Cắn răng chạy như điên một thời gian, thấy cổ quái ma pháp tiễn đã mất bóng, Dương Lăng rốt cục thở dài một hơi. Đặt mông ngồi xuống, dựa vào một gốc cây quái thụ màu máu đỏ cành lá tươi tốt há mồm thở dốc.
Nghỉ ngơi nửa ngày, nhớ tới sự kinh khủng của Thiên bảng sát thủ, nhớ tới ma pháp tiến quỷ dị của hắn, chủy thủ sắc bén cùng với ma pháp được phát ra trong nháy mắt, Dương Lăng lại cảm thấy khiếp sợ. Dọc theo đường đi, chỉ cần hơi chút chần chừ, sợ rằng đã đi gặp tử thần rồi.
Có lẽ, chỉ có tiến giai đến địa vu, ngưng kết vu đan thì mình mới có thực lực đấu với hắn?
Sau khi kiến thức thực lực của sát thủ che mặt, Dương Lăng hiểu được thực lực của mình vẫn còn quá yếu. Gặp phải kiếm sư cùng ma pháp sư tầm thường có lẽ còn có thể dựa vào ma thú đánh lén, hoặc là chiến thuật biển người để giành thắng lợi, nhưng gặp phải cao thủ đứng đầu như sát thủ Thiên bảng, trừ phi cẩn thận tính kế, không để ý thương vong sử dụng ma thú đại quân mãnh công, nếu không cơ bản không phải đối thủ.
Tại trước mặt cao thủ tuyệt đỉnh, Tà nhãn cùng Giác phong thú ma thú cấp thấp này dù có mấy ngàn con cùng tiến lên còn có chút hiệu quả nến không tuyệt đối giống như dùng bánh bao thịt đánh chó, giống như pháo hôi. Thú một sừng là ma thú cấp tám cao cấp vừa có thể công vừa có thể thủ, đáng tiến chỉ có một, càng đáng tiếc hơn nữa là nếu vu lực trong cơ thể không đủ, căn bản không thể gọi ra. Dương Lăng hiểu được, đối mặt với đối thủ vũ lực cường hãn, đây là khuyết điểm rất lớn của mình.
Chỉ có gian khổ tu luyện, tăng mạnh thực lực của chính mình, mới là vương đạo!
Dương Lăng hít một hơi thật sâu, suy nghĩ xem như thế nào mới có thể lấy được càng nhiều Táng mạng chi tuyền cùng với ma thú huyết châu. Chỉ cần có đủ Táng mạng chi tuyền cùng ma thú huyết châu, hắn tin tưởng tiến giai tới địa vu ngưng kết vu đan cũng không phải quá xa. Đến lúc đó, thuần thục nắm giữ các loại vu thuật huyền ảo, thì mới có thực lực đối mặt với các người mạnh như sát thủ Thiên bảng, kiếm thánh, ma đạo sư ở thế giới này.
Một trận gió lạnh thổi qua, đột nhiên Dương Lăng nghe được một trận thanh âm -Sa, Sa cổ quái, đồng thời ấn ký hình tháp giữa trấn cũng nóng rần lên. Vừa mới đứng lên thì phát hiện chung quanh không biết lúc nào đã xuất hiện một đám nhện lông đỏ.
Nhện lông đỏ đột nhiên xuất hiện có lớn có nhỏ, con nhỏ chỉ như ngón tay cái, lớn thì to như nắm tay. Chín con mắt màu đen làm thành ba hàng, các chân mạnh khỏe, lông bụng có màu đỏ, có các vệt màu đen, bắp đùi có một vệt màu xám và màu trắng. Giương nanh múa vuốt, bao vây quanh Dương Lăng, răng nanh độc lấp lánh, thoạt nhìn dữ tợn vô cùng.
Thiếu thận trọng mà xông vào tổ nhện?
Căn cứ trí nhớ của Giác phong thú, Dương Lăng biết đây là một loại ma thú cấp thấp có tên là hồng mao lang chu, mang kích độc, vừa xuất hiện là một nhóm quân. Đừng nói là Giác phong thú cùng Tà nhãn là loại ma thú cấp thấp, mà ngay cả Phong lang cùng rắn kim tuyến ma thú trung cấp cũng không dám thách thức.
Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!
Nhìn chung quanh rậm rạp Hồng mao lang chu, Dương Lăng khó khăn nuốt nước miếng. Vu lực bây giờ còn không có hoàn toàn khôi phục, không cách nào gọi ra đông đảo ma thú trợ chiến, nên chỉ có nhanh chóng rời đi mới là chính xác.
Sau khi quyết định, Dương Lăng vốn định truyền qua các cậy đại thụ chạy trốn, nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn kỹ thì không khỏi hít vào một hơi lãnh khí. Chẳng biết lúc nào đã có đầy Hồng mao lang chu, không nhìn không biết, vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi. Xem ra trong khi thất thần vừa rồi, đã bị đông đảo con nhện vây quanh.
Không đường có thể đi, Dương Lăng cắn chặt răng, miễn cưỡng gọi ra ba trăm con Giác phong thú cùng với một trăm con Tà nhãn bảo vệ, lập tức ngồi xuống, hy vọng có thể rất nhanh khôi phục vu lực. Đối mặt với đàn nhện sắn sàng gây rắc rối, nếu không có vu lực, không cách nào gọi ra ma thú trợ chiến, hậu quả không dám tưởng tượng.
Chi
Nhìn trống rỗng xuất hiện Giác phong thú và Tà nhãn, đàn nhện rối loạn hẳn lên, thét lên lạ thường. Có chút hung hăng giương nanh múa vuốt, có chút cẩn thận lui về phía sau nửa bước, còn có một chút cảm thấy bất an, phảng phất bản năng cảm giác được có nguy hiểm.
Không cho Dương Lăng được thư giãn, đột nhiên từ xa xa truyền đến một tiếng huýt, bén nhọn chói tai. Sau khi nghe tiếng huýt, đàn nhện đều bình tĩnh, im lặng trở lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Lăng đang được Giác phong thú và Tà nhãn bảo vệ. Cùng lúc đó, ở các bụi cỏ, loạn thạch, phía dưới các lá rụng gần đó đều có thêm nhện bò ra, càng ngày càng nhiều làm Dương Lăng nhìn thấy không khỏi da đầu tê dại.
Tiên hạ thủ vi cường!
Mắt thấy tình huống không ổn, Dương Lăng rất nhanh chỉ huy Tà nhãn cùng Giác phong thú công kích, Hồng mao lang chu càng ngày càng nhiều, tình thế càng ngày càng không ổn.
Một trùm ánh sáng làm mù mắt qua đi, ngay khi đàn nhện nhắm chặt mắt lại, Giác phong thú đã chuẩn bị sẵn sàng liền xông ra ngoài nhanh như máy bay chiến đấu siêu âm, đầu tiên giải quyết các con nhện trên cây, để tránh bị chúng nó đánh lén. Bắn ra một làn châm độc rồi lập tức hung hăng lao tới, hàm răng sắc bén cắn một nhát khiến trên người con nhện xuất hiện một vết thương rất sâu và rộng.
Nhanh chóng giải quyết các con nhện trên cây, dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, Tà nhãn và Giác phong thú bắt đầu công kích rậm rạp con nhện trên mặt đất. Trải qua mấy ngày huấn luyện, chúng nó đã sớm phối hợp vô cùng ăn ý.
Nếu nói Tà nhãn là một trọng pháo, vậy Giác phong thú với tốc độ bay nhanh là một thanh đao sắc bén, trước do Tà nhãn oanh tạc, phá hỏng trận hình, cùng với lực lượng vốn có của đối phương, lập từ sẽ do Giác phong thú lao lên thanh trừ hết thảy ý đồ phản kích của đối phương.
Không kịp ứng phó, Hồng mao lang chu phía trước loạn thành một đoàn. Có chút kinh hoàng chạy tán loạn xung quanh, giống như con giun chui xuống đất trốn tránh, có chút kêu lên rối rít, phảng phất như hướng đồng loại ở gần đó cầu viện, còn có một chút giương nanh múa vuốt cố gắng phản kích, phun ra nước miếng màu vàng chứa độc dịch.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Hồng mao lang chu phun ra nước miếng màu vàng kịch độc vô cùng, Giác phong thú đang bay trên không chỉ cần không cẩn thận dính vào liền nhanh chóng trúng kịch độc, vô lực rơi xuống mặt đất, lập tức bị hàm răng đầy độc của con nhện cắn thành mảnh nhỏ. Cũng may Tà nhãn cùng Giác phong thú đã giải quyết đại bộ phận con nhện phía trước, Dương Lăng không dám tưởng tượng làm thế nào đối mặt với độc dịch bắn tới như mưa.
Mặc dù tạm thời lấy được thượng phong, nhưng Dương Lăng không dám có chút khinh thường. Hồng mao lang chu thật sự nhiều lắm, nếu vu lực khôi phục như lúc ban đầu, có thể gọi ra tất cả ma thú trợ chiến, hắn còn tự tin sẽ đi ra ngoài được. Nhưng giờ phút này, có thể kéo dài thời gian để khôi phục vu lực đã tốt lắm rồi, nếu trước khi Tà nhãn ma lực hao hết mà không thể gọi ra càng nhiều ma thú trợ chiến, hậu quả không cần tưởng tượng cũng biết.
Từ không gian giới chỉ lấy ra các viên ma thú huyết châu còn lại, Dương Lăng hít một hơi thật sâu, sau đó nuốt hết vào, kiệt lực vận chuyển vu lực trong cơ thể. Bây giờ, thời gian chính là tính mạng, hy vọng trước khi đàn nhện phản công khôi phục được như lúc ban đầu.
Cơn kinh hoàng qua đi, theo một tiếng huýt chói tai, Hồng mao lang chu phía trên đều phun ra độc dịch, kịch liệt công kịch giác phong thú đang ở trên không. Cùng lúc đó, một con Hồng mao lang chu to như bồn tắm dẫn theo một đội quân nhện chạy nhanh lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng huýt, chỉ huy đông đảo con nhện phản công mạnh.
Tri thù vương?
Nhìn con nhện khổng lồ dữ tợn, nhìn các cái chân đầy lông cùng với với răng độc loe léo hàn quang, Dương Lăng âm thầm kêu khổ. Một đám con nhện đã khó có thể đối phó, bây giờ thêm một vua nhện chỉ huy, cái này còn làm gì được?
Sau cơn kinh hãi, Dương Lăng rất nhanh tập trung một trăm con Giác phong thú, chỉ huy chúng nó trọng điểm là vua nhện ở ngoài tầm bắn của Tà nhãn. Không ngờ tới, Giác phong thú đánh bất ngờ chỉ lao tới được nửa đường đã bị độc dịch bắn như mưa ngăn cản, căn bản là không có cách nào gần người, phảng phất gặp phải một cao xạ pháo trận dày đặc vậy.
Không còn châm độc, dù cho may mắn lao được tới trên đầu vua nhện, vài con Giác phong thú cũng không kịp phát ra công kích đã bị vua nhện rất nhanh phun ra độc dịch đánh trúng, hoặc bị tơ nhện quấn lấy rồi bị nó một miếng cắn trúng, toàn thân đen thui, trúng độc mà chết.
Mẹ nó, phải thoát ra….!
Nuốt vào một nắm ma thú huyết châu, Dương Lăng cảm giác được vu lực đang ngưng tụ. Mắt thấy dưới sự chỉ huy của con nhện vương, Hồng mao lang chu thế công càng ngày càng mạnh, hiểu được nếu cứ như vậy thì chỉ có đường chết mà thôi. Cắn chặt răng, nhìn càng ngày càng tới gần con nhện vương, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý điên cuồng.
Ma Thú Lĩnh Chủ.