(Sao hóa thành người thật, mọc ra đôi cánh đen)
Phong phạm quân tử của Lam Lạc Quân mất sạch, song nhãn ngập ngụa khiếp hãi, ánh mắt đang đảo qua đảo lại cũng là nơi Vũ Trầm Tinh kề thanh đoản kiếm vào, giọng nói gần như run rẩy: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Vũ Trầm Tinh thấy Lam Lạc Quân sợ như vậy, chỉ cười cười: “Công tử, ta đã nói rồi, điều ta muốn rất đơn giản, công tử làm ta lãng phí biết bao nhiêu thời gian, khí lực cũng nên lưu lại thứ gì đó làm kỉ niệm chứ?” Ngữ khí nhẹ nhàng, vui vẻ nhưng từng lời lọt vào tai Lam Lạc Quân lại đáng sợ như thể từ địa ngục vọng về.
Lam Lạc Quân vội nói: “Không, ta xin ngươi, xin ngươi tha cho ta, ta sẽ cho ngươi thật nhiều thứ, nhiều lắm, đủ để ngươi hưởng thụ nửa đời còn lại, tin ta đi, ta thật sự là tam thiếu chủ của Liệt Diễm tinh cung.”
Vũ Trầm Tinh đột nhiên biến sắc, trở thành âm lãnh, thâm trầm: “Hừ, nam nhân vô dụng, sợ chết như vậy còn muốn cầu xin sao, xem ra ta không lưu lại chút gì trên mình ngươi không được.” Nói rồi, lưỡi thanh đoản kiếm sắc bén đâm vào mắt phải Lam Lạc Quân, cự li gần, tốc độ lại nhanh, ai cũng dễ dàng tưởng tượng được kết quả sẽ thế nào.
Đoản kiếm còn cách mắt Lam Lạc Quân chừng nửa thốn thì một đạo kiếm quang màu hồng đập thẳng vào thanh đoản kiếm, binh khí va chạm, luồng lực mạnh mẽ hất Vũ Trầm Tinh đứng dậy, thoái lui liền mấy bước, sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt nhưng đã thay đổi vận mệnh của một cá nhân.
Nhân ảnh màu tím hồng thấp thoáng, xuất hiện trên lôi đài, đối diện với Vũ Trầm Tinh.
Diệp La Kiếm Mộ ở bên cũng phất tay: “Khiêng xuống.” Ngay lập tức hai tên tớ trai từ sau lưng bước ra, khiêng Lam Lạc Quân xuống, họ Lam tai qua nạn khỏi, tâm thần bất định, nhìn sang nhân ảnh màu tím hồng xem người vừa cứu mình là ai, lúc nhìn rõ thì phát hiện nữ tử vừa xông lên lôi đài là người đứng bên gã mù, ánh mắt y lẫn lộn giữa phẫn nộ và cảm kích, trong lòng hạ quyết định không thể cam lòng từ bỏ chuyện xảy ra hôm nay được.
Vũ Trầm Tinh thu lại thanh đoản kiếm màu đen, đột nhiên cười rộ lên: “Hay lắm, hay lắm, một tên ngụy quân tử vừa đi thì một nữ nhân lại tới, lần kén chồng này của Bách Hoa công chúa thật sự náo nhiệt.”
Liễu Dật ở dưới lôi đài giật mình, chàng đương nhiên biết Thất Nguyệt có thiên kiến với thiếu niên áo lam này nhưng không tưởng được nàng lại xông lên lôi đài, đành lắc đầu cười khổ, cảm thán: “Cái tính xung động này đến bao giờ thì cải biến được đây.” Nhiều năm rồi, thỉnh thoảng nàng vẫn xung động như thế này, suy nghĩ miên man, chàng lại bật cười, bản thân cũng không hiểu đó là kiểu cười gì, có lẽ là bất lực.
Thất Nguyệt tịnh không nghĩ rằng mình lại thượng đài, chẳng qua thấy Vũ Trầm Tinh tàn nhẫn, vô tình như vậy, nặng tay với cả người vô lực hoàn thủ, cơn giận từ tim bốc cao nên mới xông lên lôi đài, giờ y buông lời châm chọc, nên càng tức giận: “Câm mồm, bản cô nương thượng đài tịnh không phải để kén chồng, ngươi không cần phải châm chọc, ta lên đây là nhằm vào ngươi.”
Mọi người đều cảm thấy trận đấu kén chồng này có chỗ không ổn, thế nào mà người lên đài lại là một nữ tử, hơn nữa là một nữ tử xinh đẹp như vậy, liền im lặng, chờ xem kịch hay.
Vũ Trầm Tinh không giận mà cười: “Hay, hay, nữ tử xinh đẹp như thế này mở cửa đón chào, Trầm Tinh không khách khí nữa, đợi ta thắng cô nương sẽ xem qua dung nhan của Bách Hoa, nếu được ta sẽ mang cả hai về, ha ha, tự nhiên mà được, sao lại không vui nhỉ!”
Thất Nguyệt giận quá hóa cười: “Ta sợ ngươi chẳng có tí bản sự nào, cứ thắng cây kiếm trong tay bản cô nương rồi hẵng nói.”
Vũ Trầm Tinh vẫn cười cợt, cước bộ bắt đầu di động, chầm chậm đến bên Thất Nguyệt, vừa đi vừa nói: “Chuyện này cô nương mà đáp ứng được thì hay lắm, bất quá… không rõ vị bằng hữu mù kia có đáp ứng không.” Nói rồi liền nhìn xuống phía dưới lôi đài.
Thất Nguyệt bất giác cũng nhìn theo, trong khoảnh khắc ngoái đầu lại, nàng đột nhiên cảm thấy mình đã phạm sai lầm, làn kiếm phong quét qua mặt khiến nàng cảm thấy rát bỏng.
Nguyên lai, nàng vừa phân thần trong phút chốc, cước bộ Vũ Trầm Tinh liền động khẽ, thân hình xuất hiện trước mặt, khoảng cách trên ba trượng trở thành vô nghĩa, thanh đoản kiếm màu đen găm vào yết hầu nàng.
Tốc độ cực nhanh, dường như đột nhiên mọc ra từ trên không, nếu là bình thường, Thất Nguyệt có thể trông vào ma công tâm pháp tránh né, nhưng trong lúc phân thần này, địch nhân đột nhiên hạ thủ, nàng vừa hoang mang quay đầu lại, thân kiếm màu đen đã đến ngay trước yết hầu, giờ muốn phản kháng thì đã muộn. Cho dù nàng tức giận, lúc này cũng không thể vãn hồi, trong lúc ở bên bờ tử vong, thân ảnh Liễu Dật đột ngột xuất hiện trước mắt nàng.
Thân ảnh mơ hồ nhưng lại chân thật, mớ tóc trắng phiêu động, tấm đoạn màu đen nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt chàng, tất cả đều là sự thật.
“Choang”, tiếng binh khí va chạm vang lên, Diệp La Bách Hoa đang đứng trên cao không nhìn ra hắc y nhân làm cách nào đỡ được đoản kiếm của Vũ Trầm Tinh, chỉ cảm thấy người này đặc biệt nhanh, đến mức không thể dùng mắt quan sát, dường như trực tiếp xuất hiện trong trường đấu, trong thoáng chốc, người mù đó khiến cho tất cả những người dù ở trên cao hay dưới thấp đều có cảm giác không nói thành lời, là chí khí anh hùng, phong thái quân tử, hoặc là khí tức vương giả, phong phạm của nam tử, tựa hồ cả thế giới trở lên rực rỡ vì nhát kiếm vừa rồi.
Đưa mắt nhìn trên lôi đài rộng lớn, một nam tử hắc y bạch phát hiên ngang đứng bên Thất Nguyệt, tay phải chắp sau lưng, tay trái đeo găng đen nắm lấy chuôi kiếm, trường kiếm dựng đứng, đỡ lấy lưỡi đoản kiếm sắc bén một cách chuẩn xác, lưỡi đoản kiếm chỉ còn cách yết hầu Thất Nguyệt không đầy một thốn nhưng bị cây trường kiếm đột ngột xuất hiện gạt đi, một sinh mệnh vốn tưởng đã mất nhưng vì sự xuất hiện của chàng mà cải biến.
Thất Nguyệt toan nói điều gì, Liễu Dật giơ tay phải ngăn lại: “Muội ra ngoài nghỉ ngơi đi, đây là tỷ thí kén chồng phải do ta ra mặt, muội không cần gây loạn làm gì.”
Thất Nguyệt lườm Vũ Trầm Tinh, tức giận: “Ti bỉ, để xem thư sinh thu thập ngươi thế nào.” Nói rồi không quay đầu lại, đi thẳng xuống dưới lôi đài. Lời nàng rất chính xác, nếu không vì Vũ Trầm Tinh dụng kế, nàng đã không đến nỗi suýt mất đi tiểu mệnh.
Vũ Trầm Tinh lay động tay phải, cây thanh đoản kiếm màu đen thu lại, đưa mắt quan sát người mù trước mặt. Liễu Dật lúc đó cũng thu kiếm, thân hình tiếp tục bất động.
Lôi đài yên lặng như tờ, tiếng đánh đấm, nói chuyện đều ngừng bặt. Nhưng phía dưới lôi đài huyên náo như ở thị tập, chủ đề tranh luận của mọi người xoay quanh hắc y nhân vừa đột nhiên xuất hiện, và cả thiếu niên áo lam tuấn mĩ, nhưng chuyện đáng thảo luận hơn là hắc y nhân kia lại là một người mù vậy mà từ cự li ngoài trăm trượng cứu được người thoát khỏi nhát kiếm, có thể thấy tu vi của y tuyệt đối không đơn giản.
Vũ Trầm Tinh lạnh lùng cười: “Quái sự lúc nào cũng có, hôm nay lại đặc biệt nhiều, vừa nãy có một nữ nhân tham dự kén chồng, giờ lại nảy ra một kẻ mù, xem ra số mệnh của Bách Hoa công chúa thật sự đau khổ.”
Liễu Dật vẫn đứng hiên ngang trước mặt y, đáp lời một cách bình đạm: “Người mù thì sao? Thế gian này không có việc gì đáng cho ta phải nhìn đến.” Ngữ khí bình bình nhưng giọng nói trong sáng vang đến tai mỗi người, trong một câu ngắn ngủi nhưng rõ ràng hiển hiện chữ “ngông”, dường như cả thế giới này sinh ra vì chàng.
Vũ Trầm Tinh nhíu mày: “Úi chà, ngươi thật là người kì quái, lời cũng kì quái theo, đã mù còn tham gia kì kén chồng của Bách Hoa công chúa làm gì? Cứ tùy tiện tìm một nữ tử là được rồi, gã mù ạ, ha ha.” Lời lẽ giản đơn, rành mạch, mang cả ý giễu cợt.
Liễu Dật không lộ biểu tình: “Công tử nói năng khắc bạc như vậy, vừa nãy lại dùng kế đánh lén một vị cô nương, thật tổn hại phong phạm của người quân tử.”
Vũ Trầm Tinh lắc đầu, di động cước bộ, rồi đáp: “Cái gì là phong phạm quân tử, tự cổ luôn là thành vương bại khấu, ta chưa từng nhận mình là quân tử, cũng không cần phải làm người quân tử gì đó, chỉ cần cao hứng thì ta làm.”
Dừng lại một chốc đoạn tiếp tục: “Gã mù, ta thấy… ngươi nên xuống đài, ngươi tính thắng được mấy trận đây, ngươi không nhìn thấy dáng vẻ của Bách Hoa công chúa, cho dù kiên trì được đến lúc tối hậu nhưng công chúa lại cần một kẻ mù lòa như người chăng? Thực tế chút đi, ta cũng muốn tốt cho ngươi thôi.” Nói rồi đưa mắt nhìn Bách Hoa công chúa.
Ánh mắt Bách Hoa công chúa khẽ lóe sáng, đáp ngay: “Lời công tử sai rồi, Diệp La thị có không ít công tử có tiền nhưng Bách Hoa không phải là người tham phú quý, bất quản là người mù, người điếc, chỉ cần qua được tỷ thí sẽ là phu quân của Bách Hoa, xin khuyên công tử một câu, nhìn người nên nhìn tâm, cho dù hai mắt sáng rỡ thì sao, có khi nhìn không rõ bằng một người mù.” Giọng nói ngọt ngào, nhưng tựa hồ còn có ý khác, khiến mỗi người nghe thấy đều chột dạ.
Vũ Trầm Tinh ngoảnh lại, Liễu Dật tiếp tục: “Ta lên lôi đài tịnh không phải để cầu thân, chỉ muốn cầu một vật, do đó quyết không bước xuống, với ta vật đó vô cùng trọng yếu.”
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng truyền vào tai mỗi người rất rõ ràng.
Vũ Trầm Tinh hỏi: “Là vật gì?”
Liễu Dật lắc đầu: “Chuyện này công tử không cần hỏi, xin mời xuất thủ.” Một câu thôi nhưng rất đơn giản, lanh lẹ, trực tiếp đề xuất yêu cầu khai chiến, khiến Vũ Trầm Tinh chỉ biết rủa thầm sau lưng là gặp phải kẻ điên.
Vẻ mặt của Vũ Trầm Tinh hơi phức tạp, khiến người khác khó đoán, nhưng rất nhanh chóng, y lại nở nụ cười: “Tiên sinh không cần phải vội, tại hạ còn chưa biết tên của ngài, giờ xin tứ giáo.” Lời nói hòa hoãn, như biến thành một người khác.
Liễu Dật thuận miệng đáp: “Diệp La Dật.” Hiển nhiên, chàng được nghe A Phi nói, ở đây cứ xưng theo họ Diệp La là hay hơn cả.
Vũ Trầm Tinh gật gật: “À, là anh hùng của Diệp La thị, xem ra Diệp La thị thật sự hết người rồi, lại cử một kẻ mù đả lôi đài, cũng tốt… để ta kiến thức xem ngươi được bao nhiêu lợi hại.” Ngữ khí khắc bạc, độc ác, khác hẳn với vẻ nhu hòa lúc trước.
Liễu Dật chỉ cười nhẹ: “Xin mời.”
Tay phải Vũ Trầm Tinh rủ xuống, cười nhẹ: “Tiếp chiêu.” Lời vừa thốt ra, thanh đoản kiếm màu đen lại xuất thủ, thân kiếm phát ra hàn khí, uốn éo như linh xà, thân thể y nhanh nhẹn loáng lên, xuất kiếm vào Liễu Dật.
Những người dưới đài lập tức có phản ứng, họ nhìn rất rõ ràng nhưng lại không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Trên lôi đài, một thân ảnh màu lam thẫm nhanh nhẹn vũ động tay phải, tấn công hắc y nhân từ mọi góc độ, thân ảnh lam thẫm dường như không hề di động, chỉ nhấp nhô tại chỗ theo các phương hướng, góc độ khác nhau, đoản kiếm lúc cao, lúc thấp, thôi động chân nguyên một cách thần tốc khiến đoản kiếm phát ra lam quang.
Liễu Dật hoàn toàn dựa vào ý thức, chàng không có ý chống đỡ nhưng Bi Mộng Kiếm trên tay trái nhanh chóng hồi ứng, tốc độ di chuyển của đối phương tuy nhanh song tay trái của chàng càng nhanh hơn, thân thể không động thì tốc độ lại đặc biệt nhanh, từ tay trái liên tục hiện lên tàn ảnh chống đỡ theo các tư thế, tốc độ đến mức này khiến mọi người đều hô lên kinh ngạc.
Hai thân ảnh trên lôi đài thần tốc qua lại, thanh trường kiếm màu đen của Liễu Dật dựng đứng, tay phải đưa theo, một đạo hào quang đỏ tía lóe lên giữa hai người rồi một cỗ nhiệt khí xuất hiện, hào quang dường như chia cắt không gian, tiếng binh khí va chạm vang lên, Vũ Trầm Tinh nhanh nhẹn thoái lui ra xa ba trượng.
Lôi đài trở lại yên tĩnh, gió thổi lướt qua, tay phải Vũ Trầm Tinh buông thõng, huyết dịch tươi hồng men theo thanh đoản kiếm màu đen chầm chậm nhỏ xuống. Liễu Dật đứng đối diện nắm chắc bao kiếm màu đen, tay phải cầm thanh trường kiếm dài bốn xích, thân kiếm phát ra hào quang đỏ tía, mái tóc bạc vẫn tung bay lăng loạn, cảnh tượng thật sự quái lạ nhưng hai người đã ngừng đấu.
Kiếm nhanh quá, mọi người không ai nhìn ra Vũ Trầm Tinh đã bị thương như thế nào, chỉ biết rằng hai người đang đấu với tốc độ cao, người mù bạt kiếm xuất ra một chiêu, sau đó trận đấu ngừng lại, tất cả đẹp đến mức khó mà tưởng tượng được. Gã mù khiến ai cũng cảm thấy cao thâm bất khả trắc.
Liễu Dật nói một cách bình hòa: “Công tử thụ thương rồi.”
Vũ Trầm Tinh nhanh chóng thở hắt ra, há miệng đổi hơi, sắc mặt có phần nhợt nhạt nhưng vẫn cười nói: “Kiếm nhanh lắm.”
Liễu Dật tiếp tục: “Công tử xuống lôi đài đi.”
Vũ Trầm Tinh cười lạnh: “Còn sớm quá mà, ta muốn xem ngươi lợi hại thế nào.” Nói rồi huýt lên một tiếng, một thân ảnh màu lam từ trường ngoại bay vút tới, tốc độ nhanh kinh người, muốn hình dung dường như chỉ biết dừng hai chữ “ảnh tử”.
Bóng màu lam hạ xuống thì tiếng thảo luận lại rầm rì vang lên từ phía dưới lôi đài, chính là thượng cổ thần thú Tứ dực long thú, đầu rồng mình sư tử, hổ trảo đuôi thép, bốn cánh phủ lông vũ màu đen chụm lại, thân cao hơn trượng được bao phủ bởi vảy kì lân màu lam, uy nghiêm vô cùng, tiếng rống đáng sợ vang lên khiến tất cả lập tức im re.
Phải biết Tứ dực long thú thuộc loại thần thú rất hiếm thấy, tính tình cuồng bạo, hung mãnh dị thường, lại thêm có năng lực đặc thù, sức mạnh có thể đập đá phá núi, vảy lân trên mình cứng rắn vô cùng, muốn thuần phục được thần thú kiểu này tất phải ra sức không ít, mười tám con băng điểu lúc trước căn bản không thể so được với nó, hà huống nếu có người đem Tứ dực long thú luyện hóa thành pháp vật thì càng lợi hại phi thường. Mọi người lại bắt đầu quay sang bàn luận về thân phận của thiếu niên áo lam, không ít người lo lắng cho người mù.
Lúc đó hai mắt Tứ dực long thú đỏ bầm, nhìn Vũ Trầm Tinh ở bên đang chảy máu, liền giương đôi mắt giận dữ nhìn kẻ đứng trước mặt, liên tục rống lên phẫn nộ, nhe hàm răng dày khít nhọn hoắt, trắng ởn ra, dường như muốn xé toạc chàng.
Hai mắt Vũ Trầm Tinh dừng lại trên mình Liễu Dật, lạnh lẽo nói: “Bao nhiêu năm nay, ngươi là người đầu tiên đả thương được ta, ngươi chỉ còn một con đường để đi.”
“Đường nào?”
“Chết.”
Liễu Dật tịnh không hoảng sợ, tuy song nhãn được tấm đoạn đen che phủ nhưng có thể thấy chàng hết sức bình tĩnh, dung diện căn bản không biến đổi, chỉ tiếp tục lên tiếng: “Mời.”
Dường như chuyện sinh tử chẳng có quan hệ gì, chàng muốn dùng cây kiếm trong tay đánh bại Vũ Trầm Tinh một lần nữa.
Tay trái Vũ Trầm Tinh cong lại thành trảo, chầm chậm giơ lên, lam quang từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, rất chậm, rất chậm hình thành lên một quả cầu. Vũ Trầm Tinh đem quả cầu đó xạ vào thân thể Tứ dực long thú rồi nhẹ nhàng quát: “Tinh Hóa.”
Tất cả liền biến dạng, từ mặt đất bốc lên một quang trụ màu lam, bên trong lẫn lộn cả những vì sao trắng ngần, bao phủ lấy cả người và thú rồi xạ thẳng vào thinh không, lam quang khuếch tán che lấp cả ánh dương quang, không trung biến thành hắc ám, phảng phất như màn đêm đang buông xuống.
Quang trụ đột nhiên tỏa ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt mọi người đều không nhìn thấy gì, thế giới của họ toàn là màu lam thẫm, tựa hồ toàn bộ đều trở thành người mù.
Thời gian nhỏ giọt, gió nhẹ lay động ý thức của mọi người, lam quang dần dần tan đi, thế giới lại khôi phục được vẻ chân thực nhưng khoảng không trên đầu vẫn âm u, mọi người lại hướng mục quang lên lôi đài nhưng tất cả đều vạn phần kinh ngạc.
Trên lôi đài vẫn là hai người, một người là hạt tử xuất kiếm cực nhanh, người còn lại… không phải là Vũ Trầm Tinh, không, không phải là Vũ Trầm Tinh họ vẫn biết, mà đã thay hình đổi dạng từ đầu đến chân trở thành một người khác.
Vũ Trầm Tinh lúc bấy giờ không còn mặc trang phục lúc đầu, lam quang tan rồi, Tứ dực long thú cũng biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện, y biến thành một chiến sĩ mặc khải giáp màu lam phản xạ ra hắc ám quang mang, không rõ thân thể nhờ mặc khải giáp mà biến thành hoàn mĩ hay khải giáp nhờ có thân thể mà trở lên tú lệ hơn, mái tóc đen dài lòa xòa tung bay, mi tâm có đeo một miếng bảo thạch tám cạnh màu lam, làn da trắng mịn, khuôn mặt mĩ lệ loan mi tú mục, hai bên tai đeo hoa tai phát ra quang mang tinh thuần màu lam, bốn cánh màu đen ở phía sau lưng vẫy đập theo quy luật nhất định, giúp y giữ được trạng thái lơ lửng trên không trung.
Tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc, rõ ràng là một nam nhân, vì cớ gì chỉ trong nháy mắt biến thành một nữ nhân có cánh, một nữ nhân đẹp đến nỗi không thể hình dung.