“Nửa tháng, thăm dò một bí cảnh chưa từng biết đến, chỉ sợ thời gian quá gấp gáp một chút. Dù sao chúng ta cũng không biết diện tích bí cảnh này rộng lớn thế nào, trong đó không biết còn có lối ra nào khác hay không.” Chưởng môn Man Quỷ Tông nghe vậy, có vài phần lo lắng.
“Thời gian có ngắn cũng không còn cách nào khác. Mấy lão quái vật chúng ta cũng chỉ có thể đảm bảo cửa vào sẽ không có chuyện gì xảy ra trong chừng ấy thời gian. Các ngươi cũng nghe cả rồi đấy, nhất định phải tính toán thật kỹ thời gian trở ra. Thời gian vừa hết, bất kể có phát hiện cái gì đi chăng nữa, tất cả đều phải lập tức trở lại từ lối vào. Nếu tới chậm sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trong đó.” Ngạn sư thúc tổ dặn dò chúng đệ tử.
Đám người Liễu Minh hiển nhiên gật đầu luôn miệng dạ vâng.
“Mặt khác, thứ hạng trong lần thì luyện sinh tử này tùy thuộc vào số lượng tài nguyên mà các ngươi mang ra. Đến lúc đó, bất kể các ngươi lấy được bao nhiêu tài nguyên từ trong bí cảnh, ta sẽ làm chủ cho các ngươi có thể giữ lại một phần mười, đó chính là phần thưởng cho việc dám chấp nhận mạo hiểm tính mạng lần này.” Ngạn sư thúc tổ lại khoát tay một cái, nói.
Điều này làm cho chúng đệ tử càng thêm mừng rỡ.
“Đúng rồi, Chưởng môn sư điệt, ta đã bảo ngươi lấy những thứ kia từ trong kho ra, hiện giờ có mang theo hay không?” Lão giả áo xám chợt nghĩ tới một chuyện liền hỏi.
“Chuyện sư thúc tổ đặc biệt dặn dò, sư điệt sao có thể quên được. Tất cả những đồ vật đó đều đã được mang đến!” Chưởng môn Man Quỷ Tông nghe vậy, không lưỡng lự trả lời.
“Tốt lắm, bây giờ hãy phát cho đám tiểu tử này đi, trước tiên cứ để chúng làm quen một chút rồi nói sau.” Ngạn sư thúc tổ gật gật đầu.
“Vâng!”
Chưởng môn Man Quỷ Tông đáp ứng một tiếng, liền lấy ra từ trong tay áo một chồng khăn lụa màu vàng nhạt và từng viên châu màu trắng lớn cỡ ngón cái. Sau đó lão vung tay lên, tất cả những đồ vật vừa lấy ra chia làm mười phần bay thẳng tới từng người trong đám Liễu Minh.
Cánh tay Liễu Minh vô thức quơ một cái, khăn lụa và viên châu đang bay tới đã nằm gọn trong tay, cũng tò mò quan sát vài lần.
Chỉ thấy tấm khăn lụa này mỏng như cánh ve, mặt ngoài được in rõ một lớp Linh văn màu vàng nhạt, làm cho người ta nhìn vài lần đã có một loại cảm giác váng đầu hoa mắt quỷ dị.
Còn viên châu kia thoạt nhìn trong suốt, dường như chỉ là những viên thủy tinh bình thường vậy.
“Những chiếc khăn Tu Di này có thể xem như một kiện Linh Khí hạ phẩm. Chúng chẳng có công năng gì đặc biệt, cũng chỉ có một tầng cấm chế mà thôi, nhưng có thể thu nhỏ một vật lớn lại hơn trăm lần để dễ dàng mang theo bên người. Khuyết điểm duy nhất của nó chính là những vật này bất luận có thu nhỏ lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, trọng lượng của chúng vẫn không hề thay đổi. Về phần những viên Cảm Ứng Châu kia cũng đã trải qua bí thuật đặc thù mới tế luyện ra, trong phạm vi mười dặm có thể cảm ứng được vị trí lẫn nhau. Tất cả các ngươi mang chúng theo người, đợi sau khi tiến vào trong bí cảnh nhất định sẽ có tác dụng lớn.” Ngạn sư thúc tổ giải thích thêm mấy câu.
Các đệ tử vừa xong nghe lời này, đương nhiên lại nhao nhao cảm ơn ban thưởng.
“Tốt rồi, các ngươi đi ra ngoài làm quen trước với hai món đồ này đi. Đợi ngày mai sau khi đệ tử Phong Hỏa Môn vừa đến, sẽ lập tức tiến vào trong bí cảnh.” Chưởng môn Man Quỷ Tông mỉm cười nói.
“Tuân mệnh!”
“Vâng!”
…
Đám đệ tử đáp ứng một tiếng rồi nhanh chóng thối lui ra bên ngoài thạch điện, bắt đầu nghiên cứu cách dùng hai thứ trong tay.
Đợi đám người Liễu Minh thực sự rời khỏi đại điện, vẻ tươi cười trên mặt Chưởng môn Man Quỷ Tông dần dần thu lại, quay đầu về phía lão giả áo xám hít sâu một hơi hỏi :
“Sư thúc, người cảm thấy những đệ tử này thế nào, có thể so sánh được với những đệ tử tông môn khác hay không?”
“Khó mà nói được điều gì, dù sao ta cũng chỉ ngầm quan sát các đệ tử tông môn khác vài lần mà thôi, cũng không có tự mình ra tay kiểm tra thực lực của bọn chúng. Tuy nhiên nếu chỉ bằng vào cảm giác của ta mà nói, khả năng bổn tông cũng không quá lạc quan đâu.” Thần sắc lão giả áo xám thoáng cái đã ngưng trọng trả lời.
“Sư thúc, thực sự như thế sao! Mười đại đệ tử bổn tông mang đến lần này đều mạnh hơn rất nhiều so với những lần trước đây.” Trương sư thúc không nhịn được lại hỏi.
“Những tiểu tử này của bổn tông quả thực không tệ. Nếu ta nhìn không lầm, Pháp lực trong cơ thể tiểu tử Dương Càn kia dường như cũng đã được tinh thuần qua một lần. Nếu lúc này mà tiến giai Linh Sư, khẳng định tối thiểu cũng nắm chắc ba thành. Còn về tiểu tử Phong Thiền, nhìn khí đen trên khuôn mặt và hai đầu lông mày, dường như cũng đã tu luyện Thiết Thi Thể đến trình độ rất sâu. Còn một tiểu tử toàn thân tràn ngập Linh lực Lôi thuộc tính, chắc hẳn là tiểu tử có Cửu Lôi Linh Mạch a. Còn có tiểu tử Cao Trùng kia, nhìn khí tức dường như sắp đạt tới Linh Sư, có lẽ đã thành công luyện hóa giọt máu huyết Yêu Giao mà ta ban cho. Đương nhiên mấy người khác thoạt nhìn cũng không kém. Nếu dựa theo trình độ trung bình của những lần thí luyện sinh tử trước đây, thực lực của bọn chúng chắc chắn có thể lấy được thứ hạng tốt. Nhưng nếu ta nhìn không lầm, môn hạ mấy tông môn khác cũng xuất hiện đệ tử thiên tài có tư chất kinh người, thực lực bọn chúng so với đám Dương Càn chỉ sợ còn mạnh hơn. Đặc biệt là có một nữ đệ tử của Thiên Nguyệt Tông, với tu vi Hóa Tinh Cảnh của ta, lúc âm thầm quan sát mà nha đầu kia lại có thể cảm ứng được mà nhìn về phía ta. Đây cũng không thể nói là đệ tử thiên tài được, chỉ có thể dùng hai từ yêu nghiệt để hình dung.” Ánh mắt Ngạn sư thúc tổ có chút lạnh lùng, chậm rãi nói.
“Cái gì, có thể cảm ứng được tồn tại của sư thúc, điều này sao có thể!”
“Nếu thực sự đúng như thế, nhất định là nữ đệ tử Thiên Nguyêt Tông có Thông Linh Kiếm Thể kia rồi.”
Lão giả họ Hoàng và đạo sĩ trung niên lần lượt thất thanh thốt lên.
“Ừm, ta cũng nghĩ như vậy. Mà ngoại trừ Thiên Nguyệt Tông, khí tức vài tên đệ tử của mấy tông khác cũng rất bất phàm. Chỉ sợ một khi đám Dương Càn gặp phải bọn chúng, cũng không thể nào nói là sẽ nhất định chiến thắng.” Giọng nói của Ngạn sư thúc tổ lạnh như băng.
“Nếu quả thật như vậy, chẳng phải là nói thí luyện sinh tử lần này, bổn môn lại phải xếp chót ư!” Sắc mặt Chưởng môn Man Quỷ Tông cực kỳ khó coi.
“Điều này cũng chưa chắc, dù sao tỷ thí lần này đều dựa trên lượng tài nguyên thu thập được nhiều hay ít mà sắp xếp thắng bại. Chỉ cần những đệ tử này của bổn tông vận khí tốt một chút, lại nhanh nhẹn hơn một chút tránh được mấy tiểu tử mạnh nhất của mấy tông kia, nói không chừng cũng có thể cho chúng ta một niềm vui bất ngờ.” Sắc mặt lão giả áo xám đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Cũng chỉ có thể hi vọng như thế.” Sắc mặt Chưởng môn Man Quỷ Tông biến hóa một lúc lâu, mới thở dài một tiếng nói.
******
Cùng lúc đó, Liễu Minh đang lật lật giở giở cái khăn lụa màu vàng trong tay.
Thỉnh thoảng hắn lại nhặt một hòn đá màu xám trắng to như quả dưa hấu từ dưới chân lên, lấy khăn lụa kia bọc bên ngoài. Sau khi hòn đá thu nhỏ lại thành một viên chỉ lớn cỡ hạt đậu, liền nhấc khăn lụa lên, hòn đá lại biến lớn trở lại như cũ.
Về phần viên châu màu trắng trong tay kia thì đang chớp lên ánh sáng màu trắng nhàn nhạt. Hắn tập trung nhìn kỹ vào trong đó, liền có thể phát hiện ra mười điểm đen nhỏ như hạt gạo. Đó chính là những viên châu đang phân bố các nơi, có cái thì nằm yên không động đậy, có cái thì chậm rãi di chuyển không ngừng.
Không biết bao lâu sau, Liễu Minh dường như đã nghịch chán, liền cẩn thận cất hai vật này vào trong người. Sau đó liền tùy ý tìm một chỗ vắng vẻ, bắt đầu yên lặng điều tức thổ nạp.
Theo từng nhịp thở ra hít vào của hắn, một cây châm nhỏ như sợi tóc được giấu trong tay áo cũng có chút chớp động, dường như đang thầm hô ứng liên tục.
Trên hai cánh tay hắn có hai chỗ nhô lên to cỡ hạt đậu, bên trong dường như đang bao bọc hai thứ gì đó, một trắng một đen nhỏ như hạt gạo, theo nhịp hô hấp của Liễu Minh cũng có chút phập phồng không yên, thoạt nhìn như hai vật còn sống vậy, hết sức quỷ dị.
Lúc này sắc trời đã dần tối, ráng chiều đỏ sậm phía xa xa phủ lên người đám đệ tử Man Quỷ Tông, trông như bọn hắn bôi lên thân thể một lớp máu tươi vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác ngưng trọng khó có thể nói ra được.
******
Sáng sớm hôm sau, Liễu Minh đang ngồi xếp bằng điều tức, bỗng dưng cảm giác tảng đá ngầm dưới chân dường như có chút chấn động. Mặc dù nó cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn làm cho hắn từ trong nhập định mà bừng tỉnh, lúc này có chút kinh ngạc nhìn về phía xa xa.
Kết quả chỉ thấy mặt hồ xung quanh rõ ràng gợn lên những con sóng nhỏ dập dờn, hơn nữa chấn động dưới chân càng ngày càng mạnh, cả mặt hồ bắt đầu cuồn cuộn nổi lên từng đợt sóng nước giống như bị cuồng phong thổi qua vậy.
Lúc này, Liễu Minh mới mơ hồ nghe được từ xa xa trên bầu trời truyền đến tiếng nổ ầm ầm. Ban đầu chỉ là mấy tiếng cực kỳ nhỏ, nhưng một lát sau đã trở thành những tiếng động đinh tai nhức óc.
Lúc này, cả mặt hồ lại càng bị chấn động kịch liệt.
Đang lúc yên tĩnh lại phát ra chấn động lớn như thế, đương nhiên kinh động đến chúng đệ tử, thậm chí cả ba người đám Chưởng môn Man Quỷ Tông đang nghỉ ngơi trong thạch điện cũng đều phải đi ra.
Thần sắc bọn họ có chút nghi hoặc, ai nấy đều ngẩng đầu về phía chân trời.
Về phần vị Ngạn sư thúc tổ kia lại không thấy bóng dáng, chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi tảng đá ngầm rồi.
Trên mấy tảng đá ngầm khác, phản ứng của mấy tông môn như Thiên Nguyệt Tông cũng không khác lắm, không ít đệ tử đứng dậy ngẩng đầu phóng mắt nhìn ra phía xa.
Cuối cùng sau một lúc chờ đợi, trên bầu trời xa xa bỗng nhiên xuất hiện một cái chấm đen, nó dần dần to lên, trong nháy mắt đã biến thành một ngọn núi đen nhánh cao khoảng hai trăm trượng, đang bay thật nhanh về phía mấy tảng đá ngầm bên này.
Lúc này trên không trung tiếng nổ ầm ầm như muốn chọc thủng màng nhĩ, toàn bộ mặt hồ lại càng rung chuyển mãnh liệt, một ngọn sóng lớn cao hơn một trượng không biết từ đâu cuốn tới.
“Phi Lai Phong! Phong Hỏa Môn sao có thể mang theo bảo bối trấn môn đến nơi này, điều này có chút không đúng lắm.” Sau khi nhìn rõ ngọn núi màu đen, lúc này sắc mặt lão giả họ Hoàng đại biến, nhìn sang Chưởng môn Man Quỷ Tông nói.
“Quả thật có chút cổ quái! Nhưng cũng không cần vội, chờ xem người của Phong Hỏa Môn tới rồi hẵng nói. Ta nghĩ Phong Hỏa Môn cũng không ngu xuẩn đến mức đồng thời muốn khiêu chiến bốn tông môn chúng ta đâu.” Chưởng môn Man Quỷ Tông cũng nhướng mày trả lời.
Mà trên mấy tảng đá ngầm khác, mấy vị Linh Sư mặc trang phục khác nhau cũng đang xì xào bàn tán, thần sắc tất cả đều hiện lên một chút ngưng trọng.
Một lát sau, ngọn núi màu đen rút cuộc cũng mang theo một cơn cuồng phong bay đến trên không mấy tảng đá ngầm, lơ lửng trên không trung cách mặt hồ chừng mấy trăm trượng rồi đột ngột dừng lại.
Sau đó từ trên đỉnh ngọn núi màu đen truyền ra một hồi tiếng cười to, bốn năm mươi người thoáng cái đã từ phía trên bay xuống, dẫn đầu là một gã đạo sĩ trung niên thân mặc đạo bào màu vàng, trên không trung lớn tiếng nói :
“Chư vị đạo hữu chớ trách, bổn môn chủ sở dĩ đến chậm một chút, hoàn toàn là bởi vì trong môn đúng lúc lại có khách quý ghé thăm, nghe nói nơi đây mới phát hiện ra cửa vào bí cảnh, nên đã cố ý mang theo một kiện trọng bảo cùng đi giúp chúng ta một tay.”
Đạo sĩ mặc áo bào màu vàng vừa nói xong lời này, ngay lập tức bước sang một bên nhường lối, một nam tử mặt chim mũi ưng mặc một bộ mãng bào (*) từ sau lưng đạo sĩ đi ra, vẻ mặt lạnh lùng, tinh quang trong hai mắt chớp động không thôi.
(*) Trang phục cổ, có thêu hình con trăn.
Mà nam tử này vừa mới xuất hiện, ánh mặt lạnh lùng đảo qua phía dưới một lượt, không chút khách khí nói :
“Nơi này chỉ có đám tiểu bối các ngươi thôi ư! Đám Linh Ngọc Thượng Nhân bọn hắn đang ở đâu rồi?”