Chương – 474: Thôn Quả phụ

Thôn Quả phụ

Sau khi đã có chủ ý, Dương Lăng không hề chần chừ lấy ra một nhóm lương thực trong giới chỉ giao cho Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão

” Trưởng lão, chừng này lương thực cũng đủ cho binh lính dùng trong mười ngày. Nhưng ngươi phải giấu đi đại bộ phận lương thực, hai ngày sau, khi chiến mã bắt đầu đói, hãy giả vờ cho địch nhân thấy là bên mình đang bị thiếu lương thực, thì hãy giả vờ phát động một lần tấn công cuối cùng rồi bất đắc dĩ rút lui.”

Đã diễn thì diễn tới cùng, tiễn phật thì tiễn đến tây phương.

Vì việc công phá thánh thành hùng vĩ, Dương Lăng quyết định giả vờ thiếu lương thực, làm cho bọn địch nhân giảo hoạt lơ là, chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch tiếp theo. Dù sao, ngay cả thuận lợi tìm được thổ bạt thử vương và thuần hóa nó thì cũng chỉ khi địch thả lỏng cảnh giác mới có thể nắm chắc việc đào bới, từ địa đạo phát động công kích mãnh liệt

“Dương Lăng, ý ngươi là…”

Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão nghi hoặc trừng to hai mắt, A Tư Na Ma một bên cũng không ngoại lệ.

“Hắc hắc, chắc chắn sẽ có kịch hay, đội quân thổ bạt thử này sẽ trở thành chủ lực công thành, là ác mộng của giáo đình.”

Dương Lăng nhàn nhạt cười cười, nói kế hoạch cho hai người. Hiểu được ý tứ của hắn, vô luận là A Tư Na Ma hay là Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão tất cả kều kích động không thôi, thấy được hy vọng phá thành.

Nếu nói, trên đại lục có ai có thể khống chế hoàn toàn thổ bạt thử ở Ô Lạp Nhĩ sơn mạch này thì ngoại trừ tên Dương Lăng là cường đại thượng cổ triệu hồi sư ra thì hai người thật sự không thể nghĩ ai mới có thể có năng lực đó. Hắc ám tam cự đầu năng lực rất mạnh, để bọn họ giết chết đại lượng thổ bạt thử thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn bắt bọn nó để khống chế thì sợ rằng so với trực tiếp phá đi cả tòa Ô Lạp Nhĩ sơn còn khó khăn hơn.

Để làm cho địch nhân lơ là, đại quân phải rút lui một khoảng cách lớn, cố ý cho địch quân nhìn thấy rõ ràng. Nhưng để nhanh chóng tập kích khi có thời cơ, Dương Lăng lặng lẽ tại một địa phương hẻo lánh phụ cận, kiến tạo một tòa ma pháp truyền tống trận, bày ra cấm chế để bảo vệ, tránh cho địch nhân phát hiện và bị thổ bạt thử phá hư.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, hắn lưu lại một bộ phận ma thú để mê hoặc địch nhân, mang Cự Viên Vương cùng Hắc Long Vương thu vào vu tháp không gian, sau đó nương theo ánh trăng mông lung, phiêu nhiên rời đi, thâm nhập vào Ô Lạp Nhĩ sơn mạch để tìm kiếm tung tích thổ bạt thử vương.

Dọc theo đường đi, số lượng thổ bạt thử gặp được chỉ có thể hình dung là đông như châu chấu, nhiều không kể xiết. Trên mặt đất, trong bụi cỏ, giữa loạn thạch, thậm chí ngay cả trên ngọn cây cũng có thổ bạt thử dài ngắn khác nhau. Chỉ cần có thể ăn được, bất kể là vỏ cây hay dã quả, tất cả đều bị chúng nó điên cuồng nuốt vào. Có chút ma thú bị chúng nó tràn qua, sau một trận ca sát thanh âm, nháy mắt trên mặt đất còn lại vết máu.

Hàm răng sắc bén của tiểu gia hỏa kia cứng không thể tưởng, ngay cả tảng đá cũng bị cắn nát nói gì đến khớp xương của ma thú. Gặp phải thủy triều của thổ bạt thử, trong rừng từ ngựa gà chó bay đến các loại ma thú lợi hại đều vội tránh xa.

Luyện hóa một lượng thổ bạt thử xong, Dương Lăng căn cứ trí nhớ chúng nó thâm nhập vào Ô Lạp Nhĩ sơn mạch tìm kiếm chung cực vương giả. Chỉ có thông qua thổ bạt thử vương giả mới có thể khống chế hữu hiệu đám tiểu tử với số lượng kinh người kia. Nếu thuần hóa từng con thổ bạt thử một, sợ rằng có dùng đến giọt máu cuối cùng cũng không biết có thể thuần hóa được một phần vạn hay chưa.

Ô Lạp Nhĩ sơn mạch thuộc loại rừng nhiệt đới. Các cây đại thụ che trời vươn cao đến mây, các bụi cỏ mọc dày đặc. Dây leo rậm rạp, vốn khó có thể đi lại bên trong. Hơn nữa sau cơn mưa to, mặt đất lầy lội, chưa kịp nhìn kĩ thì đã lún xuống bùn đến thắt lưng. Đối với người thường mà nói, quả thật nửa bước khó đi. Nhưng đối với Dương Lăng thì lại không có gì khó khăn.

Sau khi tu luyện luyện thể vu quyết, thân thể hắn từ từ cường hóa, tốc độ càng lúc càng nhanh. Ỷ vào vu lực không lồ cùng dị năng thụ nhãn cường đại, hắn giống như con chim to từ ngọn cây này bay qua ngọn cây khác. Có khi chỉ cần điểm đầu một chú thổ bạt thử nho nhỏ rồi xẹt qua, tốc độ như thiểm điện. Thường thường không đợi chú thổ bạt thử phản ứng thì thân hình đã biến mất trong lâm hải.

Càng đi xa, thổ bạt thử cao cấp xuất hiện càng nhiều. Có hàm răng cứng chắc như thiết, thực lực tứ giai ma thú. Ma thú tinh hạch cứng rắn đối với chúng mà nói phảng phất như một viên kẹo, có thể cắn nát dễ dàng rồi nuốt lấy. Chúng lại có tốc độ nhanh như thiểm điện, một trảo có thể đào ra tinh hạch của đại địa bạo hùng có thực lực ít nhất bát giai….

Thổ bạt thử bình thường chỉ có thực lực nhất giai ma thú, tại ma thú sâm lâm cũng không là gì. Nhưng chúng nó lại có một dị năng đặc biệt mà đê giai ma thú khác không có. Đó là khả năng ăn. Không chỉ có thể nuốt chửng tinh hạch đồng loại mà còn có thể ăn luôn tinh hạch ma thú khác, sau đó chậm rãi dung hợp. Gặp cơ duyên thì có thể từng bước một tiến giai.

Khả năng tiến giai lên cao giai ma thú cũng không cao, 1 vạn con chưa chắc được một, chỉ có nhờ vào vận khí. Nhưng bởi vì số lượng thổ bạt thử thật sự kinh người, nên tính trên tổng số cũng có không ít cao giai ma thú.

May mắn gặp được cao giai ma thú thổ bạt thử, Dương Lăng cũng không khách khí gì mà trực tiếp thuần hóa lấy. Người bình thường mà thấy thổ bạt thử nhiều như vậy thì chạy còn không kịp, hắn không những không sợ lại còn vui mừng tiếp tục đi tới. Thổ bạt thử thực lực càng mạnh, kế hoạch lại càng dễ thành công. Nếu tuần hóa ngàn vạn cao giai thổ bạt thử, đừng nói đánh bất ngờ, sợ rằng ngạch công cũng có thể đánh đổ thánh thành, dùng số lượng thử triều khổng lồ mà bao phủ đối phương.

Thổ bạt thử ăn rất nhiều, nhưng làm đám ma thú khác đau đầu không phải điểm này, mà chính là khả năng sinh sản kinh khủng của chúng. Một mẫu lão thử bình thường một năm hoài thai 7,8 lần, một lần sinh ra 5 tiểu lão thử, nhiều nhất có khi đến 15 tiểu gia hoa, cả đời chính là một tổ lớn.Một cặp có thể sinh hạ 350 con một năm.

Nhờ năng lực sinh sản cường đại này mà thổ bạt thử thành bá chủ của Ô Lạp Nhĩ sơn mạch. May sao một con thổ bạt thử tiến giai chỉ có thể sống vài năm, hơn nữa cứ cách vài năm lại có một đợt thử dịch, số lượng tử vong nhiều không kể xiết, áp chế nghiêm trọng số lượng bành trướng. Nếu không, đừng nói Ô Lạp Nhĩ sơn mạch, e rằng cả thái luân đại lục cũng là thiên hạ của đám gia hỏa kia.

Bên trong Ô Lạp Nhĩ sơn mạch có một ngọn núi cao vút trong mây tên là Cái Nhĩ Á. Căn cứ theo trí nhớ thu được, đó chính là cố hương của tất cả thổ bạt thử. Chung cực vương giả có thể hiệu lệnh cho tất cả thổ bạt thử, ra lệnh cho phổ thông thổ bạt tựu bảo vệ xung quanh ngọn núi.

Nguồn truyện:

Truyện FULL

Căn cứ theo trí nhớ của tên tiểu tử kia, Dương Lăng dựa vào tốc độ cực nhanh của mình đi đến gần Cái Nhĩ Á sơn, một đường vừa đi vừa giết, số lượng cao giai thổ bạt thử trong vu tháp không gian ngày càng nhiều. Từ khoảng cách mấy trăm dặm đã có thể thấy ngọn núi to lớn vươn cao trong mây. Tuy nhiên, làm hắn ngoài ý muốn chính là trong lúc vô ý phát hiện một nhóm người trong một tòa sơn cốc cách ngọn núi hai trăm dặm

Nói địa phương này bất đồng là do chung quanh tòa sơn cốc không thấy bóng dáng của con thổ bạt thử nào. Bên trong sơn cốc có đầy hoa quả sơ thái, thậm chí còn có vài mảnh ruộng tốt. Phụ cận sơn cốc là một rừng cây nhỏ, thỉnh thoảng có chú thỏ hoang thập thò xuất hiện. Dòng suối nhỏ trong suốt uốn lượn kế bênh, đôi khi lại xuất hiện một chú sơn dương đến uống nước. Phảng phất như đây là chốn thế ngoại đào viên không bị thổ bạt thử quấy nhiễu.

Chẳng lẽ bên trong sơn cốc có tuyệt thế cường giả ẩn cư, cho nên đám thổ bạt thử không dám đến gần.

Dưới sự nghi hoặc, Dương Lăng cẩn thận giảm dần cước bộ, từ từ đi vào. Với tính khí háu ăn của đám thổ bạt thử, ngay cả vỏ cây cũng không chừa, không lý gì đối với nơi đầy tiên hoa mỹ quả,lương thực khắp nơi thế này mà lại không thấy. Có thể giải thích duy nhất chính là bên trong sơn cốc có cái gì đó làm đám thổ bạt thử không dám đến gần. Căn cứ theo sự giải thích của ám hắc đại trưởng lão, có tuyệt thế cường giả không hứng thú với quyền lợi thế tục, thường hay ẩn cư ở nơi vắng vẻ như thế này. Có lẽ, tình huống nơi thế ngoại đào viên sơn cốc cũng giống vậy.

“Di, ngươi là ai, làm sao đến được đây?”

” Đúng a, bên ngoài khắp nơi đều là thổ bạt thử, làm sao còn có người dám đi vào?”

Sau khi tiếng vào sơn ốc, Dương Lăng không phát hiện được tuyệt thế cường giả nào, cũng không cảm ứng được năng lượng ba động, nhưng lại bị một đám phụ nữ chạy đến vây quanh. Có lão thái bà đã sống nhiều năm, liếc mắt đưa tình, cũng có hai mươi tám cô gái như hoa như ngọc, như nước trong veo. Chỉ là không thấy một nam nhân nào chứ đừng nói đến nam nhân cường tráng, dường như ngay cả nam đồng còn đang mặc khố cũng không có.

Chẳng lẽ, vô tình ta lại lạc vào nữ nhân quốc, hoặc là đi đến một quả phụ thôn?

Nhìn đám phụ nữ đang vây quanh, Dương Lăng nghi hoặc lắc lắc đầu, trên người những người này, hắn không cảm giác được ba động của đấu khí hay ma lực. Từ cái giơ tay nhấc chân của các nàng cũng có thể thấy đây là một nhóm phụ nữ bình thường. Đồng thời, thông qua thần thức khổng lồ, hắn dò xét sơn cốc thần bí vài lần nhưng cũng không thấy tung tích của tuyệt thế cường giả nào, hoặc là thực lực của đối phương cao hơn mình quá nhiều nên tránh được thần thức của mình dò xét.

” Vị dũng sĩ này, xin hỏi người là….”

Dưới sự giúp đỡ của một tiểu cô nương, một vị lão thái bà tóc bạc chống quải trượng đi tới, mọi người đều nhường đường ra, thoạt nhìn, tựa hồ là một người đức cao vọng trọng hoặc là người nắm quyền ở sơn cốc này.

” Ta gọi là Vưu Lý, là một gã thương nhân chuyên buôn bán dược tài.”

Gặp gỡ với nhiều loại người đã thành quen, Dương Lăng nhẹ lắc đầu nói tiếp:

“mấy ngày hôm trước, ta cùng mấy tên thị vệ tìm được mấy loại dược tài hiếm thấy ở Ô Lạp Nhĩ sơn mạch, không nghĩ tới lại gặp phải một hồi mưa to, theo sau đó là một số lượng đáng sợ thổ bạt thử. Mặc dù đã bỏ chạy rất nhanh, nhưng tất cả thị vệ đi theo đều không chống nổi.”

“Ồ… nguyên lại là vậy”

Lão thái bà tóc bạc lắc đầu, cũng không biết là đã nhìn thấu Dương Lăng hay là vì câu chuyện của hắn. Trầm ngâm một lát lại nói:

” nếu đã tới sơn cốc của chúng ta, vậy cứ ở lại đây, xin mời theo ta.”

Lão thái bà vừa nói vừa chống quải trượng xoay người đi vào, thoạt nhìn lão thái bà có vẻ yếu ớt, nhưng không hiểu sao Dương Lăng lại có cảm giác quỷ dị. Nhưng nhất thời cũng không biết không đúng chỗ nào. Chần chờ một lát rồi hắn đuổi theo bắt kịp mọi người, thầm vận hộ thể vu lực, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Đối với việc tại sao tiểu sơn cốc này lại có thể miễn được thổ bạt thử cũng tràn ngập hứng thú. Dù sao hiểu thêm được một phần đặc tính của thổ bạt thử thì càng nắm chắc sẽ thuần hóa được thổ bạt thử vương.

Ma Thú Lĩnh Chủ.

Ma Thú Lãnh Chúa

Ma Thú Lãnh Chúa

Status: Completed Author:

Tác giả Cao Pha với sự sáng tác bằng cả đam mê đã cho ra đời truyện mang tên Ma Thú Lãnh Chúa. Nhân vật chính trong truyện là Dương Lăng sau khi xuyên qua thế giới khác, chỉ có thể triệu hoán một hai đầu ma thú, hắn dựa vào thần bí mà cường đại vu thuật, nhưng có thể thuần hóa lên tới hàng ngàn, hàng vạn đầu ma thú.

Ở cái thế giới đầy ma thú ấy hắn không có việc gì làm nên đành săn thú cho qua ngày, nào ngờ càng săn thú thì càng tu luyện hấp thu nguyên khí. Cùng theo dõi bước chân của nhân vật đầy mạnh mẽ phi thường này nhé!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset