Ma Thiên Ký – Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Chương 769: Cùng dự hội trao đổi
Tác giả: Vong Ngữ
Người dịch: Kunimi
Nguồn: bachngocsach.com
==========================================================
Liễu Minh vừa nhấc tay, tức thì mấy cây trận kỳ tỏa ánh sáng màu lam mịt mờ bay vèo ra, cắm lên trên cửa phòng rồi lập tức tỏa một hồi ánh sáng như ẩn như hiện, đúng là hắn bố trí một cái trận pháp ngăn cách cỡ nhỏ.
Sau khi xác nhận cấm chế đã mở ra, hắn mới hài lòng khẽ khẽ gật đầu, ngồi trên mặt đất trong phòng, một mình tu luyện.
Ba ngày sau.
Lúc này Liễu Minh đang ở trong phòng tham ngộ điểm thâm ảo trong Thú Giáp Quyết.
Bát Túc Hải Yêu trước mắt đã đến giai đoạn trưởng thành, hẳn là đủ để huyễn hóa ra thêm nhiều hình thái nữa, mặt khác cuốn Ma điển đoạt được từ trong tay Âm Dương Cự Lực Ma lại chỉ vẻn vẹn có nửa quyển, ngoài Thú Giáp Quyết nắm được tương đối hoàn chỉnh thì hai đại bí thuật điều khiển chiến thú khác ở bên trong lại chi ghi vẻn vẹn có mỗi phần mở đầu liền đột ngột dừng lại, dựa theo uy năng Thú Giáp quyết mà xét thì uy lực của hai đại bí thuật tiếp sau cũng tương đối kinh người, tuyệt không thua Thú Giáp quyết.
Hắn mở cuốn điển tịch tàn khuyết này ra, xong liền thu nó lại đồng thời nhắm hai mắt, dùng thần thức quét qua Hồn Thiên Bia trong người, định tiến vào trong huyễn cảnh để tu luyện một phen.
Đúng lúc này, ngoài phòng lại có tiếng gõ cửa truyền đến.
“Liễu sư đệ có ở trong phòng không?”
Âm thanh truyền đến này có chút quen thuộc, không ngờ cô gái Long Nhan Phỉ lại đột nhiên đến thăm.
Liễu Minh sau khi suy nghĩ một chút liền đứng dậy, thu trận kỳ ở bốn phía lại đồng thời mở cửa phòng ra.
Chỉ thấy cửa vừa mở ra đã thấy một nữ tử trẻ trung, dáng người mỹ lệ vận quần sam màu trắng đứng sẵn đó, đúng là Long Nhan Phỉ, mặt mũi tươi cười nhìn hắn.
*quần sam: Không phải là quần jean mà là một dáng váy như các nữ hiệp hay mặc trong phim TQ ấy.
“À, là Long sư tỷ, mời vào a. Phải rồi, sao sư tỷ lại biết ta ở trong phòng này?” Liễu Minh nghiêng người để nàng vào phòng, đồng thời miệng hơi kinh ngạc hỏi.
“Ồ, hẳn là Liễu sư đệ không biết, ngoài phòng này có một đạo cấm chế, phía trên đều có ghi tin tức về thân phận người ở bên trong, nhưng mà nó hạn chế chỉ để người có lệnh bài tông môn của Thái Thanh Môn mới có thể xem xét thôi.” Long Nhan Phỉ trợn tròn hai mắt, vừa giải thích vừa không chút khách khí bước vào trong phòng, tiến đến ghế gỗ trước bàn trà rồi ngồi xuống.
Liễu Minh lúc này mới hơi giật mình, hắn từ khi tiến vào trong phòng này thì chưa từng rời khỏi, đối với những tác dụng kỳ diệu của tòa lầu các này đúng là không có rõ lắm.
“Long sư tỷ lần này đến đây, chắc hẳn không chỉ đơn thuần là đến thăm một lát phải không?” Liễu Minh cũng ngồi xuống, đoạn cất tiếng hỏi dò một chút.
Lại nói tiếp, nữ tử này khi ở ngọn chủ phong thuộc dãy Vạn Linh cũng không đến tìm hắn mà giờ này lại đột nhiên đến thăm, hiển nhiên là có chuyện gì.
“Liễu sư đệ, xem lời này của người, nghĩ tới việc ngươi trở lại tông môn cũng được hai năm, ban đầu là được chính chưởng môn tự mình tuyển định làm đệ tử tham gia Thiên Môn hội, cùng La Thiên Thanh đánh một trận trước cửa Thái Trân Điện mà nổi danh, sau đó lại đánh bại Ôn Tăng trong lần quyết đấu tại Phiêu Miểu Phong, hiện giờ còn kết thành hôn ước với Già Lam sư muội của ta, nhiều sự việc như vậy mà kẻ làm sư tỷ như ta còn chưa kịp tới chúc mừng từng cái.” Long Nhan Phỉ nhìn về phía Liễu Minh, cười khanh khách nói.
“Long sư tỷ, Liễu mỗ chỉ là trong thời gian ra ngoài tông gần đây gặp được một ít cơ duyên, mà trận chiến với Ôn Tăng thì cũng là có chút may mắn mà thôi.” Liễu Minh lắc đầu đáp.
“Liễu sư đệ quá khiêm nhường, lần này có thể đại biểu Thái Thanh Môn tham gia Thiên Môn hội, chứng tỏ chưởng môn chân nhân đối với ngươi thực sự rất coi trọng đó.” Long Nhan Phỉ giống như cười mà không phải cười trả lời.
“Long sư tỷ sao lại nói những lời khách khí này chứ, ngươi không phải cũng có thể tham gia Thiên Môn hội lần này sao.” Liễu Minh từ chối cho ý kiến, nói.
“Khách khách, được rồi, sư tỷ không nói những chuyện này nữa. Liễu sư đệ, ta đến lần này thực chất là muốn mời người theo ta tới tham gia một cái hội trao đổi được cử hành bí mật. Chưởng môn dặn chúng ta tốt nhất không nên hành động đơn độc, tránh gặp phải những phiền toái không đáng có. Mà cái hội trao đổi này rồng rắn hỗn tạp nên lần này ta muốn cùng sư đệ đến đó.” Long Nhan Phỉ sau khi thu lại vẻ tươi cười liền có phần thận trọng nói.
“Hội trao đổi? Ta còn phải chuẩn bị trước khi Thiên Môn hội bắt đầu, lại còn phải tìm hiểu một môn bí thuật nên với cái này không có hứng thú lắm. Hay là sư tỷ đi tìm đồng môn khác đến đó a.” Liễu Minh sau khi thoáng suy nghĩ một chút liền từ chối khéo.
Nơi đây có tất cả các tông môn lớn tề tụ, chỉ e tình hình cái hội trao đối này cũng rất phức tạp, hắn lại chẳng có nhiều thứ để trao đổi nên cũng chẳng muốn lãng phí thời gian cho việc này.
“Liễu sư đệ trước tiên đừng cự tuyệt quá sớm mà hãy nghe ta nói hết lời rồi hãy quyết định cũng không muộn. Cái hội trao đổi này chỉ e đệ tử Tứ Đại Thái Tông và Bát Đại Thế Gia đều có tham gia, mà ngay cả Thiên Yêu cốc cũng có người tới, hơn nữa còn nghe nói sẽ có một ít tài liệu yêu thú quý hiếm mà Thiên Yêu cốc không dễ dàng truyền ra ngoài xuất hiện, Liễu sư đệ không đi thì có thể ngươi sẽ phải hối tiếc đó.” Long Nhan Phỉ không chút nao núng, khuyên giải.
“Tài liệu yêu thú!”
Liễu Minh sau khi nghe người Thiên Yêu Cốc cũng tham gia thì trong lòng khẽ động.
Thiên Yêu cốc chẳng những là thế lực lớn nhất của Yêu tộc ở đại lục Trung Thiên, mà trong cốc lại còn nuôi dưỡng phần lớn nhưng yêu thú quý giá mà bên ngoài ít thấy, tài liệu yêu thú tích lũy theo đấy lại càng cực kỳ kinh người.
Nếu có người Thiên Yêu cốc tham gia hội trao đổi, nói không chừng thực có khả năng có tài liệu yêu thú thuộc tính không gian xuất hiện.
Tuy hắn đã có ước định với Điền trưởng lão nhưng trong đó có quá nhiều nhân tố khó đoán định, nếu có thể nhẹ nhàng đạt được tài liệu hư không yêu thú thì tự nhiên vẫn là chuyện cầu còn không được.
Liễu Minh sau khi suy nghĩ như vậy bèn ho nhẹ một tiếng, nói:
“À? Có nhiều đệ tử của các tông môn tham gia như vậy, xem ra hội trao đổi này thực sự không nhỏ. Đã như thế thì ta sẽ đi theo Long sư tỷ một chuyến a, để xem ở cái hội trao đổi này có những thứ kỳ trân dị bảo gì.”
“Hay lắm, có Liễu sư đệ đi cùng ta tới đó thì sư tỷ đã có thể yên tâm hơn nhiều. Liễu sư đệ nếu muốn đổi một ít vật hữu dụng thì nhớ phải chuẩn bị một bảo vật, nghe nói ở hội trao đổi này chỉ có rất ít người nhận linh thạch.” Long Nhan Phỉ thấy Liễu Minh đột nhiên đổi giọng, thoải mái đáp ứng bèn hé môi cười cười, sau đó lại nhắc nhở.
“Đa tạ sư tỷ nhắc nhở, không biết hội trao đổi này cử hành lúc nào, ta cũng muốn sớm chuẩn bị một chút.” Liễu Minh gật gật đầu rồi lại hỏi một câu.
“Hội trao đổi này quyết định cử hành vào chiều ngày mai, lúc đó ta sẽ đến tìm Liễu sư đệ rồi cùng đi tới, hai chúng ta gặp nhau lúc giữa trưa ở sườn đông lầu các nhé, nhớ kỹ phải che đi tướng mạo thật, tốt nhất đừng để người ngoài nhận ra. Chuyện đã nói xong, ta sẽ không quấy rầy việc tĩnh tu của sư đệ nữa.”
Long Nhan Phỉ nói xong, nâng quần sam đứng dậy rồi lập tức cáo từ rời đi.
Liễu Minh tiễn chân nàng ra khỏi cửa, xong liền đóng cửa, trở lại trong phòng, khoanh chân ngồi xuống, đồng thời mượn lực lượng Hóa Thức Trùng, tiến vào trong huyễn cảnh tu luyện.
Giữa trưa ngày hôm sau, tại sườn đông tòa lầu các dưới chân núi tuyết, một chỗ trong đống loạn thạch, một nữ tử toàn thân mặc quần sam màu trắng bỗng nhiên đáp xuống.
Mà lúc này Liễu Minh đã ở sẵn ở đó, đồng thời dùng Dịch Cốt quyết, huyễn hóa thành một gã thanh niên mặt mũi xấu xí, thân béo ú vận áo xanh, chỉ cao có năm thước khiến cho Long Nhan Phỉ nhất thời cũng phải giật mình.
“Người có phải… Liễu sư đệ?” Long Nhan Phỉ lộ vẻ nghi hoặc, hỏi dò.
“Long sư tỷ, đúng là kẻ hèn tại hạ.” Nam tử béo ú ngẩng đầu, nhếch miệng cười nói.
“Không ngờ rằng Liễu sư đệ lại còn tinh thông thuật dịch dung, thiếu chút nữa lừa gạt cả ta, chỉ là ngươi thích bộ dạng này sao, chà chà.” Long Nhan Phỉ không khỏi vừa bực mình vừa cười, hơi trêu chọc nói.
“Sư tỷ chẳng phải cũng ăn vận thành một nữ tử tướng mạo xấu xí sao, lại còn cái nốt ruồi chu sa trên mặt…” Nam tử béo ú cười hì hì đáp.
“Liễu sư đệ chê cười, so ra thì thuật dịch dung của sư đệ rõ ràng cao minh hơn ta nhiều. Tốt rồi, với cái bộ dạng hóa trang này chắc hẳn cũng không có ai nhận ra thân phận hai chúng ta, chúng ta đi luôn thôi, từ đây đến hội trao đổi còn có một đoạn đường nữa.” Long Nhan Phỉ lắc đầu, sau khi nói xong liền quay người hóa thành một đạo độn quang màu lam bay lên trời.
Liễu Minh dùng thần thức quét qua tu di giới lần nữa đồng thời cũng kết pháp quyết, chân dẫm một đám mây đen, theo sát độn quang màu làm mà đi.
Sau nửa khắc đồng hồ, hai người đã tới chỗ trong một hạp cốc cách đó hơn trăm dặm, nơi này cũng như chỗ cũ, mặt đất khắp nơi đều bị tuyết trắng bao phủ, dáng vẻ ít người tới lui.
Liễu Minh lúc này tỏa thần thức cường đại ra khắp bốn phía, phát hiện ở chỗ cách hạp cốc không xa có một khối băng thạch khổng lồ, nơi đó có dấu vết linh lực dao động rất nhỏ, thần thức đảo qua chỉ thấy vô cùng vắng vẻ, cơ bản không cách nào cảm ứng chính xác được thực thể của băng thạch ở chỗ đó.
Lúc này, Long Nhan Phỉ ở bên cạnh đã phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, tức thì một luồng sáng màu xanh lóe lên, bắn về phía băng thạch màu trắng.
Chỉ thấy trong không gian xuất hiện một hồi rung động, phốc một tiếng, nơi băng thạch có một điểm sáng chói mắt lóe lên, huyển hóa ra một cửa lớn óng ánh màu trắng tuyết, đồng thời một gã thanh niên mi thanh mục tú, thân vận áo bào trắng đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn về phía hai người.
“Hai vị cũng là đạo hữu tham gia hội trao đổi a, xin mời đi theo ta.” Thanh niên mặc áo bào trắng vui vẻ nói.
Hai người Liễu Minh đưa mắt nhìn nhau sau đó liền cùng từ trên không đáp xuống, thong thả bước theo thanh niên này đi vào trong cửa động.
Lúc này Long Nhan Phỉ mới truyền âm cho Liễu Minh nói rõ hội trao đổi lần này chính là do người của Thiên Cung trong truyền thuyết kia đứng ra tổ chức, thanh niên mặc áo bào trắng này hẳn cũng là đệ tử Thiên Cung.
Sau cửa động là một đầu địa đạo, mỗi một khoảng lại được khảm một viên nguyệt quang thạch to cỡ nắm tay, sáng sủa vô cùng.
Cả địa đạo ước chừng dài hơn trăm trượng, ở điểm cuối rõ ràng là một cái pháp trận truyền tống lớn gần trượng, tỏa ánh sáng nhạt óng ánh lập lòe.
“Hai vị, pháp trận truyền tống này thông thẳng đến hội trường chính ở bên trong.” Nam tử mặc áo bào trắng từ tốn giải thích.
Hai người Liễu Minh cũng không nói thêm gì, sóng vai đi vào trong trận, một luồng sáng trắng cuốn một cái, tức thì hai người liền biến mất khỏi đó.
Khi hắn nhìn rõ được mọi thứ xung quanh thì thân thình lình đã ở trong một gian đại sảnh rộng lớn hơn mười mẫu, mà ở xung quanh đã có sẵn một đám người ăn vận khác nhau.
Đại đa số người trong số này dùng vạt áo che lại tướng mạo thực, có một số thì mặc áo choàng trùm đầu, chỉ vẻn vẹn mấy người không hề che giấu như Liễu Minh nhưng đa phần đều có hình dáng kỳ quái, người tinh tường nhìn là liền biết là dùng thuật dịch dung nào đó.
Liễu Minh nhìn quanh đó thì phát hiện Long Nhan Phỉ lại chẳng biết đã đi đâu, xem tình hình thì hẳn là lúc truyền tống đã bị động tay động chân một chút nên bị truyền tống đến một chỗ vắng vẻ khác trong gian đại sảnh này.
“Vậy cũng tốt.” Liễu Minh thì thào tự nói một câu, xong liền đi đến phía có đông người trong đại sảnh.
Mới đi được mấy trượng, hắn liền nghe trong một đám người đang túm tụm có tiếng một nam tử trung niên truyền ra.
“Trong tay tại hạ có một khối Thạch Trung Ngọc Tinh thượng phẩm, chính là ngẫu nhiên đoạt được, tác dụng của nó hẳn không nói mọi người cũng biết. Vật này chỉ đổi không bán, không biết có vị đạo hữu nào có vật cùng giá đồng ý trao đổi.”
Liễu Minh nghe thế, vừa cân nhắc vừa lóe người tiến gần tới đám đông để quan sát.