Chương – 11: Độc thứ

Độc thứ

Đột nhiên lọt vào công kích mãnh liệt mà bên dã man nhân lại không hề có áo giáp bảo vệ nên tổn thất rất lớn, ngoại trừ mấy tên may mắn còn lại tất cả đều bị hỏa lực của Tà nhãn bắn thành mảnh vụn.

Nhìn rừng cây trước mặt bị phá hủy còn có chút cự thạch bị bắn thành tro bụi tất cả mọi người vừa được cứu chỉ biết trợn mắt há mồm, nửa ngày sau đều chưa bình tĩnh lại. Không ai có thể ngờ được, cả đám dã man nhân cùng hung cực ác vừa mới còn trước mặt trong nháy mắt đã hóa thành khói hôi.

-Đội ơn cứu mạng của đại nhân.

Hiểu rằng không phải là đang nằm mơ, Tạp Tây kinh hãi quỳ gối xuống trước mặt Dương Lăng. Rất nhanh, theo hắn, những người khác cũng đều quỳ xuống.

-Mọi người, đứng lên đi, chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, không cần đa lễ.

Sau khi lưu lại một bộ phận Giác phong thú cảnh giới ở chung quanh, Dương Lăng đem ma thú đại quân thu vào vu tháp, tiếp theo nói:

-Hơn nữa, tại hạ tuổi còn trẻ, không thừa nhận nổi đại lễ của mọi người.

-Tạ ân cứu mạng của đại nhân

-Đại nhân tốt bụng như vậy, tương lai nhất định sẽ được báo đáp

Dù Dương Lăng chối mãi nhưng mọi người vẫn khấu tạ không ngừng, khi xong xuôi chỉ còn duy nhất một nữ tử gầy yếu vẫn đang bi thương quỳ dưới đất, vừa khóc vừa cất tiếng cầu khẩn:

-Đại nhân, ngài cứu cứu gia gia của Ngả Lỵ Ti đi, nếu không người sẽ bị dã man nhân ném xuống vực sâu mất.

Cô gái vừa khóc vừa bái về phía Dương Lăng ba bái, đôi mắt đã sưng đỏ lên, mặt đầy nước mắt. Cũng không rõ vì bị thương trước đó hay là vì bị đất đá cào khi quỳ lạy mà trên mặt nàng còn lưu một vết máu dài.

-Đại nhân, ngài đi cứu gia gia của Ngả Lỵ Ti, ta nguyện ý làm nô tỳ cả đời thị hầu ngài, đại nhân.

Ngả Lỵ Ti vừa khóc vừa ngẩng đầu lên, đôi làn mi dài thấm đẫm nước mắt, từ đôi mắt to lộ ra vô tận bi thương, nhìn đôi vai gầy yếu cùng thân hình mảnh mai càng khiến động lòng người.

Khi cứu mọi người xong Dương Lăng vốn định bỏ đi luôn nhưng thấy vẻ đáng thương của nlt trong phút chốc không đành lòng rời bước. Cùng lúc, mọi người vừa định quỳ xuống cầu khẩn cùng Ngả Lỵ Ti đáng thương nhưng nghĩ đến bộ lạc dã man nhân phòng thủ sâm nghiêm, dũng sĩ đông đúc lại không dám van nài Dương Lăng thêm. Dù cho thực lực của Dương Lăng cường đại nhưng chỉ có một mình, mọi người sao đành lòng để ân nhân mạo hiểm táng mạng tiến vào nơi nguy hiểm?

-Đại nhân, chúng ta còn có hơn mười người thân nhân đáng thương vẫn ở trong tay bọn Dã Man Nhân, không biết ở cạnh đây đại nhân còn có hay không thuộc hạ hoặc đồng bạn

Làm một gã dong binh nhiều năm, Tạp Tây hiểu được Dương Lăng là một triệu hồi sư cường đại bên người hắn dám chắc sẽ có rất mạnh mẽ thuộc hạ. Nếu Dương Lăng đồng ý giúp đỡ, vậy việc cứu người trong tay Dã Man Nhân cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.

Thuộc hạ?

Dương Lăng cười khổ, chỉ có một thân một mình, ở gần đây nếu có thể coi là quân tiếp viện cũng chỉ có bộ lạc tinh linh. Nhưng tinh linh bộ lạc đang lo sợ Y Thước Á trả thù, muốn mời bọn họ phái quân hỗ trợ cũng không có nhiều hy vọng.

Sau một lúc nói chuyện, Dương Lăng cũng hiểu được đã có chuyện gì xảy ra. Thì ra, Dã Man Nhân bắt một lượng lớn nhân loại mạo hiểm tiến vào Đặc Lạp Tư rừng rậm, nuôi bọn họ một thời gian, rồi sau đó cứ cách vài ngày lại mang bắt một người làm tế phẩm bắt họ phải nhảy xuống một huyệt động sâu không thấy đáy.

Mấy canh giờ trước, đám người Tạp Tây liều chết trốn ngục, nhưng Dã Man Nhân nhanh chóng phản ứng, hầu hết mọi người không chạy ra ngoài được, trong đó có cả ông nội của Ngả Lỵ Ti.

-Cái gì, lấy người sống làm thức ăn?

Dương Lăng lắc đầu, nhớ tới trên trái đất có một ít bộ lạc ở Châu phi bắt người làm thức ăn, sau một lát chần chờ rồi cắn răng nói:

-Đã như vậy, không thể làm gì khác hơn là phải đi một chuyến vậy

Mặc dù Dã Man Nhân võ lực mạnh mẽ, người đông thế mạnh, nhưng Dương Lăng rất tin tưởng vào ma thú đại quân của mình, cho dù không có cách cứu thoát mọi người nhưng cũng có thể an toàn thoát ra. Đi tới Dã Man Nhân bộ lạc, vừa có thể giải cứu những người bị bắt, vừa có thể tăng cường hiểu biết các bộ lạc sinh sống quanh đây, một công đôi việc.

Thấy Dương Lăng đáp ứng, mọi người không khỏi lần nữa dập đầu cảm tạ. Không ít thân nhân của bọn họ vẫn còn bị giam cầm, nhớ tới gương mặt đau khổ của bọn họ đều không khỏi đau khổ mà khóc.

Việc này cũng không nên chậm trễ, từ chối ý định đi theo của tất cả mọi người Dương Lăng mang theo Tạp Tây đi tới bộ lạc Dã Man Nhân. Trước khi đi hắn thả ra một con Giác phong thú để dẫn đường cho mọi người đến bộ lạc Tinh linh tị nạn. Mặc dù không chào đón nhân loại, nhưng dựa vào mặt mũi của hắn, Tinh linh trưởng lão cũng sẽ giúp đỡ.

-Đại nhân, đợi ta với, ta cùng đi với hai người.

Đi được một đoạn, tiểu cô nương Ngả Lỵ Ti cố gắng theo sát phía sau. Thấy không thể khuyên được nàng, Dương Lăng và Tạp Tây không thể làm gì khác hơn là cho nàng đi theo.

Bạn đang đọc truyện được copy tại

Truyện FULL

Xung quanh nơi ở của bộ lạc Dã Man Nhân khắp nơi đều là các cây đại thụ cao vút, ba người thỉnh thoảng gặp được đội dã man nhân đi tuần tra hoặc là ẩn ở một chỗ nhưng cũng may mắn là có Giác phong thú dẫn đường nên một đường đi hữu kinh bất hiểm.

Oa. Oa. Oa.

Đột nhiên, Ngả Lỵ Ti đạp phải một con Hi bá ưng đang ngủ say làm nó bừng tỉnh kêu lên một tiếng to. Mắt thấy con súc sinh đáng chết vừa kêu vừa bay đi ra ngoài, để tránh không cho Dã Man Nhân chú ý, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, chỉ huy Giác phong thú lao lên, trong nháy mắt khiến nó phải câm miệng.

Nhìn thấy động tác nhanh gọn của Giác phong thú chỉ trong nháy mắt đã đem con Hi bá ưng còn đang bay ăn hết vào trong bụng, Ngả Lỵ Ti kinh hãi thất sắc. May là Dương Lăng ở bên cạnh một tay đỡ nàng, một tay che cái miệng anh đào nhỏ nhắn

-Cẩn thận, không được phát ra tiếng, cẩn thận không kinh động đến bọn Dã Man Nhân.

Ôm lấy chiếc eo nhỏ của Ngả Lỵ Ti, áp sát vào làn da mềm mại co dãn của nàng, Dương Lăng vô tình ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng của xử nữ. Vô ý thức cúi đầu nhìn xuống, dù ngực của cô bé không lớn, nhưng hai núm cao cao, không khỏi rung động trong lòng.

Cùng lúc đó, bị Dương Lăng ôm chặt trong ngực, ngửi thấy mùi nam nhân xa lạ, Ngả Lỵ Ti càng hoảng loạn, mắc cỡ đến đỏ bừng cả mặt. Nhưng thấy một đội Dã Man Nhân đi tuần ở gần đó đi tới, không thể làm gì hơn là im lặng tựa vào người của Dương Lăng.

Đợi đội tiểu binh Dã Man Nhân đi xa, ba người tiếp tục lên đường, tránh thoát khỏi sự tuần tra của Dã Man Nhân thuận lợi tiến tới bộ lạc của bọn họ bên trong sâm lâm.

Dã Man Nhân bộ lạc dựa vào núi, bao quanh là hồ nước, ra vào chỉ có duy nhất một con đường nhỏ rộng khoảng ba thước, dễ thủ khó công. Cho dù là Dương Lăng cũng không thể chắc chắn có thể đi vào mà không để bất cứ ai biết, hơn nữa còn có Tạp Tây bị thương không nhẹ cùng với Ngả Lỵ Ti yếu ớt.

-Đại nhân, làm thế nào bây giờ?

Được Dương Lăng đưa vượt qua nhiều tổ tuần tra của Dã Man Nhân tên dong binh Tạp Tây càng ngày càng khâm phục hắn, về phần Ngả Lỵ Ti, nếu Dương Lăng nói đi về phía đông nàng tuyệt đối sẽ không đi về phía tây, bây giờ Dương Lăng là hy vọng duy nhất để cứu ông nội nàng ra.

Phát ra vài con Giác phong thú cơ trí, Dương Lăng rất nhanh thu được những thông tin tình báo cần biết, nhưng kết quả càng làm người khác ủ rũ. Hai bên đầu con đường nhỏ đều có rất nhiều dũng sĩ Dã Man Nhân canh phòng cẩn mật, trên mặt nước cũng có không ít người qua lại tuần tra, khó có thể từ dưới đáy hồ nước đi vào. Trong thời gian ngắn, ngoại trừ xông vào, hắn cũng không nghĩ ra còn có biện pháp nào khác.

-Đại nhân, làm thế nào bây giờ?

Rất nhanh mặt trời sẽ xuống núi, nếu không ra tay, Dã Man Nhân sẽ bắt đầu bái tế hôm nay vừa vặn đến lượt ông nội trở thành vật tế nên Ngả Lỵ Ti rất nóng lòng.

Mắt thấy phía đối diện, bộ lạc Dã Man Nhân bốc lên một cỗ khói đen dày đặc theo đó truyền đến một trận tiếng sói tru, Tạp Tây cũng gấp đến mức mặt đầy mồ hôi. Khói đen đúng là cơn ác mộng của tù binh vì khi khói đen bốc lên cũng có nghĩa là lại sắp có một người bị Dã Man Nhân đưa vào trong huyệt động sâu không lường được bên cạnh tế đàn.

-Đại nhân, làm sao bây giờ, đại nhân!

Ngả Lỵ Ti hai mắt đều sưng đỏ, gấp đến độ sắp nổi điên lên, nếu không có Tạp Tây giữ chặt lấy, sợ rằng nàng đã không để ý gì hết mà lao ra

Mang quân tấn công?

Nhìn hai đầu đường được Dã Man Nhân cẩn thận đề phòng, Dương Lăng trong lòng đột nhiên nghĩ đến một kế hoạch bèn nói:

-Tạp Tây ngươi giả vờ lao ra tấn công, nhớ là không thể tiến vào quá sâu, Ngả Lỵ Ti ngươi đi cắt lấy dây leo quanh đây càng nhiều càng tốt, chút dùng để trói Dã Man Nhân.

Mặc dù không hiểu được ý tứ của Dương Lăng, nhưng Tạp Tây không chút do dự lao ra ngoài, Ngả Lỵ Ti cũng nhanh chóng hành động. Cùng lúc đó Dương Lăng vẫn ngồi im trên ngọn cây không nhúc nhích.

-Lũ ma quỷ, các ngươi chết hết đi giơ lên cái búa lớn nhặt được của tên Dã Man Nhân bị giết, Tạp Tây lao về phía một gã Dã Man Nhân.

-Ha ha, thức ăn của chúng ta trở lại.

-Muốn chết, đúng là tên không biết lượng sức mình.

Sau khi nhận rõ ràng thấy Tạp Tây một mình quay lại, đội quân bảo vệ Dã Man Nhân cười to, không chú ý. Song, ngay khi bọn chúng tưởng rằng Tạp Tây sẽ bị tên tộc nhân ở trên cùng một búa chém thành hai mảnh, thì đột nhiên tên tộc nhân phiá trên kêu thảm lên một tiếng rồi liên tục ngã xuống.

-Mẹ nó chứ, muốn chết!

Sau cơn kinh hãi, Dã Man Nhân lao hết lên, hận không lập tức đem Tạp Tây chém thành mảnh nhỏ. Không ngờ tới là vừa lên đã thấy một con Giác phong thú nhanh như tia chớp bay lại rồi chợt cảm thấy ngực tê rần, cả người không có chút sức lực, giương mắt lên nhìn Tạp Tây đá bay ra ngoài, sau đó bị Ngả Lỵ Ti nhanh chóng trói lại.

Trong lúc nguy cấp, Dương Lăng nhờ tới một trăm con Giác phong thú đã tiến lên nhị giai. Mỗi ngày chúng có thể phóng ra ba chiếc vòi độc, tuy độc tính không khiến người ta phải chết, nhưng cũng có thể làm cho địch nhân chết lặng, không có cách nào hành động và chiến đấu.

Dã Man Nhân mặc dù thực lực cường hãn, nhưng không có áo giáp, căn bản không thể ngăn cản châm độc của Giác phong thú. Dương Lăng tin tưởng chỉ cần bắt sống được một nhóm dũng sĩ Dã Man Nhân, sẽ có thể cùng thủ lĩnh của bọn họ trao đổi tù binh, thậm chí có thể kiếm lợi được.

Ma Thú Lĩnh Chủ.

Ma Thú Lãnh Chúa

Ma Thú Lãnh Chúa

Status: Completed Author:

Tác giả Cao Pha với sự sáng tác bằng cả đam mê đã cho ra đời truyện mang tên Ma Thú Lãnh Chúa. Nhân vật chính trong truyện là Dương Lăng sau khi xuyên qua thế giới khác, chỉ có thể triệu hoán một hai đầu ma thú, hắn dựa vào thần bí mà cường đại vu thuật, nhưng có thể thuần hóa lên tới hàng ngàn, hàng vạn đầu ma thú.

Ở cái thế giới đầy ma thú ấy hắn không có việc gì làm nên đành săn thú cho qua ngày, nào ngờ càng săn thú thì càng tu luyện hấp thu nguyên khí. Cùng theo dõi bước chân của nhân vật đầy mạnh mẽ phi thường này nhé!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset