Chương 582: Bát viện thi đấu (5)

Bát viện thi đấu (5)

Đối thủ của cô gái là một nam nhân áo trắng sử dụng song chùy. Đối mặt với thế công như sét đánh của nàng, gã đem hai cây chùy lớn màu đỏ lửa khua múa khiến không trung quanh người rậm rạp bóng chùy che kín toàn bộ thân thể, tạo thành một vòng phòng thủ vững chắc.

Dù vậy, trên trán gã lại đang chảy đầy những hạt mồ hôi to như hạt đậu.

Bỗng vào lúc này, một tiếng “Xì…lạp” truyền tới!

Một đường ánh sáng bạc nhanh như điện chớp từ trước mặt nam tử rạch một phát qua, bóng trảo màu bạc lóe lên tức thì màn chùy ảnh trước người gã bị trảo đánh tan mất một mảng.

Một tiếng hét thảm vang lên, nam tử áo trắng chịu không nổi phải lui về phía sau mấy bước. Bên ngực trái thình lình có thêm ba dấu trảo sâu thấy cả xương đang chảy máu đầm đìa.

Nam tử áo trắng thấy vậy, chợt quát lên một tiếng, song chùy trong tay tỏa ra điện quang đỏ sậm đì đùng một hồi. Ngay khi đó, thân hình gã cũng phát ra vầng hào quang màu đỏ sáng bừng, cả hai thứ kết hợp tạo thành một khối cầu lôi điện bao bọc thân hình trong đó.

Nữ tử mặt sẹo cười lạnh một tiếng, ngón tay co duỗi, trong miệng nói lẩm bẩm, lập tức trên mười ngón tay có thêm một tầng ánh sáng bạc nhàn nhạt phủ lên.

Sau một khắc đã thấy nữ tử mặt sẹo đưa một ngón tay ra, hai cái phi trảo màu bạc phát ra nhưng tia sáng bén nhọn sáng lóa rồi thình lình giao hòa lại với nhau.

Một tiếng gầm gừ hung hãn bạo ngược truyền ra, hai cái phi trảo nhoáng một cái đã dung hòa thành một, hóa thành một con báo khắp người lấp lánh ánh sáng bạc, liền đó con báo bỗng lóe lên rồi biến mất trên lôi đài.

Nam tử áo trắng sắc mặt đại biến, lúc này đem pháp lực toàn thân điên cuồng rót vào khối cầu lôi điện quanh thân…

Đúng vào lúc nam tử áo trắng mới giơ tay lên đem song chùy chắp trước ngực thì một ảo ảnh màu bạc lóe lên rồi hiện ngay trước mắt.

Oanh!

Khối cầu lôi điện bảo hộ lập tức bị hai trảo của con báo màu bạc trảo một cái như vỗ tay liền xé rách một mảng lớn.

Ánh sáng bạc lại lấp lóe một cái, con báo đã nhào tới sát mặt nam tử áo trắng, mấy cái móng vuốt sắc nhọn lại lóe lên tức thì nam tử kia hét lên một tiếng thảm thiết rồi bay ngược ra ngoài lôi đài.

Vào lúc này, những người đứng xem xung quanh nếu nhìn đến ngực nam tử áo trắng đã máu thịt lẫn lộn kia, mơ hồ có thể thấy hai vết cào thật sâu.

Trên lôi đài, nữ tử mặt sẹo ánh mắt chớp động, một tay phất lên, con báo màu bạc liền biến trở lại thành hai cái phi trảo, bay trở về trong tay nàng.

“Đa tạ Triệu sư tỷ hạ thủ lưu tình.” Dưới lôi đài, nam tử áo trắng khổ sở đứng lên, tay lấy ra một tấm phù lục cầm máu dán lên ngực, sau đó ôm quyền hướng tới nữ tử mặt sẹo nói tiếng cảm ơn.

Hiển nhìn là do khi trước nếu nữ tử mặt sẹo ra tay chỉ hơi nặng thêm nửa phần thì trái tim gã đã bị móc ra rồi.

“Cô nàng mặt sẹo này là Triệu Ảm Âm, đệ tử lâu năm của Tuyền Cơ Viện, trong lần thi này thể hiện thực lực rất mạnh, đôi phi trảo kia cũng là một bộ cực phẩm linh khí hiếm thấy.” Ngạn Danh nhẹ giọng nói với Liễu Minh bên cạnh.

Liễu Minh thần sắc khẽ động, hơi gật đầu sau đó lặng lẽ ghi nhớ những thông tin về cô gái này. Dù sao đối thủ mạnh cỡ này, trong vòng đấu bán kết ngay sau, thậm chí là trong vòng thi đấu thập cường thì khả năng gặp phải là rất cao.

. . .

Gần nửa canh giờ qua đi, tại khu thi đấu thứ tư.

Một thiếu niên tóc như trắng như tuyết, khuôn mặt thoạt nhìn cực kỳ non trẻ, đang đứng ở một bên lôi đài, trong tay trống không, bộ dáng hiển nhiên chưa xuất ra linh khí nào.

Mà đối thủ của ý là một nam đệ tử cao cao gầy gầy.

Khoảng không trước người thiếu niên tóc trắng lúc này chi chít những phong nhận, hỏa cầu, thủy tiễn, cự thạch, tất cả chỉ sau một cái vung tay của thiếu niên liền ngập trời lao ra, tiếp đó tay kia lại vung lên, lập tức lại có mấy thứ đủ loại phong nhận, hỏa cầu ngưng tụ ra, bổ sung ngay vào chỗ mới trống.

Liễu Minh ở dưới đài thấy vậy, trong nội tâm không khỏi kinh ngạc, thiếu niên tóc trắng này lại có thể tu luyện tất cả pháp thuật sơ cấp đến cảnh giới Đại viên mãn!

Ở phía kia, thanh niên cao gầy đang dùng một tấm thuẫn hình tam giác để đỡ đòn trước người, dưới những phát đập tới của phong nhận, hỏa cầu thình thoảng lại phát ra tầng tầng quầng sáng, đồng thời trong tay lóe ra một thanh trường kiếm phát những tia sáng lam, đem khua múa không ngừng tạo từng đạo kiếm quang màu lam giăng ra khắp nơi, đồng loạt chém đứt những thủy tiễn, cự thạch lao tới trước người.

Nam tử cao gầy có thể trụ được đến lúc này, tự nhiên thực lực không kém, tấm thuẫn tam giác cùng thanh trường kiếm phát ra những điểm sáng đều là những thượng phẩm linh khí phẩm cấp không thấp, nhưng dù là thế thì lúc này gã cũng chỉ có thể một mực chống đỡ, không hề có vẻ gì phản kích lại được.

Thiếu niên tóc trắng lại một lần nữa xuất ra một mảng chằng chịt thủy tiễn, phong nhận nhưng vẫn bị đối phương hóa giải từng cái một liền đột nhiên hai tay vung lên hạ xuống một cái tức thì có một đạo phong nhận to như cánh cửa lao vọt ra.

Sau một khắc, một âm thanh nặng nề truyền ra, phong nhận khổng lồ kia thình lình đã chém thẳng lên mặt thuẫn tam giác.

Thanh niên cao gầy bất ngờ không kịp đề phòng, thân hình rung lên bần bật, khí huyết toàn thân nhộn nhạo không dứt mất một lúc. Nhưng vào lúc gã còn chưa kịp ổn định thân hình thì lại có liên tiếp những đạo phong nhận khổng lồ từ trong tay thiếu niên tóc trắng bay ra, hầu như không hề có thời gian giãn cách.

Nhìn thấy cảnh này, Liễu Minh liền có chút kinh hãi, tuy rằng hắn có thể phát ra phong nhận khổng lồ cỡ này, nhưng dù hắn dùng đến trình độ Kết Ấn Thuật thì cũng không có khả năng phát động nhanh chóng như thế.

Thanh niên cao gầy lúc này cực kỳ hoảng sợ, thân hình lập tức lùi nhanh lại phía sau, hiển nhiên là gã tự biết không nắm chắc việc đón đỡ nhiều phong nhận không lồ như thế liên tiếp tấn công. Nhưng chỉ một khắc sau, gã cảm thấy hai chân như bị xiết chặt, thân hình chậm chạp dừng lại.

Chỉ thấy trên hai chân gã lúc này thình lình có thêm một đám dây trói nhằng nhịt to bằng cổ tay đang quấn chặt lấy.

Ngay khi sắc mặt gã đại biến thì đã thấy trước mắt có mấy đạo phong nhận khổng lồ kéo theo một đám trông như tổ ong gồm bẩy tám khối hỏa cầu to bằng đầu người lao đến.

“Ta. . . Ta nhận thua!” Thanh niên cao gầy kinh hãi, mắt nhắm chặt hét lớn.

Đúng vào khi mọi người dưới đài hô hoán cho rằng thanh niên cao gầy kia sắp phải chịu trọng thương thì một màn quỷ dị xuất hiện.

Thiếu niên tóc trắng chỉ dùng một tay đánh ra một chiêu nhìn như tùy tiện tức thì mấy đạo phong nhận cùng hỏa cầu ở sát sau đột ngột ở trước người thanh niên cao gầy kia chỉ trong khoảnh khắc tán loạn ra.

Mọi người dưới đài thấy vậy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hơi có chút trợn mắt há mồm.

“Trận thi đấu này, Hậu Khôn chiến thắng!” Trên không trung, vị Chấp sự Hóa Tinh cũng mới giật mình, vừa khi lấy lại tinh thần liền vội vàng tuyên bố.

Dưới lôi đài, Liễu Minh mặt mũi không khỏi tràn đầy vẻ suy tư, bắt đầu nhớ lại ba trận thi đấu đáng chú ý nhất mình mới xem.

Không thể nghi ngờ, bất kể là Chu Thiên Thụy hay nữ tử mặt sẹo Triệu Ảm Âm đều là những kẻ có thực lực rất mạnh, lại thêm cực phẩm linh khí trong tay, tựa hồ đã có thể so sánh tu sĩ Hóa Tinh kỳ, nhưng nếu đem so với hai người này thì tên thiếu niên tóc trắng kia càng khiến hắn chấn động hơn. Từ trận chiến vừa rồi, tận mắt thấy trình độ thu phát tùy ý với Ngũ Hành pháp thuật của y cũng đã chứng tỏ ý đối với việc khống chế lực lượng Ngũ Hành đã đạt đến một trình độ bất khả tư nghị.

. . .

Trên cao chỗ đài bạch ngọc, đám viện chủ tám viện cũng đang tại đây nghị luận về mấy trận đấu mới qua.

“Lần thi đấu trước, Chu Thiên Thụy cùng Triệu Ảm Âm cũng đã bộc lộ tài năng, đảo mắt mười năm qua đi, thực lực cả hai đứa quả nhiên tiến bộ rất nhiều.”

“Quả đúng như vậy, chỉ là tên đệ tử tóc trắng kia cũng là có chút cổ quái, có thể tu luyện Ngũ Hành pháp thuật đến trình độ như thế.”

“Chân huynh, thiếu niên tóc trắng kia là môn hạ Huyền Miểu viên ngươi, thật đúng là thâm sâu khó dò ha.”

Nghe lời nói ấy, lúc này liền có mấy người đồng loại nhìn về phía nam tử ục ịch.

Nam tử ục ịch sắc mặt không đổi chút nào, miệng nói vài câu khách khí bộ dáng từ chối bình luận, nhưng trong lòng thì lại buồn bực không thôi.

Thiếu niên tóc trắng này đúng là đệ tử Huyền Miểu Viện, vừa mới nhập môn mấy năm trước, chẳng qua ở trong viện vẫn luôn đóng cửa khổ tu nên không có mấy danh tiếng. Trong mấy năm gần đây, y chỉ thấy qua đệ tử này một hai lần mà thôi, cơ bản không hề lưu lại ấn tượng nào trong tâm trí, không thể tưởng tượng được là kẻ này lại có thể tỏa sáng trong thi đợt thi đấu này như vậy.

Một bên khác trên đài ngọc, các vị chưởng tọa Chân Đan cảnh cùng các trưởng lão của các ngọn núi cũng đang nghị luận một hồi.

Đám đệ tử cũ như Chu Thiên Thụy thì mấy vị này đều đã thấy qua, mà lúc này lại thêm càng nhiều ánh mắt nữa, nhưng là đặt lên người thiếu niên áo trắng kia.

“Lô sư huynh, đối với tên đệ tử này, người thấy thế nào?” Hạo Nguyệt Đồng Tử quay đầu hướng sang nam tử họ Lô hỏi.

“Kẻ này tựa hồ đối với Ngũ hành thuật pháp có tư chất quá cao, ta đoán chừng… là loại Linh Thể trời sinh nào đó.” Nam tử họ Lô hơi trầm ngâm, sau một lúc mới nói.

“Lời ấy của Lô huynh không sai, theo ta được biết, tên này rất có khả năng là Ngũ Hành Linh Thể trong truyền thuyết.” Phía bên kia, một đạo nhân áo đỏ bỗng nhiên nói chen vào.

“Ngũ Hành Linh Thể?” Mọi người ở đây nghe được lời ấy, đồng loạt nhìn về phía đạo nhân áo đỏ.

“Khi xưa trong lúc vô tình ta có đọc qua một cuốn điển tịch trong tông nên biết chút ít. Ngũ Hành Linh Thể này có thiên phú lĩnh ngộ cực cao với Ngũ Hành pháp thuật, chính là loại thể chất tu luyện Ngũ Hành Pháp Thuật ngàn năm khó gặp, chỉ là do Ngũ Hành vốn là tương sinh tương khắc, rất khó có thể cùng tồn tại trong một thể, cho nên loại Linh Thể như thế cũng chỉ có thể ngộ không thể cầu.” Đạo nhân áo đỏ cười nhạt một tiếng sau đó liền hướng tới mọi người giải thích.

Lời này vừa mới ra khỏi miệng đạo nhân lại khiến cho không ít người ở đây lập tức tự mình nổi lên một chút tâm tư.

. . .

Đúng khi sắc trời chuyển tối, tất cả các trận thi đấu tại mọi khu trong vòng loại mới chấm dứt, mười khu thi đấu rút cuộc cũng chọn ra được một trăm đệ tử đứng đầu.

Liễu Minh, Chu Thiên Thụy, Triệu Ảm Âm… một trăm đệ tử lúc này đang đứng tại chỗ trước mặt ngọc đài, mà bốn phía đang có mấy ngàn đệ tử đứng chật như nêm cối xung quanh, tất cả đều nhìn về phía một trăm người đứng chính giữa bằng những ánh mắt khác nhau, hâm mộ có, ao ước có, sùng kính có, ghen ghét cũng có.

Trên đài cao, nam tử ục ịch họ Chân với tư cách người chủ trì thi đấu bỗng nhiên đi tới trước vài bước, ánh mắt đảo qua, nhìn qua bốn phía. Do lúc trước, phân viện y có thiếu niên tóc trắng thi đấu xuất sắc ngoài dự kiến khiến sắc mặt y lúc này dễ nhìn hơn rất nhiều, sau khi đảo mắt nhìn qua một chút liền hướng tới mọi người lớn tiếng tuyên bố kết thúc vòng thi đấu thứ nhất, đồng thời báo cho một trăm tên đệ tử trước mặt biết ngày mai bắt đầu đợt thi đấu thứ hai.

Về phần nội dung thi đấu bán kết, như thông báo từ trước, từ trong số một trăm đệ tử tuyển chọn ra mười đệ tử đứng đầu.

Ngoài điều đó ra thì vẫn là thông qua phương thức rút thăm nhưng trước tiên đem tất cả một trăm đệ tử một lần nữa phân ra làm mười nhóm, mỗi nhóm mười người, thông qua hình thức đấu loại trực tiếp để tuyển ra người cuối cùng tiến vào vòng thập cường.

Thi đấu hôm nay đến đây tự nhiên là kết thúc, chúng đệ tử lúc này nhao nhao rời khỏi núi.

Những đệ tử ngoại môn có thể tiến vào một trăm thứ hạng đầu, tất nhiên không có kẻ nào là kẻ yếu. Liễu Minh đối với thi đấu ngày mai tất nhiên cũng không có chút nào chủ quan, ngay sau khi trở về động phủ liền lập tức tiến vào mật thất, lẳng lặng ngồi xuống, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức nhằm điều chỉnh thân thể đạt đến trạng thái tốt nhất.

Sáng sớm ngày thứ ba, mấy ngàn đệ tử ngoại môn Thái Thanh Môn lại một lần nữa tụ tập tại Vân Dật phong, trong khi đó đám một trăm người Liễu Minh dưới sự an bài của Chấp sự đệ tử đang đến trước bia đá để tiến hành rút thăm.

Ma Thiên Ký

Ma Thiên Ký

Status: Completed Author:

Một thiếu niên lớn lên trong một nơi người ăn thịt người, học được chút ít bí kỹ đánh đấm. Trong một lần Hung đảo nơi hắn lớn lên trong một đêm không biết vì sao biến mất dưới đáy biển, hắn thoát ra khỏi đó và bị người truy đuổi.

Sau khi chạy không thoát cảnh bị đuổi giết, thiếu niên đó ngã xuống ...

Nhưng kết thúc là một khởi đầu mới, nhờ cơ duyên xảo hợp hắn thay đổi được thân phận, được bước vào trong một Tông môn tu luyện. Từ đó về sau, người đã tiếp cận với một thế giới bao la bát ngát, mở ra trước mắt hắn một thế giới hoàn toàn mới mẻ.

Nhưng "Âm" và "Dương" luôn khác biệt và bài xích lẫn nhau, người luôn gặp phải cảnh tùy thời có khả năng đánh mất trí nhớ, hóa thân thành "Ma vật" háo sát, dẫn đến nguy cơ sát thân...

Truyện sẽ diễn biến ra sao, Liễu Minh, nhân vật chính của chúng ta đối mặt với những khó khăn thử thách như thế nào?

Mời quý độc giả đón đọc tiểu thuyết Tiên hiệp thứ hai của Vong Ngữ, với bố cục chặt chẽ, logic vốn có, hứa hẹn tràn ngập tình tiết lôi cuốn và mới mẻ: Ma Thiên Ký.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset