“Giết hắn, xông vào Thần Điện, mau!”
Thấy thực lực của Kiếm Nô canh giữ Thần Điện quá cao siêu, Lôi Mông chấn động, vừa hạ lệnh, vừa cầm Hỏa Văn kiếm trong tay lao tới. Đám Cường giả tuyệt thế như Tinh không thành chủ Tạp Mai Long, Lưu Lãng kiếm tôn, Lôi Bạo Tinh Quân và Hắc Ám quân vương cũng vột vã đuổi theo, liên thủ xông tới. Mấy tên Trưởng lão khác của Liên minh chỉ huy Đại quân tản ra, bao vây lấy Thần Điện, truy sát đám Trọng Tài Giả bên trong.
Xuy…
Một tia chớp xẹt qua không trung, lao thẳng về phía Kiếm Nô, lướt qua đâu không khí trở nên rung động vặn vẹo. so sánh với Linh hồn tia chớp của Dương Lăng, mặc dù còn kém đôi chút, nhưng cũng rất kinh khủng.
Lôi Bạo Tinh Quân đến sau nhưng phát động công kích trước tiên, nhắm thẳng vào Kiếm Nô.
“Quấy rầy Chúa Tể tĩnh tu, tất cả đều phải chết!”
Công kích của Lôi Bạo Tinh Quân rất sắc bén, nhưng Kiếm Nô không hề dao động, lạnh lùng nói ra một câu; thân hình liên tục nhoáng lên, dễ dàng né tránh những tia chớp kinh khủng đó, thanh trường kiếm khẽ vung lên, kiếm khí vô hình bắn ra như tia chớp,
“phốc”
một tiếng đánh vào trong ngực Lôi Bạo Tinh Quân, để lại một vết thương vừa sâu vừa rộng.
Ông…
Ngay khi cổ tay Kiếm Nô hơi hạ xuống, chuẩn bị thừa thắng xông lên; thì một màn hàn quang xẹt không trung bắn thẳng đến cổ họng hắn, mang theo một ngọn lửa màu tím nóng rực. Thời khắc mấu chốt đó, Lôi Mông đã ra tay, không hề do dự dùng hết toàn lực. Căn cứ tin tình báo bao năm qua, hắn biết chỉ cần giết chết Kiếm Nô thực lực thâm sâu trước mặt, là có thể xông vào Thần Điện.
Lôi Mông tốc độ khá nhanh, Lưu Lãng kiếm tôn cũng không kém, người kiếm hợp nhất,
“hưu”
một tiếng đâm thẳng vào ngực Kiếm Nô; còn chưa đến được gần cơ thể hắn, kiếm khí lưu lại những vết thật sâu trên mặt đất. Cùng lúc đó, trên không trung đột nhiên vang lên tiếng đàn, hóa thành những thanh kiếm vô hình, trực tiếp công kích Linh hồn Kiếm Nô. Thiên Cô ở xa xa, cũng ôm đàn xông tới
Lôi Mông, Lôi Bạo Tinh Quân, Lưu Lãng kiếm tôn, cùng với Thiên Cô, trong nháy mắt đã ăn ý phát động công kích sắc bén.
Lưu vân chiến đội?
Đối mặt với sự tấn công cùng lúc của mấy Cường giả tuyệt thế, cho dù thực lực có mạnh đến đâu Kiếm Nô cũng không khỏi biến sắc. Mặc dù Lưu vân chiến đội đã không còn bao nhiêu, đã mất đi mấy người quan trọng nhưng mấy người còn lại liên thủ cũng không phải chuyện đùa.
Đinh Đinh Đinh…
Trước cửa Thần Điện, truyền ra một âm thanh đinh tai nhức óc. Kiếm Nô với thực lực không lường được dựa vào tốc độ quỷ dị tránh thoát được đòn công kích của mọi người. Ngay sau đó phát động công kích, chỉ trong nháy mắt đám người Lôi Mông thì đã dính mấy vết thương. Mọi người vây quanh xem cũng rất là khẩn trương, mặc dù biết bên cạnh Chúa Tể nhất định sẽ có cao thủ bảo vệ. Nhưng thế nào cũng không ngờ tới tên Kiếm Nô này lại hợi hại đến vậy.
Một tên hộ vệ đã lợi hại như thế, thì Chúa Tể chí cao vô thương còn đáng sợ đến như thế nào.
Nhìn trận kịch chiến giữa sân, nhìn Kiếm Nô dễ dàng đối phó đám người Lôi Mông, giống như vẫn chưa phát huy hết thực lực. Dương Lăng cũng không khỏi thất kinh. Nhìn thấy binh lính tập trung trong Thần Điện càng lúc càng nhiều, ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trong không trung, hắn quyết đoán ra lệnh xuất kích, phái mười hai Tổ Vu tham chiến. sau khi công phá được Lưu Tinh toà thành, cảm giác bất an trong lòng không những không mất đi, mà càng lúc càng mãnh liệt, hắn không hề chần chờ, hy vọng tốc chiến tốc thắng.
Hống…
Tổ Vu Hình Thiên lớn tiếng rít lên, cầm thanh cự phủ xông lên trước tiên, đám Tổ Vu còn lại như Hậu Thổ, Công Cộng cũng nhanh chóng đuổi kịp, hung khí ngập tràn. Chưa ra tay mà hung khí và sát khí đã khiến cho đám binh lính đang vây xem không thể thở nổi.
“Trời ạ, đây là thực lực của Thượng cổ Vu sư sao?”
“Bảo sao Ma Thần Thú Hệ có thể quét ngang các Đại Vị Diện. Có mười hai Cường giả tuyệt thế kinh khủng như vậy, ai còn là đối thủ của bọn họ?”
…
Bọn lính đang vây xem kêu lên thất thanh, theo bản năng nhanh chóng rời xa chiến trường. Cho dù là bọn người Lôi Mông và Lưu Lãng kiếm tôn, cũng đánh ra một hư chiêu, rồi ăn ý rời khỏi chiến trường.
Chỉ giao chiến trong giây lát, bon họ hiểu rằng dù có đánh nữa cũng không khó có thể đánh bại Kiếm Nô. Giờ chỉ còn biết đặt hy vọng duy nhất ký thác vào Dương Lăng và đám cảnh giới tuyệt đỉnh bên cạnh hắn mà thôi.
Mười hai Thượng cổ Vu sư.
Nhìn đám Tổ Vu Hình Thiên đắng đằng sát khí, Kiếm Nô biến sắc, hắn hiểu rẳng gặp phải đối thủ thực sự. Không để cho hắn kịp suy nghĩ nhiều, một thanh Cự phủ đột nhiên xuất hiện trước mắt, tốc độ nhanh như điện sẹt, trong nháy mắt đã đến trước mặt, khiến cho Kiếm Nô dù tốc độ nhanh đến mấy cũng không thể tránh nổi.
Đông…
Kiếm Nô vội vàng chém mạnh một kiếm, mặc dù mạnh mẽ đẩy thanh Cự phủ của Hình Thiên ra được, nhưng cánh tay bủn rủn, trường kiếm thiếu chút nữa là bị đánh văng ra ngoài. Còn chưa kịp đổi hơi thì một đôi lợi trảo đã
“hô”
một tiếng chém vào bả vai. Hắn vô cùng hoảng sợ, theo bản năng cúi đầu khom lưng, cổ thì không có việc gì nhưng bả vai lại bị xé đi một mảng thịt lớn.
Tổ Vu Đế Giang được xưng là Không gian chi thần, không một tiếng động xuất hiện sau lưng Kiếm Nô, rồi đột nhiên ra tay, thiếu chút nữa thành công vặn gãy cổ hắn!
“Đây là thực lực chân chính của Thượng cổ Vu sư sao?
Kiếm Nô bị thương hai mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, vô ý thức niệm vài câu chú ngữ, trên không trung đột nhiên xuất hiện một trận ba động mịt mờ. Nhưng nhìn đám binh lính đang kéo đến quảng trường càng lúc càng nhiều, nhìn đám người Dương Lăng đang lạnh lùng nhìn mình, lại nhìn thấy thanh Cự Phủ đang đánh tới gần, Kiếm Nô nhanh chóng ngậm miệng lại, trở tay đánh ramột kiếm đẩy thanh Cự phủ của Tổ Vu Hình Thiên ra, thân hình lui lại một chút! Không ngờ, đi chưa được mấy bước đã thấy một cây Cốt tiến bắn tới.
Huyền minh cốt tiễn!
Tổ Vu huyền Minh chọn đúng thời cơ bắn ra một mũi tên sắc bén,
“phốc”
một tiếng xuyên thủng ngực Kiếm Nô, ngay say đó một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống bao lấy Kiếm Nô đang không kịp né tránh, nhiệt độ rất cao làm mọi người đang vây xem cảm thấy nóng rực, mồ hôi đầm đìa.
Tổ Vu Chúc Dung đột nhiên ra tay.
…
Đám người Tổ Vu Hình Thiên và Hậu Thổ cầm thanh Vu khí cao nhất trong tay, ăn ý phát động công kích sắc bén. Mười hai Tổ Vu tề tụ, còn chưa thi triển ra Đô Thiên Thần Sát đại trận đã phát huy ra lực chiến đấu kinh người. Kiếm Nô mặc dù thực lực rất mạnh; nhưng đối mặt với công kích mãnh liệt của Tổ Vu cũng khó lòng chống trả.
Phốc…
Một tiếng trầm muộn vang lên, Kiếm Nô bị Tổ Vu Hậu Thổ một cước đá bay ra xa, “oanh
” một tiếng làm đổ mấy trăm cây cột đá trên quảng trường mới dừng lại được. Cả người Kiếm Nô bê bết máu, tay chân co quắp một lát, nằm im không nhúc nhích trên mặt đất, trái tim ngừng đập, Sinh mệnh lực nhanh chóng tiêu tán!
“
Phổ lạp Ni Kì đại nhân, Phổ Lạp Ni Kì đại nhân…”
Nhìn Kiếm Nô nằm im không nhúc nhích trên mặt đất, Ma Quân đại thống lĩnh đang bị thương nặng kêu lên thất thanh, hắn không ngờ được rằng ngay cả Kiếm Nô cũng không phải đối thủ của đối phương. Hắn vô cùng hoảng sợ, nên không để ý gì mà lao về phía cửa Thần Điện, đầu óc trống rỗng. Tòa thành đã hoàn toàn sụp đổ, Trọng Tài Giả quân đoàn đả mất, Trọng Tài Giả cao cao tại thượng ngày xưa hoặc là trở thành tù binh của Liên quân, hoặc bị giết tại chỗ. Bây giờ, chỉ có cầu cứu Chúa Tể đang bế quan tĩnh tu bên trong Thần Điện, may ra mới có thể sống sót!
“Không xong rồi, đại sự không thành, cứu mạng
“
Sau khi va chạm mạnh vào cửa Thần Điện,Ma Quân Đại thống lĩnh đang bị thương nặng liền lảo đảo lăn vào Thần Điện khắc đầy phù đồng, khàn cả giọng kêu cứu. Không ngờ, ngoại trừ Thời không chi luân đang từ từ xoay tròn ra thì bên trong Thần Điện hoàn toàn trống trải, căn bản là không thấy bóng dáng Chúa Tể đâu cả!
“
Người đâu, Chúa Tể rốt cuộc ở đâu?
” Ma Quân Đại thống lĩnh trợn mắt há mồm, khó tin nhìn Thần Điện trống rỗng, đám người Lôi Mông và Dương Lăng nhanh chóng xông vào bên trong cũng không ngoại lệ. không ai ngờ được rằng, Chúa Tể chí cao vô thương được truyền là đang bế quan chữa thương trăm ngàn vạn năm qua trong Thần Điện, nhưng căn bản là không có ở bên trong Thần Điện này!
“
Không thể nào, tuyệt đối không thể, Chúa Tể chí cao vô thượng, cứu mạng …
” Ma Quân Đại thống lĩnh rống to khản cả giọng như người điên, hai mắt đỏ bừng. Xoay người nhìn đám người Lôi Mông và Lưu Lãng kiếm tôn đang từ từ tới gần, hoảng sợ vô cùng, không để ý gì hết mà lao về phía Thời không chi luân trên không trung.
“
Không…, ngăn cản hắn lại, đừng cho hắn mạnh mẽ gọi Chúa Tể, mau lên!” Thiên Cô đang ôm Cổ Cầm kêu lên thất thanh, hóa thành một cơn gióxông về phía Ma Quân đại thống lĩnh, tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn chậm một bước
Ông…
Nguồn: http://truyenfull.vn
Sau một tiếng ngâm khẽ, Thời không chi luân đang lờ mờ không ánh sáng đột nhiên tản mát ra kim quang chói mắt, tốc độ xoay tròn nhanh lên rất nhiều. Không đợi mọi người có phản ứng,
“hưu”
một tiếng bay lên, treo trên đỉnh Lưu Tinh toà thành như mặt trời đỏ rực.
A…
Bị làn kim quang chói mắt bao phủ, dù là quân sĩ Liên quân hay là đám Trọng Tài Giả đã đầu hàng, tất cả đều ngả xuống, nhanh chóng hóa thành một vũng máu, chỉ còn một lũ Vong hồn bay trong không trung. Mấy trăm vạn đại quân, trong nháy mắt đã bị tiêu diệt, từ Vị Diện lưu lãng giả, cho tới binh lính bình thường, không một ai có thể thoát.
“A.., trúng kế, chúng ta đã tất cả đều trúng kế! Chúa Tể, Chúa Tể đang ở bên cạnh chúng ta! Chỉ có Chúa Tể tự mình ra tay mới khiến cho Thời không chi luân có uy lực kinh khủng như vậy!” Thiên Cô biến sắc, hoảng sợ nhìn xunh quanh, khóe miệng chảy ra một tia máu, thân thể lung lay muốn ngã, khổ sở dựa vào vách tường khắc đầy phù văn.
Bọn lính nhanh chóng hóa thành vũng máu, nàng và đám người Lôi Mông dựa vào thực lực cường đại mới may mắn thoát được một kiếp, nhưng người cũng bị thương nặng. Dù là Dương Lăng và mười hai Tổ Vu có phản ứng rất nhanh cũng rất vất vả mới chống lại được uy năng của Thời không chi luân.
“Chúa Tể đang ở bên cạnh chúng ta, là ai, rốt cuộc là ai?”
Nghe Thiên Cô nói thế, những người may mắn còn sống đều chấn động, hoảng sợ nhìn xunh quanh. Huynh đệ thân thuộc khi xưa, chỉ ít phút nữa có lẽ sẽ biến thành địch nhân kinh khủng, cũng không ai biết rốt cuộc ai là Chúa Tể. Thiên Cô bị Chúa Tể khống chế trăm ngàn vạn năm, từng vô số lần mượn mượn một bộ phận thần thông của Thời không chi luân để quản lý Thần Chi tù lao, nên rất là quen thuộc với Thời không chi luân, không thể nào phán đoán sai được.
Cường giả có thể toàn lực khống chế Thời không chi luân, trong nháy mắt giết chết trăm ngàn vạn đại quân, tất nhiên là chỉ có Chúa Tể mà thôi.
“Chúa Tể, rốt cuộc ai là Chúa Tể? Trước đó Chúa Tể đã đi đâu, chẳng lẽ…”
Nhìn Thần Điện trống trãi, nhìn Thời không chi luân kinh khủng trên không, Dương Lăng chấn động. Tương truyền rằng, đến bây giờ, trong lịch sử có tổng cộng hai mươi tám đời Chúa Tể, cũng không ai biết những Chúa Tể trước đây đã đi đâu. Ngoại trừ mình và mười hai Tổ Vu; thì tất cả đám người còn sống sót bên trong Thận Điện vừa vặn có hai tám người
Lạnh
Lạnh thấu xương.
Nhìn mọi người quen thuộc ngày xưa, Dương Lăng tự nhiên cảm thấy rất lạnh, mồ hôi đầm đìa; cảm giác bất an trong lòng làm cho người ta không thể hít thở được; Ấn ký hình tháp ở Mi Tâm cũng nóng lên rất nhiều.