Trên mặt Liễu Minh vừa mới hiện lên vẻ kinh ngạc, bên tai chợt truyền đến thanh âm hờ hững của một nam tử.
“Ngươi là môn hạ của chi nào? Có lệnh bài tiến vào Linh Trì hay không? Nếu không có, thì từ đâu đến hãy quay về nơi đó đi!”
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng rùng mình, nhưng lập tức hơi khom người trả lời :
“Đệ tử Liễu Minh thuộc chi Cửu Anh Sơn bái kiến tiền bối. Đệ tử dự định tiến vào Linh Trì một tháng. Lệnh bài tiến vào Linh Trì, đệ tử đã mang theo bên người.”
Sau khi hắn nói xong, lập tức lấy từ trong ngực áo ra một tấm lệnh bài màu bạc nhạt, hai tay nâng lên.
“A, nếu ngươi đã có lệnh bài thì đương nhiên có thể ở lại. Tuy nhiên trước hết ta vẫn phải kiểm tra thật giả một lát, sau đó mới có thể mang ngươi tiến vào Linh Trì.” Thanh âm nam tử hơi hòa hoãn lại một chút nói.
Tiếp đó chỗ cầu thang của lầu các truyền đến tiếng bước chân “bịch bịch”, một nam tử mặc nho bào màu trắng điềm tĩnh từ tầng hai đi xuống.
Khuôn mặt của người này khá dài, lại hơi xấu, nhưng hai mắt sáng ngời tỏa sáng, tạo cho người ta một loại cảm giác bồng bềnh xuất trần.
“Nếu ngươi là đệ tử chi Cửu Anh, sư phụ của ngươi họ Chung hay là họ Chu?” Nam tử đi vài bước tới trước mặt Liễu Minh, sau khi hai mắt quan sát trên dưới một chút, bỗng nhiên cười cười nói.
“Gia sư họ Chung!” Liễu Minh có chút bất ngờ, nhưng sau khi chần chừ một chút vẫn trả lời chi tiết.
“Thì ra thật sự là đệ tử của Chung sư muội! Ha ha, nghe nói mấy năm trước nàng thu một đệ tử tên là Bạch Thông Thiên, nhưng trước đây không lâu lại báo cáo trong tông đổi lại tên họ rồi. Đó hẳn là ngươi a?!” Nam tử mặc áo bào trắng cười khẽ nói, tiếp đó tay vẫy một cái, lệnh bài trong tay Liễu Minh khẽ run lên rồi “vèo” một tiếng bay lên trời, rơi gọn vào trong tay nam tử.
“Tiền bối quen biết gia sư? Tên vãn bối ban đầu xác thực không phải như bây giờ.” Liễu Minh khẽ giật mình, nhưng cũng không dám chậm trễ nói.
“Thì ra đúng thật là ngươi. Không tệ, ta đã từng nghe Chung sư muội nói qua, mấy năm trước ngươi đã lập được công lao hiển hách cho bản tông khi thí luyện ở trong Bí Cảnh. Thảo nào có thể xuất ra tấm lệnh bài này.” Bộ dạng nam tử mặc áo bào trắng cảm thấy hứng thú nói.
“Tiền bối quá khen, vãn bối cũng chỉ là may mắn mà thôi. Nhưng không biết tôn tính đại danh tiền bối là gì!” Liễu Minh nghe ra khẩu khí của đối phương dường như hết sức quen thuộc với đạo cô họ Chung, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu liền hỏi.
“Xem ra sư phụ của ngươi chưa từng đề cập về ta với ngươi. Tuy nhiên điều này cũng không sao, tin tưởng là không bao lâu nữa, ta và sư phó của ngươi sẽ là người một nhà. Đệ tử của Chung sư muội cũng là đệ tử của ta. Ta họ Đồng, ngươi có thể gọi ta một tiếng Đồng sư bá.” Nam tử mặc áo bào trắng, hai mắt chỉ nhìn lướt tấm lệnh bài màu bạc trong tay liền ném nó trở lại, đồng thời cười tủm tỉm nói.
“Đệ tử bái kiến là Đồng sư bá!” Nghe xong những lời này, mặc dù Liễu Minh có chút trợn mắt há mồm, nhưng cũng chỉ có thể thành thành thật thật thi lễ một tiếng.
“Rất tốt. Liễu sư điệt, nếu như đã là người một nhà, ta tự nhiên sẽ an bài cho ngươi một vị trí gần trung tâm Linh Trì.” Nam tử họ Đồng cười hắc hắc một tiếng nói. Tiếp đó một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết về phía pháp trận trước mắt.
Pháp trận màu trắng lập tức vang lên từng tiếng “ông ông”, mặt ngoài bị kích phát nổi lên một tầng bạch quang nhàn nhạt.
“Đa tạ sư bá.” Liễu Minh nghe xong mấy lời đó, trong lòng có chút vui vẻ.
Trước khi tới đây, hắn đã cố ý tìm hiểu toàn bộ mọi việc liên quan đến Linh Trì trong tông một lần.
Phải biết rằng, cái gọi là Linh Trì thực chất chỉ là một chỗ Thiên Địa nguyên lực nồng đậm nhất được Man Quỷ Tông tìm ra trước tiên, sau đó được bố trí cấm chế đặc thù để cho Thiên Địa nguyên lực chỉ có vào chứ không có ra. Do đó càng khiến cho Nguyên lực bên trong Linh Trì tinh thuần đến một trình trạng không thể tưởng tượng nổi.
Chỗ trung tâm bên trong cấm chế đương nhiên có Nguyên lực cực kỳ nồng đậm, hiệu quả tu luyện chắc chắn tốt hơn ngoài rìa không phải chỉ là nửa phần.
Cứ như vậy, sau khi hắn theo nam tử áo bào trắng tiến vào trong pháp trận, chỉ thấy ánh sáng lóe lên một cái đã bị truyền tống tới một khu đất trũng, khắp nơi mọc đầy kỳ hoa dị thảo, đồng thời trong không khí bay lơ lửng từng sợi sương mù màu trắng.
Sau khi hơi hít sâu một hơi, Liễu Minh lập tức cảm nhận được một cỗ Nguyên lực nồng đậm tràn vào trong phế phủ, trên mặt không khỏi có chút động dung.
Lúc này hắn mới biết, những sợi sương trắng này không ngờ lại là do Thiên Địa Nguyên lực vô cùng nồng đậm mới có thể biến ảo ra, thật không hổ với cái tên ‘Linh Trì’.
Sau khi ánh mắt hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy xa xa trong sương mù thấp thoáng có từng gian nhà đá nằm tương đối xa nhau, lọt vào trong tầm mắt có khoảng năm sáu gian.
Nam tử mặc áo bào trắng dẫn Liễu Minh đi về phía trước, sau thời gian ăn hết một bữa cơm mới đưa hắn đến trước một gian nhà làm bằng đá xanh, bốn phía đều bị sương trắng nhè nhè bao phủ.
Trên vách đá bên ngoài gian nhà có khắc rõ một ít Linh văn màu bạc. Trên cửa đá còn có một cái lỗ khảm hình lăng trụ sâu không quá vài tấc.
“Liễu sư điệt, nơi đây gần như được xem là chỗ tu luyện gần trung tâm Linh Trì rồi. Ngươi hãy tu luyện ở đây, một tháng sau, ta sẽ quay lại mang ngươi ra ngoài. Mặt khác, mật thất này đã được thiết lập cấm chế huyền diệu, chỉ có lệnh bài trong tay ngươi mới có thể mở ra.” Nam tử mặc áo bào trắng chỉ gian nhà đá trước mắt, cười nói với Liễu Minh.
Liễu Minh đương nhiên hết sức vui mừng cảm ơn, tiếp đó bước đến trước cửa đá, đặt tấm lệnh bài màu bạc kia vào trong lỗ khảm trên cửa đá.
Lập tức cả gian nhà đá phát ra âm thanh “Ông ông”, đồng thời mặt ngoài cửa đá lóe lên ngân quang, sau đó chậm rãi mở ra.
Liễu Minh hơi khom người với nam tử mặc áo bào trắng, sau đó liền đè nén hưng phấn trong lòng đi tới cửa đá.
Khi hắn vừa mới chui vào trong mật thất, cửa đá liền lặng yên không một tiếng động đóng lại, tiếp đó Linh văn trên cả gian nhà đá chớp động không yên, một cỗ chấn động của cấm chế từ phía trên lập tức tỏa ra.
Nam tử mặc áo bào trắng thấy thế chỉ cười cười rồi tiêu sái rời đi.
Cùng lúc đó, Liễu Minh đã quan sát rõ ràng tất cả mọi thứ trong gian nhà đá.
Bên trong ngoại trừ một cái bồ đoàn màu vàng nhạt, một cái giường gỗ màu trắng, cũng thấy không bất cứ vật gì khác.
Đối với toàn bộ bố trí nơi đây, Liễu Minh có chút thỏa mãn.
Hắn kiểm tra qua bốn vách tường của gian nhà đá và những Linh văn màu bạc đang chớp động trong chốc lát. Sau khi xác định đó chỉ là một ít cấm chế phòng ngự ngăn cách bình thường, hắn cũng yên lòng, từ từ ngồi xuống xếp bằng trên bồ đoàn.
Tay áo Liễu Minh run lên, ba cái bình nhỏ giống hệt nhau lập tức xuất hiện trên mặt đất.
Nhìn mấy vật trước mắt, thần sắc hắn có chút nghiêm nghị.
Bên trong ba bình nhỏ này hiển nhiên là Canh Lam Chân Sát mà hắn thu được từ Vạn Man sơn mạch.
Nếu như hắn chỉ lấy được một bình từ trong Sát Khanh kia, có lẽ vẫn còn do dự một chút. Nhưng lúc này trong tay hắn đã có ba bình, tình hình khá khả quan. Trừ khi tư chất thấp kém đến mức không thể nào tiến giai đến cảnh giới Ngưng Dịch kỳ, nếu không tuyệt đối đáng giá để hắn thử một lần.
Dựa theo phỏng đoán của Liễu Minh, mặc dù hắn chỉ có ba Linh Mạch, nhưng hiện tại Pháp lực trong cơ thể vô cùng tinh thuần, cộng thêm đã mua một ít đan dược rất có tác dụng khi trùng kích bình cảnh, thân lại ở bên trong Linh Trì chi địa, đồng thời trong tay còn có ba bình Chân Sát Khí, tất cả những điều đó làm cho tỷ lệ trùng kích thành công tối thiểu cũng phải hơn sáu bảy thành.
Mà tỷ lệ cao như thế, kể cả là không chắc chắn bằng tỷ lệ Địa Linh Mạch trùng kích Linh Sư, nhưng hẳn là không kém nhiều lắm.
Nhưng trọng yếu hơn là, Canh Lam Chân Sát này đích xác là mười phần phù hợp với công pháp tu luyện của hắn. Hơn nữa Chân Sát này tuy không cách nào đánh đồng với Thiên Tinh Chân Sát trong truyền thuyết, nhưng bản thân nó cũng là một trong những thượng phẩm Chân Sát có danh tiếng không nhỏ.
Nếu hắn luyện hóa Chân Sát này vào trong Chân Nguyên, Cương Khí sau khi được tạo thành chẳng những có năng lực phòng ngự xuất sắc, mà còn có uy năng của thuộc tính âm hàn, cũng có tác dụng tăng phúc không nhỏ đối với một ít pháp thuật có cùng thuộc tính.
Nói thí dụ như Thuật Băng Trùy mà hắn tu luyện, vốn dĩ đạt tới cảnh giới Đại viên mãn đã là cực hạn, nhưng nếu có Canh Lam Chân Sát biến thành Cương Khí gia trì, uy năng lập tức có thể nâng cao một bậc. Mà nếu đổi lại là công pháp Quỷ đạo cùng có Âm thuộc tính, trước kia vì còn thiếu chút hỏa hầu mà không cách nào thi triển ra một số bí thuật, nếu được Canh Lam Chân Sát biến thành Cương Khí phụ trợ thì có khả năng rất sẽ thi triển ra được.
Cho nên đối với Liễu Minh, nếu sau này muốn dùng môn công pháp Quỷ đạo “Long Hổ Minh Ngục Công” kia làm công pháp chủ tu, từ một phương diện nào đó, Chân Sát này thậm chí còn thích hợp hơn “Thiên Tinh Chân Sát” trong truyền thuyết kia vài phần.
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn sau khi biết được sự tồn tại của Chân Sát này từ miệng Bạch lão phu nhân, lập tức đáp ứng yêu cầu ngày đó.
Trong lòng Liễu Minh nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về mấy vật phía trước người cũng dần dần xuất hiện vẻ nóng bỏng, nhưng sau khi ổn định lại tâm thần, liền bắt đầu nhắm mắt chìm vào nhập định.
Khác với lúc trước bởi vì căn cơ Pháp lực bất ổn, cần phải bế quan mấy năm mới có thể chính thức trùng kích bình cảnh.
Bây giờ Pháp lực trong cơ thể Liễu Minh đã vô cùng tinh thuần, hắn chỉ cần hơi chuẩn bị một chút liền có thể luyện Chân Sát Khí nhập vào cơ thể, chuyển Chân Nguyên trong Đan điền từ trạng thái khí ngưng tụ thành trạng thái dịch, từ đó sinh ra Cương Khí có thuộc tính của chính mình, trở thành tồn tại cấp bậc Linh Sư.
Liễu Minh nghĩ như vậy, tâm thần dần dần trở nên vô cùng bình tĩnh, cuối cùng tiến nhập vào trạng thái vong ngã.
Sau một ngày một đêm, khi hai mắt hắn mở ra một lần nữa, trong mắt đã trở nên hết sức thanh tịnh, không còn chút tạp niệm nào nữa.
Hắn lấy từ trong tay áo ra một ít đan dược phụ trợ, sau khi ăn vào hai tay liền bấm niệm pháp quyết thúc giục Chân Nguyên trong cơ thể vận chuyển.
Sau một lát, từng luồng khí đen từ trong cơ thể hắn điên cuồng bốc lên, sau khi quay tít một vòng liền biến thành một quả cầu sương mù khổng lồ đen sì, bao phủ toàn bộ thân hình hắn vào trong.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, khí đen từ trong cơ thể Liễu Minh không ngừng tuôn ra, làm cho quả cầu sương mù khổng lồ cũng càng lúc càng lớn, sau một lát đã gần như tràn ngập cả gian nhà đá.
Đúng lúc này, trong miệng Liễu Minh bắt đầu lẩm bẩm niệm khẩu quyết.
Một cái bình nhỏ chứa Càn Lam Chân Sát vốn nằm yên trên mặt đất, chợt “Rắc” một tiếng, không có dấu hiệu chút nào bỗng vỡ vụn ra, từng điểm tinh quang màu lam nhạt từ trong đó bay vụt ra, sau khi chợt lóe lên liền chen chúc chui vào trong sương mù màu đen không thấy bóng dáng.
Tiếp đó sương mù màu đen đột nhiên cuồn cuộn một hồi, trên người Liễu Minh ở trung tâm lại càng truyền ra từng trận tiếng nổ vang, ban đầu thanh âm không lớn, nhưng chỉ sau thời gian mấy nhịp thở đã trở nên kinh người như tiếng sấm.
Bên trong quả cầu sương mù khổng lồ, tinh mang trong hai mắt Liễu Minh chớp động, mười ngón tay giống như bánh xe liên tục bấm niệm pháp quyết, từng đạo pháp quyết bắn ra từ giữa ngón tay hắn, cũng đua nhau chui vào trong sương mù màu đen không thấy đâu nữa.
Ở chỗ phần bụng trong cơ thể hắn lúc này tụ tập phải đến hàng trăm điểm tinh quang màu lam giống như những viên sỏi, từ từ chuyển động liên tục, thỉnh thoảng lại bay ra từng tia ánh sáng màu lam nhỏ như sợi tóc, trước sau chui vào trong Đan Điền không thấy bóng dáng.
Ở bên ngoài gian nhà đá, dưới ảnh hưởng của lực lượng quỷ dị nào đó, cũng có càng ngày càng nhiều sương mù màu trắng đang chậm rãi bay tới bên này.
Chỉ sau một lát, lấy thạch ốc làm trung tâm, không ngờ đã mơ hồ tạo thành một biển sương mù màu trắng nhạt.