Xung quanh khu lầu mà Liễu Minh ở, lúc này mơ hồ nhìn thấy có năm bóng đen đang bò lên trên. Ở phía dưới, nếu cẩn thận chú ý thì có thể phát hiện bên ngoài lầu có chấn động bất thường, tựa như pháp trận cấm chế bị kích phát mà tạo ra rung động.
Tên hắc y nhân cầm đầu thấy cấm chế sắp bị kích hoạt liền không lưỡng lự giơ một tay lên. Chỉ thấy từ trong tay áo của y, đạo ánh sáng màu xanh yếu ớt của một chiếc Phù Lục bắn ra, mau chóng hoá thành một luồng lục mang, lóe lên rồi chui vào trong cấm chế. Sau một khắc, từng vòng ánh sáng mầu xanh biếc nhạt từ trong cấm chế tỏa ra. Tiếp đó không gian chợt chấn động mãnh liệt, theo một tiếng “Phanh” nổ vang, cấm chế hoàn toàn bị kích hoạt, bạo liệt mà vỡ ra.
“Vèo” một tiếng, ngay khi một đạo hắc ảnh xông vào, bốn bóng đen còn lại cũng khẽ động thân hình, xuất hiện ở bên trong một cách quỷ dị. Khi cả năm người tiến vào, thì phát hiện trong phòng có người nhưng người này lại bình tĩnh đến mức kỳ lạ. Hai mắt hắn nhắm nghiền ngồi xếp bằng trên giường, giống như căn bản không phát hiện ra có người đột nhiên xâm nhập. Tên hắc y nhân cầm đầu thấy thế, không chút do dự giương một tay lên, một tấm lưới lớn rời khỏi tay, đồng thời trong miệng hắn vang lên tiếng chú ngữ tối nghĩa. Lập tức tấm lưới phát sáng lên một tầng lam mang, sau đó nó phình lên giãn ra đến chừng hơn một trượng, rồi hung hăng bay về phía trước. Tấm lưới co lại rồi trùm lên người đang ngồi trên giường.
Mấy tên Hắc y nhân đắc thủ một cách dễ dàng, nhưng trên mặt lại không hiện ra vẻ vui mừng, chúng liếc mắt nhìn lẫn nhau, đồng thời lộ ra vẻ tức giận. Thân hình của người ngồi trên giường bị tấm lưới bao quanh bất ngờ chớp động tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, rồi hóa thành từng điểm linh quang tiêu tán giữa không trung.
“Đáng chết, lại để cho hắn chạy thoát rồi!” Tên Hắc y nhân cầm đâu nghiến răng gầm nhẹ nói, sắc mặt hắn trông rất khó coi. Sau đó hắn lấy ra một cái pháp bàn màu xanh, tay thì bấm pháp quyết làm hiện ra mấy chữ nhỏ chui vào bên trong pháp bàn.
Làm xong hết thảy mọi việc, năm tên áo đen vội vàng từ trong lầu rời đi, rất nhanh biến mất không thấy đâu nữa.
. . .
Cùng lúc đó, ở trong rừng rậm cách Thiết Hỏa Cốc mấy chục dặm, Liễu Minh đang chạy như bay về phía xa. Trước đó, ở trong cốc khi hắn nghe thấy âm thanh xung đột giữa Hải Tộc và hai gã Thanh Cầm, Xích Lý vang lên. Hắn đã chạy tới lỗ hổng cấm chế mà hắn lặng lẽ phá vỡ từ trước đó vài ngày, sau đó lẳng lặng lưu lại trong phòng một đạo Hóa Ảnh Phù. Đây chính là một loại phù lục cao giai mà hắn bỏ ra rất nhiều tiền để mua trước kia. Mặc dù không có sức chiến đấu, nhưng lại vô cùng hiệu quả trong việc mê hoặc tai mắt theo dõi của kẻ thù. Tác dụng của nó là biến ảo thành một đạo hư ảnh, tạm thời tản ra khí tức cùng sóng tinh thần giống hệt bản thể, làm cho người khác khó phân biệt thật giả.
Vừa ra khỏi Thiết Hỏa cốc, Liễu Minh liền lập tức lấy từ bên trong Trữ Vật Phù một tấm phù triện màu vàng rồi dán lên trên người, lập tức một đoàn hoàng vụ tản ra. Hắn cảm thấy thân thể chợt nhẹ hơn rồi đột nhiên dưới chân đạp một cái, chạy như bay về phía rừng rậm.
Liễu Minh có thể sử dụng phi chu để chạy đi, nhưng làm như vậy thì rất dễ làm người khác chú ý, thủ hạ của Viêm Quyết dễ dàng phát hiện ra hắn. Cho nên hắn đành mượn công dụng của phù triện và dựa vào rừng rậm yểm hộ để tránh bị truy tung, sau đó tăng tốc chạy đi càng xa càng tốt. Trên đường đi, hắn không ngừng sử dụng Tinh Thần lực quét về phía sau, khi không thấy có người theo dõi, rút cuộc thần sắc hắn cũng hòa hoãn xuống. Nhưng khi bay được hơn mười dặm, hai đồng tử của hắn co rút lại, thân hình bỗng nhiên ngừng lại không tiến lên nữa.
Chỉ thấy cách đó không xa, một người mặc trường bào đỏ thẫm, người này trời sinh trên đôi má có Linh văn màu hơi hồng. Đây là một nam tử trung niên đang cười híp mắt theo dõi Liễu Minh, trên mặt có một tia đánh giá, rất giống thợ săn đang nhìn con mồi bước vào bẫy, vẻ mặt hắn đầy đắc ý. Đúng là Viêm Quyết, một trong ba luyện khí đại tông sư danh tiếng của Thương Hải. Bên cạnh hắn, còn có hai cỗ Khôi Lỗi giáp sĩ vàng rực, cao chừng hai trượng.
“Sao đạo hữu lại nóng lòng ly khai nơi này như vậy? Có phải là đang muốn đi lấy thêm tài liệu hay không?” Hai mắt Viêm Quyết mở trừng, giống như cười mà không phải cười hỏi Liễu Minh.
“Đại sư nói không sai, tại hạ đang muốn đi hải ngoại thử thời vận để sau đó có thể tới chỗ đại sư đổi lấy thượng phẩm Linh Khí.” Liễu Minh liếc mắt đánh giá Viêm Quyết, thần sắc rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Hắn trên miệng nói như vậy, trong nội tâm lại không khỏi nghi hoặc làm thế nào mà Viêm Quyết biết được hành tung của hắn.
Phải biết rằng đoạn đường đã đi qua hắn đều sử dụng Tinh Thần lực cường đại dò xét bốn phía, trong quá trình đó không phát hiện ra có người khả nghi theo dõi hắn. Liễu Minh không biết rằng, lúc trước Viêm Quyết giao cho hắn, đã vụng trộm ngâm Trấn Hồn Tỏa vào một loại dầu trên người của Yêu thú “Xạ Hương Thử”. Chỉ cần Liễu Minh đem Linh Khí mang trên người, liền trong ba tháng hắn không cách nào thoát khỏi sự truy tung của Xạ Hương Thử.
“Ồ, nhìn thần sắc đạo hữu, chắc đã có cách tìm ra tài liệu này rồi phải không?” Trên mặt Viêm Quyết lộ ra vài tia vui vẻ, bề ngoài giống như quan tâm mà hỏi.
“Đại sư nói đùa, tìm được loại tài liệu lông cứng này không phải chuyện dễ dàng như vậy, nếu không cũng sẽ không chỉ lấy được hai cái mà thôi. Lần này đến Hải ngoại không chừng thật sự tìm được thêm cái khác, nếu như đại sư không có việc gì, tại hạ sẽ không dừng lại ở đây lâu, như vậy xin cáo từ.” Liễu Minh khóe mắt khẽ động, con mắt chăm chú nhìn Viêm Quyết rồi nói ra.
“Hừ, xem ra đạo hữu rượu mời không uống thích uống rượu phạt rồi! Lão phu chỉ muốn một ít tài liệu có Linh tính trên người đạo hữu. Chỉ cần ngoan ngoãn giao ra toàn bộ, ta không chỉ có thể bảo vệ ngươi vô sự mà còn có rất nhiều vật phẩm quý hiếm làm trao đổi.” Viêm Quyết nghe xong lời này, sắc mặt trầm xuống, vài tia vui vẻ trong mắt lúc nãy hầu như không thấy nữa.
Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt cũng trầm xuống. Hắn cũng lười nói nhảm với đối phương thêm nữa, tay áo run lên, từ trong lấy ra Kim Nguyệt Kiếm. Một cái nhoáng lên, liền có tiếng xé gió truyền ra.
Viêm Quyết thấy vậy không khỏi biến sắc, trên tay pháp quyết cũng nhanh chóng vũ động, rồi nhẹ nhàng điểm vào hai cỗ Khôi Lỗi giáp sĩ bên cạnh. Chỉ thấy hai quả phù văn màu vàng từ kia trong tay Viêm Quyết bắn ra, chợt lóe lên rồi biến mất nhập vào mi tâm Khôi Lỗi giáp sĩ. Lập tức, hai cỗ giáp sĩ bắt đầu tản ra kim quang chói mắt, con mắt tinh mang lóe lên liền đồng thời tập trung nhìn hướng về phía Liễu Minh.
“Đi!”
Viêm Quyết hét lên một tiếng. Hai cỗ Khôi Lỗi giáp sĩ bắt đầu bước nhanh hướng về phía Liễu Minh.
“Oanh” “Oanh” Mấy tiếng vang lên, mỗi một bước Khôi Lỗi giáp sĩ rơi xuống, mặt đất đều có chút lắc lư, sau đó trên mặt đất những dấu chân sâu hơn một xích liền xuất hiện.
Đồng tử Liễu Minh có chút co rụt lại, xem ra lực lượng của hai giáp sĩ này quả thực làm cho người ta sợ hãi! Một chân hắn điểm nhẹ trên mặt đất, toàn bộ thân thể nhảy lên giống như Đại Bàng giương cánh, trong tay nắm thật chặt Kim Nguyệt Kiếm, rồi chém vào một cỗ giáp sĩ.
“Đương” một tiếng.
Một đạo kim quang một cuốn ra, trùng trùng điệp điệp lao tới trên người giáp sĩ.
Nhưng vượt quá suy tính của Liễu Minh, giáp sĩ này ẩn chứa hai mươi tám cấm chế cực phẩm Linh Khí. Khi chém vào trên người giáp sĩ, cũng chỉ lưu lại mặt ngoài một vết kiếm xước nhẹ mà thôi. Bởi vậy có thể thấy, lực phòng ngự của giáp sĩ mạnh mẽ đến mức khó có thể tin được.
Liễu Minh gặp tình huống này, cổ tay lại huy động, Kim Nguyệt Kiếm trong tay quét ngang. Một luồng lực lượng giống như phong vũ tuyết nhanh chóng phóng ra, hóa thành từng đạo hàn quang lành lạnh thoáng chốc cắt lên trên cổ giáp sĩ.
Một tiếng thanh thúy vang lên, nhưng kết quả vẫn là giống như lúc trước. Kim Nguyệt Kiếm vẻn vẹn lưu lại trên cổ giáp sĩ vết xước màu trắng!
Trong nội tâm Liễu Minh âm thầm giật mình. Nhưng thế công của hắn không chút nào ngừng, hắn khoát tay, một đoàn hỏa cầu hiển hiện ra, bay thẳng đến một cỗ Khôi Lỗi. Hỏa cầu vừa tiếp xúc Khôi Lỗi liền “Phanh” một tiếng rồi vỡ tung ra.
Đúng lúc này, cánh tay phải của hai giáp sĩ vàng rực đồng thời nhấc lên rồi đánh ra một quyền hướng tới Liễu Minh. Hai nắm đấm vàng rực làm cho không gian mà chúng đi qua lập tức truyền đến âm thanh “Ô ô” trầm đục, hơn nữa, từng vòng Ngũ Hành cũng rung động nhộn nhạo bay ra.
Tuy rằng hai cỗ giáp sĩ nhìn qua cồng kềnh, nhưng tốc độ ra quyền nhanh như thiểm điện, trông như là kim quang lóe lên, hai nắm đấm đồng thời đã đến trước ngực Liễu Minh.
Liễu Minh kinh hãi né tránh nhưng vẫn không kịp, lúc này chỉ có thể giơ Kim Nguyệt Kiếm lên trước ngực, nghênh tiếp hai cánh tay vàng rực.
“Oanh oanh” hai tiếng!
Hai cánh tay vàng rực trùng trùng điệp điệp đánh vào Kim Nguyệt Kiếm, chỉ thấy Kim Nguyệt Kiếm khẽ uốn cong, cả người Liễu Minh liền mượn lực thuận thế lui về phía sau.
“Lực lượng thật lớn.”
Liễu Minh hít sâu một hơi, ngay lúc Kim Nguyệt Kiếm bị chạm vào, lập tức hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải liên tục truyền tới từ đối diện.
Trước tiên Liễu Minh cảm giác dường như bị một tòa tiểu sơn đập trúng!
May mắn hắn phản ứng kịp thời, không có cứng rắn va chạm mà lựa chọn nhanh chóng triệt thoái lui về phía sau, nếu mà cố gắng ngăn cản chỉ sợ lúc này Kim Nguyệt Kiếm đã vỡ thành hai mảnh rồi!
Viêm Quyết thấy tình hình vậy, đắc ý cười cười, hiển nhiên là rất hài lòng với uy lực của hai cỗ Khôi Lỗi giáp sĩ này. Sau khi đánh Liễu Minh lui về sau, hai cỗ giáp sĩ thân hình nhoáng một cái hướng về phía trước. Sau một khắc, một màn quỷ dị bỗng nhiên xuất hiện. Cánh tay của hai cỗ giáp sĩ khẽ động, bỗng nhiên vô số phù văn lóe lên, một lúc sau cánh tay của mỗi giáp sĩ phân biệt hóa thành kiếm và đao dài vài thước.
“Vèo” một tiếng!
Giáp sĩ có cánh tay huyễn hóa thành trường kiếm, thân hình biến ảo không biết như thế nào mà xuất hiện trước Liễu Minh, trường kiếm lóe lên, liền bổ xuống hắn.
Liễu Minh khẽ quát một tiếng, không cần nghĩ ngợi đoản kiếm trong tay hắn khẽ động, lúc này một kiếm ảnh phóng lên trời, rồi truyền ra một tiếng bạo liệt, trường kiếm của giáp sĩ bị cứng rắn ngăn cản lại.
Thế nhưng đúng lúc này, Khôi Lỗi giáp sĩ có cánh tay huyễn hóa thành đại đao, cũng lóe lên đã đến gần Liễu Minh. Trường đao chỉ cách hắn vài thước chém ngang tới, từng tầng lưỡi đao bằng khí màu vàng điên cuồng lao đến. Liễu Minh không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ một cái lắc người, liền huyễn hóa ra bảy tám đạo tàn ảnh, lưỡi dao bằng khí chém tới, hơn một nửa số tàn ảnh bị chém tan. Trong đó có một đạo tàn ảnh, không biết như thế nào lại nhoáng một cái đã ở sau lưng giáp sĩ có trường kiếm, cánh tay Liễu Minh khẽ động, hung hăng đánh ra một quyền.
“Oanh” một tiếng!
Giáp sĩ có cánh tay là trường kiếm lúc này thân hình bay ngược lại phía sau, rồi lại va vào người của tên giáp sĩ còn lại. Cả hai giáp sĩ phát ra kim quang lóng lánh cùng lăn về phía sau, thân thể va đập vào nhau, một bộ phận của áo giáp màu vàng toàn bộ bị lõm xuống!
Bất quá, đối với lực phòng ngự siêu cường của Khôi Lỗi giáp sĩ mà nói, căn bản không có ảnh hưởng gì, ánh mắt ngốc trệ của cả hai lóe lên kim quang, sau đó đứng thẳng dậy, một lần nữa tập trung nhìn Liễu Minh.
Làm cho Liễu Minh hơi kinh hãi chính là cánh tay của hai cỗ giáp sĩ vàng rực vừa rồi sau khi biến hóa, lại có thể huyễn hóa thành cái búa và Chủy thủ. Vậy xem ra cánh tay của chúng có thể tùy ý hóa ra các loại binh khí!