Tình bạn phải được bồi đắp dần dần, nhưng tình yêu lại diễn ra hết sức đột ngột. Tình bạn nhất định phải trải qua sự khảo nghiệm của thời gian, nhưng tình yêu thì thường xảy ra trong một khoảnh khắc.
(Cổ Long – Luận)
Lại nói sau khi từ biệt Lý Lăng, nhóm ba người Liễu Dật hỏa tốc cưỡi ngựa quay về Lạc Tuyết Trấn.
Trên đường đi, người nào cũng đầy tâm sự. Thủy Nhi đương nhiên là mẫu thuẫn, nhưng nàng vẫn quyết định mang Càn Khôn Kính về Thần Môn trước rồi mới tính đến chuyện khác. Đại Đao Vương trong lòng cũng không dễ chịu chút nào; Lý Lăng tặng kiếm, tuy chỉ vẻn vẹn mấy ngày, song hắn đã phục con người này sát đất rồi. Còn Liễu Dật, trong lòng cũng rối bời; lời hứa mười năm với Giác Quy đại sư có ý gì? Tuyệt đối không phải là một cuộc gặp gỡ bình thường rồi. Hơn nữa, nửa miếng hồng ngọc kia dường như tượng trưng cho cái gì đó. Và còn giấc mơ ấy nữa…
Đoàn người mang nặng tâm sự cứ thế rong ruổi trên đường dài gió bụi. Chẳng mấy chốc trời đã tối. Tính toán thời gian, Liễu Dật lên tiếng: “Ta nghĩ đi như thế này thêm mấy khắc nữa là có thể đến Lạc Tuyết Trấn rồi. Đến đó chúng ta phải ăn mừng một bữa mới được.”
Thủy Nhi và Đại Đao Vương đương nhiên không phản đối gì, gật gật đầu. Ba người tiếp tục tăng tốc thẳng hướng đến Lạc Tuyết Trấn.
Cuối cùng thì họ cũng đã dừng lại trước cửa Lạc Tuyết Trấn. Liễu Dật ước đoán có lẽ là giờ Dậu. Cảnh tượng trong trấn hết sức nhộn nhịp, phồn hoa. Hai bên đường hàng quán san sát bày bán đầy đồ ăn vặt, người qua kẻ lại như nêm, hết sức sôi động. Những quán rượu lớn một chút thì treo đèn kết hoa, khiến cả thị trấn càng trở nên hào nhoáng hơn…
Liễu Dật nhìn qua hai người, nói: “Ha ha, thị trấn này quả là không tồi. Hôm nay chúng ta phải uống một trận đã đời mới được.”
Đại Đao Vương cũng cười, gật đầu. Họ dừng lại trước một quán trọ tên là Tân Tích Nguyệt Tửu Lầu. Sau khi tiểu nhị dắt ngựa đi, Liễu Dật đặt ba gian phòng thượng hạng và gọi một mâm rượu thịt thịnh soạn.
Ba người lên lầu, ngồi ở vị trí sát với cửa sổ. Lầu hai tuy là gian sang trọng song người cũng không phải là ít, xem chừng tửu lầu này làm ăn cũng khá là phát đạt.
Một chén rượu vào bụng, cuối cùng thì Liễu Dật cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Bây giờ chẳng còn chuyện gì phải làm nữa rồi, trận phong ba cùng nàng A Cửu rốt cuộc cũng đã kết thúc, chỉ cần đợi Thập Kiệt Nhất quay lại là có thể vĩnh viễn rời khỏi cái mảnh đất hoang tàn này rồi.
Thủy Nhi cũng cúi đầu uống rượu. Rượu vừa mát lại lạnh lại vừa cay nồng, trôi xuống đến bụng thì trở nên nóng hổi khiến máu huyết tòan thân như muốn sôi lên. Nghe nói rượu có thể giúp quên đi phiền não nên Thủy Nhi lại tự rót cho mình một chén nữa.
Còn Đại Đao Vương, cũng cầm chén lên rót cho mình, một ngụm hết sạch. Mấy tháng nay cùng Liễu Dật chạy đông chạy tây, hắn bỗng nhiên phát hiện mình không hoàn toàn là người vô dụng, mà cái thế giới này cũng không hề khô khan, trái lại còn chứa đầy những điều mới lạ, kích thích.
“Có lẽ đây là lần cuối cùng được uống rượu cùng nhau. Liễu Dật cũng sắp về nhà rồi…”, nghĩ đến đó, Đại Đao Vương lại cảm thấy buồn bã.
Liễu Dật nhìn vẻ mặt của hai người, ngạc nhiên hỏi: “Này, hai người sao vậy? Chúng ta chẳng phải nói là đến để say sưa một trận ăn mừng sao? Sao mặt mũi ai nấy như cái bánh bao chiều thế kia, còn gọi là ăn mừng gì nữa.”
Thủy Nhi liếc nhìn Liễu Dật, nói: “Muội… muội có chút không khỏe, muốn về phòng nghỉ trước.”, rồi đứng dậy chạy thẳng về phòng.
Thủy Nhi đột nhiên cảm thấy, Liễu Dật đối với nàng có lẽ còn quan trọng hơn cả Lý Lăng nữa. Khi chia tay với Lý Lăng, nàng chẳng hề nhỏ một giọt lệ, vậy mà giờ đây sắp phải rời xa Liễu Dật… nàng thật không kiềm chế nổi mình nữa, tim nhói đau. Không muốn Liễu Dật thấy mình khóc, nàng đành phải kiếm có trở về phòng trước.
Đại Đao Vương thấy Thủy Nhi đi rồi thì quay sang Liễu Dật nói: “Liễu đại ca, tôi cũng buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ trước đây.”, đoạn vác thanh đại đao đi lên lầu.
Liễu Dật ngẩn người không hiểu tại sao. “Hành trình phiền phức này cuối cùng cũng sắp kết thúc, sao mọi người lại chẳng vui vẻ chút nào? Trở về nhà sống cuộc sống an nhàn không tốt sao?”, rồi cầm cả hũ rượu lên tu ừng ực.
Không biết đã uống bao lâu, cũng không rõ đã uống hết bao nhiêu rượu, Liễu Dật mơ hồ gọi tính tiền rồi đi về phòng mình. Khi đó hắn chỉ cảm thấy mình lâng lâng, choáng váng, trong đầu không còn nghĩ được gì, ngã vật ra giường ngủ ngay lập tức…
Một vầng sáng màu đỏ bao phủ toàn thân Liễu Dật, càng lúc càng dày đặc, tự hồ như những giọt máu tươi vậy. Nếu như khi ấy có người vào phòng Liễu Dật, nhất định thấy ngay thân thể của hắn đang bị luồng sáng kia nuốt chửng.
“Đây là đâu?”
Liễu Dật lò mò trong bóng tối mông lung, không thấy được trời, cũng không nhìn được đất, xung quanh toàn một màu đen kịt, trống rỗng chẳng có gì.
Liễu Dật hét lên: “Đây là đâu?”
Thế nhưng xung quanh vẫn vắng lặng như tờ, không một ai hồi đáp.
Bỗng nhiên một tiếng thét lớn: “Trảm Thiên Bạt Kiếm Thức chiêu thứ tư!”
Trên đầu Liễu Dật mây đen cuồn cuộn, không khí từ bốn phía ngưng đọng lại. Liễu Dật nhìn ra phía trước. Là ông ấy. Ông ấy chính là Niết Nhân. Đó, lại là giấc mơ, là giấc mơ đó.
Chỉ thấy một luồng sáng xanh lóe lên, tay trái của người mặc áo đen vẫn nắm chắc chuôi kiếm, dường như vẫn đứng yên chưa hề cử động.
Liễu Dật vội ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy vị thần tướng từ trên trời bay xuống, chớp mắt đã tiến sát người mặc áo đen, bao nhiêu mây khói đều tan biến hết.
Liễu Dật nhớ rõ ràng, giấc mơ lần trước, sáu người này vẫn chưa hạ xuống… Lẽ nào lại là nối tiếp của giấc mơ trước sao?
Bỗng nghe thấy người khổng lồ đối diện kinh hãi quát: “Trảm Thiên Bạt Kiếm? Tiêu diệt linh hồn, hủy diệt thân xác. Niết Nhân, ngươi quá tàn độc rồi đó.”
Người áo đen được gọi là Niết Nhân kích động, hơi run run đáp: “Vậy sao? Là ta tàn độc ư? Là các ngươi, đây đều là do các ngươi ép ta! Tại sao từ đầu đến cuối ta chỉ muốn chân thành yêu một người, sao ngay cả đến một lần cơ hội ngươi cũng không cho, liên tục gây hấn? Bàn Cổ, ngươi làm thần kiểu gì vậy?”
Bàn Cổ tay cầm cây rìu khổng lồ, nói: “Thần và Ma vốn luôn là đối địch, làm sao có thể dung nạp sự xuất hiện mà ngươi gọi là tình yêu? Đây rõ ràng là phản nghịch.”
Niết Nhân có vẻ xúc động, lắc đầu đáp trả: “Đây là quy định của ai? Đây rõ ràng còn tàn nhẫn hơn những lời nguyền rủa độc ác nhất trên thế gian nữa. Tình yêu vốn không phân chia ranh giới, chỉ cần hai người sống cùng nhau vui vẻ, ta có thể bỏ qua tất cả, thậm chí là rời khỏi hành tinh này. Vậy mà… ngươi tại làm sao? Tại sao lại lôi những lời nguyền rủa độc ác ấy ra để chia cắt chúng ta?”
Bàn Cổ thở dài: “Muốn oán thì hãy oán ngươi yêu nhầm người.”
Niết Nhân khẽ lắc đầu, có lẽ để trấn tĩnh lại, chậm rãi nói: “Đem lòng yêu nàng, ta không oán trách điều gì. Đem lòng yêu nàng, ta không hề hối hận.”
Rồi đột nhiên giọng nói lại chuyển sang lạnh lùng vô tình: “Thế nhưng… bọn chân thần các ngươi, ta sẽ cho các ngươi lời cảnh báo độc địa nhất. Cho dù phải chịu khổ ba đời ba kiếp, ta cũng sẽ phá bỏ quy định của bọn chân thần các ngươi, ta phải để cho các ngươi biết rằng giữa bất kỳ ai cũng có thể có tình yêu chân thật.”
Đột nhiên một trong số những người cưỡi ngựa hét lên: “Niết Nhân to gan, chân thần đâu để cho ngươi thóa mạ như vậy.”
Cả sáu người phóng vụt xuống ngựa, thần kiếm từ trong tay phóng ra, dùng linh lực siêu phàm khống chế kiếm bắn thẳng về phía Niết Nhân.
Nhìn thấy sáu thanh thần kiếm lao đến, Niết Nhân ngửa mặt cười vang. Tiếng cười đó không phải là cuồng vọng, cũng không phải tự đại, mà ẩn chứa chút bi thương ưu sầu.
Sau tiếng cười, Niết Nhân quỳ gập một gối xuống, tay phải đeo găng màu đen dần tiếp cận chuôi kiếm. Khi ấy, cũng chính từ bàn tay phải của ông ta, mây đen trên trời tụ lại càng nhanh, càng mạnh; chiếc áo khoác trên người tung bay phần phật theo tốc độ mây đen tụ. Chỉ thấy Niết Nhân lớn tiếng quát: “Là các ngươi ép ta. Đừng trách Niết Nhân này vô tình. Bi Tứ Thức Toái Tinh Khởi Kiếm!”
Một tiếng sấm vang động. Tại khoảng khắc sáu thanh kiếm hợp lại, Niết Nhân lao vút lên không trung với tốc độ mắt không thể thấy được, vọt lên ba mươi trượng.
Sau một cái chớp mắt ngắn ngủi, một đạo hào quang màu tím phóng từ trên cao vụt xuống. Không! Không nên gọi đó là đạo hào quang, bởi tốc độ như vậy có lẽ còn nhanh hơn ánh sáng nữa. Nhưng vừa chạm vào sáu thanh kiếm nó liền lập tức biến mất.
Một bóng đen lóe lên, Niết Nhân xuất hiện bên cạnh sáu thanh kiếm như thể chưa xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, khi ngón tay phải của Niết Nhân chạm vào sáu thanh kiếm thì bi kịch đã xảy ra…
“A…”, một tiếng kêu thảm khốc vang lên. Liễu Dật bị ân thanh đó kéo ra khỏi giấc mơ kì lạ, ngồi bật dậy.