Thanh đoản kiếm này đối với Liễu Minh hiện giờ, bởi vì nguyên nhân hạn chế về mặt tu vi nên không cách nào phát huy ra được uy năng chính thức của nó. Nó có mười sau tầng cấm chế, bây giờ có thể kích phát được ba bốn tầng cũng coi như không tệ rồi.
Nhưng cho dù như thế, kiếm này chỉ cần tế luyện xong là có thể biến hóa lớn nhỏ tùy tâm, nếu có thể thúc dục cấm chế bên trên nữa, uy năng căn bản không phải những cái gọi là Phù khí kia có thể so sánh.
Liễu Minh nghĩ xong, lúc này mới ném kiếm này ra trước người, nó không rơi xuống mà lại lơ lửng trong hư không, một tay hắn liên tục bấm niệm pháp quyết, đồng thời miệng lẩm bẩm. Từng dòng từng dòng tinh khí không ngừng phun lên đoản kiếm, nó nhanh chóng hút vào, khiến cho thanh Linh Khí này càng phát ra hàn quang lành lạnh.
Thế nhưng tế luyện thanh đoản kiếm này khó khăn hơn hẳn dự liệu của Liễu Minh trước đây.
Cũng không biết là do tu vi hiện tại của hắn tương đối thấp so với thanh Linh kiếm trung phẩm này, hay là việc tế luyện Linh khí vốn không phải là chuyện dễ dàng.
Hắn chỉ luyện hóa tầng cấm chế thứ nhất trên phi kiếm đã hao tốn những bảy ngày, tầng thứ hai cần nửa tháng, luyện hóa tầng cấm chế thứ ba trọn vẹn mất hai tháng mới có thể miễn cưỡng thúc giục được.
Về phần tầng cấm chế thứ tư thì sau khi tế luyện mấy ngày, hắn không thấy có chút động tĩnh nào. Lúc đó Liễu Minh mới biết với tu vi của hắn hiện tại không thể luyện hóa được, hơn phân nửa phải chờ tới khi tu vi chính thức tiến vào cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ đại viên mãn, mới có một ít hi vọng.
Mà trong thời gian ba tháng, bong bóng khí thần bí kia vẫn chưa có dấu hiệu phát tác.
Điều này lại khiến cho trong lòng Liễu Minh có chút sợ hãi. Sau đó hắn dứt khoát vứt bỏ điều này trong đầu, bắt đầu nghiên cứu quyển bách khoa toàn thư luyện đan cơ sở mua được từ phường thị Vệ Châu.
Dù sao tu vi hắn đến Linh Đồ hậu kỳ, giá cả đan dược gia tăng Pháp lực đắt hơn rất nhiều so với trước kia, chủng loại cũng trở nên thưa thớt hơn rất nhiều, nếu chỉ dùng loại đan dược phẩm chất thấp thì Pháp lực còn xa mới có thể tăng lên tới cảnh giới đại viên mãn.
Đối với hắn hiện giờ, phẩm chất đan dược cũng phải có yêu cầu nhất định.
Đợi sau khi hắn lên được cảnh giới Linh Sư, yêu cầu đối với đan dược gia tăng Pháp lực còn càng thêm hà khắc, thậm chí sau nữa, nói không chừng chỉ dựa vào Linh Thạch cũng không cách nào mua được đan dược phù hợp.
Như thế, Liễu Minh đương nhiên hi vọng mình càng sớm nắm giữ Thuật Luyện Đan chừng nào càng tốt chừng đó.
Mà quyển bách khoa toàn thư luyện đan này nhìn như đơn giản, nhưng lại giới thiệu tri thức trụ cột về đan dược và một ít thủ pháp thường dùng trong việc luyện đan.
Dựa theo những ghi chép phía trên, một gã Luyện Đan Sư tốt nhất là người tu luyện công pháp tinh thông thuộc tính Hỏa hoặc thuộc tính Mộc, đương nhiên nếu có thể có được Linh diễm trong truyền thuyết thì lại càng tốt hơn.
Mà lúc mới bắt đầu học tập Thuật Luyện Đan rất dễ dàng, dù sao bản chất là phân giải ra và tập trung lại một vài loại dược liệu, sau đó lại dùng nhiệt độ cao ngưng tụ thành đan. Chỉ cần không phải kẻ ngu dốt quá mức đều có thể học được quá trình cơ bản.
Vấn đề duy nhất là, học xong cũng không có nghĩa là có thể luyện chế ra đan dược thật sự.
Dù sao luyện ra thành công mỗi một loại đan dược, Luyện Đan Sư đều phải thí nghiệm trên từng phương diện như năng lực khống chế điều phối tài liệu, khống chế nhiệt độ, tính toán chính xác thời gian đan dược ra lò.
Chỉ cần một quá trình trong đó có sự sai lệch chút ít thôi cũng đều có thể làm cho toàn bộ quá trình luyện chế thất bại.
Mà phần lớn những quá trình này không thể nào chỉ bảo được bằng lời hay bằng hành động, mà chỉ có thể dựa vào luyện tập thật nhiều mới có thể chính thức nắm giữ.
Cho nên cho dù là Đan sư cao minh đi chăng nữa, khi luyện chế đan dược đơn giản nhất cũng không dám nói cứng là thành công trăm phần trăm.
Về phần những người mới tiếp xúc luyện đan, cho dù là luyện chế vài loại đan dược đơn giản nhất, xác suất thành đan cũng sẽ thấp đến mức làm cho người ta phẫn nộ không thôi.
Hơn trăm lần luyện chế mà cũng không luyện chế ra một viên đan dược, đối với người mới mà nói thì là chuyện thường xảy ra.
Về phần luyện chế những đan dược trung cao giai, bởi vì đan phương càng thêm phức tạp, tài liệu sử dụng càng thêm khan hiếm, lúc luyện chế căn bản không thể có chuyện luyện tập thử, đại bộ phận chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm luyện chế đan dược trước kia của một vị Đan sư nào đó, yêu cầu đối với Đan sư tự nhiên càng cao hơn rồi.
Mà để tạo ra một Đan sư chính cống phải cần rất nhiều lần luyện tập và tài nguyên thừa thãi chồng chất.
Điều này hiển nhiên làm cho Đan sư ở khắp giới tu luyện rất thưa thớt, thậm chí có thể nói chỉ có những thế lực tông môn lớn mới có có thể đào tạo được Đan sư cao giai chính hiệu.
Luyện Đan Sư đứng đầu ở Man Quỷ Tông thuộc về chi Độc Linh, cũng miễn cưỡng được tính là một Luyện Đan Sư trung giai mà thôi. Nhưng vị thế đó cũng làm địa vị trong tông môn của người này khác hẳn với các Linh Sư khác, ai cũng không dám đắc tội.
Liễu Minh xem xong cả quyển bách khoa toàn thư luyện đan cơ sở, trong lòng lập tức đã có một cảm giác nóng lòng muốn thử nghiệm, do dự một lát thì lựa ra một đan phương Tịch Cốc Đan, là loại đan dược thường dùng nhất, sau khi lại nghiên cứu tỷ mỷ thêm một lần nữa mới lấy một bộ khí cụ luyện đan và một ít tài liệu ra, bắt đầu thử nghiền nghiền điều phối …
Năm ngày sau, trong phòng tu luyện vang lên một tiếng “Bùm!” trầm đục, trong đỉnh lô màu trắng trước mặt Liễu Minh có một ngọn lửa rào rạt thiêu đốt bốc lên một luồng khói đen, một mùi khét lẹt thoang thỏng từ trong đó tỏa ra xung quanh.
Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, nhưng vẫn tiếp tục bấm pháp quyết, ngọn lửa bốn phía đỉnh lô lập tức tắt ngúm.
Đây đã là lô đan dược thất bại không biết thứ mấy chục rồi, nhưng hắn vẫn chưa thể luyện chế ra được ngay cả một viên Tịch Cốc đan.
Tuy nhiên trên điển tịch đã nói đến từ đầu, đối với người vừa mới bắt đầu tiếp xúc luyện đan thì đâu là chuyện rất bình thường.
Nhưng khi Liễu Minh thực sự đối mặt với tình hình như thế vẫn bị chấn động mạnh, tâm trạng từ hào hứng bừng bừng khi mới bắt đầu trở thành cực kỳ uể oải của hiện tại.
Chuyện quan trọng hơn cả là tài liệu luyện đan hắn mua trước kia, đến lúc này dường như đã tiêu hao gần nửa rồi.
Điều này làm cho hắn cảm thấy đau lòng, lập tức dừng luyện tập luyện đan, chuẩn bị tìm cơ hội đọc một vài điển tịch luyện đan trong tông, hoặc trực tiếp tìm vị Đan sư kia để thỉnh giáo một vài vấn đề khó khăn, sau đó hẵng tính đến chuyện một lần nữa khai lò luyện đan.
Vì vậy thời gian còn lại, trong tình hình không có đan dược để sử dụng, Liễu Minh chỉ có thể dùng thiên phú nhất tâm nhị dụng từ từ tu luyện Minh Cốt Quyết mà thôi.
Thời gian từng chút trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba tháng.
Trong khoảng thời gian này không có điều gì bất thường xảy ra làm cho Liễu Minh cũng có chút lo lẵng không yên, hoài nghi bong bóng khí thần bí kia phải chăng đã biến mất.
Nhưng hôm nay, trong lúc đang tu luyện, đột nhiên hắn cảm thấy Linh Hải run lên, một luồng lực lượng cắn nuốt bắt đầu từ đó điên cuồng cuốn ra.
Sau một năm, bong bóng khí thần bí rút cuộc đã xuất hiện.
Liễu Minh cả kinh, không chút do dự thả Bạch Cốt Hạt ra, dùng Thuật Thông Linh câu thông, rồi bắt đầu dốc sức liều mạng thúc dục Minh Cốt Quyết khống chế Pháp lực trong cơ thể.
Sự thôn phệ bây giờ quả nhiên còn mãnh liệt hơn so với lần thứ nhất trước đó, nếu không phải Liễu Minh đã tiến giai Linh Đồ hậu kỳ, Pháp lực tăng vọt lên ba bốn lần, chỉ sợ nhất thời nửa khắc sẽ bị hút thành bộ xương khô rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng khiến cho Pháp lực trong cơ thể Liễu Minh bị cái bong bóng khí kia nhanh chóng hút đi gần bảy tám phần mười mới thoả mãn rồi ngừng lại.
Lúc này, Liễu Minh cũng không có cảm giác thọ nguyên bị bong ra, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thế nhưng sau khi bong bóng khí trong cơ thể vỡ tan một tiếng, hai mắt Liễu Minh tối sầm lại, sau đó đã thấy mình xuất hiện lần nữa bên trong cái không gian xám xịt kia.
Vẫn là không gian đó, nhưng rõ ràng đã lớn hơn trước kia rất nhiều, diện tích đã rộng hơn ba mươi trượng.
Cùng xuất hiện cới Liễu Minh đương nhiên còn có đầu Bạch Cốt Hạt tâm thần tương liên kia.
Đầu Quỷ vật đối với chuyện bản thân bỗng dưng xuất hiện trong một không gian khác rõ ràng có chút ngẩn ngơ, nhưng lập tức phát hiện nơi đây dường như có chút quen thuộc, lập tức bị kích động mà bò quanh bốn phía một vòng.
Liễu Minh không quản Bạch Cốt Hạt, mà nhẹ thở ra một hơi, thần sắc có chút buông lỏng.
Xem ra tuy sự thôn phệ Pháp lực bong bóng khí thần bí kia lần sau mãnh liệt hơn so với lần trước, nhưng là thời gian giữa hai lần xuất hiện dường như cũng tương ứng dài hơn rất nhiều, điều này đối với hắn mà nói đúng là một tin tức tốt.
Khoảng cách lần này so với trước dường như gấp đôi, có lẽ lần phát tác tiếp theo của bong bóng khí thần bí sẽ xảy ra vào hai năm nữa.
Đương nhiên đây chỉ là hắn đoán mò mà thôi, thực sự thời gian có dài như vậy hay không cũng khó mà nói chắc được.
Tối thiểu bong bóng khí thần bí kia phải xuất hiện thêm mấy lần nữa thì hắn mới có thể thực sự tìm được quy luật phát tác của nó.
Trong lòng Liễu Minh lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó tay bấm niệm pháp quyết, chuẩn bị bắt đầu tu luyện Thuật Hỏa Đạn đã đại thành.
******
Nửa năm sau, giữa hai tay Liễu Minh là một quả cầu lửa khổng lồ, đường kính hơn ba thước chậm rãi xoay tròn, sau đó cánh tay hắn run lên, nó phát ra tiếng rít bắn nhanh về phía đối diện.
“Ầm!” một tiếng, một đám mây màu đỏ thẫm trông như một cây nấm khổng lồ từ vách tường sương mù phóng lên trời, vậy mà làm cho toàn bộ không gian này khẽ run lên.
Khuôn mặt Liễu Minh lộ ra thần sắc thoả mãn, đồng thời một ký hiệu màu đỏ trong đầu lóe lên rồi biến mất.
Đương nhiên quả cầu lửa cực lớn vừa rồi tự nhiên không phải Thuật Hỏa Đạn bình thường, mà được tạo thành từ việc nén mấy viên hỏa đạn lại một chỗ mới có uy năng kinh khủng như vậy.
Tuy đều là pháp thuật cấp thấp, nhưng sau khi Hỏa Đạn Thuật tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn, lực hủy diệt vẫn tăng lên nhiều nhất, uy lực mạnh đến mức không phải Thuật Phong Nhận có thể so sánh.
Liễu Minh đặt mông ngồi xuống mặt đất, chuẩn bị khôi phục Tinh Thần lực tiêu hao lúc trước rồi tính tiếp.
Tuy nhiên khi hắn nhìn lướt qua, lại thấy Bạch Cốt Hạt ở cách đó không xa đang dùng cái đuôi móc câu trên lưng điên cuồng đâm vào vách tường sương mù xung quanh không ngừng.
Vốn cái đuôi móc câu đã nhanh đến mức giống như một tia chớp màu xám, song giờ phút này được Bạch Cốt Hạt thúc giục lại huyễn hóa ra mấy đường xám xịt giống nhau như đúc, đồng thời còn có thể thấp thoáng thấy được cái gai nhọn màu đen ở cuối cái đuôi, càng ngày càng phát ra âm thanh ‘xuy xuy’ chói tai.
Liễu Minh thấy vậy liền mỉm cười.
Hắn đã có chủ tâm dẫn con bọ cạp vào không gian này, ngoại trừ vì lý do thời gian quá dài, hi vọng có một vật sống làm bạn ra, còn có ý định để nó thuận tiện luyện tập.
Hắn đã có thể ở trong không gian này làm cho trình độ pháp thuật ngày càng thuần thục, Bạch Cốt Hạt đương nhiên cũng có thể làm được chuyện tương tự.
Mà hiện tại xem ra, ý nghĩ này của hắn hoàn toàn chính xác, con bọ cạp đang không ngừng luyện tập cái đuôi móc câu, rõ ràng động tác ám sát nhanh hơn hai ba phần so với nửa năm trước đây.
Không nên xem thường hai ba phần này!
Ám sát bằng đuôi móc câu vốn là thủ đoạn công kích nhanh nhất, lợi hại nhất của loài bò cạp, bây giờ nhanh hơn tức là lực phá hoại hầu như tăng lên gấp bội.
Chuyện tốt như vậy nên đương nhiên hắn càng thêm yên tâm để mặc cho cốt bò cạp tiếp tục luyện tập.
Liễu Minh lại nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu cân nhắc nên tu luyện loại pháp thuật nào nữa. Thuật Thủy Tiễn bất luận uy năng hay tốc độ phóng thích đều không thể so sánh với Thuật Hỏa Đạn và Thuật Phong Nhận, đương nhiên hắn không có ý định lãng phí thời gian vào thuật này.
Nếu như vậy, dĩ nhiên hắn phải cân nhắc đến chuyện học mới mấy môn pháp thuật tương đối cao giai khác.