Ba người Liễu Minh đột nhiên cảm thấy hư không xung quanh bị tầng tầng sương xám bao phủ, trong nội tâm thoáng giật mình cả kinh một hồi.
Đúng lúc này xuất hiện bốn cỗ khí tức cường đại mãnh liệt quét ra.
Liễu Minh bèn ngưng tụ ánh mắt nhìn xuyên qua mấy lớp sương mù, thì thấy bên trong cấm chế có bốn con Khôi Lỗi cực lớn đang canh gác ở đó, giữa bốn con Khôi Lỗi là một cái tế đàn nhỏ chỉ rộng chừng một vài trượng, hư không trên tế đàn có một đoàn huyết quang mờ mịt đang lơ lửng trong sương mù.
Bốn Khôi Lỗi giáp sĩ cao chừng hơn một trượng, trên người mặc áo giáp màu xám bạc, phát ra khí tức của Chân Đan sơ kỳ, như vậy tương đương với bốn Chân Đan sơ kỳ cùng đang canh gác ở đây, điều này làm cho Liễu Minh không khỏi biến sắc.
Liễu Minh tâm niệm vừa động, không nói gì, hướng về phía tế đàn bay tới.
Hoàng Oánh và Khuê Mộc thấy vậy, liếc nhìn nhau rồi cũng không chút do dự thúc dục độn quang bay theo.
Bọn hắn suy nghĩ rằng, bốn đầu Khôi Lỗi Chân Đan sơ kỳ này, dù có chút phiền toái, nhưng Khôi Lỗi dẫu sao cũng là tử vật nên thực lực có mạnh đến đâu cũng không thể so sánh với tu sĩ cùng giai được. Hơn nữa có thể đây chỉ là hậu thủ của đám Lôi Yêu, phòng ngừa vạn nhất có điều gì không mong muốn xảy ra mà bố trí mấy đạo thủ vệ này.
Liễu Minh vừa bước vào phạm vi màn sáng bao phủ ở khu tế đàn, bốn con Khôi Lỗi hai mắt đang ảm đạm đột nhiên lóe lên tinh quang, thân hình khẽ động bay lên, sau một hồi biến ảo, liên thủ hợp thành một cái pháp trận, cả bốn con Khôi Lỗi đồng thời phun ra bốn luồng ánh sáng có màu sắc khác nhau.
Những luồng ánh sáng này dung hợp với nhau trong hư không rồi hóa thành một luồng ánh sáng lớn bằng miệng của một cái chén, bốn màu đỏ, vàng, xanh, lam đan xen rực rỡ, hướng về phía Liễu Minh bắn tới, với tốc độ cực nhanh.
Liễu Minh khẽ nhíu mày, thân hình chợt lắc lư, thoáng trở nên mơ hồ. Luồng sáng bắn tới, xuyên qua tàn ảnh còn lưu lại rồi tiếp tục bắn xuống mặt đất ở phụ cận tạo thành một cái hố thật to.
Sau một khắc, hư không ở phía trên bốn con Khôi Lôi bỗng chấn động, thân hình Liễu Minh quỷ dị hiện ra.
Nhưng hắn chưa kịp thi triển thủ đoạn gì, thì bốn đầu Khôi Lỗi ở phía dưới đã tiếp tục há miệng tạo thành luồng sáng bốn màu một lần nữa, nhằm thẳng vị trí hắn vừa xuất hiện mà bắn.
Liễu Minh lại cau mày, thân hình lóe lên một lần nữa rồi xuất hiện ở xa hơn mười trượng, luồng sáng bốn màu giống như có thể xác định được vị trí của hắn, một lần nữa thay đổi phương hướng ầm ầm đuổi theo.
Liên tiếp mấy lần, bất luận Liễu Minh tránh né như thế nào, hay là huyễn hóa ra tàn ảnh, luồng sáng đều có thể chuẩn xác tìm ra vị trí của chân thân của Liễu Minh mà đuổi sát không buông.
Điều này làm cho sắc mặt Liễu Minh hơi đổi.
Chẳng qua đây chỉ là một luồng sáng, hắn tự nhiên không việc gì phải sợ, nhưng nếu bị bốn đầu Khôi Lỗi tiếp tục bị công kích dây dưa như thế này cũng là một sự phiền toái không nhỏ.
Khuê Mộc Tôn giả đang bay tới, thân hình đột nhiên dừng lại, sắc mặt âm u bất định, hiển nhiên gã cũng phát hiện được sự khó chơi của những Khôi Lỗi này.
Đằng sau Hoàng Oánh cũng biến sắc, nhưng ở sâu trong đồng tử bỗng nhiên lóe lên một tia mông lung quỷ mỵ, tiếp theo thân hình khẽ rung, sau đó lập tức trở nên bất động.
Lúc này, tâm niệm Liễu Minh chuyển động, thân hình lóe lên rồi bay ra khỏi phạm vi của màn sáng, lập tức tinh quang trong mắt bốn Khôi Lỗi đột nhiên ảm đạm, tức thì đình chỉ công kích.
Luồng sáng bốn màu đang đuổi sát Liễu Minh, cũng dừng lại ở chỗ vách sáng ngăn cách, rồi tự động vỡ tan.
Liễu Minh thấy vậy hai mắt liền sáng lên, trong lòng hắn đã có chủ ý, đang muốn quay lại mời Khuê Mộc và Hoàng Oánh cùng hỗ trợ, bỗng nhiên một đạo hư ảnh màu vàng lóe lên, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trung tâm màn sáng, ngưng tụ thành thân hình của Hoàng Oánh.
Lúc này, trong tay nàng đang cầm một thanh tiểu xích lấp lóe ánh vàng kim.
Không chờ bốn Khôi Lỗi có hành động nào, kim quang trong tay Hoàng Oánh đã sáng rực lên, vô số hư ảnh của tiểu xích màu vàng rơi xuống như mưa.
Kim quang lấp lóe một hồi. Lập tức bên ngoài thân của bốn Khôi Lỗi phát ra một màn hào quang âm u mờ mịt cực lớn, ngăn lại toàn bộ hư ảnh của tiểu xích màu vàng.
Trong lúc Liễu Minh và Khuê Mộc Tôn giả còn trố mắt kinh ngạc, Hoàng Oánh đột nhiên chắp tay trước ngực, tiểu xích màu vàng đang kẹp giữa hai tay, trong miệng khẽ phát ra vài tiếng chú ngữ trầm thấp.
Khi chú ngữ vừa dứt, trong lòng bàn tay của nàng bỗng phát ra một đóa Kim diễm rực rỡ, tiểu xích đang ở trong tay dần dần hóa thành một đoàn dịch thể màu vàng, Hoàng Oánh khẽ cười, hai tay thay đổi pháp quyết, dịch thể màu vàng chợt ngưng tụ thành hình dáng bốn cây phi châm lập lòe phát ra ánh sáng màu vàng kim.
Hoàng Oánh mơ hồ giơ tay, đem bốn cây phi châm kẹp giữa các ngón tay, sau đó hướng về phía bốn con Khôi Lỗi khẽ vẫy.
Lập tức xuất hiện trong hư không bốn đạo tinh mang màu vàng dài hơn trượng, lóe lên rồi biến mất!
“Xì … xì … xì … xì” Bốn loạt âm thanh hầu như vang lên đồng thời!
Bốn đạo tinh mang chớp mắt đã bay đến bên ngoài màn sáng màu xám, màn sáng lắc lư tạo nên tầng tầng rung động, nhưng bốn đạo tinh mang không thể đột phá được tầng phòng hộ này, một lần nữa biến thành hình dạng phi châm màu vàng như ban đầu.
Hoàng Oánh khóe miệng khẽ động, hai tay lại thay đổi pháp quyết, bốn cây phi châm màu vàng chợt trở thành vô số đóa kim diễm, phảng phất giống như hư ảnh chui vào trong trong màn sáng tại cùng một vị trí, “Vèo” một tiếng, các đóa kim diễm kết hợp lại giống như các sợi tơ cứ như vậy mà xuyên qua bốn Khôi Lỗi.
Bốn Khôi Lỗi giáp sĩ đột nhiên kim quang đại phóng, nhìn bề ngoài có vẻ như cứng cỏi vô cùng, nhưng giáp bạc trước ngực bỗng nhiên bạo nứt, tạo ra một lỗ thủng to như nắm đấm, tinh hạch trong đó đã nát bấy.
Bốn con Khôi Lỗi giáp sĩ Chân Đan sơ kỳ gầm vang một tiếng, tinh quang trong mắt bỗng nhiên tắt ngấm.
Từ lúc Hoàng Oánh ra tay, đến lúc hời hợt giết chết bốn Chân Đan Khôi Lỗi, trước sau chỉ là một thoáng hô hấp mà thôi!
Liễu Minh và Khuê Mộc đứng đó chỉ biết trợn mắt há miệng ra nhìn.
Lúc này, Hoàng Oánh không chút do dự đưa tay hướng về huyết vụ ở hư không bên trên trung tâm tế đàn quét ra một trảo, một cái bình nhỏ trong suốt óng ánh từ đó bay ra rồi nhẹ nhàng rơi vào trong tay nàng.
Bên trong tiểu bình, một giọt tinh huyết đỏ tươi phảng phất như có linh tính đang lưu chuyển không ngừng.
“Thiên Yêu tinh huyết! Hoàng tiên tử làm rất tốt a, tại hạ chưa kịp ra tay mà bốn Khôi Lỗi kia đã bị sát diệt.” Khuê Mộc Tôn giả đang đứng bên cạnh Liễu Minh vừa thấy bình nhỏ, không cần suy nghĩ thêm gì khác, thân hình chớp động, xuất hiện bên cạnh Hoàng Oánh, vui vẻ cười nói.
Hai mắt hắn nhấp nháy chăm chú nhìn cái bình nhỏ trong suốt đang ở trong tay Hoàng Oánh.
“Hừ, Thiên Yêu tinh huyết đang ở trong tay ta mà ngươi cũng có thế ngấp nghé sao?” Hoàng Oánh lập tức xoay người lại, nhìn về phía Khuê Mộc Tôn giả, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, đồng thời phát ra một cỗ Linh áp cường đại vượt xa lúc trước.
Khuê Mộc Tôn giả bị cỗ khí tức này áp bức, không thể chịu nổi loạng choạng lui về hai bước, sắc mặt vừa sợ vừa giận hét lớn:
“Hoàng đạo hữu, đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn hủy ước hay sao?”
Hoàng Oánh không thèm để ý, một tay đem bình nhỏ thu lại, tay kia hướng về phía Khuê Mộc Tôn giả vỗ một cái.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, một hư ảnh cự chưởng màu vàng như che lấp bầu trời bỗng nhiên hiện lên ở hư không phía trên đầu Khuê Mộc Tôn giả.
Cự chưởng này trầm trọng như núi, giống như do kim quang ngưng tụ lại mà thành, bên ngoài tràn đầy lục khí quấn xung quanh, một chưởng đánh xuống như Thiên uy vô cùng vô tận.
Mặc dù Khuê Mộc Tôn giả đã phòng bị cẩn thận … Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Hoàng Oánh vừa ra tay đã khủng bố như vậy. Nội tâm cả kinh, vừa muốn thúc dục độn quang bay ngược lại phía sau.
Nhưng lục quang vừa xuất hiện bên ngoài thân, hắn đã cảm thấy không khí như ngưng trệ, một cỗ Ngũ Hành man lực ép tới, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
Khuê Mộc Tôn giả kinh hãi, chỉ có thể ngửa đầu tru lên, bên trong lục quang xuất hiện một con Cự Lang lớn chừng mấy trượng, đang dùng bốn chân không ngừng giãy giụa muốn thoát ra.
Nhưng đã muộn.
Cự chưởng chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vươn tới đã đem thân hình Cự Lang bắt vào trong tay, sau đó không chút khách khí bóp chặt lại.
“Phanh” một tiếng, thân hình Cự Lang bạo liệt vỡ ra, biến thành một mảng huyết vụ văng tung tóe.
Sự việc diễn biến rất nhanh, trước sau chừng một hơi hô hấp, Liễu Minh nếu muốn ra tay ngăn trở cũng không thể nào kịp.
Lúc này sắc mặt Liễu Minh cực kỳ khó coi, hắn nhìn Hoàng Oánh giống như một Ma Thần.
Toàn thân Hoàng Oánh phát ra khí tức vượt xa sức tưởng tượng của hắn, so với cường giả Yêu tu mạnh nhất lúc trước cũng muốn hơn gấp mấy lần, hắn căn bản không có khả năng so sánh.
Bỗng nhiên tay áo của hắn rung lên, một thanh tiểu kiếm màu vàng kim lập tức bay ra, đón gió trương lớn hơn một trượng.
Thân hình Liễu Minh khẽ động, chớp mắt đã xuất hiện bên trên cự kiếm, trong lòng không ngừng thúc giục kiếm quyết, hóa thành một đạo kim quang chói mắt hướng về sau bỏ chạy, sau mấy cái chớp động đã thoát xa được hơn mười trượng.
Đây chính là thuật Ngự kiếm phi hành!
“Liễu đạo hữu, tuy rằng ngươi đã che đậy khí tức cũng như cảnh giới tu vi, nhưng sao lại có thể qua mắt được ta. Chỉ với tu vi là Hóa Tinh kỳ mà có được thực lực như thế, tại hạ cũng hết sức khâm phục. Nếu có thể sống lâu hơn một chút chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật không thể xem thường, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nói hai chữ: Đáng tiếc!” Liễu Minh đang ở trong độn quang, bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh nhàn nhạt của Hoàng Oánh, thanh âm như hoàng anh xuất cốc, thanh thúy uyển chuyển, hoàn toàn khác hẳn với lúc trước.
Vừa dứt lời, Hoàng Oánh liền giơ tay hướng độn quang đang ở hư không phía xa xa mà chỉ một cái.
“Phốc” một tiếng.
Không khí phía trên độn quang như xiết chặt lại, một hư ảnh cự chỉ màu vàng xung quanh quấn đầy lục khí từ lăng không hiện lên, rồi hướng phía dưới điểm xuống.
Sắc mặt Liễu Minh đại biến, tốc độ của Ngự kiếm Phi hành đã được hắn thúc dục đến cực hạn, nếu muốn thay đổi phương hướng để tránh né căn bản không thể nào kịp, tâm niệm thay đổi thật nhanh, bất đắc dĩ thúc dục pháp quyết, đem lân phiến màu đỏ bao trùm toàn thân, đồng thời trên người cũng xuất hiện một tầng giáp da màu bạc, tay áo lại rung lên, một cốt thuẫn màu đen bay ra thật nhanh, đón gió lớn lên chắn ở đỉnh đầu.
“Đùng” một tiếng!
Cự chỉ vừa va chạm với kiếm quang màu vàng do Liễu Minh hóa thành, lập tức bạo liệt bắn ra một đoàn ánh sáng vàng kim rồi xuyên ngập vào kiếm quang mà đi.
Mặt ngoài của cốt thuẫn hiển hiện chín hư ảnh đầu lâu lập tức bị ánh sáng màu vàng áp tới mà diệt, bản thân cốt thuẫn cũng gào thét lên một tiếng rồi vỡ vụn.
Liễu Minh cảm giác như có một cỗ bàng nhiên chi lực ép xuống đem thân thể của hắn đánh rách tơi tả, một tiếng kêu đau đớn vang lên, trong cơ thể lách cách truyền ra âm thanh như xương vỡ, kim quang quanh thân thu lại, thân hình và phi kiếm màu vàng rơi xuống như sao chổi, rồi nặng nề va chạm với mặt đất, tạo thành một cái hố thật to.
Lúc này, Liễu Minh nằm sõng sượt trên mặt đất, mặt nạ Cự Viên trên mặt sớm đã bay mất, quanh thân loang lổ đầy máu tươi, lân phiến màu đỏ và giáp da màu bạc cùng huyết nhục của y mơ hồ bị ép thành một khối, mặt trên còn vương nhẹ mấy làn khí độc màu xanh quấn quanh, miệng vết thương như có ngàn vạn con kiến đang bò. Hắn thử động đậy, xương cốt tứ chi truyền ra cảm giác đau thấu tận tâm can, hiển nhiên xương cốt toàn thân không biết đã gãy bao nhiêu cây rồi.
“Là Thiên Tượng cảnh!”
Liễu Minh phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lộ ra vẻ sầu thảm ‘cười cười’ nói. (DG: để nguyên văn)