Sau ba ngày không ăn không uống ngồi bên cạnh Thủy tinh quan, Dương Lăng không nói một lời, đem Thủy tinh quan chuyển vào Không gian Vu tháp. Chỉ huy mọi người dùng tốc độ nhanh nhất dựng lên một cung điện thủy tinh ở gần đó, rồi lập tức để Thủy Tinh quan vào, bày ra rất nhiều Cấm chế bảo vệ.
“Dương đại ca, Vưu Na Tỷ tỷ…”
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Vưu Na, thấy nàng nằm im không nhúc nhích, mắt Ngả Lỵ Ti đỏ bừng lên, nước mắt tuôn ra như suối. Đám người Tác Phỉ Á và Thi vu vương bên cạnh cũng rơi lệ.
“Vưu Na đang ngủ, đang ngủ một giấc yên lành”
Dương Lăng nhẹ nhàng vuốt ve Thủy tinh quan lạnh như băng, trong lòng rất là khó chịu, xoay người nói với Thi vu vương:
“La Đức Lý Cách Tư, truyền khẩu quyết Ma Thần chiến trận xuống, mỗi một con Ma thú có thực lực Thần Giai đều phải nhanh chóng nắm giữ, càng nhanh càng tốt. Còn nữa, tất cả Thần Cách thu thập được trong thời gian vừa qua phân phát hết. Chuẩn bị tài liệu thăng cấp Thú linh tế đàn. Nói cho Áo Cổ Tư Đô, ta cần rất nhiều Thần giai ma thú, bất kể hắn dùng biện pháp gì, càng nhanh càng tốt”
“Vâng, Đại nhân”
Thi vu vương khom người nhận lệnh, hai mắt đỏ bừng. Đám Ma thú mới gia nhập Ma thú đại quân có lẽ không quen biết Vưu Na là mấy. Nhưng những Nguyên lão chinh chiến cùng Dương Lăng từ thuở ban đầu thì không một ai có thể quên được Vưu Na hiền lành, ôn nhu. Hôn nhẹ lên trán Tác Phỉ Á và Ngả Lỵ Ti, Dương Lăng không nói thêm gì, rời khỏi Không gian Vu tháp, trở lại sơn động khổng lồ cùng với Mẫu Hoàng. Vì tiện cho việc liên lạc, hắn lấy máu Thuần hóa Mẫu Hoàng. Nó không kháng cự gì, sau khi thuần hóa thành công, hai bên càng thêm thân thiết, Linh hồn cảm ứng càng rõ ràng hơn.
Ô…
Thấy tâm trạng Dương Lăng không được vui, lại nhìn vết thương chưa khép lại hoàn toàn trên ngực hắn, Mẫu Hoàng nhỏ giọng kêu lên vài tiếng. Khe khẽ vỗ cánh, ra hiệu cho Dương Lăng ngồi lên mình. Cái đuôi ve vẩy trong không trung như đuổi ruồi, không ngừng vẽ vẽ, như là đứa trẻ tinh nghịch vậy.
“Tiểu tử này, muốn ta cùng đi với ngươi?”
Dương Lăng cưỡi lên người Mẫu Hoàng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó. Còn chưa ngồi ổn định, Mẫu Hoàng khẽ kêu lên một tiếng bay ra ngoài, bay sát ngọn cây. Nhanh như điện, cho dù so sánh với Kim bằng cũng không chậm hơn bao nhiêu. Càng đặc biệt hơn là bay rất nhanh nhưng không gây ra một tiếng động, không có Năng lượng ba động gì. Dưới sự yểm trợ của bóng đêm, cho dù là một gã Thần chức cường giả cao cấp ở ngay gần đó cũng khó có thể phát hiện được. Lợi hại như vậy, bảo sao có thể lần lượt tránh khỏi những đợt vây bắt của các Thế lực lớn.
Thiên phú thần thông của Mẫu Hoàng khiến Dương Lăng rất bội phục, tự nhận không bằng. Kinh ngạc, hắn nhẹ nhàng sờ sờ lớp vảy dày trên cổ Mẫu Hoàng, nó thân mật nhỏ giọng kêu lên vài tiếng, lập tức đột nhiên thu cánh.
“Hưu”
một tiếng, giảm tốc độ, chui vào một eo đất sâu không thể lường được. Tốc độ của Mẫu Hoàng rất nhanh, sau khi bay liên tục ba ngày ba đêm, xâm nhập vào sâu trong Cửu U Sơn mạch, cách sơn động ẩn thân lúc trước hàng trăm ngàn vạn dặm. Vừa bắt đầu, Dương Lăng còn không rõ Mẫu Hoàng rốt cuộc muốn đi đâu. Nhưng càng lúc càng xa sơn động, tiếng gọi thân thiết mơ hồ càng lúc càng mãnh liệt, như là có ai đó ở trong Cửu U Sơn mạch đang gọi mình.
Chẳng lẽ, Mẫu Hoàng biết vị trí của Thông Thiên Tháp?
Cảm giác tia Năng lượng ba động thân thiết càng lúc càng mãnh liệt. Nghĩ đến Thông Thiên Tháp ở sâu trong Cửu U Sơn mạch, Dương Lăng mơ hồ đoán ra mục đích của Mẫu Hoàng, rất mong chờ vào chuyến đi này. Trong thời gian này, vì thăm dò Thông Thiên Tháp mà Thượng cổ Vu sư lưu lại, hắn dẫn đám người Thi vu vương đi khắp các Lưu lãng giả doanh địa và Tòa thành, hỏi không biết bao nhiêu người. Nghĩ hết mọi biện pháp nhưng bất kể là đám Cường giả tiềm tu hay là Âm Ma Tra Tạp Lợi kiến thức phong phú cũng chỉ nghe đến Thông Thiên Tháp trong truyền thuyết mà thôi. Không một ai biết rốt cuộc Thông Thiên Tháp ở đâu. Đi tìm trăm ngàn dặm, đột nhiên lại chẳng mất chút công phu nào tìm được. Có lẽ, Mẫu Hoàng có thể cho mình một sự ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Ngày hôm đó, sau khi bay qua một rừng tùng, Mẫu Hoàng đột nhiên giảm tốc độ lại, hạ xuống một Sơn cốc bí ẩn. Tận dụng thời gian nghỉ ngơi từ lúc mặt trời lặn đến tận khi bóng đêm đen dày đặc bao phủ mới lại mang theo Dương Lăng xuất phát. Lén lút bay đến một ngọn núi tràn ngập sương mù. Dọc theo đường đi, khi thì bay sát ngọn cây, khi thì đột nhiên dừng lại, ẩn núp sau đám loạn thạch đi tới, như là phía trước có nguy hiểm rất đáng sợ.
Chẳng lẽ, Thông Thiên Tháp ở ngay trước mặt?
Cảm giác một chút ba động thân thiết tràn ra như thủy triều, Dương Lăng rất là hưng phấn. Thấy Mẫu Hoàng rất là cẩn thận, liền nhanh chóng thu liễm hơi thở. Thần thức khổng lồ có thể nhanh chóng tìm hiểu địa hình xung quanh, nhưng rất có thể khiến kẻ thù chú ý. Chưa biết rõ tình hình, hắn không dám dùng thần thức tìm hiểu tình hình xung quanh, chỉ huy hơn mười con Giác phong thú biến dị lén lút bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
– http://truyenfull.vn
Hô…
Giác phong thú biến dị có tốc độ cực nhanh. Rất nhanh đã truyền lại rất nhiều tin tức. Quả nhiên, trên ngọn cây, trong bụi cỏ, giữa đám loạn thạch, có đám Võ sĩ nằm im không nhúc nhích. Có nơi thậm chí còn đặt một đám Ma pháp trận dò xét. Mỗi một tên Võ sĩ đều có thực lực Thượng vị thần đỉnh, thậm chí là Thần chức cường giả cao cấp, mười bước một tên. Ngoại trừ đám do thám nằm im không nhúc nhích, còn có từng đội, từng đội Võ sĩ tuần tra, cẩn thận đề phòng.
Viên nguyệt loan đao, Thập tự trọng kiếm….
Cẩn thận quan sát một lát, Dương Lăng phát hiện chuyện ngoài ý muốn. Trong đông đảo Võ sĩ thực lực kinh người, có Thần chức cường giả cao cấp của A Khuê Long thần hệ, có Thái Thản thuộc hạ của Lực Vương, còn có Thiên Sứ 12 cánh của Vân Trung thành…. Cường giả của các Đại Thần hệ đều có cả. Ở bên ngoài, đám Cường giả của các Thần Hệ không chết không ngớt, nhưng ở đây dĩ nhiên chung sống hòa bình, hợp lực tuần tra.
Các Tinh thần lực cùng nhau canh giữ Thông Thiên Tháp?
Nhớ đến nhắc nhở của Âm Ma, Dương Lăng nghiêm mặt, càng cẩn thận hơn. Trong lòng càng lúc càng hưng phấn, hiểu được Thông Thiên Tháp rất có thể ở ngay trong ngọn núi đầy sương mù này. Phạm vi trăm dặm quanh núi đầy bẫy rập, phải đề phòng cẩn thận. Tuy nhiên, Mẫu Hoàng như đã đi đến nơi này, rất am hiểu địa hình. Dựa vào tốc độ cực nhanh cùng với cảm giác nhạy cảm và thiên phú thần thông, lần lượt mang Dương Lăng né tránh cạm bẫy, lén lút đi tới. càng lúc càng gần đỉnh núi tràn ngập sương mù. Trên mặt đất có vô số binh lính tuần tra, đề phòng cẩn mật. Trên không trung tràn ngập một cỗ Năng lượng ba động mịt mờ, như bùn lầy làm chậm tốc độ phi hành. Cách mặt đất càng cao, lực cản càng lớn, như là cả bầu trời bị một tòa Ma pháp trận khổng lồ bao phủ vậy. Vì nhanh chóng đi tới, tránh đám binh lính phát hiện, cho dù là Mẫu Hoàng cũng không dám trực tiếp từ trên cao bay tới.
“Đan Bì Nhĩ huynh đệ, nghe nói đội trưởng Lưu Vân chiến đội mất tích trăm ngàn vạn năm đột nhiên xuất hiện?”
Có lẽ vì nhàm chán, một gã binh lính tựa người vào cây nhỏ giọng hỏi tên đồng bọn bên cạnh.
“Đúng thế, nghe nói còn một kiếm đâm trọng thương trái tim Thành chủ Vân Trung Thành. Thiếu chút nữa trực tiếp đánh nát Thần Cách của hắn. Chiến đấu rất hung ác, dư âm giết chết hàng ngàn hàng vạn tên Lưu lãng giả không kịp né tránh. Không biết hai người Cường giả siêu cấp như bọn họ sao lại thù hận nhau như thế”
Tên Võ sĩ Đan Bì Nhĩ lắc đầu nói.
“Lợi hại, đội trưởng Lưu Vân chiến đội, thật là lợi hại. Truyền thuyết, Thành chủ Vân Trung Thành sắp tiến giai thành Chúa tể mà cũng không phải đối thủ của hắn. Truyền thuyết, năm đó hắn bị Chúa tể đánh trọng thương, vĩnh viễn không thể khôi phục hoàn toàn, mà đã lợi hại như thế. Nếu ở thời kỳ đỉnh cao, thì…”
“Nghe nói, sau khi biết được tin tức, các đội viên của Lưu Vân chiến đội năm đó như Lưu Lãng Kiếm tôn và Lôi Bạo Tinh Quân đều chạy đến tìm đội trưởng của bọn họ. hắc hắc, đám Điểu nhân của Vân Trung thành luôn không để người khác vào mắt, xem lần này bọn chúng chết như thế nào”
Hai gã nhỏ giọng nói chuyện, không hề phát hiện ra một bóng đen khổng lồ bay qua gần đó. Dương Lăng mơ hồ nghe được vài tiếng, vốn định cẩn thận nghe một chút. Không ngờ Mẫu Hoàng quen thuộc địa hình đột nhiên gia tốc, chưa kịp nghe rõ đã bay đến một mảnh đất trống.
Ngao….
Vẫy vẫy cái đuôi, ra hiệu cho Dương Lăng nắm thật chặt, Mẫu Hoàng kêu lên một tiếng, lại đột nhiên tăng tốc, như tia chớp lao về phía ngọn núi tràn ngập sương mù.
“Hưu”
một tiếng, giống như tên lửa lại tăng tốc, cắn răng dùng tất cả sức lực của mình, bám theo một tiếng xé gió chói tai.
“Đáng chết, lại là nó đến đây làm loạn, giết nó”
Mảnh đất trống trải dài hơn mười dặm, không có gì che chắn, cách một dặm lại có một gã áo đen. Năng lượng ba động trong cơ thể không thua kém gì so với Kim bằng. Ít nhất cũng có thực lực Vị Diện lưu lãng giả.
Mười mấy Vị Diện lưu lãng giả ở cùng một chỗ, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay qua, huống hồ Mẫu Hoàng với thân hình khổng lồ?
Xuy….
Một cây Băng trùy sắc bén đột nhiên xuất hiện, như tia chớp chém thẳng vào Mi tâm Mẫu Hoàng. Theo một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, một gã áo đen mặt đầy râu, chuyên tu Băng Phong pháp tắc bay lên cản đường. Mẫu Hoàng thuận lợi tránh thoát khỏi tám tên áo đen chặn lại, nhưng ba gã cuối cùng lại không thể xông qua nổi.
“Chiến Hồn đệ nhất thức, Phá Băng, giết”
Hai chân Dương Lăng ôm sát người Mẫu Hoàng, ra hiệu cho nó tiếp tục bay tới, rút Chiến Hồn Đao ra, một đao ngăn cản Băng trùy đang đánh vào Mẫu Hoàng. Lập tức bay lên, hai chân dùng sức giẫm mạnh, lao ra ngoài như tia chớp, hung hăng chém một đao vào tên mặt đầy râu.
A…
Tên râu rậm hét thảm thiết, máu chảy như suối. Tốc độ của Mẫu Hoàng thật sự quá nhanh, tên râu rậm vội vàng nên căn bản không chú ý đến trên lưng hắn còn có người. Càng bất hạnh hơn là, Băng phong khôi giáp chắc chắn lại không có tác dụng gì đối với Chiến Hồn Đao của Dương Lăng, bị Dương Lăng đánh lén thành công.
“Đi, nhanh”
Dương Lăng quát lên một tiếng, thi triển Phong độn, thuấn di lên mình Mẫu Hoàng. Bị lực cản khổng lồ ngăn cản, nên hắn không thể nào trực tiếp Thuấn di đến ngọn núi tràn ngập sương mù, nhưng Thuấn di đến lưng Mẫu Hoàng còn không vấn đề gì.
“Hừ, đứng lại cho ta”
Thừa lúc tên áo đen thứ hai sững sờ, Mẫu Hoàng lướt qua. Nhưng tốc độ có nhanh đến mấy cũng không thoát được tên áo đen cầm thanh trường thương trong tay. Nhoáng một cái, hắn đã xuất hiện trên không trung, một thương đâm thẳng vào sau gáy Mẫu Hoàng, rất là mạnh mẽ. Năng lượng ba động trong cơ thể còn mạnh hơn cả A Khuê Long Chủ thần một bậc.
“Tiếp tục xông tới”
Dương Lăng cắn răng chém một đao vào thanh trường thương.
“Đinh”
một tiếng, cổ tay tê dại, Chiến Hồn Đao thiếu chút nữa rơi ra. Càng đáng sợ là, một cỗ Hắc khí kỳ quái như con rắn độc theo Chiến Hồn Đao chạy vào trong cơ thể, thiếu chút nữa làm máu bị đông cứng lại. May mắn là, Mẫu Hoàng lại cắn răng gia tốc, đâm đầu vào đỉnh núi tràn ngập sương mù.
Thông Thiên Tháp.
Rất nhanh lướt qua lớp sương mù dày đặc, Dương Lăng nhìn thấy một tòa Vu Tháp cao tận mây xanh, nhìn thấy ba chữ Thông Thiên Tháp như rồng bay phượng múa trên cánh cửa Vu Tháp.
P.S: Dạo này hơi bận rộn với lại khá mệt mỏi, nên khi biên có thể vẫn còn sót lỗi hoặc câu văn không được suôn sẽ, ae có phát hiện lỗi thì vào nhàn đàm báo giúp 1 tiếng nhé. Tks
Ma Thú Lĩnh Chủ.