Chỉ tiếc là lúc này lão ta đang ở trong trạng thái điên cuồng, chỉ muốn tranh thủ thời gian thoát khỏi nguy khốn, cũng không rảnh để để ý tới những người này vì sao lại giúp mình.
Ông….ông….ông!
Từng chữ “Tru” đại huyết hồng hướng về đại trận khiến cho đại trận từng đợt rung động lắc lư không ngừng, Một lần càng kịch liệt hơn so với lần trước.
Tất cả mọi người nhìn không chớp mắt vào đại trận, trong ánh mắt hiện lên sự tham lam.
Thời gian dần trôi qua, từng khối Thiên Tru lệnh bài rơi xuống, chỉ thấy nửa tòa Thiên Diễn Tru Thần đại trận chấn động, lập tức hiện ra hai mươi ba chữ “Tru” huyết hồng. Điều này hiển nhiên là căn bản của nửa tòa đại trận này.
Chỉ có điều, cho dù hai mươi ba chữ này rung rung không thôi, nhưng lại như cũ không có cách nào làm cho sáu khối Thiên Tru lệnh bài dung nhập vào trong đại trận. Kết quả này làm cho mọi người thật sự thất vọng.
– Chết tiệt, vẫn chưa đủ, còn thiếu một ít, còn người nào không?
Huyết Long Hoàng khóe mắt mở to, hổn hển hét lớn.
Mọi người nhìn nhau, cũng không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ, tỏ vẻ trong tay không còn lệnh bài. Trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ không cam lòng.
Thiên Độc lão quái phẫn hận không chịu nổi. Nếu không phải Thiên Tru lệnh bài của mình bị Phong Liệt lửa lấy đi, nói không chừng lần này có thể thành công.
Hôm nay chỉ chênh lệch một bước nhưng lại ba năm kiếm củi thiêu một giờ. Trong lòng của ông ta hận Phong Liệt chết đi được, âm thầm hạ quyết tâm, sau khi rời khỏi đây nhất định sẽ đi tìm Phong Liệt để bào chế hắn.
Những người còn lại cũng là vạn bất đắc dĩ. Không khỏi đã ra động tác lại còn muốn lui lại. Dù sao Thiên Tru lệnh bài cũng không phải dễ kiếm. Lệnh bài trong tay bọn họ phần lớn là do sư môn thượng cổ lưu lại. Trong lúc vội vã, đi tìm những lệnh bài khác bộ dễ lắm sao?
Đúng lúc này, Hoàng Tử Nguyệt con mắt khẽ động, đảo mắt nhìn một chỗ phía dưới, sau đó cặp môi mọng hé mở, âm thầm truyền âm nói:
– Phong Liệt, còn thiếu một ít, mau mang lệnh bài của ngươi nén ra đi.
Trong không gian Long ngục, Phong Liệt trong nội tâm sững sờ, nhìn chung quanh một chút. Sao cô nàng này thanh âm có thể truyền vào chứ?
– Ta là thông qua Huyền Hạo Tháp để nói với ngươi.
Hoàng Tử Nguyệt thanh âm một lần nữa lọt vào tai của hắn.
Phong Liệt trong nội tâm giật mình, lập tức nói:
– Trong tay của ta có Thiên Tru lệnh bài không sai, nhưng dựa vào cái gì ta phải giúp các ngươi? Thần khí rơi xuống tay các ngươi, đối với ta nửa chỗ tốt cũng không có. Lại còn để cho Huyết Long Hoàng đang bị vây khốn quản lý à?
– Hừ, ngươi biết cái gì? Huyết Long Hoàng chung quy một ngày còn khống chế Huyết ngục thì cái đại trận này cũng không trói được lão ta. Hơn nữa, lão ta có thể lợi dụng thần khí để tránh sự trừng phạt của thiên đạo. Đến lúc đó, toàn bộ thế giới chúng ta xem như xong rồi.
Hoàng Tử Nguyệt nói.
– Hù dọa ai thế? Lão tử có thể sống đến ngày đó hay sao? Bớt sàm ngôn đi! Không có chỗ tốt thì lão tử không bao giờ làm.
Phong Liệt lên tiếng.
– Ngươi!
Hoàng Tử Nguyệt không khỏi trong lòng thầm giận. Đụng với cái thứ lưu manh như Phong Liệt thì thật đúng là khó giải quyết. Nàng nghiến răng nghĩ một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
– Nói đi, muốn có chỗ tốt gì?
– Ta làm sao biết nàng có thể cho ta chỗ tốt gì? Tự nàng nói xem, có thể cho ta chỗ tốt gì? Có thể làm cho ta thỏa mãn thì mọi chuyện đều xong.
Phong Liệt không thèm đếm xỉa nói.
– Hừ!
Hoàng Tử Nguyệt tức giận hừ một tiếng. Đôi mắt đẹp có chút lập lòe. Trong chốc lát, lại lần nữa truyền âm nói:
– Ta nghe ngươi muốn đến Thiên Long thần triều nhậm chức. Đến lúc đó, ta sẽ cung cấp cho ngươi một ít tiện lợi. Ai cũng không dám làm khó dễ người.
– Chỉ bằng thủ đoạn của lão tử, ta không làm khó dễ người khác đã là không tệ rồi, còn ai dám làm khó dễ ta?
Phong Liệt khinh thường cười.
Nếu đổi lại là hắn lúc mới xuống núi, có lẽ còn có thể lo lắng một số công tử thế gia quần là áo lượt ngáng chân mình.
Nhưng hôm nay, bằng rất nhiều thủ đoạn, hơn nữa còn có thuộc hạ Hóa Đan Cảnh, Thần Thông Cảnh, một số tiểu gia tộc quả thực phất tay có thể diệt. Cho dù là gia tộc lớn đoán chừng cũng phải nghĩ đến hậu quả nghi đắc tội với hắn.
Cho nên, Phong Liệt mặc dù biết lời hứa của Hoàng Tử Nguyệt rất có giá trị, nhưng thực sự không để trong lòng.
Nhưng lời nói kế tiếp của Hoàng Tử Nguyệt làm cho hắn trong lòng khẽ động.
– Phong Liệt, ta biết rõ ngươi có chút thủ đoạn, nhưng Thiên Long thần triều là một nơi có quy củ, không phải bất kể sự việc nào cũng chỉ dùng chém giết đơn giản là có thể giải quyết. Trong tay của ta nắm giữ binh phù mười vạn đại quân. Ngươi có thể nghĩ lại lời hứa của ta có bao nhiêu giá trị?
Hoàng Tử Nguyệt nói.
– Sao?
Phong Liệt hơi sửng sờ. Kỳ thật hắn đối với Thiên Long thần triều cũng không hiểu rõ lắm. Với thân phận kiến trước của hắn căn bản cũng không cần cân nhắc quá nhiều. Bất cứ chuyện dù đều là do người khác quan tâm.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, nhân tiện nói:
– Cái này còn có thể cân nhắc, nhưng còn chưa đủ. Về sau, nàng phải đem hết toàn lực ra giúp ta giải quyết hết thảy phiền toái. Đương nhiên, không cần ngươi thay ta đi chết.
– Ngươi…tạp chủng ngươi sao không đi chết đi?
Hoàng Tử Nguyệt thiếu chút nữa nói không ra hơi, tức nghẹn, nhịn không được mắng một câu thô tục.
Nàng đã lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên gặp phải tên xảo trá. Nhất là Phong Liệt, quả thực là cực kỳ vô sỉ. Nếu thật là nói như vậy, nàng về sau há không phải là nô lệ của Phong Liệt sao? Cả ngày hết bị kêu đến gọi, còn có ngày tốt lành sao?
Phong Liệt khẽ nhíu mày, sờ cằm, trầm ngâm nói:
– Tựa hồ như có chút quá đáng. Nếu không thì trước dùng một trăm năm làm hạn định.
– Không có khả năng, chỉ mấy tháng thôi.
Hoàng Tử Nguyệt nghiến răng nói.
– Năm mươi năm!
– Hai tháng!
– Ba mươi năm!
– Ba tháng!
“. . . . . .”
“. . . . . .”
– Ba năm!
– Xem như ngươi lợi hại!
Trải qua một phen cò kè mặc cả, Hoàng Tử Nguyệt cuối cùng ước định ba năm.
Nàng suy nghĩ cẩn thận lắm rồi, cùng lắm thì chính mình bế quan ba năm là được. Nháy mắt là ba năm trôi qua thôi. Hơn nữa, với thân phận của nàng, Phong Liệt muốn tìm được nàng thì là một việc không có khả năng.
Nhưng khi nàng vừa mới hiện lên vẻ đắc ý thì Phong Liệt lại nói một câu, đẩy ngã tâm tình của nàng vào trong đáy cốc:
– Hoàng Tử Nguyệt, nàng đã đáp ứng rồi, về sau không được đổi ý. Hơn nữa, cứ cách một khoảng thời gian phải đến trước mặt ta đưa tin một lần. Bằng không thì ta không thể tìm thấy nàng.
Phong Liệt trong nội tâm âm thầm đắc ý, cơ hồ trong bụng nở hoa. Cô nàng này cái giá đỡ không nhỏ, làm cho người nhìn rất khó chịu. Nhưng dù gì cũng là một Long Biến Cảnh cao thủ cường giả, trong tay cầm thực quyền. Về sau thân phận của mình một khi bại lộ, cùng Ma Long giáo trở mặt, có một đại cao thủ an bài cho mình chạy trốn cũng coi như không tệ.
– Được, ta đồng ý!
Hoàng Tử Nguyệt do dự một chút, cuối cùng quyết định chắc chắn, miễn cưỡng đáp ứng nhưng những chiếc răng ngà ngọc lại nghiến kèn kẹt khiến cho các cao thủ khác phải ghé mắt nhìn.
Kế tiếp, mắt thấy các cao thủ đều muốn thu hồi Thiên Tru lệnh bài của mình, nhưng lại không thấy Phong Liệt có động tĩnh gì, Hoàng Tử Nguyệt không khỏi trong lòng khẩn trương, tức giận thúc giục:
– Ngươi ăn cái gì mà lề mề vậy? Nhanh ném lệnh bài ra đi.
– Biết rồi!
Phong Liệt đáp lại một tiếng.
Chỉ một lát sau, hắn dùng ba tấm lệnh bài cướp được của Thiên Độc lão quái, Lâm Tử Thông, Ngân Hà Vương thanh trừ ấn ký sở hữu một lần để tránh xảy ra phiền toái không cần thiết.
Kế tiếp, Phong Liệt vừa định thả ra lệnh bài lại đột nhiên nhướng mày. Chết. nếu mình thả ra lệnh bài chẳng phải là tự tiết lộ chỗ ở của mình sao? Bên ngoài đều là những cao thủ chân chính, phiền toái sẽ không nhỏ đâu. Nếu đã đáp ứng cô nàng Hoàng Tử Nguyệt kia rồi thì xác thực không còn cách đổi ý. Nhưng dù sao cũng đã lấy được nhiều chỗ tốt rồi.
Sau một khắc, một thanh âm lười biếng đột nhiên từ phía dưới vang lên, truyền ra trong không gian.
– Các vị, trong tay tại hạ có mấy khối Thiên Tru lệnh bài. Chỉ có điều, tại hạ đối với việc Huyết Long Hoàng vị vây khốn trong đại trận và cái thần khí Huyết ngục đó quả thực không có hứng thú. Vậy thì nên xử lý như thế nào?
Khi thanh âm này vừa mới xuất hiện, hơn mười vị cường giả tuyệt thế ở phía trên không khỏi thần sắc chấn động, ngay ngắn nhìn về phía dưới, muốn tìm nơi phát ra âm thanh, nhưng thật lâu cũng không thu hoạch được gì.
Huyết Long Hoàng đôi mắt trông mong, nhịn không được quát to:
– Tiểu tử, chỉ cần ngươi có khả năng giúp bổn hoàng thoát khỏi vây khốn, bổn hoàng có thể đưa Huyết ngục cho ngươi, quyết không nuốt lời.
– Tai ngươi điếc hay mắt ngươi mù? Lão tử nói rồi, đối với thần khí không có hứng thú, không nghe thấy à?
Phong Liệt nhếch miệng, không phải nói là tin hay không tin Huyết Long Hoàng, mà cho dù thần khí này thật muốn đưa cho hắn thì hắn cũng không dám nhận.
– Phong Liệt chết tiệt, ngươi làm cái quỷ gì thế?
Hoàng Tử Nguyệt tức giận truyền âm nói.
– Cũng không có gì? Lát nữa ngươi phối hợp là được rồi.
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
Lúc này, Thiên Hoang Tán Nhân không chịu nổi, cười quái dị nói:
– Vị tiểu huynh đệ, giúp Huyết Long Hoàng thoát khỏi nguy khốn là một việc công đức vô lượng. Nếu tiểu huynh đệ có Thiên Tru lệnh bài thì cũng đừng cất giấu. Đương nhiên, nếu tiểu huynh đệ không có hứng thú với thần khí, thì những yêu cầu khác cũng nên nói ra một chút. Bổn tọa tất nhiên sẽ đem hết toàn lực thành toàn cho tiểu huynh đệ.
– Đúng, đúng, Lão phu đồng ý!
Một đám lão già liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
– Được, đã như vầy, tại hạ cũng không làm kiêu làm gì. Ta chỉ là người thích Long tinh. Các ngươi đều là tuyệt thế cường giả, chắc hẳn Long tinh hiếm có đếm không hết. Như vậy đi, các người mỗi người tặng cho ta một ngàn vạn Long tinh, ta sẽ đem lệnh bài cho các người dùng một lát, như thế nào?
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
– Một ngàn vạn Long tinh?
Các cao thủ nhìn nhau.
Với tư cách cường giả Long Biến Thiên, sống mấy ngàn năm, trong tay tất nhiên không thiếu Long tinh. Nhiều thì không dám nói, nhưng năm ba ngàn vạn vẫn phải có. Một ngàn thì tính làm gì.
– Chỉ có điều, một ngàn vạn này cũng không phải là con số nhỏ. Vạn nhất bỏ ra rồi mà không thấy lệnh bài thì đây không phải là nước đổ lá môn sao?
– Súc sinh vô sỉ!
Hoàng Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi mắng một câu. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới trong thời điểm mấu chốt như thế này lại nhạn quả nhổ lông như thế. Chẳng những ném cục gạch vào trong chân Hoàng Tử Nguyệt mà lại còn dám đặt ra yêu cầu với nhiều cao thủ Long Biến Cảnh ở đây như vậy. Thật sự là to gan lớn mật mà.
Nhưng, trong nội tâm tức thì tức, giờ phút này nàng phải cắn răng phối hợp với Phong Liệt.
– Được, một vạn Long tinh cho ngươi cũng được. Nhưng nếu dám đùa nghịch cái gì thì bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Hoàng Tử Nguyệt khẽ kêu lên.
Vừa nói thì liền thấy một ngọn núi Long tinh cao gần trăm trượng từ trên cao ném xuống mặt đất.
Thiên Hoang Tán Nhân, Thiên Độc lão quái, Sở Hóa Long đám người cũng sợ đêm dài lắm mộng, không muốn trì hoãn thời gian, liền theo thứ tự ném ra từng đống Long tinh xuống dưới.
Phong Liệt mừng rỡ trong lòng. Việc buôn bán này thật sự lời quá mức, đến gần trăm triệu vạn long tinh. Thật sự quá sung sướng.
Điều duy nhất khiến hắn khó chịu chính là Sở Huyền cùng với Chiến Thiên Ma Vương không có quăng ra nửa viên Long tinh.
Nhưng Phong Liệt cũng không muốn so đo quá nhiều. Dù sao hắn cũng lo lắng để thời gian quá lâu thì sẽ xảy ra biến cố. Làm người thì nên biết đủ.
Hắn không chút khách khí, nới rộng vết nứt trên thân Huyền Hạo Tháp, lập tức thu nạp tất cả Long tinh vào trong. Có được số lượng Long tinh này, Trấn Long Thiên Bi có thể được gia tăng sức mạnh.
Kế tiếp, một Thiên Tru lệnh bài đột nhiên bay lên không trung, lập tức biến thành một chữ “Tru” huyết hồng thật lớn, bay về phía đại trận. Trong lúc nhất thời thu hút tinh thần của tất cả mọi người.
Cả tòa đại trận kịch liệt rung động. Hai mươi ba miếng lệnh bài bố trí thành đại trận đang có xu hướng chia lìa.
Nếu sự việc thuận lợi mà nói, hai mươi ba miếng lệnh bài khi tách ra sẽ hợp lại trong nháy mắt. Và đây chính là thời khắc uy lực của đại trận yếu kém nhất. Huyết Long Hoàng tất nhiên có thể dựa vào thực lực cường hoành của mình mà thoát ra.
Nhưng, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, hai mươi ba miếng lệnh bài kia chỉ là giật ra một khoảng cách chứ không triệt để phân tán.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không khỏi phát ra một thanh âm tiếc hận, thở dài. Thậm chí Thiên Hoang Tán Nhân cũng nhịn không được đấm ngực dậm chân, cảm thấy phát hỏa.
Huyết Long Hoàng chứng kiến thần sắc của mọi người như thế, vừa thất vọng nhưng trong nội tâm cũng không khỏi cảm động.
– Những người này thật lòng muốn cứu bổn hoàng. Xem ra bổn hoàng bách vạn năm không xuất thế, nhưng vẫn được mọi người yêu mến, tìm cách giúp bổn hoàng thoát khỏi nguy khốn. Tạm thời bổn hoàng tha chết cho mọi người.
Nhưng vào lúc này, thanh âm lười biếng ở dưới lại một lần nữa vang lên:
– Các vị, ta còn một tấm lệnh bài, không biết các vị có cần hay không?
– Cái gì? Còn một tấm nữa? Cần, đương nhiên cần.
Thiên Hoang Tán Nhân lập tức hét lớn, vội vàng đến nỗi quên đi giọng cười quái dị của mình.
Những người còn lại cũng không khỏi hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt chờ mong, giống như dân cờ bạc thua sạch tiền gặp được quý nhân cho mình mượn tiền vậy.
Mà ngay cả Hoàng Tử Nguyệt cũng không nhịn được một hồi mừng rỡ. Đồng thời cũng tức giận, nghĩ đến tấm lệnh bài kia chỉ sợ mười phần là của Lâm Tử Thông.
– Theo như cũ, mỗi người một ngàn vạn Long tinh.
Phong Liệt không chút khách khí nói.
– A, còn muốn nữa à? Được, lão phu cho ngươi.
Rầm rầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, từng tòa núi Long tinh rơi xuống. Hơn một tỷ Long tinh lần nữa lại lọt vào trong túi Phong Liệt.
Phong Liệt cũng không để mọi người thất vọng. Lệnh bài thứ hai xuất hiện trong không trung, bay về phía Thiên Diễn Tru Thần đại trận.
Chỉ có điều, hy vọng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Hai tấm lệnh bài này vốn không thể khiến cho đại trận triệt để biến ảo.
Chỉ còn kém một chút nữa nhưng cái này giống như một đạo hào vắt ngang trước mặt mọi người, khó có thể vượt qua.