“Đa tạ ý tốt của Phàm đạo hữu, nhưng việc này tâm ý tại hạ đã quyết.” Liễu Minh chậm rãi trả lời.
“Ngươi thực sự muốn theo ta học thuật luyện đan cũng không phải là không được, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta ba quy ước mới được!” Phàm Bách Tử thấy không cách nào khuyên nhủ đươc Liễu Minh, hai hàng lông mày cau lại, sau đó lạnh lùng nói.
“Đạo hữu có gì cứ nói.” Liễu Minh không thay đổi sắc mặt, đáp.
“Một, thuật luyện đan của Phàm Bách Tử ta mặc dù không dám nói là đứng đầu trong Đại Huyền Quốc, nhưng tự nhận cũng không kém những Luyện đan Đại sư do năm tông đặc biệt bồi dưỡng kia. Cho nên ngươi muốn theo ta học thuật luyện đan, một khối Kim Tinh Tức Thổ này vẫn còn chưa đủ.” Phàm Bách Tử nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, chậm rãi nói.
“Nếu như một khối không đủ, vậy thêm một khối này nữa thì sao? Đây chính là một khối còn lại trong tay ta, tất cả đều ở chỗ này.” Đuôi lông mày Liễu Minh hơi nhíu lại, tay áo phất lên, một khối đất sét màu vàng nhỏ hơn một chút bay về phía đối diện.
“Quả nhiên ngươi vẫn còn Kim Tinh Tức Thổ! Tổng cộng hai khối này khoảng năm lượng, cũng coi như miễn cưỡng đủ trả thù lao học thuật luyện đan rồi. Thứ hai, đạo luyện đan thâm ảo vô cùng, thân phận ngươi cũng đặc thù, mặc dù theo ta học thuật luyện đan, nhưng vẫn tương giao ngang hàng, hơn nữa ta chỉ dạy cho ngươi ba năm, có thể học được bao nhiêu đều tùy vào thiên tư của ngươi như thế nào. Một khi hết thời gian này, ta tuyệt sẽ không truyền thụ cho ngươi thêm chút nào nữa.” Phàm Bách Tử nghiêm mặt nói.
“Vốn dĩ ta cũng chỉ định học mấy năm mà thôi, thời gian ba năm cũng là đủ rồi. Nhưng ta cũng có yêu cầu, Phàm đạo hữu phải dùng tâm ma thề, ngươi truyền thụ đan thuật cho ta tuyệt đối không được giấu giếm.” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, cũng rất nghiêm túc trả lời.
“Được, không thành vấn đề. Ta tự nhận vẫn có chút thanh danh, tuyệt sẽ không làm chuyện chuốc nhục vào thân như vậy. Thứ ba, học thuật luyện đan là một việc hết sức tiêu tốn Linh dược Linh tài, ngươi theo ta học thuật luyện đan ở đây, cần thiết vật nào ta đều có thể cung cấp, nhưng phải trả bằng Linh Thạch theo giá thị trường mới được.
Ta nhắc nhở ngươi một câu, muốn trở thành một Đan Sư chân chính, luyện tập nhiều lần ắt không thể thiếu, thậm chí trên một khía cạnh nào đó còn quan trọng hơn cả thiên phú. Dù sao có thiên phú luyện đan cực tốt, cũng chỉ giúp cho ngươi tốn ít lần luyện đan hơn mà thôi. Cho nên khoản Linh Thạch này khẳng định cũng là một con số trên trời, tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị tâm lý cho tốt. Nếu ngươi cảm thấy ba quy ước trên không thành vấn đề, bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi tháng ngươi có thể đến chỗ ta năm ngày, ta sẽ dành thời gian nửa ngày để chỉ điểm thuật luyện đan cho ngươi.” Phàm Bách Tử nghiêm mặt nói.
“Một tháng chỉ có năm ngày thôi sao, có quá ít một chút hay không?” Liễu Minh nghe đến đây, lần đầu tỏ vẻ do dự.
“Bình thường ta cũng phải nghiên cứu đan thuật và luyện chế đan dược, có thể dành ra năm ngày đã là cực hạn của ta rồi. Nếu như ngươi không đồng ý, lão phu cũng không có cách nào khác.” Phàm Bách Tử lắc đầu nói.
“Được, năm ngày thì năm ngày. Vậy tại hạ và Phàm đạo hữu cứ quyết định như vậy đi.” Sắc mặt Liễu Minh thay đổi một lúc, sau đó cũng thở dài một hơi đồng ý.
“Rất tốt. Chỉ cần ngươi thật sự có thiên phú luyện đan, hơn nữa có đủ tài lực để có thể duy trì việc luyện tập, ta tin tưởng thời gian ba năm này đủ để dẫn ngươi bước vào cánh cửa của đạo luyện đan.” Phàm Bách Tử thấy vậy, trên mặt rút cuộc lộ vẻ tươi cười, sau đó cũng thu lại hai khối Kim Tinh Tức Thổ trong tay.
Thời gian tiếp theo, lão giả mặc áo bào trắng đương nhiên không có ý giữ Liễu Minh ở lại lâu, sau khi dặn dò hắn vài câu không nên tiết lộ tin tức lão có được Kim Tinh Tức Thổ ra ngoài liền nói lời tiễn khách.
Sau thời gian ăn hết một bữa cơm, Liễu Minh và Tiền Siêu đã ra khỏi cửa chính động phủ của Phàm Bách Tử, phớt lờ những ánh mắt của đám người trong căn nhà gỗ mà đi thẳng xuống núi.
Đương nhiên trước đó, vị Đông chủ Bách Linh Cư này cũng biết tin Phàm Bách Tử đã thực sự đáp ứng chỉ điểm thuật luyện đan cho Liễu Minh, gã đương nhiên run sợ một hồi lâu, ánh mắt nhìn Liễu Minh có mấy phần kỳ quái.
Cứ như vậy, sau khi hai người trở lại Tiền phủ, Tiền Siêu lập tức triệu tập Đan sư của Bách Linh Cư, bắt đầu kiểm tra viên Nhiên Huyết Đan vừa mới mang về kia.
Liễu Minh thì trở lại chỗ ở, sau đó đóng cửa không ra.
Trong hai ngày kế tiếp, hắn không rời khỏi chỗ ở nửa bước, dường như định tu luyện như vậy đến tận khi đại hội đấu giá chính thức bắt đầu mới thôi.
Nhưng vào ngày thứ ba, Miện lão và Tiền Siêu cùng lúc xuất hiện trước chỗ ở của hắn, mặt mũi cả hai đều tràn đầy vẻ ngưng trọng.
“Sao, đoàn xe chở vật phẩm đấu giá bị người vây ở địa phương bên ngoài Huyền Kinh trăm dặm?” Liễu Minh giật mình hỏi.
“Trong đội ngũ áp giải vật phẩm đấu giá lần này, chẳng những có một đội Ảnh Vệ của Tam Vương Gia, mà còn có hai vị Khách khanh xuất phát từ một chi nhánh, hơn nữa ta còn phái thêm hai vị Khách khanh khác đi tiếp ứng, tổng cộng là bốn vị Linh Đồ, vốn dĩ cho rằng không có chút sơ hở nào. Nhưng thật không ngờ, nhân thủ do đối phương triệu tập còn mạnh mẽ hơn, toàn bộ đội ngũ hiện giờ đang bị vây khốn ở một chỗ, lúc này đang nhờ vào một bộ trận kỳ trong số những vật phẩm đấu giá tạo thành trận pháp mà đau khổ chèo chống. Nếu không phải một vị Khách khanh trong đó nuôi một đầu Linh Phong, lén lút thả ra bay về báo tin, chỉ sợ chúng ta hiện giờ cũng không biết được tin tức này. Không cần hỏi, người gây ra loại chuyện như thế này chắc chắn chỉ có Mục bàn tử của Tụ Bảo Lâu mà thôi.” Miện lão trầm mặt nói.
“Vậy ý của Đông chủ là …” Ánh mắt Liễu Minh hơi lóe lên, sau đó hỏi Tiền Siêu.
“Vì sợ rằng Tụ Bảo Lâu giương đông kích tây, cho nên Miện lão vẫn phải ở lại trong phủ trông nhà kho. Nhưng ta đã phái người tới Tam Vương Phủ mượn hai gã thị vệ theo bên người Tam Vương Gia và một đội Ảnh Vệ. Nhưng e rằng lực lượng này còn chưa đủ, cho nên mới làm phiền Càn tiên sinh đi một chuyến. Bất luận tiên sinh dùng biện pháp nào, chỉ cần có thể giữ lại được nhóm vật phẩm đấu giá này đã là lập được đại công cho bản cư rồi.” Tiền Siêu đã sớm nghĩ kỹ, nói.
“Không vấn đề gì. Ta thân là Khách khanh Bách Linh Cư, đương nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát chuyện này. Lúc nào cần ta xuất phát?” Liễu Minh suy nghĩ một lát, sau đó nhanh chóng đáp ứng.
“Chỉ sợ phải một lát nữa thị vệ và Ảnh Vệ của Tam Vương Gia mới tới được, nếu đợi bọn họ đến mới xuất phát thì ta sợ bên kia không thể nào chống đỡ nổi, xin Càn tiên sinh đi trước một bước. Sau đó không lâu thị vệ Vương Phủ và Ảnh Vệ sẽ đuổi tới giúp đỡ.” Tiền Siêu có chút lo nghĩ nói.
“Được, vậy ta lập tức xuất phát.” Liễu Minh nghe vậy, gật gật đầu đáp ứng.
Hai người Tiền Siêu đương nhiên rất vui mừng, đang muốn nói thêm điều gì thì bỗng nhiên một thân hình nhỏ bé nhoáng lên một cái đã nhào vào người Liễu Minh, hai cánh tay ôm chặt lấy đùi hắn.
“Minh thúc!”
Đúng là tiểu nha đầu Càn Như Bình kia, lúc này khuôn mặt nó đang tràn đầy vẻ lo lắng ngước nhìn hắn.
“Yên tâm, chỉ là một chuyện nhỏ, ta đi một lát sẽ trở lại ngày. Nghe lời nào, ngoan ngoãn ở lại đây.” Liễu Minh thấy vậy, bàn tay vuốt vuốt mái tóc tiểu nha đầu, mỉm cười nói.
Có lẽ là từ sự tin tưởng trước sau như một đối với Liễu Minh, Càn Như Bình cắn cắn bờ môi mấy cái, sau đó mới có chút lưu luyến buông tay ra.
“Như Bình chất nữ an tâm, Càn tiên sinh thần thông quảng đại, lần này còn có những người khác giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.” Tiền Siêu thấy vậy, vội vàng tươi cười nói.
Nhưng Càn Như Bình lại không đáp lại câu nào, cái miệng nhỏ nhắn chỉ khẽ nhếch lên, bộ dạng như không thèm để ý tới.
Tiền Siêu chỉ có thể cười gượng mấy tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Liễu Minh thấy vậy bật cười, sau khi dặn dò tiểu nha đầu mấy câu và hỏi rõ địa điểm chính xác của đoàn xe đang bị bao vây, liền bay lên không rời đi.
Một khắc sau, Liễu Minh đang ngồi xếp bằng trên một đám mây đen, bay dọc theo một con đường về một hướng khác rời xa Huyền Kinh.
Tuy hắn đã thúc giục Pháp lực đến cực hạn, nhưng tốc độ đám mây đen trong mắt hắn vẫn còn rất chậm.
Trong lòng Liễu Minh thầm thở dài một hơi, xem ra đích xác là mình cần phải tìm một kiện Linh Khí phi hành, hoặc là tu luyện một môn độn thuật phi hành nào đó nhanh nhanh một chút.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, sau đó liền lấy ra từ trong ngực áo một tấm Phù Lục, sau khi nó đón gió nhoáng lên một cái lập tức hóa thành từng điểm ánh sáng màu xanh chui vào trong đám mây đen phía dưới.
“Phốc” một tiếng.
Đám mây đen vốn đang bay chầm chậm, tốc độ thoáng cái tăng lên gấp bội, lao vút về phía trước.
Liễu Minh có chút đau lòng, trong lòng thầm nghĩ sau khi trở về nhất định phải tìm Tiền Siêu đòi số Linh Thạch mua tấm Thần Hành Phù này mới được.
Gần nửa canh giờ sau, rút cuộc hắn cũng trông thấy thấp thoáng trên con đường xa xa phía trước có mấy chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa đổ trên mặt đất, xung quanh rơi vãi một ít hàng hóa bình thường như vải vóc gốm sứ, người đánh xe và mấy thớt ngựa cao to đều bị chém làm hai đoạn, nằm bất động trong vũng máu.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt nheo lại, một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, đám mây đen dưới chân lập tức rung lên, bắn thẳng về phía đó.
Nhưng khi hắn vừa mới bay đi chưa được một dặm, trong đống loạn thạch phía dưới bỗng nhiên vang lên tiếng xé gió, hai đạo cầu vồng một đỏ một vàng từ đó bay lên, lao thẳng tới chỗ hắn.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, tay áo run lên, thanh đoản kiếm màu xanh lóe lên mà hiện ra, nhanh chóng chém ra hai kiếm xuống phía dưới.
“Phập” “Phập” hai tiếng, hai đạo kiếm khí xanh thẫm bắn ra, vừa vặn chém lên trên hai đạo cầu vồng.
Sau một hồi tiếng nổ vang, hai đạo Kiếm khí màu xanh lóe lên rồi tan biến vào hư không.
Mà hai đạo cầu vồng kia thì lăn mấy vòng sang bên cạnh rồi quay cuồng hiện ra nguyên hình, rõ ràng là một cái phi xoa màu đỏ và một con dao găm màu vàng.
“Không xong rồi, kẻ này là Linh Đồ cao giai, gã có Linh Khí.”
Trong đống loạn thạch phía dưới vang lên tiếng kinh hô, tiếp đó bóng người nhoáng lên một cái, hai đám mây một xám một trắng lập tức phóng lên trời, bay thật nhanh về hai hướng khác nhau chạy trốn, ngay cả hai kiện Phù Khí kia cũng không thèm để ý tới.
“Hừ, nếu đã đến rồi, vậy thì không cần đi nữa.”
Liễu Minh thấy vậy, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện một tầng sát khí nói, Thanh Nguyệt Kiếm trong tay run lên, một hơi bổ ra ba đạo Kiếm khí màu xanh vào một tên trong đó, đồng thời tay kia bấm niệm pháp quyết, sau khi giơ lên liền có năm đạo Phong Nhận màu xanh lóe lên, bắn về phía tên còn lại.
Hai người kia thấy vậy vô vùng sợ hãi, một tên vội vàng lấy ra một tấm thuẫn nhỏ ném ra sau lưng, tên còn lại thì lập tức bóp nát một tấm Phù Lục, xung quanh người xuất hiện từng điểm sáng màu trắng.
Tiểu thuẫn đón gió biến lớn, hóa thành một tấm thuẫn lớn hơn một trượng chắn sau lưng, còn từng điểm sáng trắng lại hóa thành một màn hào quang bảo vệ kẻ thi pháp.
Nhưng một khắc sau, toàn bộ số Phong Nhận màu xanh đã chém lên trên tấm thuẫn.
Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, tấm thuẫn lập tức bị chém thành hơn mười mảnh, tên đứng sau tấm thuẫn chỉ kịp hét thảm một tiếng đã bị Phong Nhận màu xanh chém làm bảy tám khúc.
Lúc này, ba đạo Kiếm Khí màu xanh cũng điên cuồng chém lên màn hào quang kia, chỉ trong chốc lát đã mạnh mẽ phá vỡ, sau đó hàn quang lành lạnh đã bao phủ toàn bộ thân hình người thi pháp vào trong.