Liễu Minh nghe Ma Thiên nói xong, hắn thay đổi sắc mặt, cảm thấy chuyện này hơi khó.
Mặt ngoài Phong Ma Sách xuất hiện hồ quang điện màu tím, hẳn là một loại lôi điện chi lực rất lợi hại, ngay cả Hồn Thiên Bia cũng bị ngăn cản một cách đơn giản.
Sau khi trầm ngâm một hồi, tựa như nghĩ ra điều gì, ánh mắt của hắn chợt trở nên sáng ngời, bàn tay khẽ lật lấy ra một chiếc vòng không hoàn chỉnh, đúng là tàn phiến của Càn Khôn Ngự Lôi hoàn. Hắn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết dung nhập vào trong tàn hoàn khiến mặt ngoài của nó xuất hiện ánh sáng mờ ảo, rời tay hắn rồi bay về phía kết giới màu tím.
Phốc phốc!
Lập tức phía trên kết giới bắn ra từng tia hồ quang điện màu tím chói mắt, đều quấn quanh tàn hoàn, nhưng chúng chỉ hơi chạm đến tàn phiến của Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, thì giống như trâu đất xuống biển, bị tàn phiến hấp thu toàn bộ.
Kể từ đó, kết giới lôi điện màu tím trông vẫn cường hãn, nhưng đã bị Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn như động không đáy hấp thu, càng ngày càng trở nên yếu ớt. Rốt cuộc sau mấy hơi thở, vang lên một tiếng “Lạch cạch” giống như tiếng vỡ vụn, kết giới đã tiêu tán hầu như hoàn toàn.
Tuy Ngự Lôi Hoàn đã hấp thu nhiều hồ quang điện màu tím, nhưng bề mặt cũng không khởi sắc chút nào, bị một tay Liễu Minh khẽ vẫy thu trở về.
“Làm tốt lắm!”
Ma Thiên hô lên một tiếng cực kỳ vui mừng, Hồn Thiên Bia tỏa sáng hào quang, lập tức thu nhỏ lại thành một điểm đen trắng, lóe lên rồi chui ngay vào trong Phong Ma Sách. Phía trên Phong Ma Sách xuất hiện một đồ án tấm bia đá nho nhỏ, nhưng lại biến mất ngay.
“Được rồi, buông nó ra.”
Giọng nói Ma Thiên có vẻ mệt mỏi, dường như hành động vừa rối khiến y tiêu hao lượng lớn nguyên khí. Liễu Minh nghe vậy vung tay lên, tán đi hắc quang.
Trên Phong Ma Sách xuất hiện một chùm ánh sáng tím, lóe lên rồi bay vào trong đỉnh nhỏ màu tím điều khiển nó bay lên khỏi hương án, lại rơi vào tay pho tượng Ma Hoàng đầu tiên, giống như nó chưa từng rời khỏi vị trí cũ.
Ông ông!
Mặt đất xung quanh Liễu Minh đột nhiên phát ra ánh sáng tím chói mắt, hiện ra một pháp trận màu tím, thân thể hắn bị bao phủ ngay bởi ánh sáng chói mắt.
“Kế tiếp truyền tống trận sẽ truyền tống ngươi rời khỏi Hư Ương Cảnh, đến chỗ đám người của Trung Ương Hoàng Triều, hoặc là Hoàng Phủ Ung sẽ đích thân hỏi nguyên do vì sao ngươi lại có thể dẫn động Hư Ma Đỉnh. Đến lúc đó dù có bị đánh chết ngươi cũng phải nói là hoàn toàn không biết gì, bọn họ sẽ không làm gì ngươi.”
“Cái gì cơ?” Liễu Minh khẽ giật mình, lập tức lộ ra thần sắc tức giận vô cùng.
Trước kia Ma Thiên khoe khoang rằng đã tính kỹ việc ứng phó Trung Ương Hoàng Triều, còn cả việc đối phó với Ma Hoàng, vậy mà lúc này lại có thể thốt ra một câu nhẹ như không như thế!
Điều này khiến nội tâm Liễu Minh không khỏi giận dữ, nhưng hắn còn chưa kịp chất vấn Ma Thiên, truyền tống trận đã khởi động, hào quang lóe lên trước mắt, cả người hắn đã biến mất vô ảnh vô tung trong đại điện.
Trên tế đàn Khôn Tâm Điện, hư không đột nhiên vặn vẹo một hồi, không gian dao động như một làn sóng lăn tăn, một pháp trận màu tím to như thùng nước lăng không hiện ra, phát ra hào quang màu tím, khiến toàn bộ không gian bừng sáng. Trải qua một lát, ánh sáng tím dần dần ảm đạm, một bóng người chậm rãi hiện ra trong pháp trận, đúng là Liễu Minh. Sau khi đi ra từ trong pháp trận, hắn liền cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, tuy đã sớm đoán trước, nhưng trong nội tâm vẫn đang trầm xuống.
Giờ phút này, trong đại điện vốn nhiều người chen nhau đứng ngoài quan sát sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ có người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, mặc áo bào kim quan màu tím, đang đứng quay lưng về phía hắn, đứng chắp tay trên tế đàn trung ương.
“Ma Hoàng!”
Sắc mặt Liễu Minh khẽ biến, thân hình dừng lại ngay, pháp lực trong cơ thể được hắn vận chuyển đến cực hạn. Chỉ thấy Hoàng Phủ Ung chậm rãi xoay người lại, một đôi mắt sáng màu tím trầm tĩnh đánh giá Liễu Minh từ trên xuống dưới, vẻ dị sắc lóe lên trong mắt, trên mặt tỏ ra trầm tĩnh như nước không buồn không vui. Ma Hoàng là kẻ đứng đầu nhất đại thế gia của đại lục Vạn Ma, chỉ với cái nhìn này, đã cho người ta cảm giác không giận mà uy. Trong đầu Liễu Minh thay đổi ý niệm thật nhanh, lời nói của Ma Thiên nháy mắt lướt qua trong đầu hắn.
Vào thời khắc này, ánh mắt Hoàng Phủ Ung trở nên vô cùng mãnh liệt, một cỗ linh áp cường đại khủng bố, trong giây lát đã phô thiên cái địa bao phủ không gian xung quanh Liễu Minh. Họ Liễu chỉ cảm thấy không gian bốn phía đột nhiên xiết chặt, xung quanh hắn vốn nhẹ như không đã bị ép lại vô số lần trong chớp mắt, giống như bản thân đang bị đặt trong dung dịch kim loại sắp cứng lại khiến việc di động một đầu ngón tay cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Sắc mặt hắn kịch biến, tuy đã sớm được Ma Thiên cho biết tu vi của Ma Hoàng, nhưng đến lúc này hắn mới thực sự cảm thụ được khí tức khủng bố giống như diệt thế của đối phương. Loại uy áp này, Liễu Minh mới chỉ cảm thụ được trên người Kim Thi, lão tổ của Liễu gia trong bí cảnh Ma Uyên.
Sau một khắc, hắn há miệng gầm nhẹ một tiếng, ánh sáng đen lóe lên ở mi tâm, Chân Ma ấn ký màu đen bỗng hiện ra, sau đó ngoài thân hiện ra vố số huyền ảo hắc sắc ma văn cùng cuồn cuộn lửa đen, cơ thể truyền ra một loạt âm thanh của các khớp xương, trong nháy mắt cả người đã cao lên gấp bội. Trong giây lát khi Liễu Minh ma hóa, không khí vốn bị đè nén trầm trọng bị khí tức cuồng bạo của hắn mở rộng, lập tức lộ ra một khoảng trống, lập tức toàn thân hắn được thả lỏng, hô hấp cũng dễ dàng hơn.
Hoàng Phủ Ung nhíu mày, nhìn vào chỗ Chân Ma ấn ký trên mi tâm Liễu Minh, nét mặt xuất hiện một chút bất ngờ. Lập tức khóe miệng lão hơi nhếch, lộ ra nụ cười khinh miệt, nhấc lên một tay, hời hợt trảo ra phía trước một cái.
Trong bàn tay còn lại ánh sáng tím rực sáng, trong nháy mắt trước người ngưng tụ ra một cái hư ảnh bàn tay khổng lồ phủ đầy ma văn màu tím, lớn chừng trăm trượng, đập về phía chỗ Liễu Minh. Một cỗ uy áp khủng bố dường như có thể hủy thiên diệt địa từ trong ma thủ tản ra, toàn bộ không gian đại điện đều trở nên kịch liệt lắc lư.
Sắc mặt Liễu Minh đại biến, nhưng sợ mà không loạn, giơ tay phải lên, mười hai viên châu lượn lờ ánh sáng màu vàng từ trong tay áo tuôn ra, dưới đầy trời ánh sáng vàng, chúng nhanh chóng biến thành một tấm thuẫn khổng lồ màu vàng mênh mông chắn trước người, trên bề mặt thuẫn có phù văn chuyển động không ngừng. Liễu Minh chỉ vừa mới bố trí được như vậy, bàn tay khổng lồ màu tím đã hung hăng vỗ lên tấm thuẫn màu vàng.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên!
Ánh sáng màu vàng bên ngoài tấm thuẫn do Sơn Hà Châu biến thành điên cuồng rung động, lập tức lộ ra vẻ chống đỡ hết nổi. Vô số phù văn lượn lờ trên bề mặt thuẫn trong thoáng chốc đã bị trảo vỡ, mùi bùn đất gay mũi tràn ngập ra bốn phương tám hướng.
Sắc mặt Liễu Minh bỗng nhiên trầm xuống, thầm lẩm bẩm, hào quang trên mười hai khối Sơn Hà Châu tỏa sáng, phù văn màu đen trên bề mặt tấm thuẫn chớp lên một trận, bỗng nhiên một tầng nước gợn đen kịt hiện ra đồng thời một cỗ phản lực cực lớn xuất hiện, thoáng cái bắn ngược bàn tay khổng lồ màu tím đang cắm vào trong tấm thuẫn ra ngoài.
Liễu Minh thầm thở dài một hơi, mười hai khối Động Thiên Sơn Hà Châu có thể nói là bảo bối bí mật của hắn, quả nhiên đã không khiến hắn thất vọng. Nhưng mà không đợi hắn buông lỏng một hơi, bàn tay khổng lồ màu tím lại có biến hóa mới!
Ánh sáng tím trên bàn tay khổng lồ rực sáng, năm cái móng vuốt nhọn hoắt dài hơn mười trượng chợt co chợt duỗi thoáng hiện mà ra, mãnh liệt trảo một cái, vậy mà thoáng cái đâm thủng tầng nước gợn màu đen trên bề mặt tấm thuẫn. Móng vuốt thật dài hung hăng chộp vào trên tấm thuẫn, âm thanh kim loại va chạm boong boong vang lên.
Ánh sáng màu vàng trên bề mặt tấm thuẫn do Sơn Hà Châu biến thành chớp lóe không thôi, có vẻ sắp hoàn toàn tán loạn, tấm thuẫn vốn cực kỳ dày, chỉ trong vòng mấy hơi thở đã trở nên mỏng manh, thế nhưng bàn tay khổng lồ màu tím cũng trở nên tương đối mờ đi một ít.
Dưới tình thế cấp bách, Liễu Minh hét lớn một tiếng, trên bề mặt của Hắc Bạch Chân Đan trong Linh Hải bỗng nhiên tỏa sáng hào quang, chỗ ngực đột nhiên nóng lên, hào quang ngũ sắc trên ấn phù Thiên Lôi Thuật lưu chuyển một hồi. Bề mặt cánh tay của hắn nổi lên hồ quang điện ngũ sắc chói mắt, hai tay chà xát một cái, hồ quang điện ngũ sắc hội tụ về một chỗ, biến thành một cái Lôi Xà do lôi điện ngũ sắc tạo thành, gầm thét đánh về phía bàn tay khổng lồ màu tím.
Lập tức tiếng sấm vang rền, tia điện ngũ sắc nổi lên, thình lình bàn tay khổng lồ màu tím bị một đoàn tia điện ngũ sắc chói mắt bao phủ vào trong.
Lực khắc chế của Cửu Thiên Thần Lôi đối với công pháp Ma tộc không phải chuyện đùa, lôi quang ngũ sắc không ngừng nổ lên, lập tức khiến cho ánh sáng tím trên bàn tay khổng lồ bay tứ tán.
Sau hai ba hơi thở, những tia điện giữa không trung tiêu tán đi, bàn tay khổng lồ màu tím sớm đã biến mất vô tung vô ảnh.
Sắc mặt Liễu Minh tái nhợt một mảnh, tuy rằng hắn miễn cưỡng tiếp được một kích này, nhưng mà thoáng cái phóng ra nhiều Cửu Thiên Thần Lôi như thế, Cửu Thiên Thần Lôi tích trữ trong cơ thể chỉ còn lại chưa đến ba phần, nếu như Hoàng Phủ Ung tiếp tục công kích, chỉ sợ sẽ không cách nào ngăn cản.
“Cửu Thiên Thần Lôi… Vậy mà có thể luyện thành loại Lôi Pháp này, quả nhiên không phải người thường.” Hoàng Phủ Ung tản đi ánh sáng tím trên người, không có tiếp tục động thủ mà chỉ nhìn Liễu Minh, chậm rãi nói ra từng chữ từng câu.
“Đa tạ Ma Hoàng đại nhân hạ thủ lưu tình.” Liễu Minh nhẹ nhàng thở ra, ma văn màu đen trên người biến mất, cả người rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, khom người thi lễ một cái đối với Hoàng Phủ Ung.
“Ngươi gọi là Liễu Minh đúng không, bổn Hoàng thông qua Ngọc Phách nghe được không ít chuyện về ngươi, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, dám hủy đi sự trong trắng của Dĩnh Nhi.” Vốn Hoàng Phủ Ung chỉ là đang nói một cách hời hợt, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia lạnh băng, sát ý dày đặt tản ra.
“Ma Hoàng đại nhân, việc là thế này…” trong lòng Liễu Minh thầm rùng mình, gấp gáp nói.
“Hừ! Không cần nói nhiều tốn nước bọt, Ngọc Phách đã nói toàn bộ sự việc cho Bổn Hoàng biết. Ngươi đã có quan hệ như vợ chồng với Dĩnh Nhi, Bổn Hoàng thấy ngươi cũng có thể gọi là một nhân tài, chờ sau khi ta hỏi ý của Dĩnh Nhi, nếu như con bé cũng không phản đối, hai người các ngươi liền kết làm đạo lữ, ở rể Hoàng Phủ thế gia ta a.” Hoàng Phủ Ung đã cắt đứt câu nói của Liễu Minh, quyết đoán nói.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, không nói gì, dường như đã chấp nhận việc này.
“Việc này tạm dừng không nói, Bổn Hoàng lại hỏi ngươi, ngươi có quan hệ như thế nào với Hoàng Phủ thế gia ta? Vì sao Hư Ma Đỉnh lại chọn ngươi làm hoàng trữ kế nhiệm?” Ánh mắt Hoàng Phủ Ung như đao, nhìn về phía Liễu Minh.
“Ma Hoàng bệ hạ, có liên quan đến việc này, quả thực tại hạ cũng vô cùng không hiểu, ngày đó ta an ổn ngồi ở chỗ kia, đang muốn quan sát một phen nghi thức chọn trữ ngàn năm một thuở, kết quả không biết tại sao đã bị ánh sáng tím kia bao phủ, sau đó bị truyền tống vào trong một cái bí cảnh, mấy ngày nay ta thật vất vả mới tìm được cách rời khỏi chỗ đó.” Liễu Minh vốn là giả bộ cả kinh, vẻ mặt lập tức có chút lo sợ bất an nói.
Chỉ thấy sắc mặt Hoàng Phủ Ung hờ hững, ánh mắt khóa chặt đôi mắt của Liễu Minh, tựa như muốn xuyên thấu qua cặp mắt của hắn, nhìn vào trong lòng hắn. Đối mặt ánh mắt soi mói của Hoàng Phủ Ung, vẻ mặt Liễu Minh có chút bất an, thế nhưng ánh mắt cũng rất là thản nhiên, hoàn toàn không có biểu hiện ra dấu vết nói dối.