Mấy người kia vừa thấy hình tượng của Phong Liệt, trước tiên nghĩ đến là dạ mạc thú có vài phần giống với Ma Long Hắc Ám Chi Thân, cái này không có gì là kỳ cả.
– Tổ cha nó, quên để lại người sống bức cung! Thật tình, tức quá hồ đồ!
Phong Liệt cười khỏ lắ đầu, nhưng ngẫm nghĩ hắn vui sướng lầm bầm:
– Hắc hắc, thật ra thì bị lầm làm dạ mạc thú cũng không tệ, thế thì lão tử có thể lấy thân phận quang minh chính đại hành sự! Hắc hắc hắc!
Tiếp theo Phong Liệt mổ bụng xác năm sát thủ, đào ra dạ mạc châu từ đan điền của họ.
Ma Long giáo có lệnh rằng lần này rèn luyện ai có thể được dạ mạc thú tinh hồn thì lập tức thăng làm đệ tử trung tâm ngay. Chỉ dạ mạc thú trên nhị cấp mới ngưng tụ ra tinh hồn hữu hình, dùng để luyện chế dạ mạc châu.
Dạ mạc thú nhị cấp tương đương với long võ giả chân khí cảnh, hơn nữa dựa vào da thịt đa thương không chém đứt và tóc đọ khiến người tuyệt vọng, dù là long võ giả cùng cảnh giới với nó cũng phải lùi bước.
Long võ giả nguyên khí cảnh gặp phải nhị cấp dạ mạc thú thì chạy trốn còn không kịp, liều lĩnh nhào tới chẳng khác nào tự sát.
Vậy nên dạ mạc châu đối với long võ giả nguyên khí cảnh là có thể ngộ chứ cầu không được, dù là dạ mạc châu thấp nhất cũng giá trị trên ngàn long tinh. Lúc này năm viên dạ mạc châu thành phẩm bày trước mắt, tất nhiên Phong Liệt sẽ không lãng phí.
Dạ mạc châu cũng có chia làm thượng, trung, hạ và cực phẩm, tuyệt phẩm. Trước mắt năm dạ mạc châu này đều là mặt hàng hạ phẩm thấp kém nhất, công năng chỉ là phóng ra không gian khói đen có hạn.
Nhưng làm bổn mệnh linh bảo thì dạ mạc châu ở trong thân thể long võ giả sẽ tùy theo tu vi chủ nhân từ từ cao sâu mà từng bước tăng phẩm cấp, thậm chí dần diễn sinh ra nhiều tác dụng kỳ diệu. Một khi trưởng thành đến thượng phẩm dạ mạc châu thì giá trị khó thể đánh giá.
Phong Liệt thu gm xong nhanh chóng biến mất trong rừng rậm, sau khi hắn đi không lâu thì vài bóng đen bao bọc khói đen xuất hiện trước năm cái xác.
Những bóng dáng bao bọc trong khói đen toát ra uy nhiếp mạnh mẽ vô cùng, so với lúc trước Phong Liệt giết chết năm người áo đen thì càng cường đại hơn rất nhiều lần. Nhưng họ nhìn năm cái xác nát bét trên mặt đất thì quay sang nhìn nhau.
– Năm tử sĩ nguyên khí cảnh cửu tầng đều bị một kích lấy mạng, không có một chút chống trả!
– Sẽ là ai ra tay? Trừ phi nhân vật mục tiêu đó có cao thủ từ chân khí cảnh trở lên bảo vệ?
– Rất có khả năng! Nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ xảy ra chút biến cố, nhưng thần sư có trịnh trọng dặn rồi, lần này giải quyết mục tiêu không thể thất bại! Chúng ta đuổi theo!
*Vèo vèo!*
Thảo luận một phen xong các cường giả biến thành từng vệt đen lao nhanh hướng Phong Liệt rời đi, chớp mắt không còn bóng dáng.
Sau khi nhóm người này biến mất không lâu thì lại có mười cao thủ mặc đò đen, đội mặt nạ xuất hiện cạnh năm cái xác, quan sát một lúc sau cũng lao nhanh về phía xa. Liên tiếp hai nhóm người qua đi đều bỏ mặc xác nằm trên đất.
Cuối cùng thì khu vực này hoàn toàn tĩnh lặng, từng mảnh lá úa nhanh chóng rơi xuống dần che lấp cái xác, chỉ có từng đợt mùi máu tanh đọng lại thật lâu nơi đây.
Trên một gốc cây cao trăm trượng, trong bóng tối lá cây rậm rạp có một đoàn khói đen dâng lên, trong bóng đêm không chút bắt mắt.
Đoàn khói đen dần ngưng tụ lại, không láuau một Ma Long hình người vảy đen toàn thân, mũi gai dữ tợn hiện ra, chính là Phong Liệt lúc trước đã rời đi.
Ma Long Hắc Ám Chi Thân là thực thì rắn như tinh kinh, cứng như tường đồng vách sắt, hư thì vô chất vô hình, bất tử bất diệt, toàn thể do vô tận hắc ám nguyên lực ngưng tụ thành, tất nhiên có thể hoàn toàn dung nhập vào bóng đêm rồi.
Dù có bị người bị đánh thành mảnh vụn cũng sẽ ở trong hắc ám lại hấp thu lực lượng ngưng tụ ra chân thân, chỉ cần không bị cường giả mạnh hơn mình rất xa tiêu diệt linh hồn, Phong Liệt có được thức nghịch thiên thần thông này có thể gọi là chúa tể hắc ám bất tử bất diệt.
– Bà nội nó, không ngờ mới bước ra ám võ viện đã bị nhiều người chĩa mũi dùi vào lão tử như vậy! Xem lão tử là dê béo hả? Hưm, thần sư là cái gì?
Phong Liệt đứng trên một nhánh cây, con ngươi đỏ rực chớp lóe tia sáng, nhìn theo hướng hai nhóm cường giả rời đi như có gì suy nghĩ.
Mới rồi hắn núp trong chỗ tối vốn định giải quyết hết tất cả kẻ địch, không ngờ mặt sau hai nhóm người đều là cao thủ chân khí cảnh khí thế mạnh mẽ khiến hắn thầm giật mình, không thể không bỏ đi ý nghĩ hiện thân.
Lấy thực lực hiện tại của hắn, muốn đơn độc giải quyết một long võ giả sơ kỳ chân khí cảnh thì khỏi nói rồi, nhưng nếu là hai người trở lên thì hắn không có nắm chắc. Huống chi hai nhóm này thêm và hơn hai mươi cường giả chân khí cảnh, dù hắn có được vô thượng thần thông như Ma Long Hắc Ám Chi Thân cũng không dám cứng rắn phản kháng.
Phong Liệt suy nghĩ giây lát, trong đầu không tìm ra tin tức gì liên quan đến thần sư, chỉ đành gác sang bên.
– Ưm, trước đi hắc mạc cốc đã, nhất định phải trước Sở Huyền tìm ra dạ mạc thú tứ cấp trọng thương gần chết! Rồi mới tùy thời chặn giết Sở Huyền!
Phong Liệt thầm biết chỗ này không thể ở lâu, hai nhóm cao thủ tạm thời bị hắn lừa không lâu sau có thể giết trở về, nên hắn định nhích người rời đi.
Nhưng trước khi xuất phát đầu tiên là Phong Liệt nặn ra một giọt tinh huyết nhỏ và dạ mạc châu thu được để nhận chủ vào người, ngoài người thoáng chốc dâng lên khói đen mơ hồ, hoàn toàn che giấu Ma Long Hắc Ám Chi Thân của hắn, hắn thật tình không muốn bị đám đệ tử đến rèn luyện kêu là dạ mạc thú nữa.
Làm xong những điều này hắn phân biệt phương hướng xong nhanh chóng đi sâu và dạ mạc đại hiệp cốc.
Dạ mạc đại hiệp cốc kéo sâu vào mấy ngàn dặm, bên ngoài hiệp cốc chưa thấy nguy hiểm gì, nhưng dần xâm nhập và thì dã thú, long thú dần nhiều hơn.
Phong Liệt một đường đi không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng gặp một ít đồng môn Ma Long giáo đi rèn luyện, trong đó có ám võ viện, có mười bảy viện phái khác. Đa só là tụm năm tụm ba, ở trong rừng cây bụi gai tìm kiếm cơ duyên của mình.
Trong hiệp có vô só dã thú quy hiếm, long thú cực kỳ hung ác. Trên người chúng nó có vảy giáp, răng, sừng nhọn, xương, đều là tài liệu tốt để luyện chế linh bảo.
Hơn nữa trong rừng cây có đếm hài không hết kỳ thảo linh dược, có thể luyện chế linh đan giúp long võ giả tăng tu vi, vậy nên tòa đại hiệp cốc này đối với long võ giả xứng làm phúc địa tồn tại nguy hiểm cùng kỳ ngộ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, trận thử luyện này dần biến tàn khốc hơn.
Cùng với vô số kỳ trân linh dược xuất thế, tiếp dẫn đến cướp đoạt con mồi, giết người giành báu vật, tranh chấp viện phái, tranh giành tình nhân, vân vân, tất cả đều có ở mọi nơi. Cách giải quyết rất đơn giản, là dùng đao kiếm nói chuyện.
Phong Liệt một đường đi tới, bình thường có thể trông thấy một ít xác đệ tử Ma Long giáo vết máu chưa khô, tay chân cụt cực kỳ thê thảm, có chết bởi răng nanh dã thú, xác bầy nhầy, có là rõ ràng chết bởi đao kiếm, đứt từng đoạn.
Phong Liệt biết rõ trong đợt rèn luyện này, quy tắc duy nhất là thực lực trên hết, cường giả trên tất cả.
Tất cả giáo điều, giáo quy của Ma Long giáo đều bị vét bỏ trong này. Những đệ tử thường nói giáo quy ngoài miệng sẽ chết nhanh nhất.
Đây cũng là Ma Long giáo dạy cho tất cả đệ tử mới một chương trình cực kỳ quan trọng đùa tiên, mục đích là để họ hiểu sự quan trọng của thực lực, hiện thực tàn khốc, do đó kích phát tâm huyết trong cơ thể họ.
Bửi vì thành viên Ma Long giáo sau khi đạt đến chân khí cảnh rồi thì có chín phần bị phái đi lãnh địa của Ma Long giáo rải rác khắp thế giới, tham gia cuộc tranh đạt thế lực giáo phái.
Đến khi đó họ sẽ đối diện cường giả chín chân long huyết mạch trên long huyết lục khác, thậm chí là đối mặt càng tàn khốc hơn chính là giết long thú hình người, và nhân loại chú sư âm tà ác độc, các cuộc chém giết đó tàn khốc hơn rèn luyện này gấp trăm ngàn lần.
Mặc dù một đường không bình tĩnh nhưng Phong Liệt rất ít tham gia vào đánh nhau, bởi vì có chuyện càng quan trọng hơn chờ hắn đi làm.
Người khác thấy toàn thân Phong Liệt lượn lờ khói đen hiển nhiên là có được dạ mạc châu, trong lòng biết người này không dễ chọc. Đặc biệt là Phong Liệt có tốc độ khủng bó khiến tất cả long võ giả nguyên khí cảnh không theo kịp, càng thêm khiến họ không dám chọc vào hắn.
Nhưng khi Phong Liệt đi qua một khe núi thì một bãi chiến trường chém giết hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Phong Liệt liếc sơ qua chợt nhe mắt lại, hai bên nhna số chiến đấu đến hơn một trăm người, các tiếng kêu giết, binh khí va nhau, tiếng hét thảm không dứt bên tai, lúc này có mười mấy người ngã xuống đất, tình hình có chút thê thảm.
Đặc biệt khiến Phong Liệt nhíu mày là trong đó hơn ba mươi người đều mặc trang phục đỏ thẫm của ám võ viện, hơn chục người khác thì thì mặc trang phục nâu đỏ của kiên võ viện.
Tuy rằng hai phe đều là long võ giả nguyên khí cảnh nhưng bởi vì số lượng chênh lệch quá lớn, hơn ba mươi người ám võ viện bị rơi vào thế yếu hoàn toàn, mặt đất số người thương vong đa phần là từ ám võ viện. Cứ tiếp tục như vậy thì người ám võ viện e rằng không lâu sau có lẽ sẽ toàn quân bị diệt.
Phong Liệt có điều suy nghĩ, vốn không muốn xen vào nhưng trong đó hai thân hình yểu điệu một đỏ một xanh gặp nguy hiểm lớp lớp khiến hắn động lòng trắc ẩn, hai người này chính là Yên, Lục.
Phong Liệt ở trong ám võ viện không biết nhiều người nhưng hai mỹ nữ nhiệt tình này khiến hắn rất có hảo cảm. Suy nghĩ một lúc, Phong Liệt nhoáng người lên xông vào chiến trường.
– Giết! Giết hết cho ta! Hắc, nữ thì để lại cho bổn công tử! Đặc biệt là hai nàng xinh đẹp kia! Tuyệt đối đừng tổn thương vị trí quan trọng đấy! Ba tháng thử luyện không ngắn, bổn công tử đang thiếu hai đàn bà tá hỏa, hai nàng này tạm được!
– Hắc hắc! Tề sư huynh yên tâm, đệ hiểu mà!
– …
Khi mọi người chém giết thì bên ngoài trận chiến, một thiếu niên âm tà được đệ tử kiên võ viện gọi là Tề sư huynh đang hoa tay múa chân với đám đệ tử kiên võ viện chiếm ưu thế, đôi mắt dâm dục thỉnh thoảng liếc ngực Yên, Lục, hình như rất hưng phấn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thiếu niên họ Tề bên người có năm, sáu đệ tử kiên võ viện canh gác hộ vệ, xem ra thân phận bất phàm.
Cùng lúc đó, sau lưng thiếu niên họ Tề, một thiếu nữ dáng vẻ lẳng lơ rất bắt mắt, bửi vì thiếu nữ mặc trang phục đr thẫm của đệ tử trung tâm ám võ viện.
Nếu Phong Liệt có ở đây chắc chắn nhận ra, thiếu nữ này là người hắn mới gặp ở quảng trường truyền công, đệ tử trung tâm Nhạc Tường Vi.
Nhạc Tường Vi đang đứng cạnh thiếu niên họ Tề, vẻ mặt bình thản nhìn chiến trường chém giết, mắt chớp lóe, dường như không hề bận tâm đồng môn ám võ viện bị tử thương, ngược lại có hứng thú hơn với dạ mạc thú ở giữa sân sắp tắt thở.
Hai nàng Yên, Lục trên người có nhiều vết thương, quần so rách rưới lọ nhiều làn da trắng nõn, xấu hổ, tức tói, tuyệt vọng ngăn cản các đệ tử kiên võ viện vây công.
Tay thuôn dài cầm trường kiếm mơ hồ lượn lờ, chiêu chiêu tàn nhẫn, nhưng vẫn ở vào thế yếu. Dần dần nguyên khí trong người hai nàng sắp tiêu hao hết, mắt đẹp lộ ra tuyệt vọng.
Hai người chỉ có tu vi nguyên khí cảnh lục tầng nhưng đối thủ là ba đệ tử kiên võ viện nguyên khí cảnh cửu tầng, nếu không phải đối phương có ý vui đùa thì e rằng hai nàng sớm bị bắt sống rồi. Nhưng dù như vậy thì những tiếng chọc ghẹo dâm uế vẫn khiến nàng xấu hổ tức muốn chết.
– Hắc hắc, mỹ nhân ơi, Tề sư huynh của ta đã lên tiếng, nếu các nàng chịu ngoan ngoãn nghe theo hầu hạ Tề sư huynh thì sẽ có nhiều chỗ tốt cho các nàng! Nhưng nếu không biết điều thì, hừ hừ, đừng trách chúng ta không khách sáo! Các nàng hãy nhìn kỹ, kiên võ viện chúng ta có nhiều đàn ông lực lưỡng lắm nhé, tuyệt đối có thể khiến các nàng sướng đến chết! Hắc hắc hắc!
Một đệ tử kiên võ viện mặt mày xấu xa vừa nói vừa nhẹ nhàng vung kiếm, chém đứt nút gài trước ngực Lục, bộ ngực lộ ra trắng sữa khiến mấy nam đệ tử nuốt nước miếng.
Lục kinh kêu:
– A! Đám cầm thú chết tiết! Ta chết cũng không cho các ngươi thực hiện được! Yên, chúng ta liều mạng đi!
Nàng một tay xấu hổ tức tối che ngực, tay khác cầm trường kiếm điên cuồng vung vẩy, nhưng bất đắc dĩ thực lực hai bên cách biệt quá xa. Kiếm thuật xinh đẹp mà không thể đụng tới cả một góc áo của đối phương thật khiến người tuyệt vọng.
Bên cạnh nàng, Yên cũng bị nguy hiểm trùng trùng, khuôn mặt trắng bệch. Nàng hung hăng vung kiếm nghênh địch, một bên hét với Nhạc Tường Vi đứng cạnh thiếu niên họ Tề:
– Nhạc sư tỷ, chúng ta là đồng môn, không lẽ ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao?
Lục hừ lạnh, vô cùng tức giận mắng:
– Yên, ngươi cầu thứ ti tiện này có ích gì? ả sớm ước gì tất cả nữ đệ tử ám võ viện chúng ta đều chết sạch! Nếu không phải ả dẫn người kiên võ viện đến thì sao chúng ta đến nông nỗi này? Tiện nhân chết tiệt này nên bị thiên đao vạn quả!
Nhạc Tường Vi lạnh lùng nhìn hai nàng, khinh thường hừ lạnh, ngược lại nói với thiếu niên họ Tề rằng:
– Biểu ca, hãy để thuộc hạ của ngươi hành đọng bí mật chút, nếu lỡ để lộ tiếng gió thì e rằng ta trở lại sẽ chịu phạt!
– Biểu muội yên tâm đi, vi huynh làm việc chưa từng xảy ra sai sót! Nhưng chuyện biểu muội hứa với ta cũng không được đổi ý đấy!
Thiếu niên họ Tề ánh mắt dâm dục nhìn bộ ngực căng tròn của Nhạc Tường Vi, thấy vẻ mặt ả hơi bối rối thì đắc ý cười to.
Gã hét với thuộc hạ:
– Đừng đùa nữa! Nắm chặt thời gian làm việc! Trừ hai nàng kia ra những người khác xử lý sạch sẽ hết!
Nghe thiếu niên họ Tề lên tiếng, đệ tử kiên võ viện lớn tiếng đáp, trong tay đao kiếm càng thêm càng thêm sắc bén vài lần. Thoáng chốc tiếng hét thảm liên miên bên tai, đệ tử ám võ viện chớp mắt lại có năm, sáu người ngã xuống. Đối thủ của Yên, Lục nặng tay hơn, muốn một phen bắt lấy hai nàng.
Trong mắt Yên, Lục dần tăng sự tuyệt vọng, cùng nhìn nhau, từ bỏ phoảng kháng mà vung trường kiếm chém hướng cổ đối phương.
Họ biết thiếu niên họ Tề là hạng người gì, gã tên là Tề Xương Võ, xuất thân từ Tề gia, thế gia luyện khí kiên võ viện, nổi tiếng toàn Ma Long giáo là tàn hại nữ đan dược, đàn bà mà rơi vào tay gã thì thường là muốn sống không được, muốn chết không xong. Cho nên hai cô gái mắt thấy không còn đường sống thì thà tự sát cũng không muốn tạm nhân nhượng.