(Linh kiếm chọn chủ, dường như người vô tình)
Vận mệnh là gì? Vận mệnh chẳng phải chính là những sự kiện vốn nằm trong một chuỗi mà ta không nhìn ra được ư?!
(Cổ Long – Ngữ)
Nơi đây không hề tối tăm. Thay cho ánh dương quang, đã có ánh sáng bập bùng của những ngọn đuốc. Liễu Dật lúc lắc đầu, vẫn còn cảm thấy choáng váng, hy vọng tự mình có thể tỉnh hẳn lại…
Nhưng y vừa động đậy, những hình ảnh về Loạn Thập Tam Thức khắc trên vách chừng như đã in sâu vào não bộ lại lập tức hiện ra. Liễu Dật nói thầm: “Không phải chứ? Lẽ nào cái thứ quái quỷ ấy đã chạy vào đầu ta rồi ư?”
Chừng như sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một lúc, tinh thần Liễu Dật đã khá hơn, bèn đứng dậy, quay nhìn lại, thấy Thất Nguyệt vẫn đang gắng sức rút thanh Vũ Nguyệt kiếm ra. Thế nhưng, mỗi khi bàn tay nàng chạm vào chuôi kiếm bạc đã xỉn màu, liền có phản chấn từ thanh kiếm kháng cự lại.
Liễu Dật thấy Thất Nguyệt quật cường như vậy, bèn bước lại chỗ nàng, nói: “Thanh kiếm này đối với nàng quan trọng vậy sao? Trong lòng nàng lẽ nào chỉ có mỗi thanh kiếm này ư?”
Vài giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt Thất Nguyệt, hổ khẩu cũng bị sức phản chấn của Vũ Nguyệt kiếm làm tóe máu. Nhìn Liễu Dật và nghe y nói xong, sắc mặt Thất Nguyệt hốt nhiên thay đổi, nàng nói: “Trong lòng ta chẳng có gì khác thì đã sao? Người ta yêu lại yêu một người khác, đối với hắn ta chẳng là gì cả, vậy thì còn mong cầu điều gì nữa chứ?”
Liễu Dật nghe Thất Nguyệt nói vậy, lắc đầu nói: “Riêng về ái tình, ta không đủ tư cách luận bàn, vì chính ta cũng đang trong mê đạo, nhưng thanh kiếm này là thân ngoại chi vật, nếu đã không có duyên phận, sao cô nương lại quá cưỡng cầu?”
Thất Nguyệt nghe Liễu Dật khuyên, ngẫm nghĩ một chút, sắc mặt bỗng thay đổi phức tạp, gắt lên: “Ta đã muốn điều gì, nhất định phải đạt cho bằng được, dù có phải cưỡng bách, ta cũng sẽ làm”.
Liễu Dật thấy Thất Nguyệt quật cường như thế, cũng nổi hào khí, bèn bước lại gần vươn tay ra nắm lấy thanh kiếm, nói: “Được, cô nương muốn có thanh kiếm này chứ gì? Dù sao chúng ta cũng không thể thoát khỏi chỗ này, thôi để ta giúp cô nương, chơi đùa với thanh kiếm này cho đến chết.” Nói xong, dụng lực kéo lên…
Trên đời thật sự có nhiều chuyện thật khó đoán trước, chuyện mình nghĩ đến lại không xảy ra, điều không ai nghĩ đến lại xảy ra tức thời.
“Keng”, cùng với tiếng ngân trong trẻo của Vũ Nguyệt kiếm, một lớp bụi mỏng bay lên, đuôi kiếm bạc vốn xỉn mờ vụt sáng lên rực rỡ trong ánh đuốc. Đúng lúc thân kiếm rời khỏi tảng đá, hai viên bảo thạch đột nhiên phát ra hai luồng quang hoa màu phấn hồng, quấn quýt quanh thân kiếm, khiến phút chốc cả gian thạch thất bỗng ngập hồng trong sắc kiếm quang thập phần diễm lệ.
Liễu Dật còn đang ngẩn người kinh ngạc, Thất Nguyệt lại càng thêm sửng sốt. Từ trong lòng bàn tay của bức tượng đá bắn ra một vật gì đó, rồi một tiếng “cách” vang lên thật êm tai như tiếng reo mừng khi được hợp nhất cùng thanh kiếm.
Thì ra là một vỏ kiếm màu xám sẫm, bề dày cỡ bằng ngón tay cái, làm thành hình ống, đáy vỏ kiếm được bọc trong một loại chất liệu màu bạc xỉn trông thật hài hòa với cán kiếm.
Liễu Dật lắc đầu nói: “Không được rồi, Kiếm đại ca, xin đừng đùa với tiểu sinh chứ, cả đời ta chưa cầm qua kiếm, ngươi đừng trông đợi ở ta”. Nói xong, Liễu Dật ném mạnh thanh kiếm xuống đất, rồi lùi lại hai bước.
Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật với ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ, như vừa kinh ngạc, lại vừa không tin, khi Liễu Dật ném thanh kiếm xuống đất, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, định nhặt lấy thanh kiếm, nàng thực sự thích thanh Vũ Nguyệt kiếm này, vài giây trước đó ánh hồng quang chói lọi thực sự rất quyến rũ, vì thế, nàng không thể tự kiềm chế ngồi xuống, nhưng, ngay khi nàng chạm vào chuôi kiếm, liền bị sức phản chấn mãnh liệt của thanh kiếm đẩy bắn ra.
Thất Nguyệt nhìn thanh Vũ Nguyệt kiếm nằm dưới đất, trong mắt ngập đầy nỗi thất vọng, bất lực, thấy rõ thanh kiếm này thực không nguyện ý nhận nàng làm chủ.
Thất Nguyệt không thể kiên trì hơn, lùi lại vài bước, thở dài một tiếng, với tay lấy vò rượu dốc một ngụm lớn, nói với Liễu Dật: “Thư sinh, có lẽ ngươi nói đúng, đã không duyên phận có cưỡng cầu cũng vô ích.”
Liễu Dật đến đối diện với Thất Nguyệt, cũng vớ lấy vò rượu ngồi xuống uống và nói: “Kỳ thực vừa rồi ta rất lo lắng, chỉ muốn khuyên cô một câu, giờ thử nói nhé, cô xem thanh Vũ Nguyệt kiếm này có chỗ nào so sánh được với thanh Liệt Hỏa kiếm của Đại Đao Vương chứ. Ta nói cho cô biết nhé, cầm Liệt Hỏa kiếm có thể bay lượn trên bầu trời, còn thanh Vũ Nguyệt kiếm này, nhìn mà xem, tầm thường quá, thật không đáng…”
Liễu Dật chê bai thanh Vũ Nguyệt kiếm, kỳ thực chỉ muốn an ủi Thất Nguyệt, bỗng nghe Thất Nguyệt cuống cuồng nói “Cẩn thận!”
Thời gian này Liễu Dật tu luyện tâm pháp của Lang Vương, nội đan đã dung hợp được khá nhiều rồi, cảm giác của thân thể cũng linh mẫn hơn, đúng lúc Thất Nguyệt thét bảo cẩn thận, Liễu Dật vụt cảm thấy sau lưng mình có kình phong ập tới. Trong lúc khẩn cấp, y vội thấp đầu xuống. Một đạo ánh sáng xám mờ kéo theo một cái đuôi dài màu hồng phấn, bay lướt qua trên đầu y, xông thẳng lên mái nhà.
Liễu Dật ngoảnh đầu nhìn lại, thấy đúng là thanh Vũ Nguyệt kiếm đang bay lượn trên không trung, hai viên bảo thạch không ngừng phát ra những tia hồng quang chói lọi đến cực điểm.
Liễu Dật bật đứng dậy, mở miệng chửi: “Mẹ nó chứ, đừng có tưởng thư sinh ta không biết mắng người khác, có giỏi thì xuống đây, đánh lén sau lưng người khác liệu có thể được coi là anh hùng không? Có làm cho người ta phục được không? So với ngươi, Liệt Hỏa đúng là tốt hơn.”
Thất Nguyệt vốn hay cáu kỉnh, nhưng nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của Liễu Dật cũng bất giác mỉm cười, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người chỉ vào thanh kiếm mà xỉ vả, nếu không tận mắt nhìn thấy, chắc là không thể tin được.
Đúng vào lúc này, Vũ Nguyệt kiếm hung dữ lao thẳng xuống, Liễu Dật liền động thân thủ, bắt lấy thanh kiếm trong tay, ngay khi thu được kiếm, một cảm giác ôn nhu xuất hiện, hai viên bảo thạch màu hồng hệt như đôi mắt biết nói, nhấp nháy nhấp nháy.
Liễu Dật ngồi xuống, lấy vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào thanh kiếm, nói: “Kiếm huynh đệ, người xem, có gì mà thư sinh ta không thể làm được, ngươi tốt hơn cả là đừng theo ta, ngươi coi nàng ta kìa, chẳng phải rất xinh đẹp sao?” Nói xong, trỏ lưỡi kiếm thẳng về phía Thất Nguyệt.
Liễu Dật dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cô ta rất thích ngươi, võ công lại cao, con người lại hấp dẫn thú vị, sau này ngươi ở cùng với cô ta nhé.”
Liễu Dật nói xong, hai viên bảo thạch màu hồng ở thanh kiếm lóe sáng, nhưng không hiểu có ý tứ gì. Liễu Dật tiếp tục tự biện hộ: “Ngươi không cần phải nhúc nhích để thuyết minh là ngươi đồng ý, bây giờ ta trao ngươi cho cô nương Thất Nguyệt xinh đẹp này, sau này hãy cứ ở cùng với cô ta, đừng có chạy lung tung các nơi”. hNói xong, đưa thanh kiếm cho Thất Nguyệt và nói: “Cho nàng đây!”.
Thất Nguyệt nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của Liễu Dật, cười sặc sụa: “Được rồi, đừng làm trò nữa, Vũ Nguyệt kiếm đã chọn ngươi, ngươi nên nhận lấy, ta không phiền gì đâu.”
Liễu Dật nghiêm chỉnh nói: “Ta không nói đùa, ta rất nghiêm túc đấy, thanh kiếm này vừa dài vừa mỏng manh lại hấp dẫn rất hợp cho ngươi sử dụng. Ta lấy bảo trân thiên vật cũng vậy mà, nàng hãy nhận lấy thanh kiếm này đi.”
Thất Nguyệt không còn cách nào, đành lắc đầu, chìa tay ra chuẩn bị tiếp lấy thanh kiếm, cố nói thêm một câu: “Sự chân thành của ngươi là vô ích, thanh kiếm đã chọn ngươi rồi, ta thực sự là muốn nó, nhưng… ” Thất Nguyệt bỗng dưng nghẹn lời, vì bất chợt, đúng lúc này nàng chợt có một cảm giác xúc động không nói thành lời được, một cảm giác vui sướng khôn cùng khi cầm được thanh Vũ Nguyệt kiếm trong tay. Hơi ấm dịu dàng của nó mới chân thật làm sao!
Thất Nguyệt nhẹ nhàng rút Vũ Nguyệt kiếm ra khỏi vỏ, hồng quang lập tức nhấp nháy trên lưỡi kiếm, lấp lánh như pha lê, trong suốt, quyến rũ vô cùng, như thể những đốm sao trên bầu trời…
Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật xuyên qua ánh sáng lấp lánh màu hồng phấn ấy, nói: “Thư sinh, xin đa tạ!”
Liễu Dật uống vội một ngụm rượu, lắc đầu nói: “Đa tạ cái gì, cơ bản là ta không dùng kiếm.”
Thất Nguyệt lắc đầu nói: “Không, ta phải cảm tạ ngươi là vì đã khiến ta trước lúc chết, cảm nhận được thế nào là hạnh phúc khi yêu một người.”
Nghe qua câu nói của Thất Nguyệt, Liễu Dật cũng không thể nào uống rượu được nữa, y vừa bàng hoàng, vừa bối rối, lại chừng như có chút không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
Thất Nguyệt nhìn thấy thần tình của Liễu Dật, bèn hỏi: “Thế nào, ngươi sợ ư? Nếu không có máu huyết của ngươi, Thất Nguyệt ta sớm cũng đã chết rồi, đâu còn có thể nếm thử mùi vị ái tình chốn nhân gian được nữa.”
Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, lặng im không nói, chỉ thấy trong ánh sáng màu hồng phấn, long lanh những giọt lệ của nàng…
– oOo –