Nghe nói có thể giải quyết Hỏa Vân, từ đó làm suy yếu đại bộ phận thực lực Hỏa Linh, mọi người tự nhiên đại hỉ. Cứ như vậy đám đông bắt đầu thương lượng một phen về sau, cuối cùng phần lớn đều đồng ý tiêu diệt bộ lạc Hỏa Linh. Đám Hỏa Linh biến dị dù có thực lực không kém, nhưng cùng lắm chỉ ở cảnh giới Ngưng Dịch. Những đệ tử ngoại môn có thể đến được chỗ này, hiển nhiên không phải hạng giá áo túi cơm, tự nhiên sẽ không sợ hãi một điểm nguy hiểm trong đó. Dù sao nếu có thể thu về lượng lơn điểm cống hiến, thì một chút mạo hiểm như vậy tuyệt đối là cái giá có thể chấp nhận được.
“Nếu như các vị không có ý kiến, vậy thì lưu lại đây hơn hai mươi người, phối hợp Trần Đăng sư đệ bố trí pháp trận trục xuất Hỏa Vân, còn những người khác lập tức theo ta trực tiếp xâm nhập vào trong hạp cốc, cướp lấy Chí Bảo.” Nam tử da đen bắt đầu phân phó công việc cho mọi người.
“Có một việc nhất định trước tiên cần nói rõ ràng, sau khi đạt được Chí Bảo, khi đổi lấy điểm cống hiến, mặc dù ở đây mỗi người đều có phần, nhưng điểm số sẽ nhận theo nhiệm vụ lúc này. Đi theo ta giữ lấy mắt trận, có ít nguy hiểm cho nên chỉ có một phần ba số điểm. Những người tiến vào trong cốc, giết Hỏa Linh, đoạt Chí Bảo, bởi vì có thể gặp phải rủi ro lớn hơn, tự nhiên đáng được hưởng hai phần ba điểm cống hiến.” Trần Đăng cao giọng bổ sung.
Đối với phương thức phân phối điểm cống hiến như thế, mọi người tất nhiên cũng không có ý kiến gì khác. Một ít đệ tử tự nhận thực lực cao cường, tự nhiên nguyện ý trực tiếp xông vào trong hạp cốc, kể từ đó chẳng những có thể đạt được đại lượng điểm cống hiến, càng có thể thông qua đánh chết Hỏa Linh đạt được không ít tinh hạch. Về phần một số người trước đó Nguyên khí bị hao tổn hoặc người có tính thận trọng, lúc này nguyện ý đi theo Trần Đăng giữ trách nhiệm duy trì pháp trận.
Lúc này Trần Đăng đã lấy ra từ trong tay áo từng chồng ngũ sắc trận kỳ cùng trận bàn, bắt đầu phân phát cho mỗi người một bộ. Liễu Minh suy nghĩ một chút, lúc này đứng dậy, không chút do dự đi về hướng Trần Đăng, tiếp nhận một bộ trận kỳ về sau, liền đứng qua một bên chờ đợi.
Tàng Huyền nhìn thấy hành động của Liễu có chút ngoài ý muốn, không biết nghĩ gì nhưng cũng đến chỗ Trần Đăng nhận lấy một bộ trận kỳ. Hai người Ngạn Danh cùng Tuyết Vân thấy vậy, sau khi truyền âm với nhau vài câu, cũng gia nhập vào hàng đệ tử bố trí pháp trận.
Trần Đăng sau khi phân phát trận kỳ cho mọi người, liền bắt đầu giảng giải một hồi về vị trí mắt trận cùng với khẩu quyết thúc giục, miệng nói, tay cầm một cái trận bàn bằng ngọc xanh, tiến hành đo lường tính toán cái gì đó. Bộ pháp trận này mặc dù không phải quá phức tạp, nhưng vì để xua tan toàn bộ Hỏa Vân trên không của hạp cốc, tự nhiên diện tích sẽ không quá nhỏ, cho nên cần tình toán nhiều hơn bình thường, để tránh tình huống ngoài ý muốn xảy ra.
Trong lúc mọi người đang bàn tán, nên không có ai phát hiện ra, dưới lòng đất sâu chừng mấy trăm trượng. Một con thú màu đỏ, nhìn dáng vẽ giống như chuột, ngoài thân lóe lên bất ngờ tự bạo thân thể, huyết nhục hóa thành một cỗ huyết vụ chui vào trong đất bùn không thấy bóng dáng.
. . .
Trên mặt đất, gần chỗ đám đệ tử Thái Thanh Môn đang mài chưởng vuốt đao, chuẩn bị hành động theo kế hoạch. Cách nơi bọn họ đang tụ tập chừng mười dặm, trong một hạp cốc có một cái hố to cỡ một mẫu, trong hố tràn ngập Linh Thạch hệ Hỏa.
Tại vị trí trung ương, là một cái vạc nước, nằm trên một tinh trụ cao hơn ba mươi trượng, bóng ảnh bên trong mờ ảo không thể nhìn rõ, không ngừng tản mát ra thành từng mảnh hào quang màu đỏ hết sức quỷ dị.
Trên đỉnh tinh trụ, bất ngờ có một gã Hỏa Linh đang khoanh chân ngồi, hình thể Hỏa Linh này vượt xa đồng loại, lớn chừng hai trượng, quanh thân lượn lờ hỏa diễm, màu sắc so với Hỏa Linh bình thường càng sâu không lường được, mơ hồ tản ra khí tức gần với cảnh giới Hóa Tinh.
Mà bên cạnh tinh trụ, bất ngờ đang ngồi xếp bằng hơn trăm đầu Hỏa Linh hình người, đều đang dốc sức liều mạng hô hấp, hút vào rặng mây đỏ phát ra từ trong tinh trụ. Mỗi một lần hít vào, thì ngọn lửa của Hỏa Linh liền sáng thêm một phần, khí tức trên thân cũng dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Đại bộ phận mây đỏ tinh trụ phát ra, đều bị Hỏa Linh khổng lồ ở giữa hấp thu, làm cho khí tức phát ra trên gã hắn càng trở nên khủng bố. Bỗng nhiên, đầu Hỏa Linh khổng lồ này khẽ động thân thể, quanh thân hỏa diễm đại thịnh, tiếp theo hai mắt trợn ngược, lộ ra một đôi nhãn cầu xám trắng, hơn nữa tràn đầy thần sắc khát máu.
“Thái Thanh môn, giết, giết, giết. . .”
Hỏa Linh khổng lồ nguyên bản tràn đầy hỏa diễm, khuôn mặt mơ hồ bất chợt hiện ra một cái miệng như chậu máu, phát ra thanh âm khàn khàn thét lên, thanh âm tuy rằng bén nhọn quái dị, nhưng tựa hồ cũng là ngôn ngữ loài người.
Những Hỏa Linh khác chung quanh, nghe vậy lập tức trở nên nhốn nháo, như bị kích thích, một lát sau ánh mắt tất cả đều trở nên cuồng bạo. Tiếng gào chát chúa liên tiếp, tạo thành tiếng vọng chói tai ong ong trong cốc. Đám Hỏa Vân trôi nổi xung quanh hố to, tức thì đồng dạng truyền ra tiếng gào thét trầm thấp, theo đó bắt đầu có những bóng đen chớp động, một đầu, hai đầu, mười đầu, trăm đầu, trong nháy mắt, tạo ra một đàn Hỏa Linh thú chen chúc chui ra.
Toàn bộ Hỏa Linh trong bộ lạc, chẳng biết lúc nào tụ tập lại đây, nhân số lên đến mấy ngàn con, trong đó thình lình còn có mấy chục đầu Hỏa Linh thú Ngưng Dịch kỳ. Đám đệ tử Thái Thanh môn ngoài kia lại không hề hay biết chuyện này, nếu không tuyệt đối lập tức chạy được bao xa thì chạy, chứ làm sao còn có ý muốn xông thẳng vào trung tâm bộ lạc kia chứ. Hỏa Hồ, Hỏa Xà, Hỏa Nha các loại Hỏa Linh thú tụ tập ở chung quanh hố to, lúc này tất cả đều im lặng, tựa hồ cũng đang đợi cái gì.
. . .
Trên một đỉnh núi tại Vạn Linh Sơn, trong đại điện ngay lối vào Tiểu Viêm Giới, Giang Trọng cùng tám gã Viện Chủ, giờ phút này sắc mặt cũng âm trầm dị thường, thỉnh thoảng nhìn qua chỗ Truyền Tống trận.
Trước mặt tám người giờ phút này đều lơ lửng một mặt lệnh bài, nhưng đều đã vỡ vụn. Nhìn qua pháp trận trong đại điện, mặt ngoài lăng không đã nứt ra một khe hở thật sâu, phù văn phía trên cũng một mảnh ảm đạm, bộ dạng không có Linh lực, bảy tám tên Trận Pháp Sư mặc áo bào trắng, đang tận lực tu bổ lại pháp trận.
“Đái đại sư, còn cần thời gian bao lâu nữa, mới có thể khôi phục Truyền Tống.” Giang Trọng bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
“Giang huynh, pháp trận chỗ này liên thông Tiểu Viêm Giới, tài liệu sử dụng cùng văn trận đều hết sức đặc thù, nếu chỉ là chữa trị, thì thời gian cũng không quá dài, nhưng mà muốn tăng trưởng biên độ lực lượng Truyền Tống mà nói, nhanh nhất cũng cần mười hai canh giờ mới được.” Một vị Trận Pháp Sư tóc trắng xoá, ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình trả lời một câu, liền không có ý nói chuyện lại cúi đầu tiếp tục công việc.
“Còn cần một ngày một đêm sao? Nói như vậy, các đệ tử bên trong Tiểu Viêm Giới không nhất định có thể kiên trì thời gian dài như vậy, chỉ sợ sẽ tổn hại không ít.” Phong Lăng Viện Chủ nghe được lời ấy, sắc mặt trầm xuống, tiếp theo bàn tay cuốn một cái, trong tay thình lình hiện ra một khay ngọc màu trắng, hiện ra một loạt chữ nhỏ màu bạc rất mơ hồ.
“Nguyên khí biến đổi lớn, không cách nào Truyền Tống, Hỏa Linh biến dị, đàn thú tập kích…”
“Trần huynh cũng không cần lo lắng quá mức, Trần Đăng hiền chất tu vi sâu xa, bản thân lại tinh thông trận pháp chi đạo, cộng thêm bảo vật ngươi ban thưởng để hộ thân, nghĩ đến không có vấn đề gì đâu. Huống hồ lần này, nếu không có Trần Đăng hiền chất, chỉ sợ chúng ta đến bây giờ còn không thể biết được Tiểu Viêm giới phát sinh dị biến, mới khiến cho pháp trận cùng Thanh Kính lăng không hủy hoại đấy.” Một vị phụ nhân áo vàng trong tám Viện Chủ, cũng nói một câu trấn an.
“Cái tên tiểu tử thúi này chẳng qua là vội vàng truyền về một điểm tin tức như vậy, ngoài ra cũng không còn tin gì, nhưng ta lo lắng nhất cũng không phải việc này. Chư vị đạo hữu còn nhớ không lần thí luyện Tiểu Viêm Giới trước, tên đệ tử phản bội trộm được Tam Vị Chân Diễm Lô thừa cơ lẫn vào bên trong hàng đệ tử ngoại môn, lẻn vào Tiểu Viêm Giới, lại bị đệ tử Chấp Pháp Điện liên thủ đánh gục.” Phong Lăng viện chủ lắc đầu, trầm giọng nói ra.
“Như thế nào? Trần huynh nói như vậy thì, lần Tiểu Viêm Giới dị biến này có quan hệ với sự việc ngày đó?” Phụ nhân áo vàng nghe vậy lập tức cả kinh.
Mấy người khác nghe xong, cũng thần sắc khác nhau bụng thầm lo lắng.
“Nếu là như vậy , thì hoàn toàn có khả năng, ta nhớ tên đệ tử phản bội tuy rằng trước khi bị bắt một khắc, liền tự bạo mà chết rồi, thậm chí ngay cả một tia tinh phách cũng không lưu lại. Bất quá Tam Vị Chân Diễm Lô theo lẽ là phải ở trên người hắn, lại biến mất một cách kỳ lạ, đến giờ vẫn chưa tìm được.” Giang Trọng ho nhẹ một tiếng, nhìn qua phụ nhân áo vàng nói.
Thiếu phụ cảm thấy ánh mắt Giang Trọng, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm cái gì nữa.
“Hoàn toàn chính xác, nghe nói vì việc này, người của Chấp Pháp Điện đã từng lặng lẽ lật tung Tiểu Viêm giới lên một lần, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cũng may Chưởng môn sau đó đã cùng mấy vị Thái Thượng Khách khanh trưởng lão tính toán một phen, xác nhận pháp bảo này cũng không nằm trong tay ngoại nhân, việc này mới tạm thời cho qua.” Hoàng mi lão giả hai mắt nhíu lại, trong miệng chậm rãi nói ra.
“Trần huynh có ý tứ gì, Tam Vị Chân Diễm Lô trên thực tế vẫn giấu ở bên trong Tiểu Viêm Giới, nên mới khiến cho giới này phát sinh dị biến?” Phu nhân áo vàng trong ánh mắt dị sắc chớp động, kinh ngạc nói ra.
“Hắc hắc, cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được chuyện này, Tam Vị Chân Diễm Lô là bảo vật bực nào, cộng thêm thuộc tính trong Tiểu Viêm Giới thì giống như cá gặp nước, khiến cho Thiên Địa Nguyên khí biến đổi, là sự tình đơn giản cực kỳ. Hiện tại chỉ hy vọng, những đệ tử đã tiến vào Tiểu Viêm Giới, có thể tạm thời tự bảo vệ mình, một đoạn thời gian.” Phong Lăng Viện Chủ nhìn thoáng qua pháp trận còn chưa chữa trị xong, thở dài một hơi rồi nói.
“Nếu như việc này liên lụy đến Tam Vị Chân Diễm Lô, chúng ta có nên thông báo lên trên một tiếng?” Tám Viện Chủ đàm luận nguyên bản vĩ phụ nhân mặt áo xanh không có ý kiến, bây giờ bất ngờ lại mở miệng hỏi một câu.
“Những người Chấp Pháp Điện là hạng gì chứ, còn chờ chúng ta thông tri, tám chín phần mười hiện tại sớm đã biết rõ sự tình Tiểu Viêm Giới xảy ra dị biến rồi.” Giang Trọng nhàn nhạt nói một câu.
Lời này vừa ra khỏi miệng, kể cả phụ nhân áo vàng cùng hoàng mi lão giả và vài tên Viện chủ khác, tức thì lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ.
. . .
Bên trong Tiểu Viêm Giới, Liễu Minh cùng hai mươi tên đệ tử bên ngoài pháp trận, giờ phút này đang dựa theo phân phó của Trần Đăng, đem trận kỳ trận bàn vùi sâu vào trong đất, bố trí một tòa pháp trận lớn gần mẫu cách lối vào hạp cốc gần một dặm. Dựa theo hướng dẫn của Trần Đăng, muốn xua tan nhiều Hỏa Vân như vậy, cần hơn hai mươi người đồng thời kích phát trận pháp, hô ứng lẫn nhau, mới có khả năng thành công.
Hơn một canh giờ sau, rút cuộc bố trí xong, hơn hai mươi tên đệ tử đồng thời tiến vào đại trận, mỗi người tận lực giữ vững vị trí, nhao nhao thúc giục khí cụ bày trận trong tay để kích phát cả tòa pháp trận.