“Nơi đây đã là bên trong Nội Uyên rồi, Tháp Ma Uyên nằm ở trung tâm của nơi này. Vừa rồi thúc giục Hồn Thiên Bia tiêu hao không nhỏ, ta cần một chút thời gian để khôi phục pháp lực, khi nào ngươi thông qua mảnh hoang nguyên này thì gọi ta. à còn chuyện này nữa ngươi hãy thận trọng với mấy cái đột đá đen ở đằng kia.” Ma Thiên dặn dò một hồi thì mang theo Hồn Thiên Bia hóa thành đoàn hắn khí chui vào trong cơ thể Liễu Minh, hắn cũng không kịp mở miệng nói cái gì khác.
Liễu Minh nghe vậy, cũng không vội vã rời đi mà là trầm ngâm một chút, ngẩng đầu nhìn lên phía trước một cái, trong hai mắt đột nhiên u mang chớp động.
Sau một lúc lâu, lông mày hắn có chút nhăn lại.
Trên này nhìn xuống thì thấy những cái cột đá đen phía dưới khá lớn, đường kính mỗi cây lên đến mấy trượng, thoáng nhìn giống như những đám mây đen chằng chịt nối tiếp nhau, cao lên tận trên vầng sương mù trên không trung.
Ngoài trừ những cột đá này, thì ở cuối hoang nguyên có thể mơ hồ nhìn thấy một mảnh hắc khí làm thành một cái hàng rào đen, dù cách xa mấy trăm dặm nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được từng trận Thi Khí kinh người từ đó tản ra.
Hơn nữa càng đến gần cái hàng rào hắc khí kia thì những cột đá màu đen càng dầy đặc hơn.
Triệu Thiên Dĩnh ở bên cạnh, hai lỗ tai nàng khẽ nhúc nhích vài cái, đôi mi thanh tú nhíu nhẹ lại rồi cất giọng nói:
“Cột đá nhìn như thực vật này ta chưa bao giờ thấy qua, nhưng mấy cái cột đá này tuy giống như Thực Vật nhưng từ trong Sinh Mệnh Khí Tức của nó ta lại cảm nhận được sự tàn bạo, thật có chút cổ quái.”
“Ngươi có phát hiện hay không nơi này vậy mà lại không có khí tức của bất kỳ Ma Vật nào” Liễu Minh lại quay sang hỏi nàng một câu không đầu không đuôi.
“Không sai. Nhưng Liễu huynh ngươi lại chỉ tay về phía những cây cột đá kia là như thế nào… ” Triệu Thiên Dĩnh khẽ giật mình sau đó sắc mặt biến đổi quay lại hỏi Liễu Minh.
“Nếu ta đoán không sai, những ma vật trong sương mù không đuổi theo chúng ta đến đây chính là vì sợ hãi những cái cây cột đen kia.” Liễu Minh chậm rãi nói trả lời.
Lời vừa nói ra, Triệu Thiên Dĩnh không khỏi rùng mình một cái.
“Để ta đến đó xem thử xem sao!” Sau một lúc lâu, nàng nâng đoản cung lên, nhắm cây cột đá ở gần hai người nhất định tiến đến xem..
Một tiếng “Xôn xao” vang lên, trên đôi môi nàng chú ngữ thanh thúy vang lên, cả thân hình nàng được bao trùm bằng một tầng Hắc Diễm.
“Chậm đã!”
Liễu Minh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi vội lên tiếng ngăn nàng lại.
Thân thể mềm mại củaTriệu Thiên Dĩnh run lên, đồng thời tiếng chú ngữ cũng theo đó dừng lại, hơi nghiêng đầu vẻ mặt nghi ngờ nhìn Liễu Minh.
“Nàng cứ ở đây ta đến đó xem một chút sẽ trở lại.”
Hai chữ “Trở lại” vừa ra khỏi miệng, bên ngoài cơ thể Liễu Minh đã vang lên tiếng sấm sét, Lôi Điện chợt lóe lên tạo ra mấy đạo tàn ảnh, mấy cái chớp động đã chui vài biển sương mù phía sau.
Triệu Thiên Dĩnh còn chưa mở miệng hỏi cái gì, thì Liễu Minh đã biến mất tung tích, điều này làm cho nàng không khỏi có chút buồn bực, nàng quay đầu nhìn cột đá màu đen ở phía xa liếc nhìn rồi dậm chân một cái giận dỗi, không thể làm gì khác hơn là thu hồi cây cung nhỏ, lặng yên đứng chờ.
Thời gian trôi qua chừng nửa cây nhang, sau lưng nàng hắc khí cuộn lên, một đạo Lôi Điện hiện ra, ánh sáng lóe lên hiện ra thân hình Liễu Minh.
Nhưng trong tay hắn lại đang xách theo một con khỉ màu xám, bộ dáng cao lớn đến hai ba trượng, tu vi đã là Thiên Tượng Sơ Kỳ.
Hai mắt con khỉ nhắm nghiền, tựa hồ bị Liễu Minh một quyền đánh ngất, trong cơ thể Sinh Mệnh lực tràn đầy, hiển nhiên vẫn còn sống.
Liễu Minh không có nói gì với Triệu Thiên Dĩnh, mà thân hình lại chớp động mấy cái, đã xuất hiện ở một cây cột đá màu đen cách đó chừng trăm trượng, cánh tay hắn run lên ném con khỉ lại chỗ cây cột đá.
Đồng thời thân hình không chút do dự bắn ngược ra phía sau, trong miệng phun ra một cổ hắc khí.
Hắc khí vừa chạm vào người con khỉ thì thân hình nó đại chấn, hai mắt mở ra, bộ dáng đã hồi tỉnh.
Nhưng sau một khắc, ngay khi con khỉ vừa nhìn thấy cột đá còn cách mình trong gang tấc thì sắc mặt nó đại biến, giống như gặp đại địch, sợ hãi đến cực điểm quanh thân hắc khí cuồn cuộn muốn lập tức bỏ chạy.
Nhưng mà đã muộn.
Cột đá kia nhìn như bình thường, nhưng ngay lúc hắc khí trên người con khỉ thả ra, thì nó giống như sống lại, trở nên mềm mại dị thường.
Sau đó là một màn khó có thể tin nhưng nó đang xảy ra!
Cột đá không ngờ lại uốn cong lại, trên đỉnh cột đá không ngờ hiện ra một cái nụ hoa khổng lồ màu đen. Nụ hoa nở ra ba cánh.
Hắc quang lóe lên!
Từ trong bông hoa từng đạo hắc tuyến bắn ra, giống như thuấn di, hắc tuyến đã xuyên thủng thân thể con khỉ xám rồi nhanh chóng quấn chặt lấy nó.
Trong mắt con khỉ xám hiện lên vẻ tuyệt vọng, miệng chưa kịp phát ra một tiếng kêu, đã bị kéo vào trong nụ hoa màu đen, sau đó ba cánh hoa lại thu lại như trước đó, cây cột đá lại trong chớp mắt đứng thẳng lại, cái nụ hoa kinh khủng kia lại được giấu vào trong sương mù trên không.
Toàn bộ quá trình xảy ra chỉ mất thời gian chừng một hai cái hô hấp, khi mà nụ hoa màu đen quay trở lại trong sương mù thì thân hình Liễu Minh cũng chật vật hạ xuống bên cạnh Triệu Thiên Dĩnh.
Lúc này Triệu Thiên Dĩnh hai mắt trợn ngược đôi môi xinh xắn đang há hốc kinh hoảng, mãi không khép miệng lại nổi.
Loại khỉ xám này trước đó trong sương mù sau lưng nàng đã gặp qua, lực phòng ngự của nó so với mấy con Ma Cầm Thi Biển Thứu chỉ có mạnh hơn chứ không yếu, chưa kể thân thủ lại cực kỳ nhanh lẹ, nàng đối phó với chúng cũng rất đau đầu.
Những sợi hắc tuyến kia chỉ trong chớp mắt đã xuyên thủng thân thể con khỉ, thì đủ thấy được sự đáng sợ của mấy cái trụ đen kia cao hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Mà bây giờ những cây cột màu đen kia hình như có mặt khắp nơi trên mảnh hoang nguyên này, khó trách sao đám Ma Vật không dám lân la tới gần nơi này.
“Những cột đá dáng vẻ Thực Vật này xem ra là rất mẫn cảm với Ma Khí, một khi tới gần phạm vi công kích của nó thì cho dù là Thiên Tượng Cảnh cũng khó lòng toàn thây trở ra, nếu một lúc đối mặt với mấy gốc thì chỉ có con đường chết.” Liễu Minh thản nhiên nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy liền đưa mắt nhìn qua phía trước, lập tức nhẹ gật đầu tán đồng.
Liễu Minh nói không sai, ở phía ngoài thì tạm ổn nhưng hơi tiến vào một chút thì những cột đen lại nhiều hơn một chút, muốn đi đường vòng e rằng củng khó, mà bây giờ cho dù Thông Huyền Cảnh đích thân tới đây muốn đi đường vòng vượt qua nó cũng là chuyện chưa chắc thành công.
“Liễu huynh, có nghĩ ra biện pháp gì để có thể thông qua mảnh hoang nguyên này chưa?” Triệu Thiên Dĩnh suy tính một hồi không nghĩ ra biện pháp nào tốt, đành phải nhìn về phía Liễu Minh cất giọng hỏi.
Liễu Minh vừa há miệng định nói gì đó, thi ngay lúc này ở chỗ sâu trong rừng cột đá đen, thình lình xuất hiện một cột sáng cao ngút trời, cột sáng màu đen lóe lên rồi nhanh chóng ảm đạm chỉ mấy hơi thở đã tiêu tán không thấy bóng dáng.
Trên bầu trời sương mù màu đen một hồi cuồn cuộn.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Nguyên bản cả rừng cột đá như bất động, lúc này lại giống như thức dậy, chậm rãi vũ động, từ trên ngọn lại xuất hiện những cái xúc tu vừa thô vừa to thòng xuống dưới, thoạt nhìn làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Thiên Dĩnh biến sắc, ngược lại Liễu Minh ở bên cạnh lại nhanh chóng kéo Triệu Thiên Dĩnh hạ xuống mặt đất.
Lúc này những cái thực vật cổ quái này đều tỉnh lại, nếu cứ ở giữa không trung sẽ trở thành mục tiêu cho bọn chúng, cho nên ở dưới mặt đất thì sẽ có phần an toàn hơn.
Khi hai người vừa hạ xuống đất, Triệu Thiên Dĩnh không biết vì quá căng thẳng hay không, mà cây cung nhỏ màu tím đã xuất hiện trên tay, trên cơ thể tản ra Hắc Sắc Ma Diễm nhìn giống như đang lâm đại địch vậy.
“Đừng!”
Liễu Minh thấy vậy, vội vàng ngăn cản hành động của nàng nhưng mà đã trễ.
Vèo!
Một cây cột đen ở gần đó giống như cảm ứng được điều gì đó, thân cây bỗng cong lại nụ hoa quay về phía hai người đang đứng, nụ hoa nở ra vô số hắc tuyến từ trong đó tuôn ra, nhắm về phía hai người lao tới.
“Xùy Xùy” một tiếng nổ lớn vang lên!
Một chùm mũi tên màu tím đuôi đầy lông vũ từ trong đoản cung của Triệu Thiên Dĩnh bắn ra.
Tiếng “XOẸT XOẸT” vang lên!
Những mũi tên đuôi lông vũ này đánh tới phía trước nụ hoa, tức thì tử quang đại phóng tỏa ra ánh sáng chói mắt, nhưng căn bản không cách nào ngăn trở được hắc tuyến tới gần hai người.
Liễu Minh biến sắc, hắn vừa mới được chứng kiến uy lực của mấy sợi hắc tuyến này, không chỉ sắc bén vạn phần mà còn cực kỳ chắc chắn, nếu hắn bị trói cũng không nắm chắc có thể thoát thân.
Hắn không nói hai lời kéo Triệu Thiên Dĩnh lại bên người, dưới chân nhẹ điểm nhanh chóng lùi ra phía sau, đồng thời trong nội tâm ý niệm chuyển động, vỗ vai trái một cái Xa Hoạn Đồ Đằng hiện lên tỏa ra ánh sáng màu xanh, đem thân thể hai người bao phủ vào bên trong.
XOẸT XOẸT XOẸT!
Mấy đạo hắc tuyết đâm vào hư không, đúng vào chỗ mà trước đó một cái chớp mắt Liễu Minh vẫn còn đứng.
Sau đó hắc tuyến nhao nhao co lại, chui vào trong nụ hoa. Nụ hoa trên không thì nhẹ nhàng đong đưa bộ dáng như đang cảm ứng cái gì đó.
Sau một lát, cánh hoa chậm rãi khép lại.
Sắc mặt Liễu Minh thoáng chút vui vẻ, vừa rồi hai người cách quái thụ màu đen cũng không có xa, nhưng mà quái thụ màu đen một kích thất thủ thu lại, sau đó lại không tấn công nữa, hiển nhiên là Xa Hoạn Đồ Đằng đã che giấu khí tức của hai người, khiến cho quái thụ không cách nào cảm ứng được ma khí phát ra trên thân thể hai người.
Nếu thực sự là như thế, bây giờ muốn thông qua rừng cây nơi đây có lẽ cũng không quá khó khăn.
“Đa tạ Liễu huynh tương trợ… Không biết cái kia ánh sáng màu xanh kia là Thần Thông ẩn nấp gì, mà ngay cả những quái thụ này cũng không cách nào cảm giác?” Triệu Thiên Dĩnh lúc này mới hồi phục tinh thần, sắc mặt vui vẻ hỏi.
“Bí thuật thu liễm khí tức bình thường thôi, là Triệu cô nương quá lời rồi.” Liễu Minh cười nhạt một tiếng đáp.
Đôi mắt đẹp của Triệu Thiên Dĩnh lóe lên, cũng không có ý hỏi lại.
Nếu như đã tìm được biện pháp, hai người không có ý tứ trì hoãn lại chỗ này, sau một lần thăm dò nữa, xác nhận những quái thụ này hoàn toàn không cách nào cảm nhận được khí tức của mình, lúc này hai người hóa thành một đạo thanh sắc U Ảnh, nhắm phía hàng rào màu đen của Nội Uyên mà chậm rãi phi hành rời đi.
Thời gian sau đó, thanh sắc U Ảnh chậm rãi đi qua từng gốc quái thụ, tận lực không gây ra sự chú ý cho đám quái thụ này, cho nên cũng không có bị chúng công kích.
Đi được mấy trăm trượng thật sự an toàn, lúc này trong lòng Liễu Minh mới có chút thả lỏng, tâm niệm vừa động độn tốc của thanh sắc U ảnh có chút nhanh hơn vài phần.
Càng vào sâu bên trong, khoảng cách giữa những cái quái thụ càng thu hẹp, thân thể càng thô to hơn vài phần, có cây đường kính lớn hơn mười trượng, trên ngọn của nó có đến mấy cái nụ hoa đen ngòm.
Liễu Minh âm thầm kinh hãi, đem Xa Hoạn Đồ Đằng thúc giục đến cực hạn, thanh sắc U Ảnh càng phát ra càng mong manh, hầu như hoàn toàn sáp nhập vào trong hư không.
Thời gian từng chút trôi qua, hai người đã bay vào rừng quái thụ màu đen được nửa khắc đồng hồ, Liễu Minh nhẩm tính có lẽ đã bay được mấy ngàn dặm rồi, bây giờ cách cái hàng rào đen kia chắc chỉ non nửa đoạn đường nữa mà thôi.
Ở nơi này những quái thụ màu đen vẫn như cũ một đám lẳng lặng đứng, những nụ hoa vẫn vũ động không ngừng trên không.
Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh liếc nhau một cái, đều nhìn thấy trong mắt đối phương một tia kinh hãi.
Bên trong nội uyên quả nhiên quỷ dị vô cùng, hơn nữa lại dị thường hung hiểm, nếu Liễu Minh không có Xa Hoạn Thần Thông, hai người nếu muốn thông qua nơi đây thì gần như là chuyện không thể.
Ngay lúc này, sắc mặt Liễu Minh chợt biến đổi, ở phía trước lại truyền đến từng đợt thanh âm đấu pháp, trong đó còn kèm theo tiếng quát tháo của đám Ma Nhân..
“A!” Một tiếng kêu thê lương truyền đến, cũng rất nhanh lại im bặt, nghe thanh âm hình như là phía bên trái trên con đường hắn đang đi tới.