Phi đao lực phá hãi hùng
Thiên tượng ma thú mạng vong chết rồi
Các nhà liên thủ nơi nơi
Chờ Ma Uyên Tháp sẽ thời mở ra.
(trancongminh1950)
“Cũng được vậy thì làm phiền ngươi rồi.” Môi Liễu Minh khẽ động nói.
“Ha ha, chuyện đơn giản thôi.” Trong lòng Ma Thiên thầm nhẹ thở ra nhưng lại ha ha cười nói.
Trong thời gian tiếp theo, hai người Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh tiếp tục nghỉ ngơi ở đây, đến khi pháp lực khôi phục hơn phân nửa mới đứng dậy thu hồi cấm chế, tiếp tục tiến về Nội Uyên.
Cùng lúc đó, trong sơn cốc chỗ động quật nơi có phần mộ của Thiên Khốc Ma Tôn, một quang đoàn màu trắng từ trong động quật lóe lên bay ra, ánh sáng bay bổng rơi vào một khoảng đất trống. Bạch quang thu lại, lộ ra thân ảnh năm người Cao Hách Yểm cùng Hàn Nha lão giả. Trong lúc bọn họ đào tẩu thì nhân thủ của Hàn Nha lão giả lại tổn thất một người nữa. Giờ phút này ngoại trừ Cao Hách Yểm, những người còn lại thoạt nhìn cả người đều đầy bụi bẩn, sắc mặt cũng rất mực khó coi. Hai tên Ma Nhân canh gác bên ngoài là Ma Nhân mặt tu hú cùng nam tử chân mày kiếm, vừa thấy rõ hình dáng bọn họ thì vội vã chạy tới nghênh đón, sắc mặt tràn đầy lo lắng bất an.
“Hừ! hai người các ngươi canh giữ ở bên ngoài, chẳng lẽ bị người ngoài lẻn vào cũng hoàn toàn không hay biết hay sao?” Sắc mặt Cao Hách Yểm lạnh lẽo, trầm giọng hỏi.
“Yểm Tôn đại nhân, chuyện là như vầy…” Ma Nhân mặt tu hú cùng nam tử mày kiếm liếc nhau, lập tức đem tình hình trước đó kể hết lại cho lão nghe.
“Không nghĩ tới tiểu tử này lại còn có một Ma sủng Thiên Tượng cảnh khác nữa, ta thật sự đã quá xem thường hắn rồi.” Cao Hách Yểm nghe vậy, ánh mắt chớp chớp thì thào nói.
“Cao Hách huynh, dùng trình độ truy tung cao minh của ngươi, nếu hắn trốn không xa chắc là có thể tìm được tung tích của hắn.” Hàn Nha lão giả ho nhẹ một tiếng, lại hời hợt nói một câu.
Sắc mặt của lão cũng có chút khó coi, bị người núp đằng sau phỗng tay trên, dù cho là ai thì tâm tình cũng sẽ không vui, bất quá bọn họ đã lấy được thi hài của Thiên Khốc Ma Tôn xem như cũng không phí công. Bất quá dùng thi hài này để so với mấy người của gia tộc lão bị mất mạng thì có phần thua lỗ rồi. Nếu có thể tìm được người nọ, đoạt lại túi trữ vật của Thiên Khốc Ma Tôn, thì mất mát đó có lẽ sẽ được bù đắp không ít.
“Ta vừa mới thử qua rồi, đáng tiếc người nọ đã bay ra ngoài phạm vi ta có thể cảm ứng. Dù sao thực lực của ta ở chỗ này cũng chỉ bằng với một gã Thiên Tượng cảnh đỉnh phong mà thôi.” Cao Hách Yểm trả lời một cách lạnh lùng.
Y tìm Liễu Minh không đơn thuần là bởi vì chuyện hôm nay, kỳ thật còn có thù hận sát hại đệ tử của Cao Hách gia tộc, điểm này hắn tự nhiên sẽ không muốn nói với Hàn Nha lão giả. Hàn Nha lão giả nghe vậy sắc mặt trầm xuống, việc đã đến nước này bọn lão chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.
Diện tích Ma Uyên lại quá lớn, đi tìm một người không khác gì mò kim đáy biển. Huống chi bọn hắn còn có chuyện trọng yếu khác cần làm. Sau khi ngừng lại chừng nửa ngày để nghỉ ngơi, cả bọn lại vội vã đi về phía Nội Uyên.
…
Trong nháy mắt thời gian Ma Uyên mở ra đã được nửa năm.
Đây là một mảnh sơn mạch kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, một bên sơn mạch là khu vực bên ngoài Ma Uyên, còn bên kia là một mảng lớn sương mù màu đen, liền trời tiếp đất hắc khí không ngừng cuồn cuộn cao đến vạn trượng.
Nếu có thể ở trên cao nhìn xuống quan sát, sẽ phát hiện cái mảnh sơn mạch màu đen này tạo thành một vòng tròn cực lớn. Bên trong nơi này, khắp nơi đều tràn ngập sương mù màu đen. Xa xa nhìn lại, giống như một quả cầu màu đen bị nhét trong một cái vòng tròn. Quả cầu màu đen đó chính là cấm địa-Nội Uyên, nơi mà vừa nghe tới đã khiến cho tất cả các đại thế lực trên toàn Vạn Ma Đại Lục đều phải biến sắc.
Nhưng vào lúc này, nơi chân trời bỗng nhiên có ánh sáng chớp động, tiếp theo hai đạo độn quang một đen một tím, như gió bay điện chớp tiến đến gần chỗ quả cầu đen này. Một lát sau sau, rút cuộc có thể thấy rõ thân ảnh trong độn quang là một nam một nữ. Người nam dung mạo bình thường sắc mặt hơi đen, thoạt nhìn chừng ba bốn mươi tuổi. Nữ nhân thì có một mái đầu màu tím mềm mại, mặt như bạch ngọc, dung nhan cực đẹp, trên trán còn có một ấn ký màu đen. Chính là hai người Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh đã cải trang. Sau mấy cái chớp động, hai người đã đứng trên một đỉnh núi, cách khối cầu đen chừng vài dặm.
“Đây chính là Nội Uyên sao, quả nhiên khí thế bất phàm.” Thân hình Triệu Thiên Dĩnh vừa đứng vững, nhìn thoáng qua vài dặm bên ngoài, chỉ thấy một màn sương mù màu đen cuồn cuộn bất định, đôi mắt thoáng tia kích động rồi nói.
Liễu Minh không có nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về màn sương đen phía trước, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Tuy rằng thần trí của hắn không cách nào thăm dò vào bên trong sương mù màu đen quỷ dị này để xem xét, nhưng hắn có thể cảm nhận được từng cỗ khí tức cực kỳ hung lệ từ trong biển sương mù tuôn ra, làm cho trong lòng hắn dấy lên một cảm giác lo lắng bất an.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ở chỗ sâu trong sương mù màu đen truyền đến một thanh âm quái dị, thanh âm giống như tiếng ma sát, lọt vào trong tai thập phần khó chịu. Tiếp theo sương mù màu đen phía trước kịch liệt sôi trào, một đầu đại điểu toàn thân lông vũ đều có màu đen hiện ra, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm chói tai đó.
Hai mắt Liễu Minh nheo lại, phát hiện đầu đại điểu kia khí tức thình lình đạt đến Thiên Tượng cảnh.
“Cẩn thận, đây là Thi Biển Thứu, là một loại đại điểu thường thấy nhất phía ngoài Nội Uyên, thân thể cực kỳ cứng rắn và rất khó đối phó.” Triệu Thiên Dĩnh ở bên cạnh ngọc dung biến đổi, một tay hoa lên đã lấy đoản cung màu tím ra, trong miệng chú ngữ liên hồi, hắc khí trên đoản cung cuồn cuộn tuôn ra.
“Để cho ta!”
Liễu Minh nói một câu, sau đó thân hình nhoáng một cái đã xuất hiện ở không trung phía trước Triệu Thiên Dĩnh.
Hắn há miệng ra, một đoàn hắc quang bay ra, hai tay đồng thời thúc giục pháp quyết. Hắc quang tản ra, một thanh phi đao màu xanh dài hơn một xích bắn ra, bên trên mặt đao hiện đầy những tầng phù văn màu đen đang lượn lờ. Phi đao phát ra một tiếng “Ô Ô”, tiếp theo hóa thành một thanh đao dài hơn một trượng, thanh quang chói mắt bay tới chỗ Thi Biển Thứu.
Hai mắt Thi Biển Thứu lóe lên hung quang, hai cánh mãnh liệt đập một cái, lập tức từng đạo hồ quang điện đen kịt xen lẫn với Phong Nhận màu trắng, từ hai cánh bắn ra. Hai màu đen trắng chằng chịt công kích khí thế như vỡ đê, gần như đem hai người Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh nhận chìm trong không gian hai màu đen trắng.
Mắt thấy phi đao màu xanh sắp chạm đến Phong Nhận hồ quang điện, thì bỗng nhiên đao quang lóe lên, sau một khắc lại quỷ dị xuất hiện trên đỉnh đầu Thi Biển Thứu, hung hăng chém xuống một cái. Thi Biển Thứu cả kinh, vội vã há miệng phát ra một tiếng kêu kì quái, lông vũ màu đen toàn thân dựng thẳng lên giống như là từng cây sắt, hình thành một kiện áo giáp, từ đó làm cho thân thể đại điểu cũng lớn hơn một vòng.
Một tràng tiếng sắt va chạm nhau vang lên!
Cái áo giáp của Thi Biển Thứu lúc này lại giống như tấm giấy mỏng, bị một kích nhẹ nhàng của cự đao chém thành muôn mảnh, lông đen bay múa đầy trời, tiếp đó thanh quang lại lóe lên dư thế phi đao không giảm trực tiếp xuyên thủng qua đầu lâu của đại điểu, tạo thành một cái lỗ máu to bằng miệng bát trên đầu nó.
Đại điểu phát ra một tiếng kêu long trời lở đất, thân thể khổng lồ của nó giữa không trung chẳng chút chống đỡ cứ như vậy mà rơi xuống, trong chớp mắt đã rơi vào trong biển sương mù trước mặt.
Thi Biển Thứu vừa chết, hào quang hai màu đen trắng đang vây lấy hai người Liễu Minh cũng lập tức tan đi, hóa thành từng điểm tinh quang tán vào trong sương mù.
Liễu Minh cánh tay nhẹ phất một cái, thanh quang lóe lên phi đao màu xanh đã quay về, rơi vào trong tay. Hắn nhìn phi đao màu xanh trong tay một cái, ánh mắt lộ ra thần sắc thỏa mãn.
Thanh phi đao này chính là hắn dùng Ma Tủy Toản dung nhập vào Thanh Ma Kim phi đao, rồi tốn trọn vẹn ba tháng luyện chế mà thành Thanh Ma đao này, mặc dù không được như Hư Không Kiếm Hoàn tới vô ảnh đi vô tung nhưng có thể tạm thời thay bằng thanh Ma Đao này, trình độ sắc bén cùng với lực phòng ngự cũng không kém bao nhiêu.
“Liễu huynh, theo ta thấy thì nên ở bên ngoài chờ thêm nửa tháng, chứ bên trong quá mức hung hiểm vào đó sớm ngộ nhỡ có biến cố, chờ nửa tháng nữa Tháp Ma Uyên mở ra chúng ta vào là đúng thời cơ.” Triệu Thiên Dĩnh thấy Liễu Minh giơ tay nhấc chân đã chém chết một đầu Ma Cầm cấp Thiên Tượng, trong mắt lóe lên dị sắc, nhưng sau đó nén kinh sợ mà mở miệng đưa ra ý kiến của mình..
“Cũng được.” Liễu Minh một tay vừa thúc giục pháp quyết, thu hồi lại phi đao màu xanh vừa mở miệng đáp ứng. Sau đó thần thức hắn liền buông ra kiểm tra chung quanh một lượt.
Sau một lúc lâu sau, hai đạo độn quang một đen một tím từ đỉnh núi bay lên, mấy cái chớp động đã biến mất bên trong dãy núi mênh mông.
…
Cùng lúc đó, trên ngọn núi cách chỗ bọn Liễu Minh không đến vạn dặm, có một nhóm hơn mười người đang tụ hội, bọn họ chia ra làm hai phe, trong đó có một phe mặc cẩm bào màu tím, chính là đám người Hoàng Triều.
Hoàng Phủ Ngọc Phách cùng tráng hán khôi ngô Hoàng Phủ Khôi Triệu đều ở đó. Một phe khác có năm người, trên người tất cả đều mặc phục sức màu vàng, ống tay áo có những hoa văn phức tạp, thoạt nhìn tựa hồ giống một loại văn trận pháp trận nào đó. Năm người mặc áo vàng trên trán nổi lên từng đạo Linh văn màu vàng, thoạt nhìn phảng phất giống như lân phiến.
Nếu có người Vạn Ma đại lục ở đây, tự nhiên có thể nhận ra bọn họ là một trong tứ đại gia tộc quyền thế nhất của đại lục, cũng ít xuất hiện trước mặt người khác nhất, Long thị gia tộc.
Đầu lĩnh của năm người này là một thiếu phụ, dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, Linh Văn trên trán của người này thô to rõ nét hơn hẳn so với những người còn lại, đặc biệt là hai bên trán Linh Văn dày đặc hiện ra hai cái sừng màu vàng.
Nhóm người của Hoàng Triều thái độ bình thản, ung dung nhìn về phía Nội Uyên, còn đám người của Long thị gia tộc mơ hồ có chút kích động.
“Ngân Thiền trưởng lão, hành trình vào Nội Uyên lần này cần chư vị hỗ trợ nhiều hơn rồi. Thế lực khác đều không đủ gây sức ép Chỉ có bọn người Liễu gia bọn hắn nhất định là sẽ mời trợ giúp, tám chín phần mười là hiệp nghị với gia tộc Khổng Tường. Đến lúc đó nếu như hai bên đánh nhau, chư vị chỉ cần trợ giúp chúng ta ngăn trở người của gia tộc Khổng Tường là được rồi.” Hoàng Phủ Ngọc Phách xoay người lại, nhìn thiếu phụ áo vàng một cái rồi nói.
“Nếu như gia chủ đã đáp ứng liên thủ cùng chư vị, thiếp thân tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa, bất quá năm miếng Long Hồn Đan mà Ma Hoàng đại nhân đáp ứng, chư vị phải giao ra cho chúng ta bất luận thành bại, chỉ cần như vậy là được.” Thiếu phụ áo vàng mỉm cười nhẹ nhàng đáp lời.
Thanh âm thiếu phụ thanh thúy dễ nghe mang theo một tia vũ mị, làm cho người ta nghe thấy đến xương cốt cũng mềm đi vài phần.
“Chuyện này thì tự nhiên, Hoàng Tộc chúng ta là những người luôn giữ chữ tín!” Hoàng Phủ Ngọc Phách mỉm cười nói.
Thiếu phụ áo vàng cũng mỉm cười nhưng không nói gì thêm, quay đầu nhìn về phía Nội Uyên trong ánh mắt tinh quang chớp động liên hồi.