Cự thú quái dị vừa mới xuất hiện đã như tia chớp xẹt qua không trung, xông tới Lệ Côn. Hư không trên đường nó đi qua lập tức nổi lên từng tầng rung động màu xanh.
Thấy vậy, đồng tử Lệ Côn có chút co rụt lại, nhanh chóng ném ra cây côn đen nhánh trong tay, đồng thời một tay bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm. Cây côn đen nhánh đón gió biến lớn dài gần năm, mười trượng. Đồng thời thân côn tỏa ra ngân quang chói mắt bao phủ toàn bộ phạm vi gần dặm.
“Đi!”
Trong tiếng hét lớn, tay phải Lệ Côn điểm ra, cây côn hóa thành một đạo hư ảnh trùng trùng điệp điệp đập xuống Cự thú dữ tợn. Quái thú đầu cá thân chim rống to, ngửa đầu, há mồm phun ra một viên quang cầu màu xanh to như tòa lầu, lóe lên hung hăng đập tới cự côn đang hạ xuống.
“Oanh” một tiếng vang dội!
Ánh sáng quang cầu màu xanh cùng côn ảnh bao phủ đầy trời, chấn động từ nơi va chạm truyền ra thực khủng khiếp không thể mô tả, đồng thời phát âm thành tiêm minh ra bốn phía.
Dưới ảnh hưởng của chấn động cuồng bạo, màn sáng hộ thân màu lam của đám người Hải Tộc liên tục lóe sáng rồi nhanh chóng trở nên ảm đạm. Thấy vậy, Lam phu nhân liền cắn răng, phun một ngụm tinh huyết lên Linh Khí vỏ sò, bấm niệm pháp quyết một hồi, mới miễn cưỡng ổn định màn sáng.
Trên không trung, quang cầu cùng côn ảnh màu bạc vẫn gắt gao giao tranh, những rung động liên tục không ngừng xuất ra tạo thành thanh thế cực kỳ kinh người. Mà giờ khắc này, Thanh Cầm cùng Lệ Côn đều đã thúc giục pháp quyết, quán chú pháp lực vào cây côn.
Trong lúc nhất thời, hai bên vẫn rơi vào thế giằng co.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, quang cầu màu xanh của Cự thú tựa hồ có xu thế áp chế so với côn mang màu bạc!
Đứng xem một bên, sắc mặt Lam phu nhân không ngừng biến hóa. Nếu Lệ Côn không địch lại, bọn hắn chẳng những không bảo vệ được Tịch Thủy Thuẫn, mà cuối cùng toàn bộ sẽ chết dưới tay Thanh Cầm. Đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo hồng mang kích bắn tới sau lưng Lệ Côn, tốc độ hồng mang cực nhanh, sau một cái chớp động đã đến sau lưng Lệ Côn; sau khi nổ một tiếng giòn liền chia thành tám đạo bắn về những chỗ hiểm trên thân họ Lệ.
Trong lúc nhất thời, đám người Lam phu nhân căn bản không kịp có phản ứng.
Tuy phát hiện, nhưng khổ nỗi đang bị Thanh Cầm dây dưa nên không rảnh phân thân, Lệ Côn đành phải miễn cưỡng đưa hai tay áo quét ra hai đạo hào quang màu bạc nhàn nhạt. Chung quanh thân thể lúc này hình thành từng tầng màn ảnh hơi mỏng.
Nhưng mà, đối với hồng mang quỷ dị bất thường này, tầng màn sáng phòng hộ màu bạc có vẻ yếu ớt dị thường.
“Phanh phanh” vài tiếng, đã nhanh chóng hiện ra đạo đạo vết rạn, bạo liệt mà mở.
Một thanh âm trầm muộn vang lên, cây côn trong tay Lệ Côn văng ra, thân thể loạng choạng, trên người phun ra mấy ngụm máu tươi. Mà đúng lúc này, hai cánh của quái thú đầu cá thân chim đột ngột run lên, thân hình khổng lồ lóe lên biến mất một cách quỷ mị. Sau một khắc, “Phanh” một tiếng, một đạo tàn ảnh màu xanh do Cự thú hóa thành trùng trùng điệp điệp đụng vào Lệ Côn, khiến lão trực tiếp bay ngược ra, rơi vào trong bụi cỏ bên ngoài ba mươi trượng. Dưới tiếng kêu thảm thiết, Lệ Côn phun ra một ngụm máu tươi, khí tức chuyển thành uể oải tới cực điểm.
Giờ phút này, Lam phu nhân cùng đám người Hải Tộc mới rõ nguồn gốc xích mang. Từ trong khe, một phu nhân váy đỏ im lặng nhanh chóng bay ra, trên mặt hiện ra nụ cười mỉm âm hiểm. Đúng là một gã thủ hạ khác của Hải Yêu Hoàng hay đi cùng Thanh Cầm, Xích Lý. Chẳng qua không biết nàng dùng loại thủ đoạn nào, lại có thể giấu giếm được tai mắt của đám người Lệ Côn, trốn ở chỗ gần như thế cũng không bị phát hiện, nên lúc này mới thành công đánh lén như vậy.
“Lệ trưởng lão!”
Lam phu nhân quát to một tiếng rồi nhảy ra tiến về phía Lệ Côn, dìu hắn đứng lên. Giờ phút này, sắc mặt Lệ Côn tái nhợt, thần sắc tiều tụy, như trong phút chốc đã già thêm mười mấy tuổi.
“Hặc hặc, Lệ Côn, ngoan ngoãn giao ra Tịch Thủy Thuẫn, đại gia có thể cho các ngươi một cái chết thống khoái.” Dưới tình hình Xích Lý đánh lén thành công, Lệ Côn trọng thương, Thanh Cầm tự nhiên đại hỉ, sau khi hóa trở lại nhân hình, cười to, chậm rãi đi đến chỗ Lệ Côn.
Phu nhân váy đỏ thì sau khi cười một tiếng nhõng nhẽo, cũng lắc lư đi tới gần phu nhân Hải Tộc.
Trước tình huống nguy hiểm này, phu nhân Hải Tộc gọi ‘Du di’ thực sự kinh hoảng, nhưng vẫn cắn răng, đột ngột lật tay lấy ra một quả phù lục màu vàng.
“Đi!”
Một tiếng kêu khẽ vang lên, Du Di phun ra mấy ngụm máu, phù lục màu vàng bạo liệt thành mảng lớn phù văn màu vàng, cuồng vũ tiến về phía Thanh Cầm cùng Xích Lý, trong nháy mắt công phu, một phù trận lóng lánh kim quang bao phủ lên người Thanh Cầm cùng Xích Lý.
Đại trận vừa hiện, Thanh Cầm cùng Xích Lý lập tức bị giam ở trong đó.
“Chúng ta. . . Đi!”
Tuy rằng đã nhốt Thanh Cầm cùng Xích Lý, nhưng Lệ Côn biết rõ, đây chỉ là kế sách tạm thời, không dùng được lâu, hai người đó nhất định sẽ phá vỡ đại trận. Lúc này, hắn cố nén lại các thương thế trên người, thúc giục pháp quyết.
“Hô” “Hô” hai tiếng, hào quang màu bạc trên người Lệ Côn lần nữa cuồng vũ xuất hiện, cuối cùng hóa thành một đoàn ngân quang bao phủ toàn bộ đám người Hải Tộc ở bên trong.
Lúc này, pháp quyết trong tay Lệ Côn biến đổi, quang đoàn màu bạc bay thẳng đến Thiết Hỏa Cốc.
. . .
Sau khi đám người Lệ Côn đã trốn về tới Thiết Hỏa Cốc được khoảng nửa khắc. Tại chiến trường lúc trước, “Phanh” một tiếng!
Đại trận kim quang hóa thành đầy trời quang điểm màu vàng mà tiêu tán. Thân ảnh Thanh Cầm cùng Xích Lý cũng nhanh chóng hiện ra trong đám quang điểm màu vàng.
“Hừ, chúng ta đuổi theo, Lệ Côn nay đã bị trọng thương, tự nhiên sẽ co đầu rút cổ đến trốn trong Thiết Hỏa Cốc.” Thanh Cầm nói như vậy, rồi trên người lóe lên từng tầng sáng màu xanh, hóa thành một đạo độn quang biến mất tại chỗ.
Xích Lý một tay bấm niệm pháp quyết, cũng hóa thành một đạo độn quang màu đỏ, đi theo sát Thanh Cầm.
Cũng không lâu lắm, thân ảnh hai người Thanh Cầm cùng Xích Lý xuất hiện trong Thiết Hỏa Cốc. Trên tay Thanh Cầm xuất hiện một cái la bàn, hắn đang dựa theo kim chỉ trên la bàn để theo dõi phương hướng.
Một phút đồng hồ về sau, bọn hắn dừng lại tại một phòng ốc không chút thu hút.
“Lệ Côn, xem ngươi còn có thể trốn khỏi đại gia bằng cách nào.” Thanh Cầm cười lớn một tiếng, chuẩn bị phá cửa mà vào. Bỗng có ba đạo bóng đen đột ngột xuất hiện trước người Thanh Cầm, cản lại đường đi của hắn, mỗi người mang theo một cái mặt nạ lạnh như băng, đúng là ba vị cường giả Hóa Tinh đã từng xuất hiện tại phòng đấu giá của Hắc Diễm Cung!
“Thanh Cầm đạo hữu, phàm đã đến Thiết Hỏa Cốc đều là khách quý của Hắc Diễm Cung ta, mong rằng đạo hữu nể mặt Hắc Diễm Cung, không hành động thô lỗ trong cốc thì tốt hơn.” Một tên cường giả Hắc Diễm Cung ôm quyền nói.
“Tại hạ đương nhiên coi trong mặt mũi của Hắc Diễm Cung, chẳng qua nếu làm không xong nhiệm vụ, khi trở về tại hạ cũng đành phải chuyển lời nhắn nhủ này tới đại nhân Hải Yêu Hoàng”
Thanh Cầm cố ý nhấn mạnh mấy chữ “Đại nhân Hải Yêu Hoàng”.
Dù sao, Hải Yêu Hoàng mà gã nhắc tới là cường giả Chân Đan Cảnh hàng thật giá thật, tuyệt đối Hắc Diễm Cung không có khả năng không kiêng kị. Quả nhiên, nghe xong mấy chữ này, ba gã cường giả Hóa Tinh của Hắc Diễm Cung lập tức trầm mặc. Sau khi trao đổi ánh mắt, mới nói với Thanh Cầm:
“Như vậy đi, ta và ngươi đều sẽ nhượng bộ một bước, Hắc Diễm Cung tạm thời bảo vệ bọn hắn một tháng, một tháng sau, sinh tử do mệnh, vô luận tình hình bọn họ cùng ngươi như thế nào, bổn cung đều sẽ không can thiệp.”
“Vậy chắc hẳn đã làm hài lòng các hạ.” Một gã cường giả Hóa Tinh khác của Hắc Diễm Cung chậm rãi nói.
Nghe vậy, Thanh Cầm khẽ giật mình, nhưng trước mắt là ba gã Hóa Tinh cùng giai, sau khi cân nhắc một chút mới chậm rãi gật đầu nói:
“Tốt, nể mặt Hắc Diễm Cung, ta nguyện nghe theo ý kiến vị đạo hữu này.”
Phu nhân váy đỏ nghe vậy, tuy rằng lông mày khẽ nhướng lên, nhưng cũng không nói thêm gì. Lập tức, Thanh Cầm cũng không nhiều lời, liền xoay người, biến mất tại góc rẽ xa xa trên đường phố.
. . .
Tại một chỗ trong sương phòng, sắc mặt Lệ Côn khô héo như gỗ, nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường. Còn Lam phu nhân, bởi cưỡng ép thúc giục Phù trận kim quang, nên tinh thần quá mệt mỏi, cũng đồng dạng lâm vào trạng thái ngủ say.
“Tiểu thư Già Lam, hôm nay trên người Lệ trưởng lão cùng Lam phu nhân đều có trọng thương, vạn nhất hai gã thủ hạ Hải Yêu Hoàng lần nữa đuổi giết mà đến, chúng ta phải làm sao?” Đang chăm sóc Lệ Côn cùng Lam phu nhân, gã nam tử Hải Tộc có sắc mặt âm tình bất định hỏi.
“Tạm thời không cần lo lắng, trong ngắn hạn, có lẽ Thanh Cầm không tìm thấy nơi đây. Mà Thiết Hỏa Cốc này chính là phạm vi quản hạt của Hắc Diễm Cung, bọn hắn tới đây thì cũng không thể láo xược quá mức, trong ngắn hạn chắc hẳn vẫn an toàn. Dưới tình hình này, điều duy nhất chúng ta có thể làm là mau chóng thỉnh cầu viện binh.”
Đôi mi thanh tú có chút cau lại, trong nội tâm cũng có vẻ lo âu, nhưng Già Lam vẫn còn trấn định nói.
Dứt lời, một cái trận bàn màu lam liền xuất hiện trên lòng bàn tay, theo pháp quyết véo lên, trong miệng nói lẩm bẩm, một nhóm chữ nhỏ chợt lóe lên rồi chui vào, biến mất trong trận bàn. Trước thiếu nữ gặp nguy không loạn, xử sự, an bài ngay ngắn rõ ràng, trong nội tâm vài tên Hải Tộc thoáng nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh tiếp theo, bọn hắn thực không tránh khỏi tâm lý nặng nề.
. . .
Một ngày trôi qua.
Đám Hải Tộc vẫn cư trú trong phòng.
Giờ phút này, vẻ mặt Già Lam hiện lo lắng, không ngừng đi qua đi lại, thi thoảng ánh mắt lại rơi vào trên người Lệ Côn cùng Lam phu nhân.
Chỉ thấy hai mắt Lệ Côn vẫn nhắm nghiền như cũ, trên trường bào nhiều vết máu loang lổ, gương mặt khô gầy không thấy một tia huyết sắc, khí tức hỗn loạn mà yếu ớt, Linh lực chấn động trên người như có như không, không thấy chút chuyển biến tốt đẹp nào.
Ngày đó, lão bị hai đại cao thủ Hóa Tinh Thanh Cầm Xích Lý liên thủ công kích làm bản thân bị trọng thương, lại miễn cưỡng chèo chống, thúc giục độn thuật đi hơn trăm dặm tới Thiết Hỏa Cốc, khiến cho vết thương càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí có nguy cơ bị công pháp cắn trả, nếu không kịp thời cứu chữa, e rằng có nguy cơ vẫn lạc.
Còn phu nhân Hải Tộc, dưới tình thế cấp bách, không tiếc tổn thất đại lượng Chân Nguyên, cưỡng ép hao phí đại lượng tinh thần chi lực thúc giục phù lục Kim Quang do tộc trưởng ban tặng, dẫn đến Tinh Thần lực gần như khô héo, không cách nào tỉnh lại. Dù không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng không cách nào chỉ huy đám Hải Tộc này rồi.
Nghĩ tới đây, Già Lam đành cắn răng, quay đầu, phân phó cho đám Hải Tộc:
“Các ngươi ở chỗ này chăm sóc Lệ Trưởng lão cùng Du di cho tốt, ta tạm thời đi ra ngoài một chút, cố gắng tìm biện pháp cứu tỉnh Lệ Trưởng lão.”
Sau đó, Già Lam lấy ra một trương phù triện dán lên người. Phù văn ngũ sắc bay vọt ra làm thân hình đại biến, hóa thành một thiếu nữ gầy yếu diện mạo thanh tú; rồi nhanh chóng đi đến cửa phòng.