Bách Lí Khinh Miểu nói là thay bộ quần áo, Ân Hàn Giang lại phải chờ gần ba ngày ba đêm!
Lúc đợi được nửa canh giờ Ân Hàn Giang đã bắt đầu không kiên nhẫn, đi tới đi lui muốn một quyền đấm bay cửa, chẳng e dè Bách Lí Khinh Miểu đang sửa soạn, quần áo không hẳn hoi, tuỳ tiện đi vào coi chừng sẽ nhìn phải cái gì đó không nên.
Vốn Ân Hàn Giang không để ý đến việc bất cẩn nhìn thấy cơ thể của con gái, đối với y đó chẳng qua chỉ là cái túi da thôi. Đừng nói là không mặc quần áo, đến bộ xương không “mặc” da y cũng thấy một đống rồi. Hai vị hộ pháp của Huyền Uyên tông Thư Diễm Diễm và Cừu Tùng Tuyết, một người ăn mặc phóng khoáng, một người coi da thịt là điều nhục nhã, quanh năm giao tiếp với họ Ân Hàn Giang thật sự khó mà duy trì được khái niệm nam nữ rạch ròi.
Ngay lúc y chuẩn bị đá cửa thì Thư Diễm Diễm không biết dạo này bay bổng chốn nào đi đến, cười cười đón được kình lực phá cửa của Ân Hàn Giang, chắn trước lối đi.
“Ân Tông chủ đừng vội vàng, thiếu nữ nhà người ta đang thay quần áo, sao có thể tự nhiên vào ngó nghiêng được?”
Thư Diễm Diễm nhìn thì có vẻ thong dong thực chất trong lòng đã đang chửi con mẹ nó. Vừa rồi Văn Nhân Ách truyền tin cho nàng nói Bách Lí Kinh Miểu vừa nhập định, Chung Ly Khiêm bận quá thật không đành lòng mua thêm việc cho y bèn sai Thư Diễm Diễm đến mau mà ngăn Ân Hàn Giang phá cửa, miễn cho Bách Lí Khinh Miểu bị quấy rầy, Vô Tình Đạo vất vả biết bao mới ngộ ra bị cắt đứt mất.
Kỳ thực Văn Nhân Ách cũng định tự mình ra mặt giải thích đấy chứ nhưng lần gần đây nhất Ân Hàn Giang vừa nhìn thấy hắn đã sang chấn đến nội thương. Thêm vào đó, gốc cây già cỗi thẳng nam sắt thép thần kinh thô Văn Nhân Ách trải qua sự kiện tỏ tình bằng cả trái tim không ngờ khiến cho người yêu suýt thì hộc máu bỏ mạng, cuối cùng cũng học được một chút dịu dàng săn sóc, nghĩ đến nếu mình chui ra từ phòng Bách Lí Khinh Miểu, Ân Hàn Giang bị cốt truyện ảnh hưởng, có khi lại suy nghĩ vẩn vơ.
Do đó bèn ủy thác người có khoảng cách gần nhất với đạo tràng của Cừu Tùng Tuyết là Thư Diễm Diễm tới giải vây, còn vì sao nên nỗi không cậy nhờ đến Cừu Tùng Tuyết càng gần hơn… Cái này có cần nêu lý do không?
Mấy ngày trước Thư Diễm Diễm đến thăm Chung Ly Khiêm, ngay khi thương tâm nhặt được tóc của đối phương là đã biết Văn Nhân Ách quay về rồi, hơn nữa vẫn giao chức trách quản lý Huyền Uyên tông cho Ân Hàn Giang, mà bản thân Văn Nhân Ách cũng có sức uy hiếp không thay đổi với giáo chúng Huyền Tông. Nháy mắt nàng hiểu được từ nay về sau lãnh đạo của mình sẽ tăng thẳng từ một thành hai, trong lòng lặng lẽ tràn ra một chút bi thương.
Đặc biệt lần này Văn Nhân Ách thêm vào một chú ý, yêu cầu Thư Diễm Diễm không được nhắc đến việc đây là lệnh của hắn, Thư hộ pháp càng cảm thấy khó xử, thậm chí có chút đồng cảm thấu hiểu vì sao Chung Ly Khiêm – một tu giả Đại Thừa kì – mà lại mắc chứng bệnh như rụng tóc.
Khẽ vuốt mái đầu đen dày óng ả của mình, Thư Diễm Diễm triển khai tươi cười, mềm mại nói:
“Ân Tông chủ người đó, mạnh thì mạnh thật, chỉ tiếc là đối với việc đàn ông thích gì, nghĩ gì vẫn còn mơ hồ lắm.”
Nàng đi đến bên Ân Hàn Giang, ghé sát tai y thấp giọng nói:
“Người xông vào như thế, nếu nhìn phải Bách Lí Khinh Miểu quần áo không gọn gàng, người thấy liệu Tôn thượng có hài lòng không?”
Thư Diễm Diễm vốn tưởng Ân Hàn Giang sẽ được thông não, ai ngờ y lại khinh thường nhìn cửa phòng, ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói:
“Tôn thượng không thích Bách Lí Khinh Miểu.”
Thư Diễm Diễm…
Nàng nhận ra mình đã đánh giá Ân Hàn Giang cao quá rồi, thấy người đắc ý liếc mình một cái không ngờ vẫn muốn đi vào, vội vàng kéo y lại, cắn răng truyền âm:
“Ta biết người Tôn thượng thích là ai rồi, nhưng trọng điểm ở đây không phải là người nhìn thấy Bách Lí Khinh Miểu thay quần áo mà là ngoài Văn Nhân Ách ra người nhìn thấy ai thay quần áo cũng không được, bất kể nam nữ!”
Chân Ân Hàn Giang đã dính lên cửa chuẩn bị đạp bay phòng ốc nghe thấy thế mặt y bỗng đỏ lên, sau đó chậm rãi, chậm rãi bỏ chân xuống, ngẩng mặt nâng cằm, cố duy trì biểu cảm dùng lỗ mũi nhìn người, truyền âm nói với Thư Diễm Diễm:
“Thư hộ pháp là rường cột anh tài của Huyền Uyên Tông, việc này… Thư hộ pháp cho rằng nên làm thế nào mới phải?”
Trong lòng Thư Diễm Diễm đã trợn trắng mắt, ngoài mặt vẫn cung kính trả lời Ân Hàn Giang:
“Không bằng ta đi vào nhìn qua một cái, giúp người giục Bách Lí Khinh Miểu chút chút nhé? Đấy là tác dụng của thuộc hạ mà, đúng không?”
“Ừ.” Ân Hàn Giang khoanh tay đứng, thong dong quay đi chỗ khác để Thư Diễm Diễm giúp việc.
Thư Diễm Diễm đi vào dạo quanh một vòng rồi ra ngoài thông báo:
“Bách Lí Khinh Miểu nhập định rồi.”
Ân Hàn Giang: “… Thay bộ quần áo cũng có thể thay đến nhập định sao?”
“Ta biết sao được,” Thư Diễm Diễm đáp, “Tùy ý xông vào có lẽ sẽ tẩu hỏa nhập ma mất, nếu Ân Tông chủ không muốn chờ…”
Nàng nhớ lại vừa nãy trong phòng gặp Văn Nhân Ách, Văn Nhân Ách sai nàng ra khuyên nhủ Ân Hàn Giang, đừng để y nóng lòng. Còn không được kích thích y kẻo y tẩu hỏa nhập ma trước.
Thư Diễm Diễm rốt cuộc cũng sâu sắc hiểu ra tại sao Chung Ly Khiêm đang như gió mát trăng thanh dạo này lại càng ngày càng tiều tụy rồi. Nàng vốn nghĩ, trên thế gian còn có chuyện làm khó được người thông tuệ bậc này như Chung Ly Khiêm sao? Giờ đây bài toán khó đặt trước mắt, nàng mới ngộ ra, đúng là có thật!
Gặp gian gặp khó tự lực cánh sinh, Văn Nhân Ách muốn nàng khuyên nhủ Ân Hàn Giang, còn phải nhỏ nhẻ cẩn thận, khẽ nâng khẽ đặt, chớ chọc giận người ta. Ấy thế nhưng Ma Tôn toàn nghĩ phải săn sóc Ân Hàn Giang ra sao, không chút mảy may suy xét lúc Ân Tông chủ xử lý nàng có khẽ nâng khẽ đặt không!
Cũng may nàng là Thư Diễm Diễm, người con gái đã lần lượt phụ tá ba vị Huyền Uyên Tông chủ Lão Tông chủ, Văn Nhân Ma Tôn và Ân Tông chủ. Nàng thấy sắc mặt Ân Hàn Giang ngày càng kém đi bèn cười đến càng thêm xinh đẹp, truyền âm nói:
“Nếu Ân Tông chủ không muốn chờ, chỉ bằng nhân khoảng thời gian này tu tập một vài công pháp khác, có được không?”
“Bổn tọa đã qua Độ Kiếp kì, Tu Chân giới này còn tâm pháp gì có ích với Bổn tọa nữa?” Ân Hàn Giang lạnh nhạt đáp.
“Cái đấy chưa chắc, ví dụ như…”
Thư Diễm Diễm vươn đến gần Ân Hàn Giang, làm một khẩu hình vô cùng dễ đọc.
Ân Hàn Giang mặt trắng da mỏng, cảm xúc hơi bị kích động là viết hết lên mặt. Màu đỏ trên gò má y vừa rút xuống “tách” một cái lại tràn ra, lập tức hồng y vung lên, cản ánh mắt Thư Diễm Diễm, đợi đến khi Thư hộ pháp lại được diện kiến Ân Tông chủ thì trên mặt y đã nhiều thêm một chiếc mặt nạ quỷ rồi.
“Tuy rằng Bổn tọa pháp lực cao cường, nhưng tu tập thêm vài tâm pháp cũng chẳng mất gì, đây đó Bách Lí Khinh Miểu vẫn cần bế quan. Bổn tọa lại cũng muốn nhìn xem tâm pháp của ngươi giúp Bổn tọa giết thời gian được không.” Ân Hàn Giang dưới mặt nạ trấn định và trầm ổn nói.
Thư Diễm Diễm:…
Ừ ngươi cứ vờ vịt đi, tâm pháp của bổn hộ pháp nhiều đến cả năm ngươi cũng chưa học hết đâu! Ta không chỉ muốn truyền thụ cho ngươi, ta còn muốn giáo dục Văn Nhân Ách nữa. Đến lúc đó đôi cẩu nam nam các ngươi bế quan ba năm mười năm gì đấy, Huyền Uyên Tông sẽ là của ta!
Thầm mắng một tràng trong lòng xong, Thư Diễm Diễm ngoài mặt vẫn bình tĩnh như trước rước Ân Hàn Giang đến đạo tràng của mình, truyền thụ cho y liên tục ba ngày ba đêm.
Bách Lí Khinh Miểu vốn đã có nền tảng Vô Tình Đạo, chỉ là do khi độ kiếp tấn chức bị Thần cách thừa cơ lọt vào, mãi áp chế đại đạo. Lúc này, nhờ sự giúp đỡ của Thần huyết và đám Ân Hàn Giang, Văn Nhân Ách, Cừu Tùng Tuyết, Chung Ly Khiêm thuận lợi ngộ đạo, trong thời gian ba ngày đã thông suốt thấu triệt, sau khi kết thúc nhập định ánh mắt cũng toát lên vẻ thông tuệ sâu sắc, còn nhanh chóng tấn chức Cảnh hư kì, cách Đại thừa kì chỉ một bước dài nữa thôi.
“Nhìn dáng vẻ của người có vẻ lần thiên kiếp Hợp thể kì tấn chức Cảnh hư kì này không làm ngươi bị ảnh hưởng gì.” Văn Nhân Ách hài lòng nói.
“Đa tạ Văn Nhân tiền bối hướng dẫn, Bách Lí đã tâm lặng như nước.” Bách Lí Khinh Miểu nhàn nhạt nói.
“Mà Bản tôn còn có một chuyện muốn nhờ,” Văn Nhân Ách nói, “Chuyến này đến Thượng Thanh phái, Bản tôn hy vọng có thể mượn cơ thể ngươi đi vào.”
Ân Hàn Giang vẫn còn tâm ma quấn thân, pháp lực của y tuy cường đại nhưng Thượng Thanh phái có Tiên khí Đãng Nguyệt Chung và Huyết Ma, Văn Nhân Ách lo sẽ xảy ra sự cố. Hắn không yên tâm để Ân Hàn Giang đi một mình, nhưng hai người gặp nhau thì Ân Hàn Giang lại vì không phân biệt được hắn với tâm ma mà điên lên. Suy đi tính lại, biện pháp tốt nhất chính là bám vào người Bách Lí Khinh Miểu đi theo Ân Hàn Giang. Nhỡ có gặp phiền phức gì thì âm thầm giải quyết luôn.
Bách Lí Khinh Miểu ngày xưa nhất định sẽ không đồng ý. Bảo nàng đi đánh bẫy Hạ Văn Triều đã là muôn vàn khó xử, càng miễn bàn đến cho Văn Nhân Ách mượn cơ thể mình.
Nhưng hiện nay suy nghĩ của nàng đã khác. Hạ Văn Triều là một vật cản trên con đường tu Vô Tình Đạo của nàng, vất vả biết bao mới ngộ đạo, nhìn thấy gã nhỡ may lại nhất thời khinh suất thì hỏng. Cách làm này vừa để Văn Nhân tiền bối an tâm, vừa giúp nàng tránh việc giao động tâm cảnh, dù sao là một biện pháp chu toàn.
“Tất nhiên không vấn đề gì, Bách Lí còn phải cảm tạ Văn Nhân tiền bối trước.”
Lúc này, cách Văn Nhân Ách bám vào người đã khác khi còn là Huyết tu. Hắn lợi dụng một chiêu đánh lén kia của Huyết Ma để phá thể Huyết tu. Hiện tại Thần hồn của hắn dưới dạng thể hỗn độn. Năng lượng hỗn độn là năng lượng duy nhất trong thiên địa trước khi đất trời được sinh ra, vạn sự vạn vật đều do năng lượng hỗn độn chuyển hoá mà thành. Hắn có thể im hơi lặng tiếng dung nhập vào bất kì vật thể gì mà không ai phát hiện ra. Huyết Ma không làm được thế.
Do đó, người đi ra khỏi cửa phòng đã không còn là Bách Lí Khinh Miểu nữa mà là Văn Nhân Ách chống cơ thể của Bách Lí Khinh Miểu. Hắn biết Ân Hàn Giang vẫn còn mang khúc mắc với những việc xảy ra trong cốt truyện nguyên văn nên không định nói cho người ấy biết mình bám vào Bách Lí Khinh Miểu. Chẳng qua là đến Thượng Thanh phái một chuyến thôi mà, không đến mức bị lòi đuôi được.
Lúc này Ân Hàn Giang vừa tốt nghiệp khoá bổ túc ngắn hạn từ chỗ Thư Diễm Diễm về. Y tốn bao nhiêu sức lực mới lấy chân nguyên áp được gò má hồng rực xuống, gỡ mặt nạ lạnh lùng nói với Bách Lí Khinh Miểu:
“Ngươi để Bổn toạ chờ hơi lâu rồi đấy, lãng phí thời gian của ta. Mau chóng khởi hành, đi sớm về sớm.”
Y phủ da của Dược Gia Bình lên, không nhiều lời thêm một câu nào với Bách Lí Khinh Miểu, lên đường bay về phía Thượng Thanh phái.
Vừa hay Văn Nhân Ách cũng không thông thạo chuyên môn giả làm người khác, thấy Ân Hàn Giang không cần mình trả lời liền im lặng đi theo.
Ân Hàn Giang vốn định đưa Bách Lí Khinh Miểu cùng phi hành nhưng sau khi y tu tập tâm pháp Thư Diễm Diễm truyền thụ thì sinh ra tâm lý bài xích việc tiếp xúc da thịt với người khác. Ví dụ như này, trước kia Ân Hàn Giang giết người, nội tâm không hề ghét bỏ việc dùng tay bóp cổ hay là moi móc gì đấy. Nhưng sau khi tiếp thu thêm một ít cách thức tu luyện, lúc Ân Hàn Giang công kích người khác, khả năng sẽ chọn dùng thừng siết cổ hay vũ khí moi tim các thứ, vui lòng sử dụng các vật môi giới mà không phải tự tay mình làm.
Muốn dùng ngự kiếm hoặc độn quang dẫn người theo, độn quang thì phải dùng thân thể quấn lấy đối phương, ngự kiếm thì phải để Bách Lí Khinh Miểu cùng ngồi lên Phá Quân Thích. Hai cái này cái nào Ân Hàn Giang cũng không muốn, y đành phải đi trước, trên đường chậm chút chờ Bách Lí Khinh Miểu.
Tốc độ độn quang của Văn Nhân Ách không chậm, nhưng vì nguỵ trang thành Bách Lí Khinh Miểu nên nhanh không nổi. Lấy tu vi Cảnh hư kì của nàng đi từ Huyền Uyên tông đến Thượng Thanh phái thế nào cũng phải mất nửa ngày. Pháp bảo bản mạng Huyết Diễm Nghê Quang Lăng do Thần huyết hoá thành cũng không tiện lôi ra, bởi Thần huyết sẽ làm Văn Nhân Ách hiện hình, rất khó bám vào người.
Bởi vậy hắn chỉ có thể khống chế tốc độ phi hành chậm rì rì, nhìn Ân Hàn Giang biến mất nơi xa tít, thầm nghĩ đây đâu phải một đường song hành mà hắn đang mong chờ.
Bay tầm một canh giờ thì gặp Ân Hàn Giang mang ngoại hình Dược Gia Bình bay ngược lại, phẫn nộ nói:
“Tốc độ của ngươi quá chậm, Bổn toạ đã chờ ngươi ở quán trà dưới chân núi Thượng Thanh phái nửa canh giờ rồi!”
Văn Nhân Ách đang thầm biên tập lý do giải thích thì thấy Ân Hàn Giang từ đai lưng trữ vật màu bạc lấy một sợi dây thừng luyện chế bằng Thiên Tàm Ti ra. Sợi dây này có thể dài có thể ngắn, Huyền Uyên tông thường dùng để trói người. Trước đó Ân Hàn Giang bắt mười mấy tên Chính đạo bại hoại cũng dùng sợi dây thừng này cột cả đám thành một đống lôi về.
“Đợi…”
“Bách Lí Khinh Miểu” vừa định mở miệng đã bị Ân Hàn Giang bó thành một đòn bánh tét, không hở ra một miếng thịt nào, khiêng trên vai đưa “nàng” bay nhanh nhất có thể đến chân núi Thượng Thanh phái.
Vừa tới nơi, Ân Hàn Giang hừ lạnh một tiếng thu dây thừng lại ném Bách Lí Khinh Miểu xuống.
Văn Nhân Ách uyển chuyển xoay người trên không, tránh thảm trạng mặt tiếp đất trước, hai chân vững vàng đáp xuống, nói với Ân Hàn Giang:
“Người ngự kiếm đưa ta đi một đoạn đường cũng được mà, sao phải làm vậy?”
“Bổn toạ và ngươi thụ thụ bất thân,” Ân Hàn Giang lạnh lùng liếc “Bách Lí Khinh Miểu”, “Bổn toạ chẳng có ôm ngươi vào lòng cả đường che chở độn quang mà đi đâu.”
“Người…”
Văn Nhân Ách vừa định nói gì thì nhớ đến trong “Ngược luyến phong hoa”, mỗi lần Ma Tôn bảo vệ Bách Lí Khinh Miểu đều “Ôm nàng vào lòng một đường che chở độn quang mà đi”, nguyên văn câu trong sách luôn.
Ân Hàn Giang, có vẻ như vẫn rất lấn cấn với cốt truyện.
Văn Nhân Ách cho rằng Ân Hàn Giang để ý đến trong sách hắn từng thích Bách Lí Khinh Miểu cho nên mới hằn học với “nàng”. Không nghĩ tới Ân Hàn Giang phẫn nộ lại là vì: Tôn thượng đối xử với Bách Lí Khinh Miểu tốt như vậy, đứa con gái này lại chỉ một lòng tơ tưởng Hạ Văn Triều, thực sự đáng chết!
Thứ y tâm tâm niệm niệm lại bị người khác coi thường chà đạp, hỏi sao Ân Hàn Giang không giận dữ cho được?
Dù hiện tại những chuyện này hoàn toàn không xảy ra, thậm chí tương lai cũng không thể xảy ra, Ân Hàn Giang vẫn… có một chút bực bội khó tả với Bách Lí Khinh Miểu.
Nghĩ đến đây, y hừ lạnh một tiếng, dùng Tịnh Thân Quyết rửa tay, kéo áo “Bách Lí Khinh Miểu” lau lau.
Văn Nhân Ách:…
Tới Thượng Thanh phái rồi Ân Hàn Giang cũng thu liễm lại chút ít, dù sao bây giờ y đang là Dược Gia Bình.
Trước khi Dược Gia Bình lên đường, Hạ Văn Triều đưa y một tấm phù truyền tin, ngay khi cứu được Bách Lí Khinh Miểu về đến dưới Thượng Thanh phái, Dược Gia Bình chỉ cần bóp vỡ phù truyền tin là Hạ Văn Triều sẽ xuống núi mở trận pháp hộ sơn ra nghênh đón hai người ngay.
Ân Hàn Giang bóp nát phù truyền tin, Hạ Văn Triều từ trong trận pháp hộ sơn thấy là Dược Gia Bình và Bách Lí Khinh Miểu thật, kích động mở trận pháp hộ sơn ra, mời hai người đi vào, đầu tiên cảm tạ Dược Gia Bình sau đó dang tay ôm chặt “Bách Lí Khinh Miểu”, miệng nói:
“Sư muội, không phải ta muốn đả thương…”
Một chữ “muội” cuối cùng còn chưa nói nốt đã bị “Dược Gia Bình” một cước đá bay.
Ân Hàn Giang đá Hạ Văn Triều đi xong còn trừng mắt nhìn “Bách Lí Khinh Miểu”, thầm nghĩ sau khi ngươi cự tuyệt Tôn thượng còn dám để cho thứ này ôm ngươi?
Văn Nhân Ách:…
***
Tác giả nói:
Chung Ly Khiêm: Thư hộ pháp, cô làm như vậy dường như có chút không ổn.
Thư Diễm Diễm: Không ổn cái đếch gì, lát nữa hai cái con người ấy còn phải cảm ơn ta ấy chứ.
Văn Nhân Ách sau khi song tu: Thư hộ pháp, tuy rằng ngươi thật to gan, nhưng… làm không tồi, Bản tôn có khi còn phải cảm ơn ngươi.
Ân Hàn Giang sau khi song tu: Tâm pháp lần trước vẫn chưa thuần thục lắm, Thư hộ pháp giảng giải lại giúp Bổn toạ một phen. Bổn toạ… cảm ơn trước.
Chung Ly Khiêm:…
Thư Diễm Diễm: Huynh nhìn chưa, một đám đàn ông thẳng tắp, không có bổn hộ pháp thì chỉ có vứt đi!