Trong vòng vài ngày sau đó, Liễu Minh ngồi xuống điều tức ngay trên sàn Vụ Chu, trái lại cũng không có ai khác lại đến tìm hắn.
Chỉ có điều khi hắn cẩn thận quan sát xung quanh, lại phát hiện màu sắc chiếc Vụ Chu này dần dần nhạt đi, đương nhiên quá trình này diễn ra cực kỳ chậm chạp.
Năm ngày sau, Vụ Chu rút cuộc cũng bay đến đích, một sơn cốc khổng lồ thông suốt bốn phía hiện ra trước mắt.
Diện tích sơn cốc này chừng hơn mười dặm, từ trên không nhìn xuống, có thể thấy thấp thoáng vô số tòa kiến trúc lớn nhỏ được xây dựng rất chỉnh tề, đồng thời có rất nhiều bóng người trông như những điểm đen đang liên tục ra ra vào vào trong những khu kiến trúc đó.
“Phốc” một tiếng.
Con thuyền lớn hạ xuống một mảnh đất trống cách sơn cốc vài dặm, sau đó tản ra mà biến mất vào hư không.
Lúc này, Tiền sư tỷ mới điềm tĩnh gọi tất cả đám người lại một chỗ, thản nhiên nói:
“Các ngươi hãy nghe cho kỹ, phường thị Vệ Châu là một trong ba đại phường thị do chư tông bổn quốc liên thủ thiết lập, cho nên bất luận đệ tử của tông nào ở đây cũng không có đặc quyền gì, cũng không được làm trái với quy định của phường thị. Một quy định quan trọng nhất trong đó, chính là dù là kẻ nào cũng không được đấu pháp và thi triển thuật phi hành trong phạm vi mười dặm chung quanh phường thị, thậm chí kể cả điều khiển các loại Khí cụ phi hành. Người vi phạm sẽ bị trực tiếp bắt lại, cũng tùy theo tình huống mà phạt nặng hay nhẹ. Còn nữa, mỗi tông đều cử một vị Linh Sư thay phiên trấn giữ trong phường thị, các ngươi cũng đừng nghĩ có sự may mắn gì ở đây cả. Người trấn giữ hiện giờ của bổn tông là Lưu sư bá của chi Huyền Phù, nếu các ngươi có cơ hội lời, có lẽ sẽ có thể gặp được. Không ít người trong số các ngươi đều là lần đầu tiên đến phường thị, chắc chắn sẽ được mở rộng tầm mắt một phen đấy. Tuy nhiên nếu thực sự muốn mua bán vật gì, vẫn nên cẩn thận hơn một chút. Nơi đây rồng rắn lẫn lộn, trong đó không ít tu luyện giả đều là tán tu, còn có một số đệ tử ngoại tông đến từ các quốc gia lân cận, bọn hắn phần lớn cũng là Linh Đồ, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện Linh Sư. Nếu vì nhãn lực của mình không tới nơi tới chốn mà bị mắc lừa, bổn tông cũng không thể nào đứng ra giải quyết. Tốt rồi, những điều phải nói ta cũng đã nói hết. Ba ngày sau, ta sẽ chờ ở đây để đưa các ngươi trở về tông môn, hiện giờ chư vị sư đệ sư muội đã có thể tự do hành động.”
Tiền sư tỷ vừa nói xong lời này, liền dắt theo thiếu nữ áo lục Thúy nhi kia đi như lướt về phía cửa vào sơn cốc.
Những người khác liếc nhìn nhau, có người gấp gáp lập tức đi theo, cũng có người trước tiên túm năm tụm ba nói chuyện với nhau.
Lôi Thần và thiếu nữ xinh xắn kia nói nhỏ với nhau trong giây lát, cũng nhanh chóng đi về phía sơn cốc.
Liễu Minh từ đầu đã có ý định hành động một mình, tự nhiên cũng sẽ không đứng đây làm gì, sau khi chờ đợi trong chốc lát, cũng bình tĩnh bước đi.
Sau thời gian dùng hết một bữa cơm, Liễu Minh đã tới trước cửa vào sơn cốc, từng hồi thanh âm hối hả từ đằng xa vọng lại.
Hai mắt hắn sáng lên, bước chân không ngừng chút nào, rất nhanh đã đi tới một con đường đá sạch trơn.
Hai bên đường là từng tòa kiến trúc dường như được xây từ đá xanh, cao thì là lầu các vài chục trượng, thấp thì chỉ là những gian phòng độc lập hơn một trượng, xem ra tất cả đều là cửa hàng do tu luyện giả mở ra.
Rất nhiều tu luyện giả có quần áo và khí tức khác nhau, hoặc đi đi lại lại trên đường phố, hoặc ra vào những tòa kiến trúc hai bên đường.
Mà vừa rồi hắn còn thấp thoáng trông thấy vài tên đệ tử bổn tông, lúc này chỉ sau chớp mắt đã không thấy bóng dáng, cũng không biết bọn họ đã đi tới chỗ nào rồi.
Vì vậy, Liễu Minh càng không nóng vội, chỉ chậm rãi đi dọc theo con đường tiến lên phía trước, ánh mắt liên tục quan sát những cửa hàng hai bên đường.
Sau một lát, hắn đã hiểu ra ít nhiều.
Số lượng những cửa hàng này tuy không ít, nhưng đại khái chỉ chia làm mấy loại mà thôi.
Có cửa hàng chuyên bán ra mua vào các loại tài liệu, cũng có cửa hàng chuyên bán ra đan dược thành phẩm hoặc Phù Lục, càng có một vài cửa hàng bán ra hoặc chế tác các loại Phù Khí theo yêu cầu. Tuy nhiên cửa hàng trong những tòa lầu các lớn một chút, phần lớn đều cung cấp tất cả mọi mặt hàng, thậm chí còn có một cửa hàng còn dán quảng cáo trong tiệm có bán Linh Khí, khiến cho Liễu Minh cũng không thể không dừng chân lại trước cửa hàng đó một chút, sau một lát mới cười khổ rời đi.
Không cần phải hỏi hắn cũng có thể biết rõ, Linh Khí được bán ra ở đây, không phải bản thân Linh Khí có vấn đề, mà chính là giá cả cao không thể tưởng tượng nổi, hắn căn bản không thể với tới được.
Liễu Minh vừa quan sát những cửa hàng, vừa thỉnh thoảng thong thả đi vào trong mấy cửa hàng, hỏi thăm qua một chút về giá cả một thứ gì đó.
Sau khi hắn đi hết con đường đá này, liền quành sang một hướng rồi tiếp tục đi dọc theo một con đường cạnh đó.
Hơn hai canh giờ sau, khi Liễu Minh đi ra từ phía cuối một con đường, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một quảng trường lớn chừng vài mẫu, vậy mà ở đây lại có không ít người bán hàng rong, rõ ràng là một địa điểm cùng một dạng với Hôi thị ở Man Quỷ Tông.
Liễu Minh có chút kinh ngạc, tùy ý đi dạo qua những quầy hàng ở đây một lượt, kết quả là đã phát hiện được không ít thứ tốt được bán ra, nhưng sau khi hỏi giá cả, hắn cũng chỉ có thể nhếch miệng lên mà lắc đầu rời đi.
Nhưng khi hắn đi đến trước quầy hàng trước mặt một nam tử trung niên mặt mũi như đang có bệnh, lại bị hấp dẫn bởi một quyển điển tịch da thú, không nhịn được mà cầm lên tùy tiện lật lật xem xét, sau đó mới mở miệng hỏi:
“Quyển bách khoa toàn thư Luyện đan cơ sở này bán như thế nào?”
“Quyển sách này ngoại trừ giới thiệu tri thức cơ sở luyện đan, còn có ghi chép một vài phương pháp luyện đan cơ bản, năm mươi Linh Thạch, không mặc cả.” Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn Liễu Minh, sau đó liền lười biếng nói.
“Năm mươi Linh Thạch!”
Liễu Minh nghe thế, lắc đầu, đặt quyển sách xuống, nhưng sau khi ánh mắt quét qua đống đồ trên quầy hàng, không nhịn được lại hỏi thêm một câu:
“Những vật này thì sao?!”
“Một bộ đầy đủ Khí cụ luyện đan thấp phẩm, ba trăm Linh Thạch!”
Nam tử trung niên nhìn đống đồ vật mang theo phong cách cổ xưa, bao gồm một cái đỉnh nhỏ, một cái bát thuốc và một cái chày giã thuốc, hờ hững trả lời.
“Nếu tặng kèm quyển sách kia, ta sẽ mua bộ khí cụ này.” Liễu Minh nghe xong, không chút do dự nói.
Những đồ vật như vậy hắn đã từng gặp ở một quầy hàng trước đây, thế nhưng đối phương lại trực tiếp hét giá năm trăm Linh Thạch. Mà từ những vật này thoang thoảng truyền đến dược hương, hẳn thật sự là khí cụ luyện đan không thể giả.
“Tặng cho ngươi! Cũng được, hôm nay ngươi là khách hàng đầu tiên, coi như mở hàng vậy.” Nam tử trung niên nghe vậy có chút kinh ngạc, sau khi nhìn thật kỹ Liễu Minh mới bỗng dưng cười cười nói.
Liễu Minh vui vẻ, lúc này liền lấy ra ba viên Linh Thạch trong suốt từ trong tay áo đưa tới.
Nam tử trung niên giơ tay ra nhận lấy, sau khi xem xét thoáng qua phẩm chất Linh Thạch, liền nhẹ gật đầu.
Lúc này Liễu Minh mới cầm quyển sách và một bộ khí cụ luyện đan kia lên, cứ như vậy đi ra khỏi quảng trường.
Toàn bộ phường thị cực kỳ rộng lớn, hầu như tương đương với một thành trấn trung bình.
Liễu Minh mất trọn vẹn một ngày mới gần như đi hết được hơn phân nửa số cửa hàng trong đó.
Vì vậy khi trời đã về đêm, hắn mới đi tìm một khách điếm phường thị chuyên môn cung cấp chỗ cho tu luyện giả nghỉ ngơi ngủ một đêm, ngày hôm sau mới tiếp tục đi xem qua các cửa hàng còn lại.
Mặc dù rất nhiều cửa hàng đều có đan dược gia tăng Pháp lực, nhưng trong tay hắn chỉ có từng ấy Linh Thạch, hơn nữa còn định bán ra một vài thứ khác, đương nhiên hắn phải chọn một cửa hàng ra giá cao nhất, cộng thêm danh tiếng tốt nhất mới có thể ra tay.
Giữa trưa, sau khi hắn xem xong một cửa hàng cuối cùng, trong đầu đã có quyết định.
Sau nửa canh giờ, hắn đi vào một tòa lầu các hai tầng khá nhỏ, ngoài cửa treo tấm bảng hiệu ‘Bách Trân Trai’.
Cửa hàng này trong toàn bộ sơn cốc cũng xem như trung đẳng, trên mấy hàng giá gỗ bên trong xếp rất nhiều thứ, cũng có hai tên tiểu nhị chuyên giới thiệu cho khách hàng các loại đồ vật trong cửa hàng, còn có một lão giả trông có vẻ là chưởng quầy đứng sau một cái bàn dài.
Sinh ý (*) trong lầu các dường như tốt đến thần kỳ, luôn luôn có tu luyện giả tấp nập ra vào.
(*) Việc làm ăn buôn bán.
Liễu Minh đi vào một lúc lâu, sau đó mới tìm được một cơ hội mà trước bàn dài không có người, đặt một hộp ngọc lên bàn rồi nói với lão giả :
“Quý trai trước tiên hãy đánh giá qua cho ta những đồ vật bên trong có giá bao nhiêu Linh Thạch, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện.”
Lão giả nghe vậy, không những không cảm thấy kinh ngạc chút nào, mặt mũi còn tươi cười gật đầu nói:
“Được, mời đạo hữu chờ một lát, lão phu lập tức quan sát qua một lượt.” Nói xong, lão giả liền mở hộp ngọc ra, tập trung nhìn vào bên trong, nhưng sắc mặt lập tức đại biến.
“Khí tức thật mạnh, đây là …” Lão giả giật mình, ngón tay run rẩy kẹp lên một mảnh cỡ hạt đậu trắng tinh từ trong hộp ngọc, đúng là một mảnh xương nhỏ của con chuột lớn lông xanh kia.
“Xin hỏi đạo hữu, mảnh xương này là của con Yêu thú nào?” Lão giả không hổ là chưởng quầy ở đây, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra lai lịch của mảnh xương, hỏi.
“Là của một đầu Thử Yêu.” Liễu Minh cũng không định giấu diếm, thản nhiên nói.
“Của Thử Yêu sao, điều này có chút kỳ quái. Bình thường Thử Yêu rất ít có khả năng tiến giai lên cảnh giới rất cao. Đạo hữu chờ một lát, bây giờ ta sẽ lập tức đo đạc qua cường độ khí tức chính thức của mảnh xương này.” Lão giả nghe vậy, mặt hiện lên chút khó hiểu, nói.
Liễu Minh đương nhiên sẽ không phản đối, hắn cũng vô cùng tò mò muốn biết xem rút cuộc đầu chuột lớn lông xanh kia thuộc cảnh giới nào.
Lão giả hơi cúi người, lấy ra từ phía dưới bàn một cái pháp bàn màu bạc, sau khi đặt mảnh xương nhỏ lên trên, một tay liền bấm niệm pháp quyết.
Sau một khắc, toàn bộ pháp bàn phát ra từng hồi ‘ông ông’, đồng thời hiện lên rất nhiều phù văn không biết tên đang không ngừng biến hóa.
“Ngưng Dịch hậu kỳ đại thành!” Sau một khắc, lão giả bỗng nhiên hô lên thất thanh, dường như không thể tin được vào mắt mình, sau đó lại vội vàng thi pháp thêm lần nữa, nhưng những phù văn hiện lên trên pháp bàn vẫn giống hệt như trước.
“Xin đạo hữu chờ trong chốc lát, giá trị vật này quá lớn, chỉ sợ lão phu không thể làm chủ được, phải mời chủ nhân đích thân đến nói một chút. Trước tiên đạo hữu hãy cất kỹ thứ này đi, sau đó mời đạo hữu tới phòng khách quý đợi một lát.” Lão giả thở dài một hơi rồi nhanh chóng nói với Liễu Minh.
“Được, vậy tại hạ đã làm phiền rồi.” Liễu Minh nghe được mấy chữ ‘Ngưng Dịch hậu kỳ đại thành’, trong lòng cũng giật nảy lên.
Phải biết rằng, trước kia trong lòng hắn đánh giá con Thử Yêu kia cao nhất cũng chỉ là Ngưng Dịch sơ kỳ mà thôi. Nếu thực sự như vậy thì chẳng phải nói, con chuột lớn lông xanh kia cũng chỉ kém Hóa Tinh Kỳ một đường thôi sao, chính thức là một Yêu thú đẳng cấp cao.
Nó hơn hẳn hai giai so với suy nghĩ của hắn, đương nhiên giá trị những mảnh xương vụn này thoáng cái đã cách biệt một trời một vực. Thảo nào, hắn sử dụng chút máu thịt của con chuột lớn kia lại có được hiệu quả như vậy, cho dù không luyện thành đan dược mà ăn vào trực tiếp, Pháp lực cũng nhảy vọt lên tới Linh Đồ trung kỳ.
Nữ tử tên gọi Diệp Thiên Mi có thể dễ dàng chém giết Yêu này, khẳng định cũng là cao nhân có thực lực không kém vị sư thúc tổ Hóa Tinh Kỳ của bổn tông.
Khi Liễu Minh nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử mặc cung trang, trong lòng không kìm được mà có một loại cảm giác vô cùng khó hiểu.