Chương 12 Phiên ngoại 2

Chương 12 Phiên ngoại 2

Tro cốt của Tô An được Sở Chi An đưa đi làm kim cương tro cốt, lại gia công thành nhẫn kim cương, thời hạn nhanh nhất là bốn tháng. Trong bốn tháng này, Sở Chi An tìm được một mục sư đã đăng ký với chính phủ Mỹ, ông từng làm giấy chứng nhận hôn lễ cho rất nhiều người đồng tính ở nước Mỹ, bây giờ đang định cư ở Trung Quốc.

Lúc nghe thấy yêu cầu của Sở Chi An, phản ứng đầu tiên của mục sư già đó là vô lý, chưa từng có ai mời ông chứng hôn cho một người sống và một người chết. Dưới sự thỉnh cầu liên tục của Sở Chi An, mục sư già im lặng gật đầu, cuối cùng đồng ý.

Ba Sở và mẹ Sở biết chuyện này, họ nhìn Sở Chi An muốn nói lại thôi, Tô An là đứa trẻ họ nhìn cậu lớn lên, xảy ra chuyện như vậy họ cũng buồn, càng cảnh tỉnh họ, trước mặt sinh mệnh, không có gì đáng để nhắc đến.

Họ không muốn nhìn thấy con mình vĩnh viễn nhốt mình ở đây lừa mình dối người, nhưng ánh mắt kiên quyết của Sở Chi An khiến họ nói không nên lời, cuối cùng họ chấp nhận lễ cưới hoang đường này.

Ngày chiếc nhẫn đến, Sở Chi An cẩn thận từng li từng tí hôn viên kim cương bên trên, thở dài thỏa mãi: “An An, chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi…”

Kim cương đại diện cho sự vĩnh hằng, họ sẽ vĩnh viễn không chia lìa.

“Anh xin giấy đăng ký kết hôn ở Mỹ nhưng không xin được…” Anh nói với kim cương: “Không sao, không có giấy kết hôn, cũng nên có hôn lễ chứ, không thể để An An thiệt thòi được.”

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, anh lại như nghe được gì đó như lời hồi đáp: “Yên tâm đi, anh biết trạng thái của cô chú không tốt, anh chưa nói với họ, chỉ cảm thấy thiệt thòi cho em… Ba mẹ anh chắc chắn đồng ý rồi…”

“… Không mời ai cả, à đúng, anh mời anh Trần, là cảnh sát trên sân thượng… Ừ, anh ấy bằng lòng đến, anh ấy còn cứu anh hai lần, là anh cảnh sát tốt…”

Hôn lễ được tổ chức trong một giáo đường nhỏ, chỉ có ba người, mục sư, cảnh sát, và Sở Chi An.

“Anh Sở Chi An, anh có bằng lòng chàng trai này trở thành chồng của anh và ký hôn ước với anh không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, cho dù nghèo khó hay sang giàu, hoặc bất kỳ lý do gì, cũng yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, tiếp nhận anh ấy, mãi mãi trung trinh không đổi với anh ấy cho đến cuối cuộc đời?” Mục sư già đứng phía trên, nhìn đôi trẻ đặc biệt này.

Sở Chi An gật đầu: “Tôi đồng ý.”

“Anh Tô An, anh có bằng lòng chàng trai này trở thành chồng của anh và ký hôn ước với anh không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, cho dù nghèo khó hay sang giàu, hoặc bất kỳ lý do gì, đều yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, tiếp nhận anh ấy, mãi mãi trung trinh không đổi với anh ấy cho đến cuối cuộc đời?”

Trong không khí yên lặng một hồi, Sở Chi An lại cười một tiếng như thể nghe được gì đó, nghiêng đầu nói với mục sư già: “Em ấy nói em ấy đồng ý.”

Mục sư già đọc lời thề: “Bây giờ mời chú rể hôn người yêu của cậu.”

Sở Chi An cúi đầu, thành kính khẽ hôn lên chiếc nhẫn kim cương trong tay, đong đầy tình yêu.

Trần Dương ngồi trên ghế khách khứa trống trải, hốc mắt đỏ lên.

Khi hôn lễ kết thúc, ánh mắt mục sư già phức tạp đi đến trước mặt anh, mang theo bùi ngùi và tiếc nuối: “An, cậu rất yêu cậu ấy.”

Sở Chi An gật đầu: “Em ấy cũng rất yêu tôi.”

Mục sư già cười, nói lời chúc phúc rất thật lòng: “Chúc hai người hạnh phúc.”

Sở Chi An ngẩn ra, đây là lần đầu tiên, có người nói với anh, chúc hai người hạnh phúc.

Anh cong khóe miệng: “Cảm ơn, chúng tôi sẽ hạnh phúc.”

Năm ba đại học Sở Chi An hoàn thành xong tất cả học phần tốt nghiệp sớm, lúc này công ty của anh vừa mới thành lập không lâu, anh liều mạng làm việc, như thể một cái máy không ngừng chuyển động. Trong thời gian một năm đã đưa công ty ra thị trường.

Sau khi Tô An đi, anh không bao giờ trở về nữa, nhưng mỗi tháng đều về thăm ba mẹ mình và ba mẹ Tô An. Ba mẹ Tô An cũng từ lúc đầu kháng cự anh về sau ngầm thừa nhận để anh vào cửa, cũng dần dần không từ chối đồ đạc anh gửi tới.

Tiểu khu cũ thời đại xa xưa, tư tưởng của mọi người còn phong kiến, lại thích thảo luận chút chuyện nhà, mồm năm miệng mười đâm vào trái tim người. Tô An nhảy lầu, không ai biết tại sao cậu nhảy lầu, điều này cũng không cản trở họ xem đó là một đề tài nói chuyện bàn tán sôi nổi.

Sở Chi An từng muốn họ chuyển nhà, nhưng ba Tô mẹ Tô từ chối, họ xem nhẹ những lời gièm pha, chỉ muốn ở lại nơi đã sinh sống hơn nửa đời người, trông coi một chút ký ức với con trai vượt qua tuổi già.

Nhà họ Tô vẫn mang lên ba bộ bát đũa mỗi ngày khi ăn cơm, mẹ Tô nói, lỡ như ngày nào An An nhớ nhà, cũng có thể về nhà ăn bữa cơm nóng hổi. Thỉnh thoảng nấu cơm xong bà còn theo thói quen gọi Tô An ra ăn cơm, sau đó bỗng nhiên dừng lại, lau sạch nước mắt tiếp tục bày bộ bát đũa thứ ba.

Có đôi khi họ sẽ có một sự chờ mong không cách nào kiềm chế được, nói không chừng ngày nào đó Tô An phiêu bạt mệt mỏi rồi, sẽ quay về nhà.

Năm 25 tuổi, Sở Chi An mua một căn biệt thự ở trung tâm thành phố, dù nằm ở trung tâm thành phố nhưng dường như cách xa tất cả ồn ào náo động của thành thị, trong lành và độc đáo. Sở Chi An đích thân tham gia tất cả trang trí, có ban công, có vườn hoa, có xích đu, nơi nào cũng tràn đầy hương vị ấm áp.

Anh nghĩ, Tô An sẽ thích.

Năm 28 tuổi, anh trở thành sếp Sở hầu như mọi người trong nghề đều biết, chạm tay có thể bỏng, tuổi trẻ tài cao, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, anh tuấn giàu có, cho dù là từ nào cũng là điểm nóng tin tức. Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối đó là anh đã công khai trong một cuộc phỏng vấn của một tạp chí tài chính kinh tế rằng anh đã kết hôn từ lâu, đồng thời rất yêu bạn đời của mình.

Anh bảo vệ tin tức của Tô An rất tốt, cũng bảo vệ cha mẹ hai bên rất tốt, truyền thông không điều tra được bất kỳ tin tức nào mà họ muốn hiểu rõ.

Có người nói anh vì tránh phiền toái không cần thiết mới cố tình nói vậy, có người nói vợ anh đã qua đời từ sớm, thậm chí có tin đồn nói anh thích một thiếu niên, tự tử vài năm trước… Mỗi người nói một kiểu, hầu như không có ai tin tưởng suy đoán cuối cùng, điều này thật sự quá vô lý.

Cho dù đám người suy đoán như thế nào, chiếc nhẫn kim cương trên tay anh thực sự chưa từng rời khỏi người, dù cho có trường hợp đặc biệt không thể đeo nhẫn, anh cũng sẽ dùng một sợi dây chuyền xâu vào đeo trên cổ. Dần dà, truyền thuyết giới thương nghiệp chuyện trong lòng Sở Chi An có một người hầu như mọi người đều biết.

Chỉ có cô thư ký của anh biết suy đoán cuối cùng mới có thể là thật.

Cô từng nhìn thấy ảnh chụp chung trên bàn làm việc của Sở Chi An, biết rằng ngoại trừ làm việc Sở Chi An sẽ xuất thần nhìn chằm chằm ảnh chụp chung. Có một lần vô tình, bởi vì lý do công việc thư ký đi từng đến căn biệt thự đầy bí ẩn kia, cô đứng ở cửa chờ tài liệu, nhìn vào trong phát hiện những nơi mắt nhìn thấy đều treo ảnh của thiếu niên kia, mặt mày non nớt, nụ cười sạch sẽ trong veo.

Sở Chi An ngồi trước bàn làm việc, lặp lại việc anh làm hằng ngày – nói chuyện với Tô An trong ảnh.

Đó là một tấm ảnh chụp hồi cấp hai của họ, trong tấm ảnh họ mặc đồng phục trắng xanh khi đó rất ngu ngốc, Tô An toét miệng một tay ôm lấy cổ anh một tay cầm điện thoại tự chụp, mà anh bị ép cúi người nhìn về phía ống kính, trong ánh mắt là sự kinh ngạc không che giấu được.

Ngày đó Tô An tìm anh chụp ảnh, anh nói là không có hứng thú, nhưng trong nháy mắt xoay người bị thiếu niên nhảy lên ôm cổ cưỡng ép chụp một tấm.

Trong số lượng ảnh không nhiều, anh thích tấm này nhất, bởi vì thời điểm đó họ chưa hiểu gì cả, thiếu niên lộ vẻ ngây ngô trong lòng chỉ muốn làm bạn bên cạnh đối phương.

Không có đau khổ, không có tuyệt vọng, cũng không có buồn rầu và sợ hãi đối với tương lai, nụ cười đơn giản và thuần khiết.

Anh vươn tay, đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt tươi cười của thiếu niên: “Thời gian trôi qua nhanh thật…” Giọng anh rất nhỏ, “Anh rất nhớ em, em nhớ anh không?”

“Rất nhớ, mỗi giờ mỗi phút đều đang nhớ.”

Anh nghe được Tô An nói giống như rất nhiều năm về trước.

Sở Chi An ngồi im, đầu cúi xuống sâu, dùng tay bụm mặt, cơ thể run rẩy dữ dội.

Anh luôn sống dựa vào những hồi tưởng, lặp đi lặp lại hơn mười năm ngắn ngủi của anh và Tô An nhai nuốt vô số lần, dường như nếu không làm vậy sẽ không vượt qua được.

Lần trước gặp Trần Dương, Trần Dương nhìn thấy trên tay anh mới đeo một sợi dây tay màu đỏ, không hợp với khí chất toàn thân của anh, nên thuận miệng hỏi một câu.

Anh trả lời nói rằng cái này tình cờ mua ở cửa hàng của ông chủ kia, ông chủ cửa hàng nói dây đỏ có thể buộc mình và người yêu đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, thế là anh không hề do dự đã mua nó, một sợi mình đeo, một sợi đốt cho Tô An.

Trần Dương nhìn anh muốn nói gì đó, lại nghĩ anh đã điên dại không biết bao lâu trong chuyện này, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng nói: “Lâu như vậy, cũng nên buông xuống rồi…”

Những năm này luôn có người khuyên anh buông xuống, cha mẹ từ lâu đã im lặng thỏa hiệp với xu hướng tính dục của anh, chỉ hy vọng anh có thể bắt đầu cuộc sống mới, ngay cả ba Tô mẹ Tô cũng đang dùng sự quan tâm uyển chuyển để nói, nên buông xuống thôi, nên bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng mà không cần thiết, anh không cần buông xuống, không cần khởi đầu mới, càng không cần một người khác ngoài Tô An.

Anh đã từng lấy danh nghĩa tình yêu kéo Tô An vào vòng, bây giờ lại vẽ nhà tù trên mặt đất, tự giam mình trong thế giới chỉ có anh và Tô An, không chứa được người thứ ba nữa.

Những chuyện kia đều trở thành bệnh cũ năm xưa, không chạm được không sờ được. Mỗi lần đến lúc không chống đỡ được nữa anh luôn nghĩ, tại sao Tô An phải tàn nhẫn như vậy, khi đau khổ không chịu được anh cũng muốn hận, nhưng anh không nỡ.

Tất cả yêu và hận của anh đều chôn vùi cùng Tô An vào mùa hè ấy.

Mai Táng Tuổi 18

Mai Táng Tuổi 18

Score 9
Status: Completed Author:

Bạn đang đọc truyện Mai Táng Tuổi 18 của tác giả Kỳ Thanh Nguyệt. Thả diều, nắm giữ một sợi dây mong manh, tưởng mình điều khiển nó, nhưng lúc gần lúc xa là điều mình khó kiểm soát được.

Yêu thầm cũng giống như thế, dù có lúc xa vời vợi, nhưng mình vẫn nắm giữ sợi dây, vẫn luôn ôm hy vọng.

Tôi yêu Sở Chi An, yêu đến đau đớn, yêu đến xé lòng.

Nhưng tôi biết tình yêu này không nên có, mà tôi cũng chưa từng trông đợi tình cảm này sẽ có kết quả tốt.

Cho đến một ngày, Sở Chi An nói với tôi, tớ thích cậu.

Cậu ấy nói,

“An An, tớ thích cậu, từ rất lâu trước kia.”

“Cậu không cảm nhận được chút nào à?”

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset