Chương 405: Tinh Diệu kính

Tinh Diệu kính

Hai người chỉ vừa đối mặt thế nhưng đại hán Thanh tộc đã bị Liễu Minh giải quyết một cách gọn gàng. Hơn nữa từ đầu đến cuối họ Liễu không hề vận dụng Ngự kiếm thuật, điều này khiến cho Nhan La đang xem cuộc chiến lập tức hiện vẻ giật mình. Lam Tỳ ngồi trên ghế đá, vẻ mặt cũng không khỏi biểu lộ một ít bất ngờ. Đôi mắt có vẻ đục ngầu lập tức đánh giá lại thanh niên trước mắt một lần nữa, đồng thời tỏ ra một chút tán thưởng hài lòng.

“Liễu đạo hữu quả nhiên thân thủ bất phàm, ba người bây giờ chỉ còn lại mình ngươi vậy nên các hạ đương nhiên có tư cách tham gia kế hoạch của lão phu. Nhưng ta hỏi lại một lần, đạo hữu có thật sự tự nguyện gia nhập, không có nửa phần miễn cưỡng chứ?” Lam Tỳ chậm rãi nói.

“Có thể chạy trốn ra khỏi khu vực khai thác mỏ dưới đáy biển này tại hạ đương nhiên cầu còn không được”. Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe lên, không chút do dự trả lời.

“Rất tốt!”

Nghe được lời nói biết điều như thế của Liễu Minh, Lam Tỳ gật đầu hài lòng, rồi vẫy tay về phía sau. Nhan La lập tức hiểu ý liền lấy ra một túi da căng phồng từ bên hông, nhẹ nhàng ném cho Liễu Minh. Chỉ thấy họ Liễu bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, đợi túi da bay đến trước người mới giơ một tay bắt lấy. Cùng lúc đó, bên tai của hắn chợt vang lên thanh âm nhàn nhạt của Lam Tỳ.

“Trong đó là mười quả trứng côn trùng cũng là tín vật cho kế hoạch lần này của lão phu. Ngay bây giờ, ngươi có thể trở về chuẩn bị thêm một chút, ba tháng sau chính thức hành động. Đến lúc đó ta sẽ cho người cầm tín vật báo cho ngươi biết. Trong thời gian này, ngươi cũng không cần tốn thể lực đi khai thác khoáng thạch, chỉ cần chuyên tâm đả tọa tu luyện pháp lực, duy trì trạng thái sung mãn nhất là được. Về phần khoáng thạch cần thiết để giao nộp mỗi tháng, tự nhiên sẽ có người lo liệu cũng như đem giải dược đưa tới đúng hạn cho ngươi.”

Nghĩ đến cũng đúng, dù sao trứng côn trùng kia tuy có thể trấn áp được độc trong cơ thể, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm, hiện tại còn bên trong quặng mỏ có lẽ vẫn nên sử dụng giải dược mỗi tháng. Làm như vậy cũng có thể qua mắt được những thủ vệ quặng mỏ, để cho bọn họ không đến mức phải nghi ngờ.

Thần thức Liễu Minh quét qua trong túi phát hiện ngoại trừ mười cái bình nhỏ như lúc trước còn có một cái vỏ sò nhỏ ánh vàng rực rỡ, bên trên có khắc một ít phù văn huyền ảo. Trừ những thứ đó ra, còn có hơn mười khối trung phẩm Linh thạch, mặc dù không nhiều nhưng ở bên trong khoáng mạch này thì cũng là một số không nhỏ tài phú rồi. Liễu Minh tự nhiên cũng không khách khí, sau khi cảm ơn một tiếng liền không nói nhiều lời, vừa cẩn thận thu túi da lại vừa chắp tay cáo từ với hai người Lam Tỳ rồi quay người đi ra khỏi thạch động. Nhìn bóng dáng liễu Minh biến mất khỏi cuối lối đi phía trước, Lam Tỳ đột nhiên quay đầu nhìn sang Nhan La bên cạnh, đồng thời mở miệng dò hỏi:

“Không nghĩ tới người này cũng là một gã thể tu, thân thể cũng có chút mạnh mẽ, tuy nhiên Ngự Kiếm thuật của hắn liệu uy lực bất phàm như lời ngươi nói? Sẽ không làm hỏng đại sự của chúng ta chứ?”

“Lam huynh cứ việc yên tâm! Ngự Kiếm thuật do hắn thi triển thật sự tạo ra uy lực cực lớn, chỉ dựa vào một thanh phi kiếm cấp bậc Linh khí hạ phẩm đã có thể phá được Linh Thể phòng ngự của ta. Đến lúc đó, nếu tiền bối đưa thanh kiếm trung phẩm linh khí kia cho hắn, uy lực chắc chắn lớn hơn lúc trước, có lẽ tuyệt đối không thành vấn đề”. Nhan La nghe vậy bèn lên tiếng cam đoan không chút lưỡng lự.

“Như thế là tốt nhất, thanh linh kiếm này lúc đó sẽ đưa cho hắn là được”. Lam Tỳ nghe được như vậy tựa hồ loại bỏ một tia lo lắng trong lòng.

“Chằng biết tại sao ta có cảm giác thực lực người này không chỉ có vậy, thậm chí còn có khả năng hắn đang ẩn dấu thực lực.” Nhan La con mắt khẽ đảo, bổ sung nói.

“Ngươi nói thử xem?” Lam Tỳ nghe xong lời này, thần sắc khẽ động.

“Vừa rồi vì muốn kiểm tra thực lực chân chính người này ta đã đặc biệt mang đến hai kẻ kia. Tuy không phải người được chúng ta lựa chọn nhưng cũng coi như tu sĩ sở hữu thực lực hơn người. Không ngờ Liễu Minh có thể nhẹ nhàng đánh chết gã Thanh Tộc kia từ đó thấy được thủ đoạn áp rương của người này tuyệt đối không ít, ắt không chỉ có một hậu chiêu là Ngự Kiếm thuật mà thôi.” Nhan La sờ cằm, ánh mắt lóe lên nói ra.

“Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng mặc kệ hắn có ẩn dấu thực lực hay không, chỉ cần có thể để chúng ta sử dụng là được. Ngoài ra, việc đào tạo đám côn trùng cuối cùng tiến hành đến đâu rồi? Một khi đã chuẩn bị tốt ngươi biết phải xử lý những kẻ kia thế nào rồi chứ? Cũng đừng lưu lai dấu vết gì.” Lam Tỳ nhẹ gật đầu, chuyển sang chuyện khác.

“Ta hiểu rõ. Đám trứng côn trùng đó hai tháng sau sẽ thành thục, nếu như tỷ lệ sống sót so với trước kia không sai biệt lắm khoảng trên dưới bảy phần, lúc kế hoạch bắt đầu khởi động thì cũng đủ dùng.” Nhan La bình tĩnh trả lời.

“Rất tốt, về việc lựa chọn chủ ký sinh cho cấm đoạn huyết phù tiến triển như thế nào?” Lam Tỳ chớp mắt vài cái rồi mở miệng hỏi.

“Việc Huyết Phù, theo Lam huynh yêu cầu, đã chọn ra hai gã Quáng Nô làm chủ ký sinh cũng lấy điều kiện thoát ly khỏi nơi đây để làm bọn chúng yên lòng. Còn như đến lúc đó… không phải do bọn họ tự quyết định rồi.” Nhan La thần sắc cung kính trả lời, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Cấm đoạn huyết phù là sự tình trọng đại, vẫn phải hết sức cẩn thận, bảo đảm không có sai lầm lớn mới được! Huống chi việc cô đọng huyết phù nhất định đến bước cuối cùng mới có thế tiến hành, trước đó chủ ký sinh phải còn sống. Mà huyết phù một khi cô đọng ra phải sử dụng trong vòng bảy ngày, nếu không sẽ mất đi tác dụng. Nếu không chúng ta việc gì phải đến gần đây mới đi tìm chủ ký sinh.” Lam Tỳ nghe vậy, khẽ lắc đầu nói.

“Lam huynh yên tâm, ta sẽ phái người thường xuyên theo sát bọn hắn, nếu thật sự không ổn, đến mấy ngày trước khi hành động, sẽ sớm tách rời huyết phù từ trong thể nội bọn chúng.” Nhan La sau tiếng cười hắc hắc, trả lời vô cùng tự tin.

“Tốt, mọi việc ngươi đều suy tính chu đáo, ta đã yên tâm.” Lam Tỳ lúc này mới lộ ra vẻ hài lòng.

“Mặt khác, vấn đề nghiệt khí ăn mòn, gần đây có mấy người thông qua phân tích xương nghiệt thú, đã tìm được một ít phương pháp.”

“A? Ngươi mau nói ta nghe một chút.” Lam Tỳ nghe xong lời này, tinh thần dường như chấn động.

“Kỳ thật, chúng ta có thế đem những xương của nghiệt thú luyện chế một loại…”

Mấy ngày sau, cách cung điện dưới đáy biển không xa, một tòa kiến trúc tầm thường do đá tảng màu xanh cực lớn xây thành.

Bên trong một gian mật thất tối tăm.

Một gã đại hán Yêu tộc trên đầu có bướu thịt màu tím, sắc mặt dữ tợn, mang theo vẻ mặt âm trầm ngồi trên chiếc ghế gỗ màu đen duy nhất trong phòng. Đúng là Tiêu Thiền, cường giả Hóa Tinh của Yêu tộc, lúc trước đã dẫn Liễu Minh tiến vào mạch khoáng trong biển sâu. Đứng phía trước lão là một người thần bí toàn thân đều bị trường bào màu xám bao phủ, đang bẩm báo sự tình gì đó.

“Theo ngươi nói, ba tháng sau, lão gia hỏa Lam Tỳ này sẽ bắt đầu hành động? Rất tốt, lúc trước nếu không phải kiêng nể nguồn gốc sâu xa với Yêu Hoàng đại nhân, ta sao có thế để cho lão thoải mái tự nhiên trong quặng mỏ như vậy. Đợi khi bắt được, bổn tọa sẽ lập tức phế bỏ tu vi, để cho lão nếm mùi vị sống không bằng chết. Đến lúc dó Yêu Hoàng đại nhân có biết thì cũng sẽ không vì thế mà chỉ trích bọn ta.” Tiêu Thiền sau khi nghe xong, bỗng nhiên cười rộ lên một cách dữ tợn.

Nghe giọng điệu lão có vẻ đã từng quen biết Lam Tỳ từ trước, hơn nữa hai bên còn có ân oán không nhỏ. Người thần bí thấy vậy, cũng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lại chớp động nhìn lên mặt đại hán.

“Hừ, ngươi yên tâm, chỉ cần xác định tin này là thật, sau khi thành công bổn tọa nhất định đảm bảo trả lại tự do cho ngươi. Chẳng lẽ lại sợ bổn tọa nuốt lời phải không?” Tiêu Thiền thấy người thần bí trầm mặc không nói, hừ lạnh một tiếng nói ra lời hứa.

Người thần bí nghe vậy, lúc này mới chắp tay thi lễ sau lẳng lặng lui xuống. Nhìn bóng dáng người thần bí thối lui, Tiêu Thiền một tay vừa lật, lấy ra một cái trận bàn bằng ngọc, một tay bấm pháp quyết chỉ lên trên một cái. Lập tức mặt ngoài trận bàn ánh sáng màu ngà sữa lóe lên, một nhóm chữ nhỏ lóe lên lập tức chui vào trong đó rồi biến mất. Sau đó, đại hán bỗng nhiên đứng dậy, sải bước đi nhanh ra khỏi mật thất.

Trong động quật được che dấu trong mạch khoáng dưới đáy biển hết sức vắng vẻ, ít ai lui tới. Mà tại cửa vào duy nhất của động quật này cũng chất đầy vô số cự thạch, dù có quáng nô đi qua cũng sẽ tưởng lầm là mạch khoáng bỏ hoang mà quay người rời đi. Vậy mà trong động quật lại có một gian nhà đá. Diện tích nơi này không lớn, chỉ có bảy tám trượng lớn nhỏ. Trung tâm có một tòa pháp trận loại nhỏ đường kính hai trượng, toàn thân do màu lam phù văn ngưng tụ mà thành, tản mát ra từng vòng nhàn nhạt ánh sáng màu xanh. Thỉnh thoảng có từng cỗ khí tức cố quái từ đó mơ hồ tràn ra. Xung quanh pháp trận là hơn mười khối trung phẩm Linh thạch to như nắm đấm được khảm xuống đất. Một lão giả đang đứng trong pháp trận, thần sắc nghiêm túc, trên đầu mái tóc màu lam không gió mà bay. Đúng là cường giả Hóa Tinh kỳ duy nhất ở đây, Lam Tỳ.

Giờ phút này, tay lão cầm lấy một tấm tinh kính óng ánh sáng long lanh, trong miệng lẩm bẩm liên tục. Bỗng nhiên một tay bấm niệm pháp quyết, giơ tay đánh ra một đạo bạch quang về phía pháp trận. Sau một khắc, vầng sáng bên ngoài pháp trận chớp động mơ hồ, liền có từng điểm sáng màu ngà sữa bay ra, hóa thành từng sợi tinh thuần năng lượng, chậm chạp tụ tập vào tinh kính óng ánh, cuối cùng ào ào chui vào trong đó. Theo điểm sáng càng lúc tụ càng nhiều, tinh kính trong tay lão giả từng bước nhanh chóng sáng lên. Bỗng nhiên âm thanh chú ngữ từ miệng lão giả dừng lại, thần sắc hơi động một chút, đột nhiên tay cầm tinh kính ném ra trước đồng thời duỗi một ngón tay nhẹ nhàng vẽ một cái vào hư không. Tinh kính chợt biến hóa, lập tức biến thành một quang cầu màu xanh, lơ lửng trên không trước người họ Lam.

“Phốc” một tiếng!

Pháp trận dưới chân sáng lên từng đạo linh văn, đồng thời bảy tám quang trụ màu lam lớn bằng ngón cái từ giữa bắn ra, lập tức kết nối với quang cầu gần đó. Lập tức quang cầu màu xanh ngưng tụ, tinh kính một lần nữa hiện ra, đồng thời mặt ngoài lưu quang chuyển động, liền bay lên không trung điên cuồng mở rộng ra, trong khoảng khắc lại hóa thành mặt kính lớn hơn một trượng. Lão giả há miệng ra, phun ra một đoàn tinh khí lên trên cự kính phía trước. Ngay lập tức trên mặt kính bao phủ bởi khói xanh dần hiện ra một bóng người mơ hồ, từ đầu đến chân đều được bao phủ một lớp trường bào màu xanh lam, không nhìn rõ khuôn mặt nhưng có thể mơ hồ nhận ra dáng dấp là một nữ tử thướt tha.

“Nói đi, đây là khối Tinh Diệu Kính cuối cùng trong tay ta rồi, về sau lúc bắt đầu hành động đến lúc kết thúc ta và ngươi không còn biện pháp nào để liên hệ nữa.” Lam Tỳ thận trọng nhìn vào thân ảnh nữ tử mơ hồ trong tinh kính, xác định chính xác lai lịch đối phương, mặt không chút thay đổi chậm rãi nói ra.

Ma Thiên Ký

Ma Thiên Ký

Status: Completed Author:

Một thiếu niên lớn lên trong một nơi người ăn thịt người, học được chút ít bí kỹ đánh đấm. Trong một lần Hung đảo nơi hắn lớn lên trong một đêm không biết vì sao biến mất dưới đáy biển, hắn thoát ra khỏi đó và bị người truy đuổi.

Sau khi chạy không thoát cảnh bị đuổi giết, thiếu niên đó ngã xuống ...

Nhưng kết thúc là một khởi đầu mới, nhờ cơ duyên xảo hợp hắn thay đổi được thân phận, được bước vào trong một Tông môn tu luyện. Từ đó về sau, người đã tiếp cận với một thế giới bao la bát ngát, mở ra trước mắt hắn một thế giới hoàn toàn mới mẻ.

Nhưng "Âm" và "Dương" luôn khác biệt và bài xích lẫn nhau, người luôn gặp phải cảnh tùy thời có khả năng đánh mất trí nhớ, hóa thân thành "Ma vật" háo sát, dẫn đến nguy cơ sát thân...

Truyện sẽ diễn biến ra sao, Liễu Minh, nhân vật chính của chúng ta đối mặt với những khó khăn thử thách như thế nào?

Mời quý độc giả đón đọc tiểu thuyết Tiên hiệp thứ hai của Vong Ngữ, với bố cục chặt chẽ, logic vốn có, hứa hẹn tràn ngập tình tiết lôi cuốn và mới mẻ: Ma Thiên Ký.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset