Đó là đầu mùa xuân năm 2009. Hôm ấy, Lâm Mạc Thần vừa chuẩn bị trở về, một nhân viên hành chính vào phòng, nói với anh: “Hôm nay là sinh nhật của Giám đốc Mộc. Công ty có thông lệ đặt bánh ga tô nhưng cô ấy còn ở Bắc Kinh nên tôi đã nhắn vào văn phòng Bắc KInh đặt bánh chúc mừng cô ấy.”
Lâm Mạc Thần im lặng vài giây rồi trả lời: “Ừ.”
Lúc đi vào thang máy, anh rút di dộng, định gọi cho cô nhưng lại thôi. Sau đó, anh gọi điện đặt một tấm vé bay đi Bắc Kinh tối nay.
Trời đã tối, thời tiết vẫn còn giá lạnh. Trên đường về khách sạn lấy hành lý, trong lòng Lâm Mạc Thần không khỏi xốn xang. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ có một hành động lãng mạn như vậy, cảm giác rất mới mẻ và ngọt ngào.
Còn chưa về đến khách sạn, anh nhận được một cuộc điện thoại. Đới phương cười nói: “Lâm tổng! Tối nay Cục trưởng Trần của chúng tôi được rảnh rỗi. Anh có cùng uống trà không?”
Cục trưởng Trần là nhân vật mà phía Phong Thần muốn gặp mặt từ lâu mà chưa được, không ngờ tối nay đối phương lại chủ động hẹn gặp. Lâm Mạc Thần chỉ đắn đo một giây rồi trả lời: “Được. Thư ký Tôn, tôi sẽ đến ngay.”
Lâm Mạc Thần bận xong công việc và về đến khách sạn đã là mười một giờ đêm. Anh có chút mệt mỏi pha lẫn phấn khích, vì đã đạt được mục đích. Khi đi ngang qua phòng Mộc Hàn Hạ, anh mới nhớ ra mình đã bỏ lỡ mất chuyến bay và sinh nhật của cô.
Lâm Mạc Thần có chút áy náy nhưng không hối hận. Anh rút di động gọi điện cho cô. Giấy tiếp theo, anh lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở trong phòng.
Cô đã về rồi?
Lâm Mạc Thần có thẻ từ phòng của cô nên trực tiếp mở cửa. Vào thời khắc này, căn phòng tĩnh lặng bao ngày đang bật ngọn đèn dìu dịu. Va li vứt bừa bộn ở giữa phòng. Mộc Hàn Hạ đang ở trong nhà tắm.
Một cảm giác ấm áp bỗng nhiên trào dâng trong lòng Lâm Mạc Thần. Ngẫm lại mới thấy, cô rất hay mang đến cho anh sự cảm động nho nhỏ như vậy.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là muốn lao ngay vào phòng tắm, ôm cô vào lòng. Nhưng nghĩ tới chuyện Mộc Hàn Hạ sẽ ngượng ngùng bởi vì cô chưa hề có kinh nghiệm về chuyện nam nữ, cuối cùng anh ngồi xuống cạnh giường chờ cô.
Một lúc sau, Lâm Mạc Thần đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài. Giờ này, các tiệm bánh ga tô đều đã đóng cửa. Anh lái xe một vòng quanh thành phố mới mua được một chiếc bánh nhỏ. Thật ra, anh không có thói quen ăn bánh ga tô vào ngày sinh nhật. Bao nhiêu năm qua, chẳng ai tổ chức sinh nhật cho anh. Nhưng Mộc Hàn Hạ thì khác. Anh nghĩ, cô là bạn gái anh, anh nên làm điều này cho cô.
Trên đường về, di động đổ chuông hai lần, đều là Mộc Hàn Hạ gọi nhưng Lâm Mạc Thần cố tình không bắt máy. Anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tủi thân và buồn bã của cô ở đầu bên kia điện thoại.
Khi anh về đến khách sạn, đã gần mười hai giờ đêm. Vào thời khắc anh đẩy cửa phòng, Mộc Hàn Hạ đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao anh…” Nhìn thấy chiếc bánh ga tô trên tay anh, gương mặt cô trở nên rạng ngời trong giây lát.
Lâm Mạc Thần đặt hộp bánh xuống bàn, kéo Mộc Hàn Hạ vào lòng, hôn cô nồng nàn.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cô. Nghĩ lại cũng thấy thú vị thật. Anh đã hai mươi bảy tuổi, vậy mà một cô gái non nớt lại có thể khiến anh say đắm.
***
Mùa xuân năm 2011.
Hôm nay mới là mồng năm Tết nhưng những nhân vật chủ chốt của tập đoàn Phong Thần đã bắt đầu đi làm. Bởi vì công ty chuẩn bị lên sàn chứng khoán.
Chủ tịch kiêm CEO Lâm Mạc Thần là người cuối cùng ở lại văn phòng. Lúc này đã gần mười hai giờ đêm, bên ngoài cửa sổ vẫn rực rỡ ánh đèn, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng pháo nổ đi cùng.
Anh nhìn ngày tháng ở quyển lịch trên bàn. Hôm nay là ngày 7 tháng 2 năm 2011.
Có một người phụ nử đã tròn hai mươi lăm tuổi, còn anh cũng sắp bước sang tuổi ba mươi.
Anh ngồi bất động một lúc mới đứng dậy, rời khỏi văn phòng.
***
Mùa xuân năm 2016.
Mộc Hàn Hạ nghĩ, chắc chắn Lâm Mạc Thần không nhớ tới sinh nhật của mình. Hôm ấy, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Ăn sáng xong, anh cùng cô đi dạo. Bơi vì mang thai nên thời gian này cô rất thèm ngủ. Thế là Lâm Mạc Thần cùng cô ngủ cả buổi chiều. Anh bây giờ không còn một chút bóng dáng của ông trùm trong giới kinh doanh.
Tầm chạng vạng, Lâm Mạc Thần đề nghị đi loanh quanh. Hai người ra bờ sông, dạo công viên rồi lại đến trung tâm thương mại. Anh chọn cho cô mấy bộ quần áo và đồ trang sức mà anh đã đặt từ trước, rất hợp với cô. Mộc Hàn Hạ hỏi ngay: “Sao hôm nay anh lại mua cho em nhiều đồ thế?”
“Bởi vì em mang thai vất vả nên anh muốn khích lệ em ấy mà.” Anh bình thản trả lời.
Hai người ăn tối ở bên ngoài. Lâm Mạc Thần đưa Mộc Hàn Hạ tới nhà hàng cô ưng ý nhất, chọn những món cô thích ăn nhất. Kể từ lúc cô có thai, anh không còn cho cô ăn đồ cay, ấy vậy mà hôm nay anh cũng gọi hai món. Mộc Hàn Hạ có chút nghi hoặc, nhưng an hung dung giải thích: “Bình thường em bị cấm đoán nhiều nên thỉnh thoảng cũng cần được thả lỏng. Bằng không, em nhịn đến phát điên thì sao? Bất cứ chuyện gì cũng có tình trạng tốt quá hóa dở.”
Anh nói cũng có lý, thành ra Mộc Hàn Hạ chẳng nghĩ ngợi nhiều. Hơn nữa, trong bao năm qua, cô chỉ cùng anh đón sinh nhật đúng một lần. Vì thế, anh không nhớ là điều dễ hiểu.
Lúc hai người về đến nhà, trời đã tối. Ngôi biệt thự tối om.
“Em vào trong trước đi.” Lâm Mạc Thần nói: “Anh nghe điện thoại đã.”
Thế là Mộc Hàn Hạ một mình đi vào nhà. Vừa bật đèn, cô liền nhận được niềm vui bất ngờ thường thấy nhất. Căn phòng tràn ngập hoa tươi, chìm trong ánh đèn lung linh. Trên bàn xuất hiện một chiếc bánh ga tô đẹp đẽ, tiếng nhạc du dương cất lên. Ngoài ra, trong phòng còn tụ tập khá đông người: Hà Tĩnh, Lâm Thiến, Lệ Trí Thành, Lệ Thừa Lan, vợ chồng Tôn Chí…
“Happy birthday to Summer!” Lệ Thừa Lan cất giọng lanh lảnh.
“Bụng cậu vẫn còn chưa lộ nhỉ? Không biết là con trai hay con gái?” Hà Tĩnh nồng nhiệt kéo tay cô.
“Chị dâu! Anh trai em bắt bọn em chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật này. Chị có thích không ạ?” Lâm Thiến hỏi nhỏ bên tai cô.
Viền mắt Mộc Hàn Hạ bỗng dưng cay cay. Cô ngoảnh đầu về phía cửa, đúng lúc Lâm Mạc Thần đi vào. Anh bước tới, nắm chặt tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt thăm thẳm.
Lúc thỏi nến và cầu nguyện, Lâm Mạc Thần ôm Mộc Hàn Hạ từ phía sau. Ánh mắt mọi người hơi thay đổi nhưng họ lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Lệ Thừa Lan phát biểu thẳng thừng: “Bác dính bác gái quá đấy!”
Mọi người đều cười. Lệ Thừa Lan lại bổ sung một câu: “Y hệt bố cháu.”
Mọi người càng cười ác liệt hơn. Lệ Trí Thành quay sang con gái: “Thừa Lan! Con gái cần phải nói năng thận trọng.”
Lệ Thừa Lan thè lưỡi.
Trong bầu không khí náo nhiệt, Lâm Mạc Thần thì thầm bên tai vợ: “Em cầu nguyện điều gì thế?”
Mộc Hàn Hạ khẽ lắc đầu: “Em chẳng cầu nguyện điều gì.”
Lâm Mạc Thần nhìn cô đăm đăm. Cô mỉm cười với anh.
Mộc Hàn Hạ thật sự chẳng cầu nguyện bất cứ điều gì. Bởi vì mọi nguyện vọng mà năm xưa cô cầu đều trở thành hiện thực.
Năm hai mươi ba tuổi, cô đã cầu nguyện: Sau này kết hôn với anh, sinh con cho anh. Anh luôn hiểu cô, cô cũng hiểu anh. Tình cảm của hai người mãi mãi bền vững và tốt đẹp. Anh giống như con chi ưng sải đôi cánh dài bay trong đế quốc thương mại của mình. Còn cô luôn ở bên cạnh anh. Như thế là đủ.