(Dẫn ong dụ bướm, giấc mộng nhân sinh phù hoa)
Trên chiến trường, trong mối quan hệ giữa sự sống và cái chết, người càng sợ chết, ngược lại sẽ chết càng nhanh, cũng giống như một sòng bạc, người càng ít tiền, càng sợ thua lại thường thất bại nhất.
(Cổ Long – Luận)
Trong đại điện yên tĩnh đến mức tưởng như không một âm thanh nào tồn tại, Quỳnh Phong Lôi đã bắt đầu từ sự lên xuống dìu dặt như cao sơn lưu thủy, cùng với động tác của đôi tay, cây đàn cũng phát ra những âm thanh hết sức mĩ miều.
Âm thanh ấy như khúc nhạc tiên trên trời, lại như những tinh linh nhỏ bé biết hoạt động thì thầm vào tai mọi người, làm cho người ta có cảm giác được thả hồn bay bỗng giữa từng khung nhạc. Trong âm luật tuyệt vời ấy, mọi người như thể bước vào một thế giới khác, từng làn hương hoa xuất hiện trong đầu họ như ảo giác.
Liễu Dật phe phẩy chiếc quạt, chăm chú lắng nghe, đương nhiên hắn biết khúc nhạc mà Quỳnh Phong Lôi đang tấu chính là danh khúc “Ám hương”. Xem ra tên Quỳnh Phong Lôi này thực sự là một cao thủ về âm luật, hẳn là đã nắm bắt được điểm tuyệt diệu của khúc nhạc… Chỉ đáng tiếc… nóng lòng hấp tấp… Một khúc nhạc vốn có thể phát huy được đến cực điểm, nhưng trong hoàn cảnh này, gã Môn chủ lông gà đã bỏ sót mất vài phần.
Cùng với thời gian trôi đi, những ngón tay của Quỳnh Phong Lôi lướt nhanh trên phím đàn, khúc nhạc kết thúc. Quỳnh Phong Lôi đứng dậy, chắp hai tay ra phía sau, nói với Liễu Dật: “Liễu đại tài tử thấy khúc nhạc của bổn tọa có thể chấp nhận được không?”
Khi ấy những người khác mới tỉnh lại từ trong bản nhạc, người nào người ấy ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Nếu như khúc nhạc ban nãy đúng là do Quỳnh Phong Lôi tấu… vậy thì… không biết Liễu Dật có bản lĩnh gì để so tài với thứ âm giai tuyệt vời đó đây?
Tuy mọi người không ai nói gì, nhưng khúc nhạc khi nãy quả là đã đạt đến độ tuyệt đỉnh, thật không biết để thắng được khúc nhạc đó thì cần phải đạt đến cảnh giới nào.
Liễu Dật phe phẩy chiếc quạt, vòng tay nói: “Bội phục, bội phục! Liễu Dật sớm đã nghe Môn chủ Thần Môn tuổi trẻ tài cao, đúng là một bậc đại tài tử, người trong tam giới giang hồ ai mà không biết, ai mà không hay cơ chứ.”
Dường như mấy câu nói của Liễu Dật rất có tác dụng, Quỳnh Phong Lôi cười: “Liễu công tử quá khen rồi, không biết Liễu công tử có còn…”
Quỳnh Phong Lôi vốn định hỏi Liễu Dật có còn muốn thi đấu tiếp không, rõ rang là hắn vô cùng hài lòng với khúc nhạc của mình.
Mấy người xung quanh đương nhiên đều hiểu ra ý trong lời nói của Quỳnh Phong Lôi, muốn cho Liễu Dật thấy khó mà lui, cũng đỡ phải mất mặt.
Liễu Dật nhìn vẻ mặt ngần ngại của Bạc Thương Củng, có lẽ ông ta cũng cho rằng Liễu Dật hoàn toàn không phải là đối thủ của Môn chủ; rồi lại nhìn sang Thủy Nhi, ánh mắt nàng đầy thất vọng, cho rằng Liễu Dật không có hy vọng thắng; rồi nhìn qua hai tên hộ vệ, ánh mắt chúng lộ vẻ coi thường, chắc chúng nghĩ Liễu Dật chẳng qua là loại thùng rỗng kêu to mà thôi.
LIễu Dật cười lên ha hả, vung vẩy chiếc quạt, nói: “Liễu Dật thực sự khâm phục khả năng âm luật của Môn chủ.”
Rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở nên lạnh lùng nghiêm túc hơn, chầm chậm nói: “Nhưng Môn chủ cần biết,
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế giới bây giờ rất hiện thực, nếu như Môn chủ chỉ dừng trên khúc nhạc của người khác, cho dù có nỗ lực thì cũng vẫn là của người khác mà thôi, vì thế hôm nay chắc chắn Môn chủ sẽ thua.”
Quỳnh Phong Lôi dường như bị những lời của Liễu Dật làm cho kinh hãi, mãi không nói ra được câu nào.
Liễu Dật vẩy tay áo, nhẹ nhàng ngồi xuống, nói: “Khúc nhạc mà Liễu Dật muốn tấu là ‘Tiếu Thương Hải’ do Liễu Dật sáng tác khi mới mười tám tuổi, để mọi người phải chê cười rồi.”
Nói rồi, mười đầu ngón tay khẽ động, âm thanh dần vút lên, chầm chậm đi sâu vào trong tim mỗi người; rồi bỗng nhiên âm đàn tăng tốc, tựa như chỉ trong nháy mắt đã đi đến điểm cuối của cuộc đời, đã là thời điểm trăm tuổi, đầu tóc bạc trắng vậy. Tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, không còn nhận ra đó là ảo giác hay là thực tại.
Nghe tiếp, tiếng đàn lại trở nên ấm áp, như gió xuân thổi đến, ùa vào lòng mỗi người. Ở nơi điểm kết của cuộc đời, trong khoảnh khắc sắp kết thúc ấy, tất cả mọi người đều bị làn gió xuân ấm áp làm cho cảm động, họ nhớ lại cuộc đời của mình, họ bận rộn bôn ba dưới vòng danh lợi cho đến giây phút chết đi ấy thì ngay một người để mình nhớ thương cũng không có, nói gì đến người nhớ thương mình.
Tiếng đàn lại thay đổi, lúc nhanh lúc chậm, những trải nghiệm của hơn nửa cuộc đời dường như hiện lên trước mắt, nhìn thấy mình trong quá khứ thật là ấu trĩ, thật là vô tri, đã bỏ qua mọi tình cảm của người thân, tình bạn bè của chính mình chỉ để bận rộn. Cái gọi là niềm vui là gì chứ? Khi ấy, lúc sắp rời khỏi cái thế giới này, hỏi còn có thể làm được gì, nó tựa hồ như “phù hoa nhân sanh nhất mộng, ngưỡng thiên trường tiếu thương hải”(28) vậy.
Khúc nhạc đã hết, tất cả mọi người đều dần dần từ trong ảo giác bước ra, trong mắt của mỗi người đều vương lệ. Bi thương!
Liễu Dật khẽ đứng dậy, một cánh bướm vàng từ phía ngoài cửa lớn bay vào đậu trên vai Liễu Dật.
Liễu Dật trở lại chỗ ngồi, tự rót cho mình một cốc trà, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi gật gật đầu: “Trà ngon.” Khi ấy mọi người như đã tỉnh ra rất nhiều, Bạc Thương Củng lau lau mắt, khẽ nói: “Lão phu một đời tung hoành giang hồ, không ngờ rằng lại hư không như vậy, xem ra… phải thay đổi mình một chút rồi.”
Hai tên hộ vệ phía sau Quỳnh Phong Lôi cũng nhỏ tiếng bàn luận: “Nên xin phép Môn chủ cho về nhà chăm sóc mẹ và vợ đi thôi.”
Lúc ấy Quỳnh Phong Lôi cũng tỉnh lại, nhẹ một cái trở về trên bảo tọa, hai thuộc hạ cũng trở về đứng sau hắn. Quỳnh Phong Lôi nhìn hai tên hộ vệ, rồi lại nhìn xuống dưới. Hẳn là hắn biết khúc nhạc khi nãy của Liễu Dật rõ ràng trên tài khúc nhạc của mình, nhưng lại không tiện nói ra, vì thế cười cười: “Liễu công tử thật đúng là cao nhân, nghe xong khúc nhạc của công tử như mới gặp được tri kỉ, còn nói gì đến thi đấu nữa. Bạc trưởng lão!”
Bạc Thương Củng đứng ra: “Có lão.”
Quỳnh Phong Lôi ra lệnh: “Hãy đưa Càn Khôn Kính cho Liễu công tử, suy cho cùng thì Liễu công tử cũng là làm chuyện tốt mà.”
Bạc Thương Củng gật đầu: “Vâng.”, nói rồi quay người, lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay đã hiện ra một chiếc gương màu hoàng kim óng ánh, cán được làm bằng đồng cổ. Bạc Thương Củng lại đưa gương cho Thủy Nhi.
Bạc Thương Củng nói tiếp: “Tuy Môn chủ đồng ý rồi, song chúng ta cũng vẫn nên cẩn thận một chút. Ta cử Thủy Nhi cùng đi đến Phong Ma Trấn một chuyến với ngươi. Càn Khôn Kính tạm thời giao cho Thủy Nhi giữ, tiểu huynh đệ thấy thế nào?”
Quỳnh Phong Lôi hỏi gặng: “Sao, Thủy Nhi cũng phải đi cùng à?”
Bạc Thương Củng gật đầu: “Đúng thế, đây cũng là vì muốn tốt cho bản môn. Hơn nữa Thần Môn chúng ta tất phải cử người ra tay giúp đỡ Phong Ma Trấn.”
Quỳnh Phong Lôi ậm ừ gật gật đầu: “Thôi được, việc này cứ như thế. Các người lui xuống đi!”
Hắn cũng muốn mau chóng kết thúc sớm chuyện này bởi vì cuộc đấu khi nãy hắn bại quá thê thảm.
Bạc Thương Củng, Thủy Nhi và Liễu Dật đứng dậy hành lễ, rồi quay người đi ra khỏi đại điện.
“Làm muội sợ chết đi được, cứ nghĩ rằng Liễu công tử không thắng nổi Môn chủ cơ đấy.”, Thủy Nhi vừa vỗ vỗ vào ngực, vừa nói.
Bạc Thương Củng chấp hai tay phía sau, cười lên sảng khoái: “Ha ha, ta có lòng tin với tiểu huynh đệ đây, nếu không, sao có thể làm ý trung nhân của Thủy Nhi được, ha ha.”
Liễu Dật đột nhiên dừng lại nói: “Tiền bối, Liễu Dật đã có vị hôn thê rồi, vãn sinh cho rằng… tiền bối không phải nói thật, đúng không?”
Bạc Thương Củng kéo Liễu Dật đứng lại, dùng Truyền Âm Thuật nói: “Đừng nói linh tinh nữa, Thủy Nhi sẽ đau lòng đó, có gì lát nữa đưa Thủy Nhi xuống dưới trước rồi hãy nói.”, nói rồi nhìn Thủy Nhi đang vừa đi vừa cười ở bên trên.
May mà cô ấy đi ở trước, nghe không rõ những lời Liễu Dật nói, mà cũng phải cảm ơn Bạc lão đã nhanh nhẹn chặn Liễu Dật lại.
Chẳng mấy chốc ba người đã xuống đến cửa dẫn vào ngôi nhà đá, Bạc Thương Củng nói: “Thủy Nhi, con vào trước đi, ta có chuyện muốn nói với tiểu huynh đệ đây.”
Thủy Nhi nghe lời gật đầu: “Dạ.”, rồi quay người đi về phía ngôi nhà.
Bạc Thương Củng kéo Liễu Dật qua một rừng cây bên cạnh bậc đá, hỏi: “Tiểu tử, cậu còn trẻ như vậy mà đã có thê thất rồi à? Không phải đang lừa ta chứ?”
Liễu Dật gật đầu: “Liễu Dật đâu cần phải nói dối? Yêu thì nói là yêu, không yêu thì nói không yêu, lẽ nào còn phải lừa dối tiền bối?”
Bạc Thương Củng bối rối: “Vậy Thủy Nhi phải làm như thế nào? Ngươi không thích nó sao?”
Liễu Dật phe phẩy chiếc quạt, mặt lộ vẻ khó nói: “Thủy Nhi quả thật là xinh đẹp, lại hiểu biết, những người gặp Thủy Nhi mà có dũng khí nói không thích cô ấy, vãn sinh nghĩ không có mấy người. Nhưng tiền bối nên hiểu, thích không đồng nghĩa với yêu, không có tình yêu làm sao hai người có thể tình nguyện đến bên nhau chứ? Nếu vãn sinh không nói, thì chính là đang lãng phí tình cảm của Thủy Nhi.”
Bạc Thương Củng vò đầu, hiện giờ ông ấy đâu có giống một tiền bối, rõ ràng là một cậu bé đang gặp phải vấn đề khó khăn.
“Thế nhưng nếu là nói với Thủy Nhi thì nhất định con bé sẽ rất đau lòng. Nó là một đồ đệ ngoan của ta, ta không nỡ để nó như vậy.”, Bạc Thương Củng vừa nghĩ vừa nói.
Nhưng Liễu Dật phản đối: “Nếu như vãn sinh không nói, đó mới thực sự là làm đau lòng cô ấy, sau này cô ấy càng cảm thấy bứt rứt hơn.”
Bạc Thương Củng lại vò đầu: “Thôi được rồi, không bàn đến nữa, vừa nói đến tình cảm là ta lại hồ đồ rồi. Cậu muốn nói như thế nào thì nói, nhưng… tuyệt đối không được làm cho nó tức giận bỏ chạy đấy.”
Liễu Dật gật đầu, rồi đi theo sau Bạc Thương Củng.
Cách đó mười hai trượng, cành cây khẽ động, trong không trung bỗng xuất hiện hai cô gái, đúng là Thủy Nhi và A Cửu, trên tay hai người cầm hai tờ Ẩn Thân Phù.
A Cửu hỏi: “Sao, đã nghe thấy rồi chứ? Ta thấy cô vẫn chưa từ bỏ thì phải?”
Thủy Nhi tuy là có chút biểu hiện khó chịu, khẽ gật đầu: “Liễu công tử là một người tốt, Thủy Nhi không hề yêu cầu điều gì cả. Thủy Nhi chỉ muốn thấy Liễu công tử hạnh phúc, vui vẻ, bởi đó cũng là hạnh phúc, là niềm vui của Thủy Nhi.”
Sắc mặt A Cửu có đôi chút khó coi: “Như thế không đáng, cô nên tìm một người mình yêu và cũng yêu mình ấy.”
Thủy Nhi nhẹ quay đầu lại: “A Cửu tỷ tỷ! Tỷ cho rằng thế nào là đáng, thế nào là không đáng? Vậy tại sao tỷ còn theo bên cạnh Liễu công tử? Vậy thì tỷ cho rằng, khi trong tim của tỷ đã in sâu hình bóng của huynh ấy, thì còn có thể chứa đựng hình bong của ai khác sao?”
A Cửu ngượng nghịu giải thích: “Ta… ta… ta đó chẳng qua là vì ham chơi nên mới theo cạnh thôi.”
Thủy Nhi cười, một nụ cười rất đẹp, cho dù là A Cửu nhìn thấy cũng phải thích. Chỉ nghe Thủy Nhi khẽ nói: “Như vậy xem ra, Thủy Nhi thành công hơn A Cửu tỷ tỷ rất nhiều rồi. Chí ít thì Thủy Nhi cũng dám yêu, cho dù phía trước có là vách đá vạn trượng, vực sâu không đáy đi chăng nữa, chỉ cần Thủy Nhi thực sự đã từng yêu, thì Thủy Nhi không hề oán hận gì.”, nói đoạn nhẹ nhàng nâng váy áo đi ra bên ngoài.
A Cửu nhìn bóng khuất dần của Thủy Nhi, thầm nghĩ: “Có lẽ ta làm người thực sự thất bại, không dũng cảm như Cát Lợi Nhi, không chân thành như Thủy Nhi, vậy thì bây giờ ta nên làm gì? Theo đuổi thứ hạnh phúc mà mình mong muốn cũng đã sai rồi sao? Hừm! Cái tên ngốc đáng chết kia, sao lại được nhiều cô gái yêu thế không biết? Vừa mới ra ngoài được mấy tháng mà đã như vậy rồi, sau này không biết còn thế nào nữa.”, nghĩ rồi cũng cười lên.
Lại nói về Liễu Dật, cuối cùng cũng đã mượn được Càn Khôn Kính, đi tới chỗ bàn đá, chỉ không thấy A Cửu và Thủy Nhi, còn Thập Kiệt Nhất và Đại Đao Vương đang nằm soài trên bàn phơi nắng.
Liễu Dật ngồi xuống, đập đập bàn: “Tốt rồi, tốt rồi, dậy thôi! Sau giờ Ngọ chúng ta trở về Phong Ma Trấn.”, nói rồi lấy trà tự rót cho mình một chén.
Vương Đại Đao lắc lắc cái đầu thời thượng của mình, nói: “Liễu đại ca, huynh đã lấy được bảo bối rồi? Trông thế nào, cho tôi mở rộng tầm mắt một chút.”
Liễu Dật uống ngụm trà, nói: “Ồ, lấy được rồi, ở chỗ Thủy Nhi cô nương. Thủy Nhi sẽ cùng chúng ta đi đến Phong Ma Trấn để trừ yêu.”
Vương Đại Đao: “Hì hì, Thủy Nhi cũng đi? Tốt lắm tốt lắm, vừa khéo tôi có thể theo cô ấy học Ẩn Thân Phù, hì hì.”, rồi hắn cười càng dâm đãng hơn.
“Thiên lôi chú.”, Thủy Nhi quát lớn.
Một tiếng sét giữa trời xanh, một quả đại lôi rơi xuống, nhằm thẳng người Vương Đại Đao, tiếp theo đó là một luồng sáng; gần như xương cốt của Vương Đại Đao đều hiện cả lên, hắn nằm vật ra đất, chân liên tục co giật, toàn thân đen như than, miệng còn bốc lên từng luồng khói, mắt trợn ngược, nói: “Tại sao người bị thương luôn là tôi vậy?”
Thập Kiệt Nhất vội đổi chỗ ngồi, nói khẽ: “Sau này phải tránh xa tên này ra một chút, ngộ nhỡ Thủy Nhi giáng không chuẩn, mình chẳng phải xui xẻo là gì.” Thủy Nhi phủi phủi tay: “Ai bảo hắn cứ vớ vẩn, nghĩ một lần tôi đánh một lần.”
Liễu Dật lắc đầu, làm ngụm trà, nói: “Thủy Nhi à, muội nên biết rằng, lấy bạo trừ bạo chỉ tổ càng trừ càng bạo mà thôi, ta thấy muội nên suy nghĩ tìm cách khác đi.”
A Cửu phá lên cười chạy từ bên cạnh tới, đứng cạnh Thủy Nhi: “Cách tốt nhất là ngày nào cũng theo sát Đại Đao Vương, chỉ cần hắn nghĩ bậy bạ là nướng đen hắn luôn, để xem hắn còn càng ngày càng bạo được hay không.”
Liễu Dật gật gật đầu: “Có lý, đây quả là biện pháp hay, tuy vậy… hơi tàn nhẫn một chút.”
Thủy Nhi cười cười, nhìn qua A Cửu: “Chủ ý của A Cửu tỷ tỷ không phải không tốt, nhưng Thủy Nhi lại không muốn ngày nào cũng phải theo sát hắn.”
A Cửu cười gượng: “Thôi được rồi, không đùa nữa. Mọi người nghỉ ngơi đi, một lát còn phải lên đường nữa, ta đang nóng lòng muốn thấy lũ yêu quái kia trông ra sao đây.”
Thủy Nhi cũng gật gật đầu. Tất cả mọi người, trừ Đại Đao Vương đang nằm dưới đất ra, đều ngồi xung quanh bàn uống trà và nghỉ ngơi.
(28) Một giấc mộng nhân sinh phù hoa, ngửa mặt lên trời cười biển xanh