Chương 44: Nhân Sinh Khổ Đoản, Ức Mộng Sổ Bách Niên

Nhân Sinh Khổ Đoản, Ức Mộng Sổ Bách Niên

(Đời người ngắn ngủi bình thường, Tàn cơn mộng ảo đã tròn trăm năm)

“Siêu việt” không phải là một việc bình thường, càng không phải là là một việc dễ dàng, bất kể ngươi muốn được “siêu việt” trong bất kỳ khía cạnh nào, nhất định phải trả một cái giá nào đó.

(Cổ Long – Luận)

Nhìn thiếu niên áo xám từ từ bay đến, thanh kim kiếm đung đưa theo nhịp bước, Thủy Nhi nén đau nói: “Người đó không phải thần tiên, chỉ là một tuyệt đỉnh kiếm giả mà thôi.”

Lại nói ba sát thủ thấy người đến là một cao thủ phi phàm khó bề đối phó, liền đưa mắt nhìn nhau, lập tức quyết định: Trước khi thiếu niên đó đến, phải giết ba người này trước đã. Vì thế, thân động, trường kiếm tăng tốc, đâm thẳng đến yết hầu ba người Liễu Dật.

“Keng” một tiếng, một đạo hoàng quang lóe lên rồi biết mất, ba thanh kiếm cùng lúc rơi xuống đất, còn cổ tay của ba sát thủ đồng thời xuất hiện một đường máu. Cái đau đã làm cho họ đình chỉ mọi động tác.

“Vù” một tiếng, khi ba thanh kiếm vừa chạm đất, một luồng gió thổi tới, thiếu niên áo xám chỉ còn ba xích là xuất hiện trước mặt ba Hồng Y sát thủ, thanh kiếm đeo bên hông, không ngừng lay động.

“Tam vị nếu không ngừng tạo sát nghiệt, xin rời khỏi đất phật.”, thiếu niên áo xám nhẹ nhàng nhìn ba sát thủ nói.

Ba sát thủ nhìn vết thương trên cổ tay mình, người đứng đầu tức giận nói: “Ngươi là ai? Có gan thì lưu lại danh tính, Ám Môn sẽ không để yên cho ngươi đâu.”

Thiếu niên áo xám tả thủ đưa ra, trường kiếm đã lọt vào tay, ôm quyền nói: “Phật Môn tục gia đệ tử, Lý Lăng.”

Lời vừa nói ra, không những ba sát thủ, mà Liễu Dật, Thủy Nhi và Đại Đao Vương đều giật mình. Lý Lăng là cao thủ kiếm thuật hiện nay, nằm trong sáu người đứng đầu, thành danh cách đây ba mươi năm với Đại Từ Bi Kiếm. Tính ra đến nay Lý Lăng tuổi đã cao, làm sao mà trông còn rất trẻ, như một thiếu niên hai mươi tuổi? Hay ông ta đã thấu suốt chuyện sinh tử?

Ba sát thủ cùng một ý nghĩ, hiện tại người cần giết đã không giết được, có Lý Lăng tại đây, trừ phi Ám Môn tứ đại hộ pháp đến, bằng không không thể giết được Liễu Dật. Nghĩ đoạn, ba người vận khởi ngự kiếm chân khí, bay mất vào mây.

Nhìn ba người mất dạng trong không trung, Lý Lăng quay đầu nhìn bọn Liễu Dật, nhẹ nhàng nói: “Tam vị thương tích không trầm trọng lắm, xin đi cùng ta vào Phật Môn dưỡng thương.”, ngữ khí tuy tùy hòa, nhưng ẩn ước một lực lượng làm người khác không thể kháng cự được.

Đại Đao Vương cố nén đau, nói: “Ngài là đệ tam cao thủ của Nhân Gian giới sao lại trẻ thế? Ta cứ nghĩ ngài là một lão già kia.”

Lý Lăng ôn hòa cười nói: “Một ngày trong núi như mười năm bên ngoài, ta còn già hơn một ông già nữa, dưới dung mạo thiếu niên là một trái tim đã thấy bao sự thương hải tang điền.”

Liễu Dật dìu Thủy Nhi dậy, nói: “Lý Lăng tiền bối hiển nhiên còn lớn tuổi hơn sư phụ tại hạ nữa, nhưng lại rất từ hòa, giống như… giống như người trong một nhà vậy.”

Thủy Nhi đứng một bên nói: “Người trong tam giới, đông đến ngàn vạn, được xếp vào hàng sáu vị kiếm giả hàng đầu, tự nhiên phải có lai lịch rồi.”

Đại Đao Vương như quên cả đau, chạy đến phía sau Lý Lăng nói: “Lý lão tiền bối, ngài xem tại sao ngài lớn tuổi mà lại trông trẻ thế này? Nói cho tại hạ biết đi, để tại hạ cũng học được chút ít.”, nói xong, mắt nhìn Lý Lăng với vẻ mong chờ.

Lý Lăng nhìn Đại Đao Vương cười nói: “Đừng gọi ta là tiền bối. Trải nghiệm cuộc sống của ta rất ít. Từ lúc sinh ra đến giờ, đã qua trăm năm mà ta chỉ biết có kiếm đạo, đời người ngắn ngủi, đau khổ cũng ngắn. Một người ít kinh nghiệm như ta, sao có thể xưng là tiền bối được? Nếu không phiền, cứ gọi ta là ‘Lăng ca’ được rồi.”

Đại Đao Vương nhìn nhìn vị kiếm giả mà tam giới coi như thần nhân này, thật sự không thể tin được, một người vì truy cầu kiếm đạo, bỏ qua một bên tất cả, con người như thần nhân trước mắt này, chỉ là một kiếm giả không có ký ức.

Đại Đao Vương nói: “Tại hạ chỉ muốn hỏi… muốn hỏi… sao trông ngài lại trẻ như thế?”

Lý Lăng vừa cười vừa nói: “Thuận theo tự nhiên, khi võ học đạt đến cực điểm, có thể đột phá giới hạn của sinh mệnh, đạt đến truyền thuyết trường sanh bất lão của con người.”

Đại Đao Vương mặt như chảy ra: “Đạt đến cực điểm? Đột phá giới hạn sinh mệnh? Nói cho ta biết đi, ta đang mơ hay đang tỉnh?”

Lúc này, Lý Lăng dừng lại, lấy trong người ra một viên đan dược màu đỏ, bước tới Liễu Dật và Thủy Nhi. Chỉ thấy mặt Thủy Nhi trắng bệch, hiển nhiên vết thương càng lúc càng nặng.

Lý Lăng nhìn Thủy Nhi cười nhẹ, nói: “Cô nương, vết thương của cô rất nặng, lúc nãy ta không chú ý. Đây là Bách Hoa Lộ do ta luyện chế trong nhiều năm, không những trị được nội thương, ngoại thương, cầm máu, còn có thể tăng gấp đôi công lực, xin cô nương nhận cho.”

Thủy Nhi nhìn nụ cười dưới ánh mặt trời của Lý Lăng, mặt thoáng ửng hồng. Khi nãy đánh nhau với bọn sát thủ, hiển nhiên tự thấy công lực không đủ, những chiêu thức có sức sát thương mạnh hoàn toàn không thể dùng được, bại một cách thê thảm; nếu bây giờ được tăng gấp đôi công lực, sau này bất cứ chiêu thức nào cũng có thể sử dụng được.

Nhưng cái người tự xưng Lý Lăng này không có lý do gì để tặng nàng một thứ quý trọng như vậy, Thủy Nhi hơi do dự.

Lý Lăng hiểu ý nói tiếp: “Tam thiên đại thiên thế giới chỉ là cát bụi, không cần phải có lý do, cô nương cũng không nên coi thuốc này trân quý.”

Thủy Nhi biết Thần Môn có một thứ gọi là Độc Tâm Chi Thuật, có thể đọc được những ý nghĩ trong lòng đối phương; thật không thể tưởng được Lý Lăng lại biết được những ý nghĩ trong lòng cô, có thể thấy người này tu vi cực cao, đã đạt tới một cảnh giới không thể đo lường được. Nhìn Lý Lăng, Thủy Nhi lại nhìn qua viên đan dược màu đỏ, rồi cầm lấy bỏ vào miệng.

Một cảm giác mát lạnh, hòa quyện với hương trăm hoa, hóa thành dòng nước mát, chảy xuống bụng; luồng thanh khí chạy khắp toàn thân kinh mạch, huyệt đạo. Trong một tuần trà, Thủy Nhi phát hiện thấy toàn thân thông suốt. Kiểm tra nội lực tu vi, thật sự gia tăng gấp đôi. Thủy Nhi vui mừng nói: “Thuốc này hiệu nghiệm thật.”

Đại Đao Vương chạy nhanh đến nói: “Này, hảo nhân, ngài xem thương thế tại hạ cũng không nhẹ, nếu còn thuốc, xin cho tại hạ một viên.”

Lý Lăng tay trái cầm kiếm, tay phải chắp sau lưng, nói: “Hết rồi. Thuốc này ta phải luyện trong sáu năm, mỗi sáng sớm phải thu gom linh khí của bách hoa mà luyện, cho nên, sáu năm ta chỉ luyện được một viên.”

Đại Đao Vương ngửa mặt lên trời kêu lớn: “Tại sao những thứ thuốc quý như vậy không bao giờ đến lượt tôi vậy?”

Lý Lăng nhìn Đại Đao Vương, cười nhẹ nói: “Duyên phận chưa tới, hà tất cưỡng cầu?”, nói xong hướng về phía trước bước tiếp.

Liễu Dật rút tay đỡ Thủy Nhi lại. Thấy Thủy Nhi ngơ ngẩn nhìn theo thân ảnh của Lý Lăng, Liễu Dật phe phẩy chiết phiến, thầm nhủ: “Làm sao tiểu nha đầu này thích một ông cụ được nhỉ?”

Cảm tình là một thứ gì đó, rất kì quái, yêu một người, có thể chỉ cần một giây, cũng có thể cần cả đời người.

Ba người theo sau Lý Lăng. Đột nhiên trước mắt sáng lên, phía trước xuất hiện hai đại phật tượng cao ngất, thân phật cao bốn mươi sáu trượng, rộng hai mươi mốt trượng, ngồi trên tòa sen. Giữa hai tượng phật cao ngút tầng mây là một cánh cổng lớn, cao mười sáu trượng, rộng mười hai trượng, liên kết hai đại phật tượng.

Liễu Dật há hốc mồm: “Ôi trời! Thật hùng vĩ, phật là núi, núi cũng là phật. Hay thật, hay thật!”

Lý Lăng cười nói: “Liễu công tử xuất khẩu thâm thúy, thật làm người ta ngạc nhiên.”

Liễu Dật nhìn lại nói: “Quá lời, quá lời rồi.”

Lý Lăng phất nhẹ tay, đại môn từ từ mở ra. Lý Lăng cùng Liễu Dật, Thủy Nhi, Đại Đao Vương hướng về đại điện bước tới.

“Phật Môn tổng cộng có cộng mười điện, mười tám sảnh, có ba ngàn đệ tử, tục gia đệ tử có tám mươi mốt người. Ta đang dẫn mọi người tới Tu Tâm Điện để điều trị các vết thương trên người.”, Lý Lăng một mặt dẫn đường, một mặt giải thích cho mọi người hiểu.

Đi qua nhiều đại điện, mọi người dừng lại tại gian ngoại đình thứ bảy, Lý Lăng nói: “Đây là Tu Tâm Điện, các vị cứ vào, ta sẽ đợi bên ngoài này.”, nói xong quay người lại, hai tay chắp sau lưng.

Liễu Dật ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy ba chữ vàng lớn “Tu Tâm Điện”, chỉ có thể nhìn, mà không thể chạm tới. Không sao, chỉ cần nhìn cũng đủ lắm rồi.

Ba người mở cửa bước vào trong. Ngay lập tức cánh cửa tự đóng lại sau lưng mọi người.

Lý Lăng vẫn đứng yên, hai tay vẫn chắp sau lưng, mắt nhìn lên trời xanh bao la, lẩm nhẩm: “Rốt cuộc thì ta sống vì cái gì? Mộng đạt được cảnh giới tối cao của kiếm đạo. Lý Lăng ơi Lý Lăng, si kiếm trăm năm, có phải là đang truy cầu thanh danh không?”

Nhìn thanh kiếm trong tay, Lý Lăng ngàn lần cảm khái.

Khoảng hai khắc sau, Liễu Dật và Đại Đao Vương, Thủy Nhi cùng bước ra khỏi Tu Tâm Điện. Ba người sắc diện hồng nhuận, tinh thần dâng cao. Đại Đao Vương vừa đưa tay sờ mái tóc dựng đứng của mình vừa nói: “Thật lợi hại, những chổ bế tắc trong kinh mạch của ta đều được đả thông cả rồi.”

Lý Lăng quay đầu lại nhìn mọi người, mục quang dừng lại trên người Thủy Nhi, cười nhẹ nói: “Xem ra các vị đều phục nguyên cả rồi, xin mời theo ta đến Đại Hùng Bảo Điện để gặp mặt trụ trì và các vị trưởng lão.”

Liễu Dật gật đầu nói: “Đa tạ Lý tiền bối tương cứu.”

Lý Lăng mỉm cười, quay đầu bước về trước, nói: “Gọi ta là Lăng ca được rồi. Một người không kinh lịch, không ký ức như ta làm sao làm tiền bối được? Nói ta là tiền bối chi bằng nói ta là cỗ máy luyện kiếm cho rồi.”

Lời nói của Lý Lăng, không nhanh không chậm, nhưng mỗi câu mỗi từ lọt vào tai đều làm cho người nghe không thể phản bác được, cảm nhận được một áp lực khó diễn tả thành lời.

Quay lại đường cũ, dừng chân trước tòa đại điện thứ nhất, Lý Lăng nhẹ khom người, miệng không động, một thanh âm như truyền đến từ bốn phương tám hướng: “Tục gia đệ tử, Lý Lăng.”

Tiếp đó, một âm thanh xuất ra từ cánh cửa đóng kín của tòa đại điện: “Lý Lăng à? Vì sao con quay lại?”

Từ không trung xuất ra một thanh âm: “Nhân duyên.”

Âm thanh từ đại điện truyền đến: “A di đà phật, ta nghĩ kiếm thuật của con đã đạt đến một cảnh giới mới.”

Lý Lăng ngẩng đầu lên, ngắm tấm biển trên đại điện nói: “Kiếm đạo vô biên, vượt qua cảnh giới này cũng chỉ là bắt đầu của một cảnh giới mới.”

Âm thanh từ đại điện truyền ra: “Trong lời nói của con có vẻ như mệt mỏi, có việc gì vào rồi hãy nói.”

Âm thanh vừa dứt, cổng Đại Hùng Bảo Điện mở mạnh về hai phía.

Lý Lăng quay đầu lại nói: “Các vị hãy theo ta vào trong.”

Mọi người tiến vào Đại Hùng Bảo Điện, đưa mắt nhìn quanh, tuyệt không nhỏ hơn đại điện Thần Môn của Tiên tộc. Hai bên điện mỗi bên có sáu cây cột lớn, cùng chống đỡ trần điện trên cao, mỗi cột điêu khắc một hình người bằng đá, hình dáng kỳ lạ, toàn thân vận hoàng kim chiến giáp. Liễu Dật đưa mắt nhìn, cảm thấy mười hai hình người điêu khắc trên thân cột trông rất quen, nhưng không thể nhớ được là đã gặp ở đâu.

Trong đại điện, mười vị tăng nhân phân làm hai nhóm ngồi ngay giữa điện. Hai bên vái điện mỗi bên có chín tăng nhân đứng đối diện nhau, tổng cộng mười tám người. Niên kỷ mỗi người đều trên một trăm. Mười người chính giữa ngồi trên các đóa sen tím, mười tám tăng nhân ở hai bên điện thì ngồi trên các đóa sen xanh. Không biết các đóa sen này được làm bằng gì mà các cánh hoa khẽ rung rung theo từng cơn gió.

Lý Lăng nhìn hai mươi tám vị tăng nhân, khẽ quỳ xuống, hai tay chấp thanh Liệt Dương Kiếm nói: “Lăng nhi bái kiến các vị sư bá, sư thúc.”

Một lão tăng ngồi giữa trong số mười người cất tiếng nói: “Đứng dậy đi! Hai mươi năm không gặp… hày, thời gian như nước trôi qua cầu.”

Lý Lăng từ từ đứng dậy nói: “Lần này rời núi con gặp được ba người bọn họ. Nhìn bọn họ Lăng nhi dường như không thấy được quá khứ của chính mình, cho nên con quyết định không tu luyện nữa.”

Tăng nhân đứng đầu trong mười người, tức lão tăng ngồi giữa, nói: “Duyên tức là nghiệp, như thế buông bỏ cũng là một cảnh giới của kiếm đạo.”

Lý Lăng nói tiếp: “Khi con hạ sơn thì gặp ba người bọn họ bị người của Ám Môn truy sát. Bọn họ nói là muốn cầu cao tăng của Phật Môn siêu độ oan hồn của Phong Ma Trấn.”

Lão tăng vừa rồi nói tiếp: “Thì ra có việc như thế. Ám Môn là một tổ chức sát thủ có liên quan đến Ma tộc, không có tiền thì không thể sai khiến được sát thủ của Ám Môn.”

Liễu Dật phe phẩy quạt nói: “Bọn vãn bối không biết đã đắc tội với thần thánh phương nào. Khi đến đây, Liễu Dật chỉ muốn hoàn thành ủy thác của người khác, hy vọng cao tăng Phật Môn có thể giúp siêu độ các oan hồn.”, đoạn quay qua lấy Càn Khôn Kính của Thủy Nhi.

Lão tăng khẽ gật đầu nói: “Thật là người có tâm hồn cao đẹp. Lăng nhi, con hãy mang Càn Khôn Kính qua đây để lão nạp xem thử.”

Lý Lăng cầm lấy Càn Khôn Kính bước đến trao cho lão tăng.

Lão tăng xem xong khẽ lắc đầu rồi đưa cho lão tăng ngồi bên cạnh. Lão tăng này xem xong cũng lắc đầu rồi đưa cho một người khác. Cứ thế cả hai mươi tám lão tăng trong đại điện đều xem qua nhưng tuyệt không ai nói một tiếng nào. Cuối cùng cũng chuyền ngược về tay lão tăng đầu tiên.

Lý Lăng hỏi: “Sao rồi, sư bá? Không biết các vị sư bá, sư thúc có cách nào siêu độ oan hồn trong đó không?”

Lão tăng nhìn các oan hồn bay lượn trong mặt kính, lắc đầu nói: “Oán khí của các oan hồn này quả thực quá nặng, được tích tụ từ hàng ngàn vạn năm. Lão nạp phật pháp có hạn, không thể bảo đảm hoàn toàn siêu độ.”

Liễu Dật nói nhanh: “Nếu như Phật Môn không giúp được, vậy khi các oan hồn này rời khỏi kính thì thế nhân sẽ gặp một tai nạn cực kỳ khủng khiếp rồi.”

Lão tăng nhìn Liễu Dật nói: “Thí chủ không cần gấp vậy, lão nạp không có khả năng siêu độ, không có nghĩa là Phật Môn không có ai làm được.”

Lý Lăng nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Sư bá muốn nói đến sư phụ con?”

Lão tăng gật đầu nói: “Đúng vậy. Phật học của Giác Quy sư đệ cao như người trời. Lão đệ đã diện bích hai mươi năm để tham ngộ Thiên – Địa – Nhân tam đạo. Thiết tưởng oan hồn trong Càn Khôn Kính không làm khó được lão đệ.”

Lý Lăng gật đầu nói: “Vậy khi nào thì sư phụ xuất quan?”

Lão tăng trả lời: “Nếu như lão nạp nhớ không sai thì Giác Quy sư đệ trong hai ngày nữa sẽ xuất quan.”

Lý Lăng gật đầu nói: “Vậy thì tốt quá.”, nói rồi đưa tay nhận lại Càn Khôn Kính.

Lão tăng nói tiếp: “Lăng nhi, con dẫn ba vị khách ra ngoài, chuẩn bị ba gian phòng thật tốt, phải làm sao để khách nghỉ ngợi thật thoải mái nhé.”

Lý Lăng gật đầu nói: “Vâng, thưa sư bá.”

Nói đoạn quay qua đưa Càn Khôn Kính cho Thủy Nhi, rồi cười nhẹ nói: “Yên tâm đi, sư phụ ta phật pháp cao minh, nhất định có thể hóa giải oán khí này.”

Nhìn nụ cười của Lý Lăng, trong lòng Thủy Nhi tự nhiên dâng lên nhiều cảm giác lạ lùng, như tỉnh như mê, vội vàng cầm lấy Càn Khôn Kính, gật đầu nói: “Đa tạ, ngài…”, vừa nói được mấy chữ nàng bất giác không dám ngước lên nhìn Lý Lăng, không dám nhìn vào nụ cười của hắn.

Lý Lăng quay qua Liễu Dật nói: “Tiểu huynh đệ, trước tiên phải nghỉ ngơi cái đã, hành trình dài như thế, thiết tưởng mọi người cũng đã mệt lắm rồi. Xin đi theo ta.”

Lời nói không khách khí cũng không khiêm nhường, Liễu Dật có cảm giác như Lý Lăng là một người thân trong nhà vậy.

Ba người theo sau Lý Lăng bước ra Đại Hùng Bảo Điện đi thẳng về hướng các sương phòng.

Trên đường đi, tim của Thủy Nhi cứ đập thình thịch. Nàng không hiểu tại sao mình lại như vậy? Không biết đây là thứ cảm giác gì? Có thể là… có thể là cảm giác yêu một người không? Đối với Liễu Dật đó là cảm giác tự nhiên, thân thiết. Còn đối với nụ cười của Lý Lăng, nàng không thể kháng cự được. Vậy rốt cuộc là vì sao? Làm thế nào mà nàng lại để mắt đến hai người con trai một lúc được?

Đương nhiên là Thủy Nhi không biết, trên thế giới trừ những người si tình ra, còn lại là những người đa tình, không lẽ đa tình là độc quyền của nam nhân hay sao? Nhưng nàng Thủy Nhi đa tình này dù có nghĩ đến nát óc cũng không biết là một nửa nguyên nhân không phải tại hai nam nhân kia.

Nói lại Đại Đao Vương nhanh nhảu theo sau Lý Lăng nói: “Lăng ca, đệ muốn học ngự kiếm thuật của huynh, nhất định có thể bay tới nơi này nơi khác, đó không phải là võ học Phật Môn phải không huynh?”

Lý Lăng cười nói: “Đương nhiên không phải, ta có thể dạy đệ. Với nội lực hiện tại của đệ phải luyện trên hai mươi năm mới đủ chân khí để phi hành, nhưng để bay xa thì ta không dám chắc.”

Đại Đao Vương nhìn thanh đại đao, đầu tóc từ từ dựng đứng lên, nói: “Lăng ca, đừng trêu chọc đệ nữa, hãy vì sự quen biết giữa chúng ta mà giúp đệ đi. Đệ nghĩ đệ có thể bay lên trời một cách oai oai phong phong.”

Lý Lăng đột ngột dừng bước, những người khác cũng bất giác dừng theo. Liễu Dật và Thủy Nhi không biết Lý Lăng muốn gì, không biết có thực sẽ dạy ngự kiếm thật cho Đại Đao Vương không?

Lý Lăng khẽ nhất tay phải, chỉ thấy một đạo hoàng quang xuất hiện trước mặt Đại Đao Vương, lơ lững giữa Lý Lăng và Đại Đao Vương, chính là Liệt Dương Kiếm.

Lý Lăng cười nhẹ nói: “Có một cách có thể giúp đệ tiết kiệm được hai mươi năm thời gian, đó là dùng Liệt Dương Kiếm. Liệt Dương Kiếm là do thiên địa linh khí kết hợp sinh ra, kiếm có linh hồn, là một thanh kiếm thông linh. Nếu như đệ có thể cầm được nó thì đệ có thể tiết kiệm được hai mươi năm thời gian. Thanh kiếm này có uy lực rất mạnh, các loại kiếm pháp thông thường thi triển bằng Liệt Dương Kiếm lập tức có uy lực như một pho tuyệt kiếm.”

Liễu Dật tự đánh mình một cái, xem mình có nằm mơ không. Thủy Nhi nhìn Lý Lăng có vẻ không tin tưởng, nhưng kẻ nghi ngờ nhất lại chính là Đại Đao Vương. Hắn lắc lắc cái đầu to của mình, tự nhéo vào mặt mình nói: “Đệ có phải đang nằm mơ không?”

Lý Lăng cười ha hả nói: “Không phải mơ. Là thật đó.”

Đại Đao Vương cười lớn nói: “Lăng ca, đừng có cười đệ, đệ chỉ muốn học ngự kiếm thuật, nếu thấy đệ không học được cũng không cần dùng cái thứ này để dọa đệ đâu.”

Lý Lăng mỉm cười, tuy nhiên trong nét cười lại thể hiện một thần sắc nghiêm túc, nói tiếp: “Nhìn ta giống đang đùa lắm hả? Nếu thanh kiếm này chọn đệ, điều đó chứng tỏ nó và đệ có duyên. Hiện tại đối với ta, nó không còn là lẽ sống, cũng không còn là mơ ước nữa, nó chỉ là một lợi khí giết người.”

Đại Đao Vương vẫn lúng túng cười nói: “Được rồi, huynh thu thanh kiếm lại đi, đệ không học nữa được không? Đại Đao Vương tuy tham, nhưng lòng tham cũng có nguyên tắc của nó, đừng có khinh thường Đại Đao Vương như vậy.”

Lý Lăng vẫn cười nhẹ, nhãn quan bỗng lộ xuất kim quang, rồi từ từ nhạt dần, nhạt dần. Từng trận, từng trận gió thổi qua, tà áo của mọi người giũ phần phật. Đại Đao Vương cảm thấy một luồng kình lực cuốn lấy cánh tay phải và buộc nó phải cầm lấy thanh Liệt Dương Kiếm. Hắn liền dùng tay trái nắm tay phải kéo lại nhưng vô phương ngăn trở.

Đại Đao Vương liền minh bạch đó là Lý Lăng động tay động chân vào, nói gấp: “Lăng ca, huynh đang làm gì vậy? Đại Đao Vương tuy tham tài háo sắc nhưng quyết không đoạt vật yêu thích của người khác. Mau buông đệ ra, buông đệ ra!”

Lý Lăng vẫn cười nhẹ.

Cuối cùng, tay phải của Đại Đao Vương cũng vươn tới chuôi Liệt Dương Kiếm, rồi từ từ cầm lấy Liệt Dương Kiếm.

Đột nhiên, Liệt Dương Kiếm bay thẳng lên không, tại không trung xoay một vòng rồi kéo Đại Đao Vương bay nhanh qua sương phòng, đại điện.

Lý Lăng cười ha hả nói: “Đệ có ký ức, không cô độc, Liệt Dương Kiếm đã chọn đệ, từ nay nó là của đệ. Sau này đệ không cần học ngự kiếm thuật nữa, muốn bay xa bao nhiêu thì có thể bay xa bấy nhiêu.”

Trên không, đầu tóc của Đại Đao Vương dựng đứng lên, chỉ nghe Đại Đao Vương run rẩy la lớn: “Mẹ ơi, cha ơi, cứu con với…”, nói xong lại hét lớn: “Trời ơi, nhanh quá, sợ quá… sợ quá… sợ…”, sau đó không nghe gì nữa. Bỗng “phịch” một tiếng, Liệt Dương Kiếm tiếp tục bay vòng vòng trên không, còn bóng dáng của Đại Đao Vương thì không thấy đâu cả.

Thủy Nhi hỏi gấp: “Đại Đao Vương đâu? Hắn đâu rồi?”

Liễu Dật phe phẩy quạt gấp nói: “Còn sao nữa? Dùng cái mông mà nghĩ là ra liền, có gì khó khăn đâu.”

Thủy Nhi nổi giận nói: “Huynh… huynh… vô lại.”

Lý Lăng cười nói: “Thôi, bỏ qua đi, đừng giận nữa. Ta cảm thấy bây giờ mình mới thật sự bắt đầu sống.”

Ma Kiếm Lục

Ma Kiếm Lục

Status: Completed Author:

Một đôi thiên nữ - thiên ma, vì khối tình si mà khổ ải luân hồi ba kiếp. Chốn nhân gian, có người chỉ vì mất đi hồng nhan tri kỷ, một đêm đã bạc mái đầu.

Tan mộng mười năm, tâm đầy oán hận, chàng xả thân nhập vào ma đạo...

Gặp lại người xưa, lòng chìm trong mơ, nàng ngu ngơ lạc lối sai tình.

Ái tình chân chính, nhưng đầy đau thương.
Cuộc đời khổ ải, lệ khóc vì ai?
Ruột đứt từng đoạn, mất cả nửa cuộc đời, nhưng ... không oán thù ... không hối hận!

Một thanh ma kiếm, chém đến vạn trượng trời cao, để lại xương khô muôn đống,

Một cỗ ma đao, đánh khắp phù thế trần ai, chém sạch vạn đoạn tình li.

Kiếm chỉ tam giới, vì trời không dung, ta phải nghịch lại trời!
Đao hỏi lục đạo, kiệu hoa phù phiếm, ai cùng ta tranh phong?

Nhìn lại nhân gian, thành kiếm giả thiên đạo, rồi để được gì?
Ân oán tình cừu của thế gian, người si nào hay biết?

Dõi mắt nhìn trời cao... hứng gió mát ... hút cho hết mây gió ấy vào lòng.

Sống, Yêu và Hạnh Phúc, chỉ là sự trải nghiệm!
Nếu không, tại sao Thiên ma lại nhắm mắt quay lưng, gạt bỏ ngoài tay bao nhiêu hồng nhan mỹ nữ trong thiên hạ?

Nếu không, Bàn Cổ khi hết thiên mệnh, sao lại tiến nhập nhân gian làm bách tính bình thường?
Tất cả... tất cả... đều là để trải nghiệm!

Và đọc từng câu chữ hào hùng nhưng đầy đắn đo khúc mắc do tác giả Tàn Nguyệt Bi Mộng viết ra âu cũng là một sự trải nghiệm đầy sinh động nữa vậy.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset