“Năm nghìn Linh Thạch lần thứ nhất!”
“Năm nghìn Linh Thạch lần thứ hai!’
“Năm nghìn Linh Thạch lần thứ ba! Tốt, thanh Diệt Ma Đồng này liền thuộc về vị đạo hữu này. Bây giờ bắt đầu đấu giá thanh Diệt Ma Đồng thứ hai, giá quy định vẫn là năm nghìn Linh Thạch!”
Trong tình huống không có ai tranh đoạt, Miện lão nhanh chóng tuyên bố chủ nhân của thanh Diệt Ma Đồng thứ nhất, sau đó lập tức bắt đầu đấu giá thanh thứ hai.
“Năm nghìn Linh Thạch!”
Liễu Minh ngồi tại chỗ không động đậy, không do dự chút nào liền ra giá.
Lần này, chẳng những tất cả mọi người trong đại điện đều lắp bắp kinh hãi, mà ngay cả ánh mắt tu luyện giả họ Nam kia nhìn về phía Liễu Minh cũng chứa vẻ kinh ngạc.
Liễu Minh đã buông tha Hỏa Nguyên Chân Sát lúc trước, cơ quan chiến giáp và mấy vật phẩm áp trục khác lúc sau hoặc là không thích hợp, hoặc là giá cả rất cao, cơ bản hắn không cần cân nhắc. Mà mấy vật phẩm cơ quan này vừa có thể lấy tới tay, vừa có thể lập tức tăng cường thực lực, đương nhiên sẽ là đối tượng mà hắn không thể buông tha.
Dù sao với tình hình vũng nước đục Huyền Kinh sâu không lường được như hiện tại, có thể tăng thêm một phần thực lực, nói không chừng sau này có thể cứu hắn một cái mạng.
Về phần đắc tội với một hai gia hỏa cùng giai, hắn cơ bản không quan tâm.
Nhưng điều làm cho người ta bất ngờ chính là, lúc này Hồ Xuân Nương ngoại trừ cười lạnh một tiếng, vậy mà lại không mở miệng nói câu nào.
Như vậy, thanh Diệt Ma Đồng thứ hai cũng không hề bất ngờ rơi vào trong tay Liễu Minh.
Lúc này đã có một tên tùy tùng đi tới chỗ Liễu Minh, định dẫn hắn đi trả Linh Thạch và nhận vật phẩm, nhưng Liễu Minh chỉ khoát tay áo, hờ hững nói một câu :
“Ta vẫn còn hứng thú với vật phẩm đấu giá tiếp theo, đợi lát nữa sẽ đi giao dịch!”
“Vâng, vậy tiểu nhân sẽ chờ một lát nữa.” Tên tùy tùng kia chỉ là một gã Luyện Khí Sĩ bình thường, cũng không biết thân phận chính thức của Liễu Minh ở Bách Linh Cư, sau khi nao nao một chút liền cung kính trả lời.
Lúc này, Miện lão đã cầm lên quả cầu màu xanh nhạt cuối cùng trên khay bạc, một tay ném về phía trước.
Một hồi âm thanh hỗn loạn vang lên, một chiếc phi chu tinh xảo dài không quá hai trượng bỗng xuất hiện lơ lửng cách mặt đất không xa.
Hình dáng phi chu này thuôn dài, hai đầu nhọn, chính giữa rộng, mỗi bên thành thuyền khảm nạm hơn mười viên Tinh Thạch màu xanh nhạt, dưới đáy khắc rõ hai chữ “Thanh Tụ”.
“Thanh Tụ cơ quan phi chu, không cần tế luyện và Pháp lực thúc giục, chỉ tiêu hao Tinh Thạch Phong thuộc tính là có thể chở năm người cùng phi hành, tốc độ cao nhất có thể đạt tới là gấp năm lần Thuật Đằng Không trở lên, hơn nữa còn có thể biến hình thu nhỏ lại, mang theo bên người rất thuận tiện. Mà cơ quan phi chu do Nam đạo hữu luyện chế cũng rất nổi tiếng tại Huyền Kinh, nghe nói chất lượng đã không dưới cơ quan phi chu do Cửu Khiếu Tông bán ra ngoài, giá trị mỗi một chiếc đều không kém hơn một kiện Linh Khí bình thường. Chiếc này lại là tinh phẩm trong số đó, chỗ thiếu hụt duy nhất cũng giống với hai thanh Diệt Ma Đồng lúc trước, theo số lần sử dụng tăng lên, tính năng của các cơ quan linh kiện bên trong sẽ dần dần bị yếu đi, cuối cùng sẽ không thể nào dùng được nữa.” Nói xong những lời này, một tay Miện lão bấm niệm pháp quyết, sau đó điểm nhẹ vào phi chu phía trước người.
“Phốc” một tiếng.
Phi chu màu xanh liền hóa thành một đường sáng phá không bay đi, dường như chỉ lắc lư một cái đã vững vàng xuất hiện ở một chỗ khác trong đại điện, sau đó lại nhoáng lên một cái liền hóa thành một đường sáng màu xanh bắn về phía đài cao.
Tốc độ của nó cực nhanh, làm cho không ít người phía dưới lại sợ hãi thán phục một lần nữa.
“Thanh Tụ cơ quan phi chu, giá quy định một vạn năm nghìn Linh Thạch, mỗi một lần tăng giá không thể ít hơn một nghìn Linh Thạch, hiện tại bắt đầu đấu giá!” Một tay Miện lão điểm nhẹ về phía phi chu, sau khi nó trở lại hình dáng viên cầu màu xanh liền bình tĩnh nói.
“Một vạn năm nghìn Linh Thạch!”
Giờ phút này, khi lão giả vừa dứt lời đã có một thanh âm thô lỗ vang lên.
Một số người cảm thấy bất ngờ vội vàng nhìn qua, chỉ phát hiện đó là một người cao lớn dị thường, y mặc một bộ giáp da màu đen, trên mặt đeo một cái mặt nạ hình Ngưu Yêu.
“Thạch lão ma, không phải ngươi đã có một chiếc Hỏa Diễm Phi Sí rồi sao, vì cớ gì còn nhiễu loạn ở đây?” Thanh âm của Hồ Xuân Nương lại vang lên, ngữ khí hết sức bất thiện.
Mọi người trong điện nghe xong mấy từ “Thạch lão ma”, sắc mặt không ít người không khỏi đại biến, dường như hung danh Thạch lão ma này còn ghê gớm hơn cả Hồ Xuân Nương.
“Hừ, Hồ tiên tử, nể mặt ngươi và ông chủ sau lưng ngươi, ta đã không tham gia đấu giá hai thanh Diệt Ma Đồng lúc trước, nhưng cơ quan phi chu này có trọng dụng khác, ta không thể không có được.” Đại hán đeo mặt nạ Ngưu Yêu nghe vậy lại không sợ hãi chút nào, hừ lạnh một tiếng trả lời.
“Ta hiểu, ngươi muốn dùng thứ này làm lễ vật để tặng người nọ a! Nhưng lần này chỉ sợ tâm tư của ngươi sẽ uổng phí thôi. Chỉ là một kiện cơ quan phi chu mà đã nghĩ được coi trọng, ngươi đã quá xem nhẹ người kia rồi.” Hồ Xuân Nương nghe xong câu trả lời cứng rắn của đại hán lại không tiếp tục tức giận mà chỉ lạnh lùng nói.
“Cơ quan phi chu này chỉ là vật Thạch mỗ ra mắt mà thôi, sau khi ta gặp mặt người nọ, đương nhiên sẽ có đại lễ chính thức khác. Mục đích Hồ tiên tử muốn cơ quan chiến giáp này chẳng phải là cũng giống ta hay sao? Hiện giờ ta có cơ quan phi chu này, Tiên tử lấy được cơ quan chiến giáp kia, thật đúng là nước giếng không phạm nước sông.” Thạch lão ma cười hắc hắc một tiếng, nói.
Câu chuyện của hai người không đầu không đuôi, nhưng lại khiến cho trong lòng không ít người sau khi nghe xong bỗng xao động, lại càng có mấy người lập tức nhớ ra điều gì đó, mặt hiện lên vẻ hưng phấn xì xào bàn tán với nhau.
“Đã có số Linh Thạch này của ngươi, cơ quan chiến giáp kia làm sao còn có thể tới tay tiểu muội được a!” Hồ Xuân Nương nghe vậy, lại thật sự có chút tức giận đáp.
“Điều này không liên quan đến Thạch mỗ! Muốn trách thì trách ông chủ của ngươi không nỡ bỏ ra nhiều Linh Thạch, ha ha.” Thạch lão ma lại cười phá lên, nói.
Hồ Xuân Nương không tiếp tục tranh cãi, nhưng bất kể là ai cũng có thể tưởng tượng ra sự tức giận trong lòng nàng ta.
“Một vạn sáu nghìn Linh Thạch!”
Đúng lúc này, lại có một người ra giá.
Thạch lão ma nghe vậy giận dữ, nhưng sau khi đưa mắt nhìn về phía người ra giá, đồng tử không kìm được mà hơi co rụt lại.
Người đấu giá kia rõ ràng vẫn là Liễu Minh.
Những người khác thấy vậy liền âm thầm tặc lưỡi không thôi.
Người dám cùng lúc đắc tội với Hồ Xuân Nương và Thạch lão ma, trong toàn bộ Huyền Kinh thực sự không có bao nhiêu.
Đương nhiên đến thời điểm này, phần lớn những người khác cũng hiểu Liễu Minh khẳng định có chỗ dựa phía sau, ngoài ra hơn phân nửa cũng là một gã Linh Đồ hậu kỳ, thậm chí là Đại viên mãn, nếu không cũng tuyệt không dám liều lĩnh như vậy.
“Một vạn bảy nghìn!” Sắc mặt Thạch lão ma trầm xuống, không gây khó dễ cho Liễu Minh mà lạnh lùng ra giá lần nữa.
“Một vạn tám nghìn!”
“Một vạn chín nghìn!”
“Hai vạn!”
Sau khi Liễu Minh hô giá hai vạn, Thạch lão ma cuối cùng cũng ngậm miệng không nói, nhưng nhìn bộ dạng y nắm chặt hai tay, hiển nhiên trong lòng tuyệt không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Nhưng cái giá hai vạn Linh Thạch đối với một cơ quan có giới hạn số lần sử dụng, hơn nữa lại chỉ có tác dụng phi hành đúng là đã cực cao rồi.
Tiếp tục tranh đoạt với đối phương, cho dù với thân gia của Thạch lão ma cũng cảm thấy đau lòng không thôi, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Nhưng đúng lúc này, tiếng cười “Khanh khách” lại truyền ra từ chỗ ngồi của Hồ Xuân Nương, quanh quẩn mãi trong đại điện không dứt! Kể cả là ai cũng nhận ra được ý mỉa mai trong đó!
“Hồ tiên tử, nếu ngươi thực sự muốn tìm phiền toái, Thạch mỗ phải tìm cơ hội lại lĩnh giáo Điệp Vũ Đại Pháp của ngươi một chút, xem xem ngươi tu luyện như thế nào rồi?” Thạch lão ma lạnh giọng nói.
“Hừ, xem ra Thạch Tượng ma công của ngươi cũng có tiến triển không nhỏ. Tuy nhiên muốn tìm người hả giận, có phải ngươi đã tìm nhầm đối tượng hay không. Vừa rồi người làm cho ngươi khó chịu hình như không phải là thiếp thân a.” Hồ Xuân Nương không chút khách khí trả lời.
“Quả hồng đương nhiên phải tìm quả mềm mà bóp. So với một gã cùng giai lạ lẫm, đương nhiên ta sẽ an tâm hơn một chút khi đối mặt với đối thủ đã hiểu rõ.” Thạch lão ma lại trả lời như thế.
“Cái gì, ngươi coi bổn tiên tử trở thành quả hồng mềm sao!?” Hồ Xuân Nương nghe vậy, thoáng cái liền cực kỳ giận dữ.
Trên đài cao, Miện lão chứng kiến một màn này tự nhiên cảm thấy đau đầu, nhưng đương nhiên không thể để bọn họ thực sự tranh đấu ở đây, lúc này lão liền ho nhẹ một tiếng cắt ngang lời nói của hai người, cũng lớn tiếng tuyên bố :
“Nếu không còn ai ra giá, vậy hai vạn Linh Thạch lần thứ nhất, hai vạn Linh Thạch lần thứ hai, hai vạn Linh Thạch lần thứ ba. Tốt, cơ quan phi chu này cũng thuộc về đạo hữu kia.”
Lão giả cầm cái búa gõ xuống mặt bàn.
Hồ Xuân Nương và Thạch lão ma thấy kết quả như vậy, dường như cũng từ bỏ ý định tranh đấu, một người thì hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa, người còn lại thì ngậm miệng không nói nửa lời.
Lúc này, Liễu Minh được tên tùy tùng dẫn dắt liền rời khỏi đại điện, đi xuyên qua một gian phòng được canh giữ cẩn mật rồi đi tới một gian mật thất.
Đám người Tiền đông chủ, Tôn Ngân thình lình đều ở đây.
Liễu Minh cười cười, sau đó cởi áo choàng trên đầu xuống.
“Càn tiên sinh, ta không ngờ ngươi lại muốn lấy vài kiện cơ quan này, vốn dĩ còn tưởng rằng ngươi sẽ tham gia đấu giá một phần Hỏa Nguyên Chân Sát kia!” Tiền đông chủ dường như đã biết rõ chuyện xảy ra trong hội đấu giá, vừa thấy Liễu Minh không khỏi có chút buồn bực hỏi.
“Mặc dù ta có thể lấy được một phần Hỏa Nguyên Chân Sát kia, nhưng thuộc tính của Chân Sát này lại có chỗ xung đột với công pháp ta tu luyện, cho nên cũng chỉ có thể buông tha. Về phần những cơ quan này đều là thứ hết sức thực dụng, ta lấy được tới tay cũng không tính là không có thu hoạch.” Liễu Minh trả lời có chút hàm hồ.
“A, nếu Hỏa Nguyên Chân Sát không thích hợp, vậy một phần Chân Sát Khí với tư cách vật phẩm áp trục cuối cùng kia, nói không chừng sẽ thích hợp với Càn huynh đấy.” Tôn Ngân bên cạnh dường như lại có điều suy nghĩ nói.
“Tôn huynh nói đùa. Phần Chân Sát áp trục cuối cùng kia quý hiếm nhường nào, kể cả là nửa giá, Càn mỗ cũng tuyệt đối không mua nổi.” Liễu Minh nghe vậy, cười khổ đáp.
“Điều này cũng đúng. Một phần Chân Sát Khí cuối cùng kia là Thiên Tinh Chân Sát trong truyền thuyết, Cương Khí sau khi tu thành cực kỳ huyền diệu, bản cư phải sử dụng hơn nửa số vốn ban đầu mới mua được. Giá khởi điểm chính là hai mươi vạn Linh Thạch, mấy thế lực lớn cũng đã theo dõi vật ấy từ lâu rồi. Càn tiên sinh tuyệt đối không nên tranh đoạt. Nhưng tiên sinh yên tâm, sau này nếu bản cư lại tìm được Chân Sát phù hợp, nhất định sẽ ưu tiên cho tiên sinh chọn trước đấy.” Tiền đông chủ có chút tiếc nuối nói.
“Nếu thực sự có thể như thế, trước hết Càn mỗ xin cảm ơn đông chủ.” Liễu Minh nghe xong mỉm cười, cảm ơn một tiếng.
Lúc này, một cánh cửa mé bên gian mật thất mở ra, một thị nữ dung mạo xinh đẹp nâng khay bạc bước tới.
“Tốt rồi. Mấy kiện cơ quan tiên sinh đấu giá đã được mang đến. Hai kiện đầu tiên là một vạn Linh Thạch, kiện sau là hai vạn Linh Thạch. Như lời hứa của ta lúc trước, cơ quan phi chu này chỉ thu một vạn Linh Thạch là được. Như vậy, tiên sinh chỉ cần trả hai vạn Linh Thạch là có thể lấy toàn bộ những vật này đi.” Tiền đông chủ nhìn lướt qua mấy thứ trên khay bạc, cười cười nói.