Tại một tòa lầu hẻo lánh nằm trong Thiết Hỏa Cốc, Liễu Minh đang ngồi xếp bằng giữa một tòa pháp trận lấp lánh ánh bạc do vô số phù văn ẩn hiện, thay đổi liên tục theo thời gian tạo thành. Lúc này, đột nhiên hai mắt hắn bỗng lóe tinh quang, một tay bấm niệm pháp quyết, thu lại chiếc khóa nhỏ màu bạc đang lơ lửng trên không.
Chiếc khóa hóa thành một đạo ánh sáng bạc nhanh chóng rơi vào tay Liễu Minh. Mặc dù Trấn Hồn Tỏa chỉ là một kiện trung phẩm Linh Khí, thế nhưng vẫn phải mất đến nửa tháng hắn mới luyện hóa được toàn bộ cấm chế bên trong.
Sau khi tế luyện xong, khuôn mặt Liễu Minh hiện lên niềm vui khôn tả. Trong quá trình luyện hóa, chiếc khóa bạc nhỏ đã thể hiện đặc tính bất phàm của mình. Chỉ thấy hắn vươn một tay bấm niệm pháp quyết, toàn thân liền có từng cỗ hắc khí dâng lên cuồn cuộn, hai đầu lông mày chớp động tinh quang, tuôn ra một cỗ năng lượng kinh người tạo ra thành một vòng xoáy vô hình trên đầu. Đây chính là tinh thần lực khổng lồ do Liễu Minh thả ra. Sau khi đã hoàn thành việc luyện hóa, hắn cũng muốn thử qua một chút uy lực của Trấn Hồn Tỏa. Vậy nên tiếp đó, Liễu Minh liền đưa một cỗ Tinh Thần Lực vào trong nó.
Hooo…ô! Linh văn trên Trấn Hồn Tỏa dường như tái sinh, bắt đầu từ từ vận chuyển, một cỗ chấn động kinh người bỗng nhiên xuất hiện. Liễu Minh đại hỉ, vòng xoáy vô hình trên đầu hắn điên cuồng tăng trưởng, thể tích lớn hơn lúc trước khoảng một phần năm, trở nên ngưng thực hơn, còn mơ hồ tản mát ra bạch quang nhàn nhạt.
“Quả nhiên lời nói của Viêm Quyết không ngoa, chiếc khóa thật sự có thể tăng cường biên độ thần thức.” Liễu Minh mỉm cười, một tay bấm niệm pháp quyết, vòng xoáy mơ hồ trên đỉnh đầu chậm rãi tản đi.
Nửa canh giờ trôi qua, sau khi đã thử qua tất cả các cấm chế của Trấn Hồn Tỏa, hắn mới hài lòng thu hồi chiếc khóa bạc.
“Đấu giá hội cũng còn nhiều thời gian nữa mới kết thúc, mà tình huống bên ngoài cũng không biết ra sao. Nếu có cơ hội, cũng nên sớm rời khỏi đây.” Liễu Minh thì thào tự nói, rồi sau nhảy xuống giường, thoáng hoạt động chân tay, đi ra khỏi phòng.
Từ trong đi ra, hắn liền phát hiện Thiết Huyết Vệ dường như đã nhiều gấp đôi so với bình thường. Đi thêm một đoạn nữa, hắn lại càng thấy những giáp sĩ này hầu như xuất hiện khắp nơi trong cốc, không ngừng tuần tra qua lại. Việc này làm cho Liễu Minh cảm thấy không khí cũng lộ ra vẻ khẩn trương. Vốn đang tò mò, bỗng hắn nhíu mày, trên mặt lộ ra vài phần ngưng trọng; trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an, giống như đang bị người khác âm thầm theo dõi.
“Xem ra chưa thể rời khỏi ngay được.” Liễu Minh nghĩ vậy nhưng vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh như thường.
Thời gian tiếp theo, hắn tiếp tục vào ra các cửa hàng, giả vờ mua sắm một ít phù triện thường dùng, nhưng thực ra là đang nghe ngóng các sự tình phát sinh trong cốc. Đồng thời, tay phải giấu trong tay áo, cũng âm thầm khu động pháp quyết, thi triển bí thuật tinh thần, truy xét những nơi có vẻ khả nghi. Theo hướng tinh thần lực, rất nhanh, hắn đã tập trung vào chỗ có một cỗ sóng tinh thần mờ mịt dao động.
Không lâu sau, Liễu Minh thần sắc bình thường, bước ra từ một cửa tiệm, cảm thấy hơi có chút bực mình. Trong khoảng thời gian rà quét tinh thần lực, hắn phát hiện các chấn động của tinh thần lực đến từ bốn phương tám hướng. Các chấn động này lại dị thường đồng dạng. Từ đó, hắn không cách nào truy tìm được địa phương, nơi làm hắn cảm thấy bất an.
Với tâm tính cẩn mật, Liễu Minh sẽ tất nhiên không từ bỏ ý đồ truy tìm này.
Tay trái hắn chậm rãi thực hiện pháp quyết, âm thầm thúc giục Trấn Hồn Tỏa. Một cỗ khổng lồ Tinh Thần lực trong chốc lát được tăng cường phóng thích từ mi tâm đi ra. Nhờ Trấn Hồn Tỏa, cuối cùng, hắn phát hiện sóng tinh thần nhộn nhạo ở xung quanh; đúng là bị một cao thủ ngụy trang tinh thần lực theo dõi.
Với tinh thần lực cường đại không dưới Hóa Tinh Kỳ, cộng thêm phụ trợ của Trấn Hồn Tỏa, khó khăn lắm Liễu Minh mới có thể tìm ra manh mối; xem ra tu vi cùng bí thuật của người theo dõi cũng không phải tầm thường.
Trong nội tâm cười lạnh một tiếng, Liễu Minh tập trung tinh thần lực vào sóng tinh thần đang dao động kia, vô thanh vô tức truy xét. Rất nhanh, Liễu Minh phát hiện rõ ràng trong thần thức; tại một tòa đình cách nơi hắn đang đứng hơn trăm trượng, người thư sinh mặc đồ nam trang, đang say sưa nhìn một quyển sách cũ nát. Mà người này, đúng là lúc trước theo dõi hắn. Nam tử dường như chưa nhận thấy mình đã bị phát hiện, xem ra rất tự tin với thủ đoạn theo dõi của chính mình.
Tiếp theo, Liễu Minh bất động thanh sắc tiếp tục đi qua các cửa hàng, mà không lập tức đi tìm thư sinh này. Không bao lâu, Liễu Minh phát hiện được chút tin tức chấn động từ một chưởng quầy:
“Cách Thiết Hỏa Cốc hơn trăm dặm, một nhóm Hải Tộc đã gặp gỡ hai thủ hạ Hóa Tinh Kỳ của Hải Yêu Hoàng là Thanh Cầm và Xích Lý. Sau một phen chiến đấu, nhóm Hải Tộc đã bị bức quay trở lại Cốc, Hóa Tinh Kỳ Lệ Côn bị trọng thương, hôn mê; Lam phu nhân cũng bị hôn mê. Hắc Diễm Cung đáp ứng che chở nhóm Hải Tộc trong vòng một tháng.”
Nghe xong tin tức, Liễu Minh trong nội tâm vạn phần kinh ngạc. Lúc này hắn cũng không còn tâm tư tiếp tục đi dạo nữa, mà bất động thanh sắc quay về chỗ ở của mình.
“Thật không ngờ, chỉ vẻn vẹn có nửa tháng, lại đã xảy ra sự tình như vậy, khó trách Thiết Hỏa Cốc hôm nay khẩn trương thế này. Lệ Côn và Lam phu nhân lúc này đều trọng thương, còn Thanh Cầm và Xích Lý khẳng định đang tiềm phục tại phụ cận, xem ra Thiết Hỏa Cốc đã không còn yên ổn.”
Trong phòng, Liễu Minh đi qua đi lại, thần sắc âm trầm bất định, thì thào tự nói:
“Không biết thư sinh mặc nam trang kia là ai, Thiết Hỏa Cốc rồng rắn lẫn lộn, muốn xác định thân phận, cũng là thật sự khó khăn.”
Vừa nghĩ tới người theo dõi mình, Liễu Minh vừa lo tới việc khác:
“Lệ Côn hôm nay bị trọng thương cũng là một may mắn; trong thời gian ngắn chưa thể tạo thành uy hiếp cho mình được.” Sau khi thì thào vài câu, Liễu Minh lại bắt đầu trầm ngâm.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh trong nội tâm hiện lên rất nhiều ý niệm, với thế cục hiện nay, cộng với tình cảnh của mình, làm sao ly khai an toàn khỏi Thiết Hỏa Cốc? Mục đích chuyến này đã đạt, hắn cũng không muốn dính vào vũng nước đục này.
Một ngày chớp mắt trôi qua. Giờ phút này, Liễu Minh đang cau mày, ngồi xếp bằng trên giường, trên mặt biểu lộ sắc thái không được tốt. Trải qua cả ngày quan sát, cỗ sóng tinh thần mờ mịt dao động xung quang phòng hắn chưa từng tản đi. Thậm chí, hắn còn phát hiện, cỗ tinh thần lực trong vòng một ngày có ba lần thay đổi dao động; nói cách khác, tối thiểu có ba người thay phiên theo dõi hắn. Hơn nữa, tạo nghệ Tinh Thần Lực của ba người này đều bất phàm, khẳng định thế lực sau lưng cũng sẽ rất lớn. Điều này làm cho Liễu Minh càng thêm bất an. Dù cho ai đi nữa, bị một thế lực cường đại như vậy theo dõi, đều sẽ không cảm thấy dễ chịu.
“Không được, phải mau chóng giải quyết việc này, không thì bị động quá rồi” Không biết qua bao lâu, hàn quang trong mắt lóe lên, Liễu Minh rút cuộc đã có quyết định.
Sáng sớm ngày thứ ba, hắn liền ra khỏi lầu các. Nhìn như vô tư, tiêu sái trên đường phố; thực ra, Tinh Thần lực đã sớm âm thầm được thả ra, dùng một loại thủ pháp cao minh, dò xét bốn phía.
Bỗng nhiên, Liễu Minh nhíu mày một chút, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Ngay tại thời điểm đó, hắn phát hiện cách mình không xa lại có thêm một cái đuôi, một cỗ sóng tinh thần lạ lẫm đi theo phía sau. Trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt hắn vẫn không có dị sắc, mà vẫn đi lượn quanh các khu phố náo nhiệt.
Sau đó không lâu, Liễu Minh giật mình phát hiện, người thần bí một mực theo sát sau lưng, hoàn toàn không có bộ dạng sợ hãi. Việc này làm cho Liễu Minh nổi lên chút nghi ngờ trong nội tâm, người mới xuất hiện này có hành động khác với những người theo dõi trước đây, dường như không muốn giấu diếm hắn.
“Chẳng lẽ còn có người khác muốn theo dõi ta?” Với suy nghĩ như vậy, Liễu Minh không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Sau đó, trong lòng khẽ động, hắn hướng rừng cây vắng vẻ đi đến.
…
Một phút trôi qua.
Tại rừng cây nhỏ ít người lui tới, một thân ảnh thiếu nữ gầy yếu chậm rãi từ trong rừng đi ra; ánh mắt không ngừng nhìn quét tìm kiếm, đồng thời trong miệng thì thào:
“Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng còn ở chỗ này.”
Nhưng, một loáng sau, tại nơi thiếu nữ vừa mới xoay người; một đạo hắc ảnh bỗng nhiên hiện ra rõ ràng. Thân ảnh vừa xuất hiện, một đôi mắt sắc như dao găm chăm chú nhìn vào cô gái, đồng thời bên tai cũng vang lên âm thanh lạnh lùng:
“Các hạ, theo dõi ta bao lâu, lúc này cũng nên cho ta một cái giải thích hợp lý rồi. Nếu không, cũng không thể đơn giản ly khai chỗ này”
Bóng đen dĩ nhiên là Liễu Minh, tại lúc hiện thân, một cỗ khí tức kinh người được thả ra, lập tức khóa người trước mặt lại. Nhưng thiếu nữ gầy yếu lại xuất ra biểu hiện, làm Liễu Minh kinh ngạc.
Trên mặt cô gái hiện lên nét mừng rỡ, giơ tay lên, một mảnh sáng bay cuộn mà ra, liền đem Liễu Minh cùng thân thể của mình toàn bộ bao bọc lại trong đó.
Liễu Minh thấy vậy, lập tức bàn tay thi triển pháp quyết; một khi phát hiện nữ tử này có chút nào dị động, sẽ lập tức thi pháp công kích. Nhưng một màn tiếp theo, lại làm cho Liễu Minh chịu ngẩn ngơ. Chỉ thấy thiếu nữ gầy yếu, tay ngọc thon thon hướng chính gương mặt mình một vòng, liền lộ ra gương mặt tuyệt sắc mà quen thuộc, ngũ quan tinh tế, xao động lòng người, mày ngài, mũi én đẹp đẽ, an nhiên mà tản mát một cảm giác nhu mì, cuốn hút, rung động.
Thiếu nữ này không ai khác chính là Già Lam!