Những việc nguy hiểm, đáng sợ nhất trên đời thường ẩn dấu dưới những gì tĩnh lặng nhất.
(Cổ Long – Luận)
Tiếng kêu đó thật thảm khốc. Là gì vậy? Liễu Dật lau mồ hôi trên trán, lao nhanh xuống giường, mở toang cửa ra, chỉ thấy Thủy Nhi và Đại Đao Vương đã đứng ngoài cửa.
Liễu Dật liền hỏi: “Hai người cũng nghe thấy tiếng kêu khi nãy phải không?”
Đại Đao Vương gật đầu: “Tiếng kêu đó ở gần đây, hình như là có người bị giết thì phải.”
Liễu Dật phẩy quạt nói: “Chúng ta đi ra ngoài xem sao. Ta nhớ lúc đến, bên ngoài Lạc Tuyết Trấn ba mươi dặm về phía nam có một ngôi miếu đổ, nếu có chuyện gì xảy ra thì chia nhau mà chạy rồi sẽ tập họp ở đó.”
Thủy Nhi và Đại Đao Vương gật đầu rồi cùng đi ra ngoài.
Đại Đao Vương nói: “Nghe tiếng kêu ban nãy, hình như là ở gần tửu lầu, sao tìm mãi mà không thấy gì cả?”
Thủy Nhi cũng gật đầu: “Đúng thế, tiếng kêu đó… phải ở gần đây mới đúng.”
“A…” lại là một tiếng kêu thảm khốc vang lên, giống như là đến từ chín tầng địa ngục vậy, người nghe thấy không khỏi dựng tóc gáy, run lên cầm cập. Đại Đao Vương lo lắng hỏi: “Âm thanh ban nãy cũng như vậy, vậy âm thanh này có nghĩa là… lại chết thêm một người nữa sao?”
Thủy Nhi gật đầu đáp: “Nghe tiếng kêu này là ở bên ngoài trấn. Đi thôi!”
Ba người nhanh chóng đuổi theo hướng tiếng kêu, cuối cùng phát hiện ra hai người chết ở trong một cánh rừng nhỏ ngoài thị trấn. Cả hai người đều mặc khôi giáp màu trắng, tay cầm trường thương, Thủy Nhi kinh hãi nói: “Là huynh đệ đồng môn của ta.”
Liễu Dật nhìn thấy hai người cổ họng đều bị cắt đứt, hẳn hung thủ đã ra tay phải là cao thủ về dùng kiếm, một nhát lấy mạng.
Vào lúc ba người đang xem xét vết thương của người chết, bỗng hai luồng ánh sáng đỏ lóe, tiếp đó trước mặt ba người xuất hiện hai tên bịt mặt, mặc áo đỏ tay cầm trường kiếm.
Thủy Nhi giật mình nói ngay: “Là sát thủ của Ám Môn.”
Liễu Dật nhìn tiêu ký vẽ trên ngực hai người đó, điều kì lạ là dưới tiêu ký đó có thêm ba ngôi sao màu trắng, không hiểu có ý nghĩa gì.
Đại Đao Vương nhún vai, xoa xoa túm tóc dựng ngược của mình, vác đại đao bước lên trước: “Hai người của Thần Môn này là do các ngươi giết?”
Tên sát thủ bên trái gật đầu, tuy không nói ra nhưng đã gián tiếp trả lời Đại Đao Vương.
Thủy Nhi từ từ bước lên trước một bước, nói nhỏ với Đại Đao Vương: “Hai tên sát thủ này lợi hại hơn lần trước rất nhiều, hai người chết kia có lẽ là sư huynh trong Thần Môn.”
Đại Đao Vương vung ngang đao lên, nói: “Còn sợ chúng không chịu nổi đấy chứ. Hai người tránh ra một bên xem ta thu dọn bọn chúng.”, rồi làm ra vẻ chuẩn bị tấn công.
Đúng lúc đó, tên sát thủ bên phải phất nhẹ tay trái, phía sau lưng lại xuất hiện thêm mười hai tên sát thủ khác, bên dưới tiêu ký trên ngực chỉ có hai ngôi sao màu trắng.
Đại Đao Vương dần đứng thẳng người lại, vừa lùi xuống vừa cười nói: “Lúc nãy là ta nói đùa vậy, hai vị đừng tưởng là thật. A, gọi nhiều huynh đệ như vậy đến làm gì? Muộn như vậy rồi, về đi ngủ thôi…”
Liễu Dật thấy tình hình không ổn, xem ra sát thủ của Ám Môn cố ý dùng tử thi của hai người trong Thần Môn để dụ ba người ra đây, hẳn là chúng đã sớm có chuẩn bị.
Đại Đao Vương quay đầu lại hỏi: “Liễu đại ca, bây giờ huynh… huynh có… có cao kiến gì không?”
Đối mặt với mười bốn tên đang áp sát gần, Đại Đao Vương cũng đã bắt đầu run
“Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Hãy nhớ địa điểm tụ họp…”, nói xong câu cuối, bóng dáng Liễu Dật đã chạy mất tăm rồi.
Đại Đao Vương quay đầu nhìn theo hướng mà Liễu Dật biến mất, vò đầu than: “Liễu đại ca chạy nhanh như vậy từ khi nào nhỉ? Thật là bội phục, bội phục.”
Tên sát thủ bên trái ra lệnh: “Bảy người bọn ngươi đuổi theo gã thư sinh đó, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Bảy tên kia nghe lệnh, thi triển thân pháp đuổi theo hướng của Liễu Dật.
Thủy Nhi thấy bảy tên còn lại dần dần áp sát, nói: “Chúng ta phải làm gì đây?
Đánh với chúng thì căn bản không có khả năng thắng.”
Đại Đao Vương gài đao vào thắt lưng, nói: “Cô chẳng phải nói phí lời sao? Không có khả năng thắng thì chúng ta còn đánh cái gì chứ? Làm thế nào à? Để ta nói cho cô biết…”
Bỗng nhiên, Thủy Nhi cảm thấy tay trái mình bị nắm chặt, một bàn tay mạnh mẽ nhưng vẫn rất dịu dàng giữ chặt lấy, tiếp đó thấy người nhẹ hơn, lao nhanh về phía trước…
Hóa ra Đại Đao Vương túm chắc lấy tay của Thủy Nhi, vận Thiên Tật Tâm Pháp, còn lợi hại hơn cả khinh công bình thường nữa, thân hình nhẹ bổng mượn lực đạp vào lá cây, bay nhanh về phía trước.
Mấy tên sát thủ phía sau không hề nghĩ rằng hai người phía trước lại giở trò giống như gã thư sinh kia, hèn nhát trốn chạy, nên khựng người lại đôi chút mới định thần lại. Tên cầm đầu quát: “Đuổi theo!”
Ánh trăng bao phủ lên toàn bộ cánh rừng, những vì sao trên trời dường như hòa lẫn vào với Đại Đao Vương và Thủy Nhi, hai người như thể đang bay giữa biển sao vậy, gió nhè nhẹ thổi qua kẽ tay, tiếng gió vùn vụt, mây bềnh bồng trôi quanh thân thể hai người, chẳng khác như trong giấc mộng vậy.
Sát khí phía sau đang lan tỏa dưới ánh trăng bàng bạc, đuổi sát theo hai người họ. Bỗng một vệt sáng đỏ vụt lên, tên sát thủ cầm đầu đã đuổi đến, dùng trường kiếm chém một nhát vào Thủy Nhi.
Đại Đao Vương thấy tình thế không ổn, ôm chặt lấy Thủy Nhi, quay vòng rồi hạ xuống mặt đất, nhưng vẫn chậm một bước, vai phải của Đại Đao Vương bị trúng một kiếm của tên sát thủ.
Vừa đáp xuống đất, bảy tên sát thủ áo đỏ đã lập tức vây kín lấy họ. Thủy Nhi giẫy giụa thoát khỏi vòng tay của Đại Đao Vương, mặt đỏ bừng hỏi: “Bây giờ… bây giờ phải làm thế nào?”
Đại Đao Vương rút đao ra: “Hãy giở chiêu phóng điện mà cô đã dùng với ta ra, đánh chết chúng đi là được.”
Hai tay của Thủy Nhi khẽ động, Phất Thiên Tiên Lăng xuất hiện, đó chính là vũ khí của nàng. Thủy Nhi vội nói: “Cái bùa đó của ta dùng phóng điện với ngươi thì được, với họ thì chẳng có tác dụng gì cả… chỉ biết trách ta thường ngày không chịu khó luyện tập mà thôi.”
Khi ấy vòng vây của bảy tên sát thủ dần khép lại, Thủy Nhi và Đại Đao Vương chỉ còn cách quay lưng vào nhau quan sát động tĩnh của bọn chúng.
Nghe Thủy Nhi nói vậy, Đại Đao suýt nữa thì ngã vật ra, nói: “Lý Lăng chẳng phải đã gia tăng công lực cho cô rồi sao? Vậy thì bây giờ khẳng định phải lợi hại hơn nhiều rồi chứ.”
Thủy Nhi giải thích: “Công lực thì đã được tăng lên, nhưng đạo thuật của tôi vẫn chưa luyện kịp, vì thế… vì thế, cũng như vậy thôi.”
Đại Đao Vương nghĩ một lúc rồi bảo: “Lát nữa nếu có cơ hội, cô hãy chạy nhé, tuyệt đối không được quay đầu lại.”
Thuỷ Nhi lắc đầu: “Như vậy sao được, muốn đi thì cùng đi.”
Đúng lúc ấy, bọn sát thủ bắt đầu ra tay tấn công, bảy thanh kiếm giống như những con rắn độc cùng lao nhanh tới. Đại Đao Vương vung đao lên thi triển Hỏa Diệm Đao Pháp, nhắc nhở: “Thủy Nhi, cẩn thận đó!”
Thủy Nhi đâu còn thời gian trả lời anh ta, múa Phất Thiên Tiên Lăng như thể tiên nữ hạ phàm, tấn công trở lại bảy tên sát thủ. Mỗi một lần xuất chiêu đều tạo cho người ta cảm giác ngưỡng mộ; đây căn bản chẳng giống võ công một chút nào, đó chính là vũ đạo, mỗi một tư thế, vị trí của chiêu thức đều đạt đến cảnh giới hoàn mĩ, khiến người ta không khỏi ca ngợi.
Hiển nhiên, bảy tên sát thủ này lợi hại hơn rất nhiều so với lần gặp trước; tên cầm đầu, sát thủ có ba ngôi sao trắng trước ngực, càng lợi hại hơn, tuy chiêu thức của Đại Đao Vương vừa mạnh vừa độc, song dưới đường kiếm nhanh như chớp của hắn chẳng thể phát huy được tác dụng.
Còn Thủy Nhi bị ba tên sát thủ tấn công, tuy đối phương là những sát thủ được huấn huyện bài bản, nhưng Thủy Nhi cũng là cao đồ của danh môn, trước mắt còn có thể ứng phó được. Song suy cho cùng sát thủ vẫn là sát thủ, bọn chúng lạnh lùng vô tình, mục đích chỉ là giết chết đối phương, do đó bọn chúng không hề sợ chết, vậy nên Thủy Nhi gặp phiền phức lớn rồi…