Chương 52: Trọng thệ (hạ)

Trọng thệ (hạ)

Ba người bên cạnh là Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường và Thương Chính Lương cũng cùng nhau gật đầu đồng thanh nói: “Đúng thế, Vạn sư huynh ngươi không thể đem thân mạo hiểm như vậy được!”

Vạn Kiếm Nhất phất tay, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Những gì các ngươi nói ta đều đã cân nhắc trong lòng. Chỉ là trước tình thế bây giờ, e rằng một bước này không thể không đi. Hôm nay tinh nhuệ của Ma Giáo đã tụ tập như vậy, cho dù kế hoạch của chúng ta có hiệu quả, khiến cao thủ Ma Giáo ở chánh điện rút đi viện thủ, thì cùng lắm là dẫn đi một nửa lực lượng của chúng, nếu còn thêm mấy tên nữa thì đúng là được trời phù hộ. Chánh điện đó cùng Tu La tháp thực sự quá gần, nếu không có ai tới đó kiềm chế, muốn hủy diệt Tu La tháp đúng là chuyện viễn vông.”

Bọn người Thương Tùng á khẩu không phản bác được điều gì, nhưng thần sắc kích động trên mặt thì không giảm chút nào. Mọi người ở đây nào có ai là kẻ ngu, đều hiểu rõ trong năm nhiệm vụ được phân ra thì nhiệm vụ đi chánh điện là nhiệm vụ hung hiểm nhất. Còn lại bốn nhiệm vụ đều là việc người hữu tâm tính toán kẻ vô tâm, chờ thời bất ngờ đánh lén mục tiêu, mà thừa dịp một mảnh hỗn loạn lẩn trốn cũng có cơ hội. Duy chỉ có nhiệm vụ đi chánh điện kia, liền đồng nghĩa với việc lấy một địch trăm, trực tiếp xông vào nơi tụ tập vô số cao thủ Ma Giáo, thật khó mà nói hết nguy hiểm trong đó.

Vậy mà Vạn Kiếm Nhất vừa mới nói, sẽ phân cho mình nhiệm vụ hung hiểm nhất này.

Trong nhất thời, bốn người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng Điền Bất Dịch bỗng bước lên một bước, trầm giọng nói: “Vạn sư huynh, huynh thân mang trọng trách, lại là đại tài của bản phái, há có thể dấn thân vào chốn hiểm nguy? Bất Dịch ngu dốt, may nhờ sư huynh không vứt bỏ, còn dốc lòng tài bồi nên ta quyết định thay sư huynh đi chuyến này.”

Hắn chưa dứt lời thì Thương Tùng bên cạnh cũng ngang nhiên bước lên, nhìn Vạn Kiếm Nhất nói: “Vạn sư huynh, hãy để ta đi!”

Vạn Kiếm Nhất phất tay ngăn cản Điền Bất Dịch và Thương Tùng, đồng thời cũng ngăn cản cả Tăng Thúc Thường và Thương Chính Lương đang đầy kích động ở phía sau. Rồi hắn nghiêm nghị nói: “Bốn vị sư đệ, tâm ý của các ngươi ta đều hiểu rõ, suốt quãng đường ngàn dặm đồng hành này, chúng ta sống chết cùng nhau, mọi người sớm đã có giao tình sinh tử. Nhưng chuyện trước mắt, phải lấy đại cục làm trọng, trong chánh điện có rất nhiều cao thủ Ma Giáo, cần phải hết sức kéo dài thời gian mới có thể giúp người ẩn núp tại Tu La tháp có cơ hội hành động, việc này không phải chỉ bằng dũng khí là có thể làm được. Vì vậy các sư đệ phải tin ta một lần, không nên tranh chấp cùng ta nữa.”

Lời nói đến đây đã không còn khoan nhượng, khiến đám Thương Tùng, Điền Bất Dịch chỉ biết nghiến chặt hàm răng, im lặng cúi đầu.

Vạn Kiếm Nhất lại nói tiếp: “Ngoại trừ ta xông vào chánh điện, còn lại bốn phía sẽ an bài như thế này: Điền sư đệ đi Thánh Mẫu Giảng Kinh Điện, Thương sư đệ đi Luân Hồi Điện, Tăng sư đệ phụ trách ba nơi Pháp Đường, Công Đức Điện cùng Minh Vương Địa Ngục Điện. Ba người các ngươi cần chuẩn bị một ít hỏa vật, lúc đi tới cung điện nếu còn dư lực thì tiện thể phóng hỏa, nói chung phải khiến cho thanh thế càng lớn càng tốt. Cuối cùng là Thương Tùng sư đệ, ngươi sẽ đi ẩn núp tại phụ cận Tu La tháp, tùy cơ hành sự. Khi thấy nhiều đại điện bốc lửa còn ta đã xông vào chánh điện thì đám thủ vệ Tu La tháp nhất định sẽ hốt hoảng tiếp viện, ngươi cần phải tận dụng thời cơ đó mà nhanh chóng phá hủy tháp.”

Thương Tùng hơi giật mình, kinh ngạc nói: “Để cho ta hủy tháp?” Nói xong hắn lập tức nghiêm mặt lại, nói tiếp: “Vạn sư huynh, ta mặc dù bất tài nhưng cũng tự tin chiến lực không kém gì ngươi, xin cho ta đi tới đại điện khác giết địch, trợ giúp sư huynh một tay!”

Năm người Thanh Vân Môn chia ra năm đường, nguy hiếm nhất đương nhiên là chánh điện do Vạn Kiếm Nhất đảm nhiệm, mà nhiệm vụ có vẻ nhẹ nhàng nhất thì chính là việc ẩn núp tại phụ cận Tu La tháp. Nhân lúc bốn người kia hấp dẫn cao thủ Ma Giáo, sẽ thừa cơ phá hủy Tu La tháp, nếu như gặp may thậm chí còn có thể tới gần ma tháp mà không đụng phải thủ vệ. Thương Tùng xưa nay kiêu ngạo, dù là lúc sinh tử hiểm nguy cũng không tình nguyện chiếm lấy tiện nghi này. Cũng có thể do hắn kính ngưỡng Vạn sư huynh hiên ngang sẵn sàng dấn thân vào chỗ nguy hiểm, nên khiến tâm tình của hắn kích động, cảm thấy nếu nhận nhiệm vụ phá hủy Tu La tháp nhẹ nhõm như vậy thì quá mức hổ thẹn.”

Vạn Kiếm Nhất liếc nhìn Thương Tùng, rồi lại nhìn ba người khác, nhưng chỉ thấy mọi người khí thế hùng hồn, không một chút khiếp nhược. Hắn nhẹ gật đầu, cuối cùng nhìn sang Thương Tùng một lần nữa, nói: “Thương Tùng, hãy nghe ta nói. Lần hành sự này, quan trọng nhất không phải là phóng hỏa các đại điện, cũng không phải một mình xâm nhập chánh điện, mà là ở ngọn Tu La tháp này. Chúng ta thân lâm nguy hiểm, là vì gì chứ? Chính là vì muốn phá hủy ngọn ma tháp đó, cho nên nó mới là địa phương quan trọng nhất. Ở đây, trừ ta ra thì ngươi có đạo hạnh cao nhất trong bốn người, vì thế ta mới giao trọng trách này cho ngươi, ngươi hiểu chứ?”

Thân hình Thương Tùng chấn động, nhưng chưa đợi hắn mở miệng thì Vạn Kiếm Nhất đã nói tiếp: “Bốn người bọn ta hành sự đều là vì ngươi. Hôm đó sau khi bọn ta dẫn dắt đi cao thủ Ma Giáo, chắc chắn sẽ xảy ra một trường ác chiến, nhưng tất cả đều phải lấy ngươi làm chuẩn. Ma tháp chưa sụp đổ, bọn ta đều tử chiến không lui, đến lúc ma tháp bị hủy rồi, ngươi huýt sáo thật lớn để làm ám hiệu, bọn ta sẽ tùy thời chạy trốn. Trọng trách nặng nề như vậy, ngươi có nguyện tiếp nhận hay không?”

Sắc mặt Thương Tùng đã trở nên trắng bệch, cả người đều run rẩy, ánh mắt lướt qua Vạn Kiếm Nhất, rồi lại đảo qua đám người Điền Bất Dịch. Giờ phút này hắn ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, một đám ngôn ngữ mắc nghẹn trong cổ họng, đúng là nói không nên lời.

Vạn Kiếm Nhất chăm chú nhìn hắn, mỉm cười đầy tiêu sái. Mà ngay lúc ánh mắt của Thương Tùng đang tiếp xúc với ba người còn lại thì Điền Bất Dịch bỗng bước lên một bước, nghiêm nghị nói: “Thương Tùng sư huynh, ngươi hãy cứ nghe Vạn sư huynh phân phó mà hành sự. Ngay thường tuy rằng giữa ta và ngươi có chút bất hòa, nhưng nhân số Ma Giáo đông đảo như vậy, chúng ta cũng phải tận lực giúp ngươi ngăn cản.” Nói xong hắn cười hặc hặc dùng sức vỗ ngực phát ra âm thanh phanh phanh nói: “Coi như là bọn hắn muốn tới Tu La tháp, cần phải bước qua một thân thịt mỡ của lão Điền này.”

Tăng Thúc Thường gật đầu, trầm giọng nói: “Sư huynh cứ yên tâm hoàn thành nhiệm vụ.”

Thương Chính Lương cũng thêm lời: “Thương Tùng sư huynh, tất cả trông cậy vào ngươi.”

Thương Tùng nghiến chặt hai hàm răng, thân hình run rẩy, chỉ cảm thấy trong lòng nhiệt huyết dâng trào, như liệt hỏa công tâm vô cùng nóng bỏng, lại như đang chứng kiến ở trước mắt có biển máu ngập trời, mà mấy vị đồng môn của hắn toàn thân nhuộm huyết sắc, đang ra sức chém giết ở trong đó. Nhưng trời cao có thái dương soi sáng, quét sạch mọi ảo cảnh, Thương Tùng ngửa đầu lên nhìn bầu trời, gầm lên một tiếng, hai mắt ửng đỏ, khuôn mặt đầy cương nghị nói: “Được!”

“Nam nhi đại trượng phu, có gì phải sợ! Chư vị huynh đệ đã phó thác, Thương Tùng ta nhất định sẽ tiếp nhận. Đại sự ngày sau sẽ toàn lực ứng phó, nếu như hơi chút sai lầm, thì ta chẳng còn mặt mũi nào gặp lại các huynh đệ, một mạng này ngày sau quyết sẽ không sống tạm bợ.”

Hắn nói rất nhanh, ngay khi dứt lời liền lập tức trở tay rút kiếm, một tiếng rít gào sắc bén vang lên, lòng bàn tay trái bị hắn cắt một vết, máu chảy ròng ròng. Thương Tùng nắm tay lau sạch máu, hướng mắt nhìn mọi người, hùng hồn lên tiếng: “Nếu làm trái lời thề này, thì ta sẽ chết không có chỗ chôn!”

Man Hoang Hành

Man Hoang Hành

Status: Completed Author:

Lời Tiêu Đỉnh:

Man Hoang Hành cuối cùng cũng được ra mắt, sau khi ta viết xong, cảm thấy thật là lâu, như Chu Tước được che bởi tấm mạng.

Hơn mười năm rồi!

Trong mấy ngày nay, kể từ hôm vừa mới viết xong, ta có cảm thấy hơi giật mình, tưởng như một giấc chiêm bao, những nhân vật trong cuốn truyện đã được nói qua từ rất sớm, dù chỉ là một chút nhưng cũng là cuộc sống của bọn họ. Họ là Vạn Kiếm Nhất, Đạo Huyền, Điền Bất Dịch, Chu Tước, Thương Tùng, Tô Như, Thủy Nguyệt, Tăng Thúc Thường, Quỷ Vương, Thanh Long...

Ta từng nghĩ sẽ viết hết về họ, ta từng muốn viết một câu chuyện thật hay về những người đó. Có điều bởi vì lười... Đúng rồi, ta nghĩ chủ yếu chính là nguyên nhân này, không tìm viện cớ nào khác. Bởi vì lười, cho nên kéo theo không viết.

Có cảm giác thiếu nợ bọn họ.

Bất quá may mắn, tuy rằng có chút hơi chậm trễ, nhưng đúng là đã viết xong Man Hoang Hành. Có kích tình, có mừng rỡ, có cảm xúc! Quyển sách này, ta viết rất chăm chú, câu chuyện này, ta cảm thấy rất đẹp. Hi vọng nhiều năm như vậy trong lòng một số bạn đọc vẫn còn có sự chờ đợi, mong là sau khi đọc, bạn cũng sẽ thích nó.

Trở lại truyện của ta, xin nói hai câu.

- Năm đó, thời điểm viết Tru Tiên, bởi vì... (Đang lười - dịch tới đây thôi, sẽ bổ sung sau ^_^)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset