, cầm lấy tay Điền Mộ Thanh lôi ra phía bên ngoài.
Điền Mộ Thanh vẫn còn do dự, tôi nhìn thấy chiếc cây mọc ra từ xác chết cổ đó phút chốc đã cao mấy trượng, khoảng cách với chúng tôi cũng gần hơn, vội kêu lên: “Cô cứ nghe tôi, tôi có cách đối phó với nó, cô mau đi theo tôi!”
Không phải tôi nói bừa, nếu có máu của Na thần để hoàn thành buổi tế lễ thì ngôi làng này và cả chiếc cây quái gỡ kia sẽ biến mất, những Na thần khác trước đó tới đây đều bị Na bà ăn thịt, oán khí của nó biến thành sương khói, hẳn cũng có rất nhiều máu của Na thần, nếu chiếc cây kia nuốt chửng số người dân đang đi tới thì có thể nó sẽ biến mất, cho dù biện pháp này không hiệu quả thì cùng lắm là cả chúng tôi sẽ cùng biến mất với ngôi làng. Đó chỉ là trường hợp xấu nhất, giờ phút tuyệt vọng này, tránh bên nào thì cũng chỉ chết mà thôi, ít nhất thì cũng có một lối thoát, tội gì không thử.
Tôi chẳng có thời gian mà nói nhiều với Điền Mộ Thanh, chỉ nói cô hãy tin tưởng vào tôi, rồi kéo cô chạy.
Ba người nhảy qua quả bom, dùng đuốc đuổi bọn xác chết đang vây tới, Mặt dày tay cầm xẻng, tay cầm cuốc chim xông xáo quạt ngang quạt dọc vào đám xác dân không chịu lùi lại, nhưng trong đám sương máu đó chi chít những khuôn mặt khô quắt, không biết có bao nhiêu tên đã vượt qua bên kia quả bom nhưng không dám tiến lên phía trước, Mặt dày đeo chiếc túi da rắn sau lưng, trong lúc hỗn loạn đã bị giật mất, anh ta vội vàng đi tìm, mấy cánh tay khô như củi nhân cơ hội đó túm lấy khiến anh ta không thể động đậy được.
Tôi và Điền Mộ Thanh thấy Mặt dày gặp nguy liền vội tới giúp, Mặt dày cũng dùng cuốc và xẻng để chống trả lại, may mà thoát ra được. Anh ta vẫn còn muốn tìm chiếc túi da rắn, nhưng bị bọn xác chết ùa tới giẫm đạp lên người, trong hố đất tối om om, sương mù lại giăng mắc dày đặc này làm sao mà tìm được chứ.
Mặt dày vẫn lúi húi tìm, hơi khinh suất một chút đã bị một xác chết ôm chặt cứng người ngã lăn ra đất, bọn khác liền ồ ạt dâng lên bu vào kín như ong, trong đám sương mù còn có hơn chục cánh tay khô đang chìa tới.
Tôi thất kinh trong lòng, chắc mẩm lần này thì cả ba sẽ chết chắc ở đây, cũng chẳng cần phải nghĩ ngợi chuyện tiếp theo làm gì cho mệt.
Ngay lúc đó, bỗng một trận gió âm nổi lên, cuốn theo một mùi xác chết nồng nặc, bó đuốc trong tay tôi và Điền Mộ Thanh suýt chút nữa thì tắt ngấm, cả bọn chúng tôi giật mình thất kinh, chỉ thấy từng đám khói đỏ bay ra từ trong miệng đám người dân kia, chúng kêu lên từng hồi rồi đều đổ ập xuống đất không động đậy gì nữa. Lớp sương mù bằng máu trước mắt chúng tôi trở nên dày đặc, nhìn không rõ phía trước đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi lôi vội Mặt dày ra từ trong đống xác chết, vừa ngẩng đầu lên thì thấy đám mây máu đã tan, một khuôn mặt trắng bệch như giấy xuất hiện ngay phía trước mặt.
Kẻ mới đến tóc tai rũ rượu nhìn không rõ mặt, chiếc đầu trên cổ bỗng xoay lại, phía sau là một khuôn mặt nữa, miệng rộng ngoác tới mang tai, chiếc áo ngọc dính đầy máu, bốn chân bò trên mặt đất kéo theo một chùm phèo ruột, kẻ đó chính là rồng đất đã thoát ra từ trong địa cung, nó đang bò từ trên cao xuống, cái cổ cứ xoay vòng quanh để cái miệng rộng há ra hút hết đám sương máu, vô số những oan hồn phát ra tiếng kêu khóc ai oán vọng đi vọng lại trong hố tế.
7
Rồng đất đã gối đầu lên chiếc gối âm dương hơn nghìn năm qua, nguyên thần đã bị tiêu tán, nhưng có thể hình phách vẫn còn lưu lại chút ít nên vẫn còn ký ức về mối hận thù đối với người dân trong làng, chỉ cần thấy ai đeo mặt nạ vỏ cây liền lập tức nuốt chửng, nó bò tới mang theo từng trận gió âm.
Tôi nhủ lòng không được sợ nhưng toàn thân vẫn run lên từng hồi, tôi nghiến chặt hai hàm răng cho đỡ run, cầm lấy bó đuốc giơ về phía rồng đất.
Rồng đất không giống như những âm hồn nhập vào người dân, nó căn bản không sợ lửa, nó vô cảm, cái miệng liên tục há ra và đớp liên hồi.
Tôi nghĩ, chỉ cần để nó đớp được một phát thì chắc là đứt nửa người, vội đẩy Điền Mộ Thanh sang một bên, còn mình cũng nghiêng người để tránh.
Mặt dày lồm cồm bò dậy, giơ cuốc chim lên bổ một nhát vào đầu rồng đất thủng một lỗ, nhưng nó không lùi lại mà giơ miệng đớp về phía Mặt dày.
Anh ta hoảng hốt hét lên, chân tay bủn rủn ngồi phịch xuống đất, cũng may vì thế mà tránh được cú đớp của rồng đất. Nhưng rồng đất vồ người quá mạnh nên đã lao sang bên kia quả bom, lập tức xoay người lại chực đớp tiếp.
Trong đầu tôi xẹt ngang một ý nghĩ, chỉ dựa vào sức ba chúng tôi thì không đấu lại được với rồng đất, giờ nó đã hút hết đám sương máu, chẳng phải đã trở thành vật tế rồi sao?
Lúc này, rồng đất đã ở trong vị trí nằm giữa quả bom và cái cây quái dị kia, tôi biết cơ hội đã đến gần, cũng chẳng cần phải nghĩ có làm được hay không, cứ thế cùng Điền Mộ Thanh ra sức đẩy quả bom về phía trong nơi rồng đất đang đứng.
Mặt dày hiểu ý tôi cũng vội chồm đẩy giúp một tay, anh ta còn chẳng kịp quay người lại, dựa lưng vào quả bom, chân chống xuống đất lấy đà để đẩy.
Quả bom rơi xuống đây từ mấy chục năm trước, nặng mấy trăm cân, trước đó chúng tôi cố đẩy thế nào nó cũng không hề nhúc nhích, vì lúc đó chúng tôi đẩy lên phần đất cao hơn, nhưng giờ đẩy ngược xuống dưới, ba người cùng hô to lấy nhịp, quả bom lăng mạnh xuống dưới.
Khoảng cách cũng chỉ vài mét, rồng đất vừa quay đầu lại thì quả bom cũng vừa lăn tới, nếu nó đang đứng, có thể nó sẽ tránh được quả bom, nhưng vì tứ chi bò dưới đất, cơ thể thấp đi nhiều, quả bom lăn qua người rồng đất, với sức nặng bảy tám trăm cân khác nào một quả cầu sắt, rồng đất bị đè nát như tương, quả bom lăn tới gần cái cây thì âm thanh bỗng im bặt và biến mất vô hình vô dạng.
Chúng tôi thở hồng hộc đưa mắt nhìn lên, rồng đất bị đè nát bét, khắp mặt đất lênh láng máu me và nội tạng, máu của nó đang không ngừng chảy về phía cái cây, kể cũng lạ, những thứ khác cứ tiến gần đến chiếc cây là biến mất, nhưng máu của rồng đất cứ chảy về phía đó như có một lực hút vô hình.
Rồng đất hút máu của Na bà, Na bà lại mang trong mình máu thịt của Na thần, lúc này cái cây đang không ngừng hút hết máu và thịt lăn lóc trên mặt đất.
Na bà vì muốn cứu rồng đất ra khỏi địa cung mà tạo phản khiến mình rơi vào cảnh chết thảm, sau khi chết còn biến thành khối thịt khổng lồ ăn thịt hết toàn bộ Na thần trong thôn, không ngờ rồng đất sau khi thoát ra được đã lập tức hút hết đám oan hồn sương máu của Na bà, cuối cùng trở thành vật tế, thế mới thấy được sự việc xảy ra trên đời khó mà lường trước.
Mặc dù chúng tôi đã níu kéo được tình thế nhưng không dám chắc là sự việc này đã kết thúc. Bỗng chốc tôi thấy thành hố rung chuyển, xung quanh cái cây bỗng xuất hiện một lỗ hổng, rồng đất giờ đã bẹp nát như tương nhưng vẫn cố vùng vẫy thoát ra, có điều lực hút vô hình kia có sức mạnh kinh khủng, rồng đất trong chớp mắt như trở về với hư vô, trên mặt đất không còn chút dấu tích nào của máu và thịt.
8
Hố đất rung chuyển rất mạnh, mặt đất trong hố đang bị hút vào hố đen xung quanh cái cây, thi thể của Điếu bát cũng không thấy đâu.
Tôi biết chắc một khi nghi lễ tế máu hoàn tất thì toàn bộ ngôi làng sẽ rơi vào hư vô, giờ lời nguyền nghìn năm đã được hóa giải, lúc này không mau chóng thoát ra thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Mặt dày còn chưa cam tâm, vẫn bới tìm chiếc túi da rắn giữa đám xác chết chồng chất, trong đó có chiếc gương đồng, đai ngọc, vương miện vàng, đều là báu vật vô giá, làm sao mà để mất được.
Tôi vội hét lên: “Đừng lấy nữa, mạng sống mới là quan trọng!”
Mặt dày cãi lại: “Mạng sống quan trọng, báu vật cũng quan trọng, không thể để Điếu bát chết vô ích như vậy được!”
Tôi nói: “Đừng quên ông còn có em gái chờ ở nhà, ông chết rồi em gái ông phải sống thế nào?”
Mặt dày thở hắt ra, tuy ngàn lần không muốn nhưng cũng đành thôi không tìm kiếm nữa.
Ba người chúng tôi trèo lên chỗ thanh đá đang gác chéo xuống dưới hố, đi lên phía đại điện trên hố tế, chạy ra ngoài thần đạo, rồi tháo chạy về phía thôn làng, tiếng nhà cửa sập đổ phát ra phía sau lưng, bọn tôi vẫn tiếp tục chạy mà không dám dừng lại, vấp ngã cũng lập tức bò dậy chạy tiếp, khi chạy lên được mô đất cao giữa thôn, nhìn lên phía trên cao toàn sương mù không thấy đỉnh. Cả ba chúng tôi hiểu rằng nếu nơi đây không phải là đường sống thì chính là đường chết, chúng tôi hạ quyết tâm trèo lên đỉnh, nhưng lên được tới đỉnh thì có cảm giác như mô đất này dường như cũng đang lún xuống.
Không lâu sau, nước đã ngập gần lút mô đất, có một thanh xà nhà bằng gỗ trôi qua, chúng tôi như chết đuối vớ được cọc, vội vàng trèo lên thanh gỗ, ba người mệt tới nỗi gần như thổ ra huyết, nằm bẹp trên thanh gỗ mặc kệ nó muốn trôi đi đâu thì trôi, tứ bề sương mù trắng bạc, hình như chúng tôi đã ra tới hồ Tiên Đôn.
Cả ba đều không nghĩ là mình có thể sống sót mà thoát ra ngoài, nghĩ lại sự việc vừa qua đúng là ngoài sức tưởng tượng, giống như một cơn ác mộng, kinh sợ đến tột độ. Toàn bộ người dân trong thôn Thiên Cổ Dị Đế, Na bà, rồng đất, xác chết cổ trong hố, quan ngọc tượng vàng, lộc thủ bộ dao quan, Điếu bát, Hoàng phật gia, tên eo rắn và nhóm đào trộm mộ toàn bộ đều biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Tôi nghĩ từ giờ trở đi chắc tôi sẽ không còn mơ thấy âm hồn trong bích họa mộ cổ nhà Liêu nữa, từ giờ trở đi cũng không có Điếu bát tới làm phiền tôi nữa, càng nghĩ càng buồn, bỗng chỉ muốn khóc thật to, giờ này thì cũng chẳng sợ Mặt dày và Điền Mộ Thanh cười tôi nữa, nhưng vừa định khóc thì mới nhớ ra tôi vẫn đang đeo mặt nạ, lúc trước chỉ mải chạy thoát thân, hơi đâu mà tháo mặt nạ, hai người kia cũng chẳng khác gì tôi.
Mặt dày sờ vào chiếc mặt nạ còn đeo trên mặt, nói: “Cái món này đeo lâu rồi cũng không nỡ tháo ra, dù gì thì cũng mấy nghìn năm tuổi, mang về có khi còn đổi được ít tiền, nếu hai người không lấy thì đừng vứt đi nhé, đưa hết cho tôi.”
Tôi nói: “Mặt nạ vỏ cây này đều lấy từ xác chết xuống, trong tình thế bắt buộc thì phải dùng thôi. Tôi cả đời này không còn muốn nhìn thấy nó nữa, ông nếu không sợ xui thì cứ việc tự nhiên.”
Mặt dày nói: “Cậu tuổi gấu chó à, sao mà mau quên thế? Nếu không có chiếc mặt nạ này bọn mình còn sống được đến giờ không? Tôi phải mang về, cho dù không bán được thì để dưới gầm giường cũng làm vật trừ tà.”
Tôi vừa nói vừa cởi chiếc mặt nạ ra, phía sau mặt nạ có nút cài và dây thừng buộc chặt lại thì mới không bị rơi, tôi sờ phía sau đầu, do buộc chặt quá nên giờ khó mở, liền nhờ Điền Mộ Thanh cởi giúp, bản thân Điền Mộ Thanh cũng đang loay hoay chưa cởi được ra.
Tôi đang sờ vào chiếc mặt nạ của mình thì thấy giữa hồ xuất hiện một hố xoáy, chúng tôi còn chưa kịp làm gì thì đã bị cuốn vào hố xoáy đó, bỗng chốc bị hút vào trong sâu, tôi kinh sợ hãi hùng, thân thể lạnh toát như rơi vào trong hố băng, hóa ra chúng tôi vẫn chưa thoát ra ngoài khu vực hố xoáy của thôn làng, càng đáng sợ hơn là chúng tôi vẫn chưa tháo được mặt nạ, giờ này thì không kịp để tháo ra nữa rồi.
Trong thời khắc cuối cùng, tôi bỗng nhớ tới ba xác chết khô dưới chân núi Thảo Hài Lĩnh. Lúc đó, chúng tôi cứ nghĩ rằng đó là xác chết của người dân triều đại nhà Đường bị rơi xuống hồ, nhưng bây giờ, cuối cùng thì tôi cũng biết được ba xác chết đeo mặt nạ vỏ cây đó là ai.