(Kính Hư Không, cưới chàng làm tướng công tương lai)
Lời Liễu Dật làm cho mọi người trở lại yên tĩnh, cả gian phòng chỉ có một bàn khách mà khách nhân chỉ chăm chăm suy tư, ngoại lệ duy nhất là tiểu hầu tử lông đen Thiết Thạch, xem ra nó biết nhiều chuyện nhưng bao nhiêu sự tình này không mảy may khiến nó quan tâm, có lẽ trong thế giới của nó việc ăn uống quan trọng hơn tranh luận giữa Lôi Quân và Liễu Dật nhiều.
Lôi Quân bình tĩnh lại, nhấp một ngụm rượu, đột nhiên bật cười: “Đúng, có lẽ có những chuyện không xảy ra trên mình chúng ta thì không tài nào biết được, bất quá hiện giờ ngươi phải cẩn thận, Lam Nhận muốn giết ngươi, nên đề phòng thì hơn.”
Thất Nguyệt thuận miệng xen vào: “Lam Nhận? Làm sao có khả năng, dầu cô ta muốn nhưng với tu vi đó, nếu không được người khác cứu chắc đã bị thư sinh giết rồi.”
Liễu Dật uống một ngụm, giải thích: “Người Lôi Quân dặn huynh coi chừng là người đã cứu cô ta.”
Thất Nguyệt vội nói: “Huynh bảo là Cửu U Ma Thần?”
Không đợi chàng trả lời, Lôi Quân lắc đầu lên tiếng: “Ta thấy không giống lắm, theo tính tình vô tình vô ái của Cửu U Ma Thần, sao có lòng cứu Lam Nhận được, người cứu cô ta nhất định là bản thân thiếu niên đó? Bất quá… kì quái thật, Cửu U Ma Thần sao lại đồng ý cho thiếu niên đó làm như vậy? Chuyện đó không mảy may có ý nghĩa với y.”
Liễu Dật hỏi: “Sao ngươi lại biết chuyện đó?”
Lôi Quân từ tốn đáp: “Ta nói rồi, ta có dự đoán tương lai, tuy không biết được những việc xảy ra trong tương lai, những việc trong quá khứ, bọn họ đều nhất nhất kể cho ta nghe, hơi mơ hồ nhưng dựa vào đầu óc mình ta cũng hiểu được rõ ràng. Cửu U Ma Thần vì một lời dự ngôn mà nhập vào thân thể thiếu niên đó, vĩnh viễn không còn tự do.”
Liễu Dật gật đầu: “Nói như vậy còn nghe được, chắc ngươi không ngờ rằng, cuộc đời này kì quái vô cùng, không nhất định là Cửu U Ma Thần mới có thể khống chế Tô Thiếu, nếu Tô Thiếu có đủ nghị lực, y cũng có khả năng chế ngự Cửu U Ma Thần, chuyện đó bình thường mà.”
Lôi Quân nghe xong liền biến sắc, hỏi: “Ngươi nói là… Cửu U Ma Thần không còn tồn tại, Cửu U Ma Thần chân chính là thiếu niên đó?”
Liễu Dật đáp: “Đúng, ta thấy được tình cảm phức tạp trong nhãn thần y, những tình cảm mà chỉ con người mới có, ma thần không thể có được, ngoài ra… nếu y có đủ sức mạnh hấp thu các thủ lĩnh Quỷ tộc, dung hợp vào nhất thân, khiến cho sức mạnh bản thân mãnh liệt hơn.”
Lôi Quân hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Liễu Dật từ từ cầm chén rượu lên nhấp một ngụm: “Đơn giản lắm, ta cảm thấy Cửu U Ma Thần hiện giờ so với ma thần mang sức mạnh diệt thế còn lợi hại hơn.”
Lôi Quân đột nhiên bật cười: “Diệt thế, ha ha, chẳng qua đối với nhân loại mà thôi, Nhân gian giới xưa này chưa từng cường thịnh, sẽ bị Cửu U Ma Thần diệt vong cũng có gì lạ đâu?”
Liễu Dật buông chén rượu xuống, nhìn Lôi Quân rồi hỏi: “Chả lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến Lãnh Kiếm của Nhân gian giới đã gần đạt đến mức Thần, ta thấy bằng vào cây kiếm của mình, y có khiêu chiến với Minh giới Lục tinh cung chắc không vấn đề gì?”
Lôi Quân ngừng lại một chốc rồi tiếp tục: “Ngươi nói không sai, chẳng qua… hình như ngươi quên mất Lãnh Kiếm cũng chỉ là một cá nhân đơn bạc, một kẻ quên hết phàm sự, trong mắt y chỉ có niềm si cuồng với kiếm, ngươi thấy y có thể trở thành địch nhân của Minh giới sao? Chưa biết chừng ngày nào đó y trở thành địch nhân của ngươi đấy nhỉ?”
Nếu trước đây chắc chàng không tin lời Lôi Quân, nhưng theo thời gian, kinh lịch nhiều dần, chàng đã hiểu chuyện gì cũng có thể biến đổi, gật đầu: “Có thể, không có địch nhân vĩnh viễn hay bằng hữu vĩnh viễn, cho dù Lãnh Kiếm thế nào thì y cũng là đại biểu của Nhân gian, ngươi không nên nói rằng Nhân gian chưa từng hưng thịnh.”
Lôi Quân nói: “Đúng, có thể với Lãnh Kiếm, Nhân gian đích xác có giai đoạn đạt đến đỉnh cao nhưng đã là quá khứ, ngươi có thấy không? Trong tứ giới Thần giới, Minh giới, A tu la giới, Nhân gian giới thì thực lực Nhân gian giới kém nhất, đương nhiên không tính đến tình huống Ma giới mới quật khởi.”
Liễu Dật thở dài: “Ta hiểu ý ngươi, quy tắc xưa nay là cá lớn nuốt cá bé, nếu ta muốn, Ma giới sẽ không chịu khuất giá Thần giới đâu, có một ngày ta sẽ thực hiện điều đó, bất quá… giờ ta có việc khác phải làm.”
Lôi Quân gật gù: “Có lẽ ta giúp ngươi được chăng?”
Liễu Dật không hiểu ý, liền hỏi: “Ngươi giúp ta thế nào?”
Lôi Quân tiếp tục: “Ta hiểu sơ qua những vật ngươi đang tìm kiếm, ta thấy hai khối tinh thạch này… có chút quan hệ.”
Liễu Dật hỏi tiếp: “Ý ngươi là muốn giúp ta tìm hai khối đá?”
Lôi Quân lắc đầu: “Hai khối đá này ngoài giải trừ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa ra còn có tác dụng khác, ta tịnh không muốn giúp ngươi tìm chúng vì ta cũng muốn lấy được… bất quá, ta có thể báo cho ngươi một tin mà ngươi vô cùng muốn nghe mà không được, chỉ có ta mới có thể cho ngươi biết.”
Liễu Dật chăm chú nhìn Lôi Quân, thầm nhủ: “Người này không muốn giúp mình tìm hai khối đá, ngược lại còn muốn giành lấy, còn có tin tức gì trọng yếu? Chả lẽ… tin tức của y có quan hệ với Bỉ Ngạn Hoa?” Nghĩ tới đây, chàng mở lời: “Là tin tức gì?”
Lôi Quân đáp: “Ta biết ngươi cần chín loại nước mắt, nhưng muốn lấy được còn khó hơn lên trời, tuy hai khối đá đó có khả năng là hai loại nước mắt, song chỉ là khả năng tịnh không phải là nhất định, tin tức ta muốn nói cho ngươi biết liên quan đến Minh Vương.”
Lôi Quân vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả hầu tử đang uống rượu trên bàn cũng ngừng lại. Thất Nguyệt tuy không biết Minh Vương đại diện cho điều gì nhưng nước mắt của Minh Vương chính là thứ Bỉ Ngạn Hoa cần nên hơi kích động.
Diệp La Bách Hoa thì cảm thấy rung động, trong thế giới của nàng, Minh Vương chỉ là một truyền thuyết, bao nhiêu năm nay không còn tồn tại, vị trí đế quân đã do Lam Ảnh nắm giữ.
Người phản ứng kịch liệt nhất là Vũ Trầm Tinh, nàng đứng bật dậy, nắm lấy tay Lôi Quân: “Lôi Quân ca ca, huynh vừa nói gì? Minh Vương vẫn còn tại thế sao? Không phải ngài mất tích rồi sao? Ba mươi năm nay ngài đi đâu, hiện giờ ở đâu? Chẳng lẽ ngài chưa chết ư?”
Hình như nàng rất quan tâm đến chuyện này, liên tục đưa ra nhiều câu hỏi.
Trong lúc Vũ Trầm Tinh hỏi han, mấy người Liễu Dật bắt đầu chú ý đến điều dị thường của nàng, chỉ không biết vì sao, chẳng qua Liễu Dật cũng không quan tâm đến điểm đó, người Lam thị vốn kì quái, ngay cả thân huynh đệ cũng không hòa hợp. Lôi Quân trả lời nàng: “Minh Vương không hề chết, ngài vẫn còn sống, bằng không ta dám nói thế sao.”
Đoạn y hướng ánh mắt sang Liễu Dật: “Ta nghĩ dù ta không nói, Liễu công tử cũng sẽ đi tìm Minh Vương. Giờ ta nói ra chẳng qua là giúp công tử tìm thấy Minh Vương.”
Liễu Dật uống một ngụm rượu, hỏi: “Ngươi biết Minh Vương ở đâu?” Tuy chàng rất muốn biết nơi hạ lạc của Minh Vương nhưng từ lúc đến đây nghe nói rằng ông ta đã mất tích mấy chục năm, nếu muốn tìm kiếm tất phải mất nhiều thời gian, huống hồ không có tin tức gì về việc ông ta sống hay chết, hơn nữa còn chưa phân rõ địch hay bạn, vô luận thế nào chuyện này cũng là phiền phức không nhỏ, giờ nghe Lôi Quân muốn giúp mình giải quyết chuyện này, tất nhiên trong lòng không tin.
Lôi Quân quay lại nói với Vũ Trầm Tinh: “Tinh tiểu muội, cứ ngồi xuống đã, huynh sẽ từ từ kể lại.”
Vũ Trầm Tinh gật đầu, nâng chén lên miệng nhưng không uống, những người còn lại đều lắng nghe Lôi Quân, dõi mục quang sang anh ta, kẻ duy nhất không thèm nghe là hầu tử.
Lôi Quân nhìn Liễu Dật rồi nói: “Kì thật, ngày đó Minh Vương không hề mất tích, bản ý của ngài là tĩnh tâm tu luyện, hi vọng có một ngày trở thành siêu việt như Bàn Cổ.”
Liễu Dật hình như nghe ra ý tứ của Lôi Quân: “Bất quá, Minh Vương đã thất bại.”
Lôi Quân uống rượu rồi đáp: “Đúng, Minh Vương thất bại, chuyện này chỉ có lục vị đế quân của Lam thị biết, sau đó vì không muốn tin tức lộ ra dẫn đến khủng hoảng trong thị tộc, ngài giao quyền lại cho Lam Ảnh, truyền ra ngoài rằng ngài mất tích.”
Liễu Dật gật gù, Vũ Trầm Tinh thì tỏ ra nóng ruột: “Ông ta hiện tại ở đâu? Tình hình thế nào?”
Lôi Quân kể tiếp: “Trong nội bộ Lam thị, thuộc hạ trực tiếp của Minh Vương có tứ vị lão nhân, trong mắt người ngoài, tứ vị lão nhân này có thể coi là nguyên lão của Lam thị, chỉ có chúng ta biết rằng họ không phải là nguyên lão gì cả, tuy họ có tư cách nguyên lão nhưng Lam thị nguyên lão lại là người khác.”
“Bốn người đó chẳng qua là bốn phụ tá được Minh Vương chọn lựa trong hàng trăm năm mới được, thứ họ thiện nghệ tịnh không phải là võ đạo mà là ma vũ. Năm đó, sức mạnh Minh Vương truy cầu đã đạt đến cùng tận, có một ngày ngài đột ngột nhận ra võ đạo đối với mình thật quá xa vời, tư chất của mỗi người không giống nhau, những thứ có thể học được cũng bất đồng, vì thế, sau khi thương nghị, tứ vị lão nhân hướng hẳn sang một loại tu luyện khác: ma vũ.”
Ánh mắt Liễu Dật tỏ ra nghi hoặc: “Ma vũ là gì?”
Lôi Quân đáp: “Ma vũ không giống với những thứ chúng ta vẫn tu luyện bình thường, chúng ta lấy tự thân làm cơ sở, rồi dựa vào binh khí ngoại thân như kiếm đao, đại loại như thế phụ trợ, qua thời gian tu luyện lâu dài, đạt đến hiệu quả của chân lực tích lũy được, tạo thành sức mạnh mãnh liệt. Ma vũ thì khác, theo truyền thuyết người già kể lại, sức mạnh của Nhân, Thần đều hữu hạn, vì sao không dựa vào sức mạnh quanh mình?”
Liễu Dật vẫn chưa hiểu, lắc đầu: “Không biết.”
Lôi Quân giải thích: “Sức mạnh quanh mình là những thứ do Nhân, Thần tạo ra, kể cả những thứ do tự nhiên hình thành, chúng ta không nhất định phải dựa vào bản thân làm cơ sở, như… ngươi chẳng hạn.” Nói đoạn Lôi Quân nhìn thẳng vào Liễu Dật: “Cây kiếm và chân nguyên của ngươi đại diện cho võ đạo, nhưng khi ngươi triệu hoán được thần long, ngươi còn dám coi đó đơn thuần là võ đạo không?”
Liễu Dật tịnh không minh bạch ý tứ của Lôi Quân, hơn nữa cũng không hiểu được bản thân mình có còn thuần là vũ đạo không nữa.
Lôi Quân nói tiếp: “Cũng vậy, tứ vị lão nhân muốn dựa vào mọi vật để nâng cao sức mạnh của ma vũ, thậm chí triệu hoán sức mạnh của ma vũ, vì thế theo yêu cầu của Minh Vương, họ đã làm như vậy, hiệp lực của bốn người đã làm xuất hiện ác mộng của Minh Vương – Hư không kính.”
Liễu Dật uống một ngụm rượu rồi hỏi: “Hư không kính?”
Lôi Quân kể: “Lúc đó, tứ vị lão nhân có nói rõ rằng Hư không kính là một thế giới độc lập tồn tại, hoàn toàn do sức mạnh tự nhiên hình thành, trong thế giới của kính, Minh Vương bằng vào cảm giác cá nhân truy tìm ma vũ cho mình, cũng vì vậy mà nảy sinh ác mộng.”
“Tứ vị lão nhân suy nghĩ rất chu toàn, lại không tính đến phương pháp liên hệ từ trong kính với thế giới bên ngoài, đến khi tiến vào mới phát hiện những việc dự tính không giống với hiện thực, đích xác là ở trong đó Minh Vương không ngừng đề cao ma vũ, nhưng không thể phá nổi kết giới của tấm kính và không thể thoát ra được.”
Vũ Trầm Tinh hình như rất kích động: “Tấm kính đó ở đâu? Muội muốn tiến vào.”
Lôi Quân lắc đầu: “Muội yên nào, muội có tiến vào cũng vô dụng, lúc đó mấy vị quân chủ chúng tôi từng thương nghị rồi, kết hợp sức mạnh sáu người chúng tôi xông vào phá nát tấm kính cứu Minh Vương ra.”
Vũ Trầm Tinh bộp chộp: “Sau đó thì sao?”
Lôi Quân đáp: “Minh Vương đã ngăn cản, bởi thế giới đó rất lớn nhưng lí do chân chính vì thế giới đó có sinh mệnh, cũng vì tấm kính có tư tưởng nên thế giới đó có một vị thần sinh mệnh, những người tiến vào căn bản không cách nào thoát ra. Bốn vị lão nhân không ngờ sự tình lại sa đà đến mức đó, đành đề ra biện pháp hay hơn cả là không cho người tiến vào.”
Vũ Trầm Tinh toan nói thì Diệp La Bách Hoa đã lên tiếng trước: “Ý của Lôi Quân hiện giờ là muốn Liễu công tử tiến vào trong đó.” Mọi người đều đồng tình, đúng vậy, Lôi Quân biết Liễu Dật đang đi tìm Minh Vương nên mới kể chuyện đó ra, ý muốn chàng vào tìm Minh Vương.
Thất Nguyệt lập tức lắc đầu: “Không thể.” Tuy không hiểu vì sao nhưng nghe kể truyền thuyết về tấm kính, trong lòng nàng có cảm giác bất an, nàng sợ rằng nếu chàng thật sự tiến vào cũng sẽ không thể trở ra như Minh Vương.
Liễu Dật nhìn Lôi Quân rồi gật gù nói với nàng: “Bất kể tấm kính đó có những chuyện quỷ quái gì, ta thấy… ta cần phải tiến vào, ta phải làm việc này, hà huống Hỗn Độn tiên cảnh mà chúng ta từng ở cũng là một thế giới không lối ra, hiện giờ chúng ta chẳng phải đã thoát ra rồi đó ư?”
Thất Nguyệt vội lắc đầu: “Không phải, tấm kính đó có sinh mệnh, không giống tiên cảnh chút nào, không cần vội, chúng ta có thể nghĩ cách khác, đúng rồi, cứ tìm các loại nước mắt khác trước.” Tuy nàng tán đồng lời chàng nói nhưng cảm giác bất an trong lòng lại không chấp nhận.
Thất Nguyệt can ngăn nhưng chàng chỉ lắc đầu, không nói gì.
Lôi Quân tiếp tục: “Các vị có biết vì sao ta đột nhiên đề cập đến chuyện của Minh Vương không? Đương nhiên trong đó có nửa phần tư tâm, nửa phần hảo tâm, tư tâm là hi vọng liễu công tử thành công, có thể cứu Minh Vương ra ngoài, còn hảo tâm à! Hi vọng chuyện đó có thể giúp được Liễu công tử.”
Diệp La Bách Hoa liếc nhìn Lôi Quân, uống một ngụm: “Ta thấy ngươi nhờ Liễu công tử vào cứu Minh Vương chẳng phải có lòng tốt gì.”
Lôi Quân uống rượu, lắc đầu nhìn Diệp La Bách Hoa: “Đương nhiên ta không phải hoàn toàn trong trắng gì khi nói ra chuyện này, hai khối đá đó xuất hiện đúng ở nơi năm xưa Minh Vương vào Hư không kính, nên ta chỉ hi vọng Liễu công tử trong lúc tìm hai khối đá thì thuận tiện cứu Minh Vương ra.”
Diệp La Bách Hoa phản bác: “Ngươi nói dễ nghe nhỉ, thuận tiện cứu Minh Vương ra? Lục vị quân chủ các ngươi không làm được, Liễu công tử làm cách nào? Ta thấy… Trong chuyện này e rằng ngươi biết chuyện gì đó của Liễu công tử, cố ý an bài cho huynh ấy tiến vào Hư không kính gì gì đó.”
Lời này của Diệp La Bách Hoa thốt ra vô tình khiến mọi người lại yên lặng. Thất Nguyệt bất giác tỉnh lại, đúng thế, ngay cả sáu quân chủ còn không có cách gì, tu vi Minh Vương cao hơn Liễu Dật không biết bao nhiêu lần cũng bó tay, rõ ràng chàng tiến vào làm gì còn đường trở ra?
Lôi Quân vẫn chậm rãi: “Thế này, ở đây ta có một đạo hỏa diễm, một khối băng, ta muốn giảm thiếu lượng nước trong chén, các vị cho rằng ta nên dùng hỏa hay băng? Dùng lửa thì khẳng định nước trong chén sẽ bớt đi một phần, nếu dùng băng, băng hóa rồi thì sao? Nước trong chén khẳng định sẽ đầy! Ý của ta rất rõ ràng.”
“Sáu người chúng tôi và tu vi của Minh Vương từ một mạch mà ra, tấm kính lại căn cứ vào những gì Minh Vương cần mà thiết kế, tấm kính là nước, chúng tôi là băng, chúng tôi không thể dùng băng làm giảm thiểu nước được, tăng lên thì có, tu vi của Liễu công tử nửa phần đến từ Ma giới, chính là lửa, nói như thế các vị đã hiểu ý ta chưa?”
Không để những người khác kịp lên tiếng, Liễu Dật tiếp tục: “Ta hiểu ý ngươi, ngươi biết lối vào Hư không kính?”
Lôi Quân lắc đầu: “Quá lâu rồi, vốn Hư không kính ở trong Luân chuyển phong, bất quá… ta vừa nói rồi, có chút phiền phức với tấm kính, hiện giờ nó có sinh mệnh nên có lúc xuất hiện, hoặc vĩnh viễn không thể tìm được, nếu Liễu công tử không may thì…”
Liễu Dật gật gù, vẻ mặt Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa hơi nhăn nhó, một tấm kính có sự sống nghe đã quá đỗi quỷ dị, ngay cả Minh Vương cũng không có cách nào thoát được mà Liễu Dật tiến vào thì có tác dụng gì? Nhưng hai nàng đều biết chàng không đời nào bỏ qua một cơ hội như vậy, nên không ai lên tiếng.
Đột nhiên Vũ Trầm Tinh đang câm lặng đứng bật dậy: “Ta giúp Liễu Dật đi tìm Minh Vương, vì hắn thì lão bà của hắn cũng nên đi, ta cùng hắn đi, để biểu thị tâm ý ta quyết định – sau này sẽ cưới Liễu Dật, biến hắn thành tướng công tương lai của Vũ Trầm Tinh.”
“Phụt”, một ngụm rượu như mưa phun vào mình Lôi Quân, gây ra không phải là người mà là tiểu hầu tử lông đen Thiết Thạch. Vốn nó đang uống rượu rất thoải mái, thình lình nghe Vũ Trầm Tinh thề thốt, làm sao chịu nổi nên cả ngụm rượu phun thẳng vào mặt Lôi Quân.