Chương 396: Đàn thú

Đàn thú

Lúc này, Thanh Kỳ đã chạy ra khá xa, thân hình Nghiệt Thú bỗng trở nên mơ hồ tiếp đó xuất hiện ở phía lối ra của thông đạo, một tiếng gào rú vang lên, hay cánh tay ẩn hiện bất ngờ một đại thủ chưởng đã xuất hiện. Từng đạo chưởng ảnh nối tiếp nhau, tạo thành một luồng sáng xám dài hơnnửa thước. Trong chớp mắt, tốc độ của đại thủ thình lình bạo tăng, phô thiên cái địa lao về phía Thanh Kỳ, mang theo khí thế khiến người ta phải kinh sợ.

Thanh Kỳ thấy vậy, trong nội tâm không khỏi run lên, lúc này bất chấp mọi thứ một tay giơ lên, mấy Đạo Phù lục liền từ trong tay áo bay thật nhanh ra, lao tới phía trước, đồng thời một chữ “Bạo” được thốt lên. Một hồi nổ vang, chỉ thấy Phù Lục nhao nhao bạo liệt, hóa thành một đạo ánh sáng chói mắt màu đỏ, tạm thời chống lại đại thủ kình thiên kia. Nghiệt Thú kia thấy vậy đột nhiên đạp mạnh một chân, thân thể nhảy dựng lên, hai cẳng tay nhoáng một cái, lần nữa tạo một đại thủ ấn khác, dùng tốc độ như tia chớp kích xạ về phía Thanh Kỳ.

Vài tiếng “Sưu sưu” qua đi, vài thủ ấn liền lóe lên xuyên thủng thân thể Thanh Kỳ, nhưng sau một khắc, có thể thấy được thân hình nàng ta lập tức hóa thành từng điểm ánh sáng nhỏ tán loạn. Cùng lúc đó tại một vị trí phía sau cự hùng Nghiệt Thú chừng mấy trượng, chấn động nhàn nhạt hiện ra tạo thành một đạo thân ảnh thon thả, đúng là Thanh Kỳ. Nàng này vừa mới hiện thân, liền không chút do dự bóp vỡ một tấm Phù Lục khác trong tay. Ánh sáng màu vàng lóe lên về sau, nàng đã vượt qua lối ra của thông đạo. Thanh Kỳ quay đầu nhìn lại hai gã đồng bạn một cái, sau đó buông một tiếng thở dài, rồi không nói lời nào, thân hình biến mất trong sương mù. Nghiệt Thú cự hùng tự nhiên cũng phát hiện đối thủ tẩu thoát, lúc này song chưởng khổng lồ liên tục nện mạnh lên ngực mấy cái, phát ra một hồi gào rú nổi giận, thân ảnh một hồi mơ hồ liền đuổi theo phương hướng Thanh Kỳ vừa biến mất. Vài đầu Nghiệt Thú khác thấy vậy cũng nhao nhao chạy theo phía sau nó.

Chứng kiến hết thảy, Liễu Minh ánh mắt có chút chớp, hắc kiếm trong tay hướng phía trước điên cuồng vung lên vài cái, từng đạo Kiếm Khí đen kịt liền cứng rắn bức lui Nghiệt thú hình hổ trước mặt về sau mấy bước. Gần như cùng lúc, một đạo hắc ảnh bất chợt xuất hiện sau lưng Nghiệt Thú hình hổ, chính là Cốt Hạt. Lúc này một tay của nó tựa thiểm điện, tạo thành trảo ảnh như móc sắt, bắt được chân sau cự thú.

Cốt Hạt mặt không biểu tình năm ngón tay vừa dùng lực, một luồng chấn lực quỷ dị bỗng nhiên bay vọt ra từ đầu ngón tay, lại từ một cái góc độ bất khả tư nghị xé chân cự thú ra, lập tức thanh âm “Két sát” vang lên, chân sau của Nghiệt Thú cứ thế bị vặn gãy. Sau khi dính đòn, thân hình con thú này liền trở nên uốn éo, không tự chủ được ngã ra mặt đất, mà Cốt Hạt lại thừa cơ thân hình biến đổi, lại xuất hiện ở phía trên con thú, hai cái cự ngao trùng trùng điệp điệp đánh ra một kích. Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, Nghiệt Thú đã tạo thành một cái hố sâu nằm im trên đất, trong lúc nhất thời chỉ phát ra tiếng gầm nhẹ mà không cách nào bò người lên nổi.

Liễu Minh vừa mới hạ xuống đất, bỗng nhiên một tay bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân hắc khí cuồn cuộn, trong hắc khí một hồi Long ảnh gào thét, thân hình tăng vọt vài phần, bên ngoài thân hiện ra từng tầng lân phiến đỏ thắm. Sau một khắc, hắn thúc giục hắc khí đem cốt hạt cuốn vào trong đó, tiếp đó nhanh chóng tiến vào một thông đạo gần nhất, một tay vung quyền đánh bay mấy đầu Nghiệt Thú chặn đường , một tay móc mắt một đầu Nghiệt Thú Ngưng Dịch trung kỳ khiến chúng không tự chủ được lui về phía sau vài bước, nhưng ánh mắt lại càng thêm hung hăng. Họ Liễu nhân cơ hội này, đã xông vào trong thông đạo, sau mấy cái chớp động, cứ như vậy đã không còn thấy bóng dáng. Cùng lúc đó trong động quật, lại có không ít Nghiệt Thú xông ra mang theo tiếng gào thét cùng tiếng kêu thảm thiết nổi lên khắp nơi. Nhưng cũng không lâu sau, tất cả chỉ còn lại từng tràng gào thét điên cuồng.

. . .

Nửa ngày sau.

Sắc mặt Liễu Minh có chút trắng bệch đang ở một cái trong thông đạo dốc sức liều mạng chạy trốn, dựa theo trí nhớ thì, thông đạo phía trước tựa hồ không có trực tiếp đi đến khu trao đổi giải dược, bởi trước đó trong lúc cấp bách chỉ có thể chạy được lối nào thì chạy. Với tình hình hình bị Nghiệt Thú bao vây bốn phía, ngoài việc không ngừng chạy thục mạng đến các thông đạo vắng vẻ, tận lực bỏ lại đám Nghiệt Thú đang truy đuổi phía sau, hắn không còn cách nào khác để bảo trụ mạng nhỏ của mình

Căn cứ tin tức lúc trước lấy được, mỗi lần diễn ra, Nghiệt tai bình thường sẽ kéo dài khoảng ba ngày. Ba ngày qua đi, Nghiệt Thú sẽ bị một phản lực kỳ bí bức ép phải rút lui về trong biển sâu. Mấy tháng sau đó, có thể sẽ không xuất hiện qua một chút nào bóng dáng của Nghiệt Thú.

Cho nên hắn chỉ cần có thể trong mấy ngày này không bị Nghiệt Thú vây công, thì dù là không thể kịp thời trốn về đến lối vào mạch khoáng, đồng dạng cũng có thể giữ được tính mạng.

Tính đến lúc này, Nghiệt Tai có lẽ đã xảy ra được chừng nửa ngày, Nghiệt Thú chết ở trong tay hắn đã không dưới mười đầu rồi, theo như bình thường cũng xem như một số lượng lớn thu nhập, nhưng việc này phải xét lại, vì chỉ lo giữ mạng, làm sao có thời gian để thu thập thân thể của Nghiệt Thú đã chết kia chứ. Trên mặt Liễu Minh một hồi âm tình bất định, thân hình như quỷ mị, hư vô liên tiếp mấy cái chớp động, liền phía nhảy xa ra vài chục trượng. Bốn mươi năm mươi trượng phía sau lúc này đang có hơn mười đầu Nghiệt Thú Thiềm Thừ, mỗi con tốc độ đều không kém Liễu Minh bao nhiêu, đang không ngừng bám theo hắn. Ngẫu nhiên cánh tay Liễu Minh đánh ra một quyền, đem Nghiệt Thú đuổi tới gần nhất đằng sau đánh bay ra sau, con thú này lập tức lại điềm nhiên như không có việc gì lần nữa trở mình, tiếp tục gia nhập bên trong đàn thú, đuổi sát không buông.

Mà hơn mười đầu Nghiệt Thú đằng sau, mơ hồ còn có từng trận trầm thấp tiếng gào thét, hiển nhiên còn có thêm Nghiệt Thú xa xa cũng đuổi theo phía sau. Nếu không phải như thế, Liễu Minh chỉ cần quyết định chắc chắn, không tiếc Pháp lực thúc giục ngự kiếm chi thuật, cũng chưa chắc không thể đem mười đầu Ngưng Dịch sơ kỳ Nghiệt Thú chém giết sạch sẽ. Bất quá nếu làm như vậy, chẳng may lại bị đàn thú phía sau vây công, đến lúc đó là chỉ còn đường chết thôi.

“Vèo” một tiếng.

Liễu Minh mang theo Cốt Hạt trên vai nhoáng một cái, đã đi qua mấy cái ngã rẽ, rồi chui vào một cái động quật khổng lồ trước mặt vừa nhìn thấy.

Sau một khắc, sắc mặt hắn lại bỗng nhiên biến đổi, thân hình lập tức giống như cây cột ngừng ngay tại chỗ.

Cảnh tượng trước mắt khiến sắc mặt họ Liễu lập tức trở nên xanh mét…

Động quật trước mắt nhìn rộng chừng trăm mẫu, thình lình đã biến thành một biển Nghiệt Thú.

Tại bốn phía thành động khảm nạm quang thạch màu xanh hào quang chiếu rọi rõ ràng, Liễu Minh đưa tầm mắt nhìn qua, liền thấy rõ ràng ước chừng năm sáu chục đầu chó sói Nghiệt Thú, đang chằng chịt đứng trong động quật, gào rú liên tiếp, khí thế cực kỳ kinh người.

Trong biển thú đó, thình lình có một con có kích thước lớn hơn những con bình thường ba bốn lần, có vẻ là chỉ huy của chúng, chỉ thấy theo sự gào rú của nó cự thú kia đang không ngừng công kích một lối vào khác của động quật.

Đầu sói Nghiệt Thú cực lớn, toàn thân ngăm đen tỏa sáng, cả người không chút sứt mẻ, đứng giữa vòng vây Nghiệt Thú, một đôi mắt phát ra hào quang màu đỏ như máu, đang gắt gao nhìn trên thạch bích, lộ ra sự chú ý của người khác. Nơi lối ra kia của động quật, đám Nghiệt Thú không ngừng phát ra tiếng gào rú, thấp thoáng thấy có vài đầu Nghiệt Thú như bao cát bị đánh bay lên không trung, nhưng tiếp đó lại có những Nghiệt Thú khác tiếp tục lao vào, nhìn qua thì thấy nơi đó có không ít người đang liều mạng chống lại cuộc luân chiến của Nghiệt Thú. Cạnh đó cũng có hai thông đạo khác, cũng đang bị Nghiệt Thú không ngừng vây công luân chiến

Từ khi Liễu Minh dừng lại trong nháy mắt, những đầu Nghiệt Thú kia sau mấy lần cua quẹo cũng đã đuổi tới nơi, bây giờ chúng đang điên cuồng lao về phía hắn. Trong động quật, những con Nghiệt Thú khác cũng đã phát hiện ra Liễu Minh, chúng quay lại, ánh mắt như máu, lộ ra hung quang

Thế nhưng Liễu Minh là người quyết đoán bực nào chứ, gặp tình hình này, hầu như không cần suy nghĩ màu đen tiểu kiếm trong tay vang lên một tiếng thanh minh, toàn thân Pháp lực điên cuồng rót mà vào, một chút khẽ huy động, tiểu kiếm liền rời tay hóa thành một đạo cầu vồng màu đen óng ánh kích xạ mà ra. Những nơi đi kiếm ảnh đi qua, huyết quang bay lên, lúc này đã có bốn năm đầu Sói Nghiệt Thú nhào tới, lập tức bị xoắn thành rồi một mảnh huyết vũ.

Trong lúc Liễu Minh thúc giục Ngự Kiếm Thuật đồng thời, thân hình cũng nhảy lên, hóa thành một đạo tàn ảnh theo hình cầu vồng vọt đi, trong khoảnh khắc liền vọt ra bên ngoài thạch động một khoảng, một tay vẫy một kích hiện ra nguyên hình tiểu kiếm màu đen, một cánh tay còn lại, sau một cái mơ hồ, tức thì đem cốt nhận bên hông như thiểm điện rút ra, cũng “Phanh” “Phanh” hai tiếng, đem hai đầu Nghiệt Thú vừa bay lên không bay chém lui ra xa.

Liễu Minh thân ảnh một cái lắc lư qua đi, liền xuất hiện ở cửa vào thạch động.

Nhìn qua tình cảnh bên trong thạch động, chỉ thấy trên mặt đất ngay lối vào không rộng lắm, thình lình hai gã đại hán Nhân tộc dáng người khôi ngô đang kề vai sát cánh kịch chiến, mỗi người cầm trong tay một thanh cốt chùy đầm đìa máu tươi. Một người trong đó vung vẩy cánh tay khiến cự chùy rít lên từng hồi, tấn công một đầu Nghiệt Thú

“Phanh” một tiếng.

Nghiệt Thú sau khi nhận lấy một trọng kích, toàn bộ thân thể bỗng nhiên bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đâm vào thạch động một vách động bên ngoài, bụi đất theo đó bay mù mịt. Mà một tên tráng hán khác tức thì hùng hổ cầm cốt chùy trong tay vũ động nhanh chóng, bức lui vài con Nghiệt Thú khác. Phụ cận trên mặt đất đang nằm vài đầu thi thể Nghiệt Thú. Hai người này tự nhiên cũng liếc mắt thấy được Liễu Minh bỗng nhiên xuất hiện ở trong động khẩu, trong lòng không khỏi lắp bắp kinh hãi.

“Ồ, nguyên lai là các hạ. Đã như vậy, cứ để cho vị đạo hữu này vào đi.”

Không chờ Liễu Minh mở miệng nói chuyện, ở chỗ sâu trong thạch động lại truyền ra thanh âm một tiếng nhẹ “Ồ” của nam tử, lại không có chút nào do dự, chủ động mời Liễu Minh vào trong.

Liễu Minh nghe xong thấy thanh âm có chút quen thuộc, trong nội tâm khẽ động, không nói hai lời một quyền bức lui một đầu Nghiệt Thú, một cái thả người nhảy lên liền tiến nhập vào trong thạch động. Hai người to con thấy vậy, tuy rằng thần sắc có chút kinh ngạc, nhưng cũng không ngăn trở hắn tiến vào. Ngay sau khi Liễu Minh bước vào thạch động, một lát công phu sau, bên ngoài thạch động Nghiệt Thú lại một hồi gào thét chói tai, thì có vài đầu Nghiệt Thú nhảy đến vị trí lối vào thạch động, gia nhập công kích. Ngoài cửa động hai gã đại hán thấy vậy, sắc mặt đều trầm xuống, nhưng cốt chùy trong tay lại vũ động phát ra tiếng rít dồn dập, mượn nhờ địa thế hẹp hòi, cứng rắn bức lui đám Nghiệt Thú đang tiến đến.

Ma Thiên Ký

Ma Thiên Ký

Status: Completed Author:

Một thiếu niên lớn lên trong một nơi người ăn thịt người, học được chút ít bí kỹ đánh đấm. Trong một lần Hung đảo nơi hắn lớn lên trong một đêm không biết vì sao biến mất dưới đáy biển, hắn thoát ra khỏi đó và bị người truy đuổi.

Sau khi chạy không thoát cảnh bị đuổi giết, thiếu niên đó ngã xuống ...

Nhưng kết thúc là một khởi đầu mới, nhờ cơ duyên xảo hợp hắn thay đổi được thân phận, được bước vào trong một Tông môn tu luyện. Từ đó về sau, người đã tiếp cận với một thế giới bao la bát ngát, mở ra trước mắt hắn một thế giới hoàn toàn mới mẻ.

Nhưng "Âm" và "Dương" luôn khác biệt và bài xích lẫn nhau, người luôn gặp phải cảnh tùy thời có khả năng đánh mất trí nhớ, hóa thân thành "Ma vật" háo sát, dẫn đến nguy cơ sát thân...

Truyện sẽ diễn biến ra sao, Liễu Minh, nhân vật chính của chúng ta đối mặt với những khó khăn thử thách như thế nào?

Mời quý độc giả đón đọc tiểu thuyết Tiên hiệp thứ hai của Vong Ngữ, với bố cục chặt chẽ, logic vốn có, hứa hẹn tràn ngập tình tiết lôi cuốn và mới mẻ: Ma Thiên Ký.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset