Chương 7: Hôn mê (thượng)

Hôn mê (thượng)

—***—

Ở bên cạnh, Chân vu đại sư cùng Thủy Kỳ Lân lúc này cũng bay vút đến, Chân Vu đại sư liếc mắt nhìn người đang ôm lấy Cừu Vong Ngữ một cái, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, một kiếm đâm ra, đồng thời quát lên: “Thanh Long, để cái mạng lại đây.”

Người nọ cười lạnh một tiếng, một đạo kiếm quang màu xanh ánh lên, lập tức thân thể vô cùng nhanh chóng cúi mình xuống mặt đất, thoắt mình mấy cái, đã mang theo Cừu Vong Ngữ rời khỏi mặt đất phi độn mà đi !

Phía trên trời tình hình trận quyết chiến này thay đổi trong nháy mắt, chưởng môn chân nhân Thanh Vân Môn vốn tế xuất cổ kiếm Tru Tiên, chỉ một chiêu đã đánh trọng thương Giáo chủ Ma giáo, Cừu Vong Ngữ, kẻ vừa mới đây vẫn còn oai phong lẫm liệt, ngông cuồng tự cao tự đại, trên Vân Hải vô số giáo chúng Ma giáo nhất thời hỗn loạn.

Nhưng mà khi lâm vào tình thế nguy cấp, trong ma giáo lại nhảy ra một cao thủ, giữa lúc gian nguy đã ngăn trở Chân Vu đại sư, đoạt Cừu Vong Ngữ, rồi ngay tức khắc trốn chạy.

Ngoại trừ Ma giáo tứ đại Tông chủ ra vẫn còn có cao thủ như thế, bởi vậy có thể thấy được, ngày nay thực lực của Ma giáo thật là khiến cho người ta không thể khinh thường.

Chỉ có điều theo lý mà nói, giờ phút này Thiên Thành Tử đang ở trước người Cừu Vong Ngữ, lại đang cầm cổ kiếm Tru Tiên trong tay, khí thế quả là không gì sánh được, ngay cả Cừu Vong Ngữ cũng bị Tru Tiên Kiếm đánh đến bị thương nặng, trên Thông Thiên Phong lúc này lại càng hầu như không có người nào có thể trực tiếp chịu được một đòn của nó. Thế nhưng không biết vì sao thần sắc Thiên Thành Tử lúc này tựa như có phần hoảng hốt, lại mặc kệ Thanh Long cướp Cừu Vong Ngữ đi mà cũng không hề có bất kỳ một động tác nào.

Thanh Long ôm Cừu Vong Ngữ trở xuống mặt đất, không có chút do dự nào trực tiếp phi thân phóng đi, tốc độ nhanh như thiểm điện. Cực kỳ lạnh lùng dứt khoát, chẳng những người trong ma giáo chấn động mà ngay cả đại bộ phận người của Thanh Vân Môn ở đây cũng không phản ứng kịp.

Thông Thiên Phong nhất thời rơi vào trong một sự im lặng quái dị, thế nhưng chỉ chốc lát sau, đột nhiên tiếng kêu – “GIẾT”- lại một lần nữa vang lên, hai bên lại lao vào nhau chém giết.

Chỉ có điều lúc này chiến cuộc dĩ nhiên đã hoàn toàn thay đổi, Giáo chủ Ma giáo bị thương trốn chạy, quân không còn chiến tâm, kể cả tứ đại Tông chủ cũng nhao nhao lui về phía sau.

Mà ở giữa không trung, Chân Vu mãnh liệt quay người lại hét lên một tiếng với Thiên Thành Tử: “Chưởng môn, người làm sao vậy ?”

Thân hình Thiên Thành Tử đột nhiên run lên cặp mắt vốn hơi mơ màng bỗng nhiên khôi phục lại sự trong sáng, tựa như vừa từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh lại, một lần nữa khôi phục phong thái uy nghiêm của người lãnh tụ chính đạo trong thiên hạ, cùng lúc đó một cỗ khí tức cường đại dường như từ cổ kiếm Tru Tiên trong tay truyền lên giúp thần sắc của ông ta trong nháy mắt hồi phục rất nhiều.

Ông ta nhẹ gật đầu với Chân Vu đại sư, ánh mắt quét về phía Tây, lập tức thấy rõ tình thế chiến cuộc hôm nay. Vốn là lực lượng tương đương, thậm chí là cục diện Ma giáo hơi chiếm thượng phong, giờ đây lại thay đổi hoàn toàn, giáo chúng Ma giáo vừa đánh vừa lui, hiển nhiên đã có ý tháo chạy, mà Thanh Vân Môn thì lại càng đánh càng hăng. Ngoài ra,Thủy Kỳ Lân vốn dĩ đang ở giữa không trung lúc này bổ nhào xuống mặt đất, xông vào trong trận thế Ma giáo với xu thế bài sơn đảo hải.

Sức mạnh Thượng cổ dị thú bực này thật là đáng sợ, ngoài một vài cao thủ đạo hạnh uyên thâm ra, đám đệ tử Ma giáo phổ thông hầu như hoàn toàn không có cách gì chống đỡ nổi, trong nháy mắt không biết có bao nhiêu người chết dưới móng vuốt sắc bén, cái miệng khổng lồ của Cự thú nữa.

Khí thế của Ma giáo trong chốc lát đã bị triệt tiêu, chúng nhao nhao lui về phía sau, chỉ có điều dù sao cũng là đại giáo tông môn cực kỳ hùng mạnh, cho dù là bắt đầu rút lui cũng là gọn gàng đâu vào đấy, còn có tứ đại Tông chủ ở phía sau ngăn cản truy binh, sát chiêu xuất hiện liên tục, mới miễn cưỡng tạm thời bức ép được Thủy Kỳ Lân. Đặc biệt là Độc Thần đột nhiên thả ra rất nhiều độc vật quỷ dị xà trùng phô thiên cái địa ùn ùn kéo đến, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, cũng làm cho rất nhiều đệ tử Thanh Vân Môn trong lúc nhất thời luống cuống tay chân.

Đã có bốn người này dốc sức liều mạng ngăn cản, Thanh Vân Môn trong luc nhất thời đúng là có chút không biết làm sao, tuy rằng rất nhiều đệ tử phẫn nộ gào thét, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn không ít giáo đồ Ma giáo đang nhanh chóng thối lui.

Bên trên bầu trời, Thiên Thành Tử thấy rõ ràng trên Thông Thiên Phong, vốn là Vân Hải bình đài rộng lớn, đẹp tựa như bồng lai tiên cảnh lúc này đã có vô số thi thể ngã xuống, trong đó có Ma giáo giáo đồ, cũng có đệ tử Thanh Vân Môn, máu tươi chảy như suối, dường như mây khói chung quanh đây cũng nhuốm một màu máu.

Trong mắt Thiên Thành Tử chợt xẹt qua một vẻ tức giận hung ác, một tiếng hét giận dữ, cầm kiếm xông thẳng về phía tứ đại Tông chủ Ma giáo.

Người còn chưa đến, kiếm thế đã thành, tử khí hừng hực, hào quang toả ra bốn phía, giờ phút này vị chưởng môn Thanh Vân Môn trông như Chiến Thần, ầm ầm mà đến, trong chốc lát đã đoạt hết khí thế trên chiến trường.

Cổ kiếm Tru Tiên tách ra hàng nghìn hàng vạn ánh sáng rực rỡ, tứ đại Tông chủ Ma giáo kinh hãi ngẩng đầu không hẹn mà cùng nhanh chóng lùi lại phía sau.

Chỉ là Thiên Thành Tử lúc này như có Thần nhân trợ giúp, trong lúc đó thân ảnh vụt sáng đột nhiên đã tới trước mắt,, một kiếm chém ra, bắn ra quang ảnh đầy trời, Tru Tiên Kiếm kêu lên một tiếng rít thê lương, Nguyệt Hoa Tiên Tử đứng mũi chịu sào, toàn bộ thân người văng ra ngoài, cùng lúc đó một cỗ tiên huyết phun thấu trời cao, một cánh tay đã bị chém đứt.

Mưa máu ào ạt, Thiên Thành Tử không hề né tránh, thân ảnh xuyên qua màn máu, máu dính vào khuôn mặt và vạt áo của hắn, tựa như sát thần tắm máu lại như ác quỷ chốn Địa Phủ, khiến cả đám Ma giáo cao thủ đều kinh hồn bạt vía, không còn chiến ý.

Quỷ Vương trợn mắt gầm lên: “Đi mau!”. Dứt lời, bay thẳng lên trời.

Đúng là dứt khoát từ bỏ việc đoạn hậu, liền phi thân lao về phía chân núi ! Nhưng mà khi người đang ở không trung bỗng nhiên một đạo tử khí quét tới, hung hăng đánh trúng phía sau lưng của hắn, Quỷ Vương hừ một tiếng khó chịu, thân thể lung lay giống như là diều đứt dây, nhưng hắn ở giữa không trung lại cưỡng ép thân thể khôi phục như cũ, nhìn ra hẳn là gắng gượng chống đỡ một kích này, thoắt một cái hắn đã đi xa.

Còn lại Độc Thần, Đoạn Hậu lại càng không dám ham chiến, đồng thời lui về phía sau.

Nhưng mà Thiên Thành Tử xem ra càng đánh càng hăng, cổ kiếm Tru Tiên kiếm thế ngập trời, những nơi nó đi qua đều là đất nứt núi lở, thế như thiểm điện trong nháy mắt rốt cuộc nhốt hai người bọn họ ở trong đó.

Hai người này sợ đến vỡ mật, mắt thấy sẽ phải mất mạng nơi này, thế nhưng vào thời khắc này, đột nhiên Thiên Thành Tử kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lay động dữ dội, kiếm thế hùng mạnh kia vậy mà lại tán loạn quá nửa.

Cùng lúc đó, tử khí hùng vĩ dựng lên trên bầu trời phía sau núi Thông Thiên Phong trước đó trong một tích tắc cũng nhanh chóng phai nhạt đi, thân thể Thiên Thành Tử lung lay sắp đổ, thoạt nhìn thậm chí có chút bộ dáng kinh khủng.

Mọi người Thanh Vân Môn ở phía sau hắn cực kỳ sợ hãi, trong tiếng kinh hô tới tấp xông về phía trước, mà hai người Độc Thần, Đoạn Hậu vốn bị vây khốn lúc này đã tìm được đường sống trong cõi chết, sau khi liếc mắt nhìn nhau, Độc Thần đột nhiên thấp giọng quát: “Giết hắn đi ! “

Đoạn hậu cũng là kẻ hung lệ, trong mắt ánh lên vẻ hung ác, trong chớp mắt, gầm lên một tiếng hổ gầm, trực tiếp nhào tới Thiên Thành Tử.

Thanh Vân môn hạ gào lên không ngớt, Chân Vu trên không, Trịnh Thông dưới đất, Đạo Huyền, Vạn Kiếm Nhất, tất cả mọi người sắc mặt đại biến, rối rít xông đến.

Nhưng thân hình Thiên Thành Tử lúc trước xông lên phía trước quá nhanh, giờ phút này trớ trêu thay lại là hai người Độc Thần và Đoạn Hậu gần ông ta nhất. Mắt thấy Đoạn Hậu lao tới Pháp bảo Âm Dương kính đã đến trước người, Thiên Thành Tử lại tựa hồ như cũng không còn sức đánh trả.

Đoạn Hậu vui mừng khôn xiết, gương mặt thoạt nhìn cơ hồ vặn vẹo quỷ dị, nếu có thể nhất cử giết được chưởng môn chân nhân của Thanh Vân Môn, hắn chính là công thần lớn nhất của Thánh giáo trong trận chiến này, nói không chừng còn có thể làm cho trận chiến này của Thánh giáo khởi tử hồi sinh, vậy Trường Sinh Đường của hắn chẳng lẽ không phải trong Thánh giáo sẽ có thanh thế không ai sánh bằng hay sao, nói không chừng ngày sau còn có thể leo lên được bảo tọa Giáo chủ không chừng.

Tâm tình kích động, Đoạn Hậu ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, thế nhưng theo phía sau hắn, con ngươi của Độc Thần đột nhiên co rụt lại, bất thình lình trông thấy Thiên Thành Tử giương mắt nhìn đến, tuy rằng sắc mặt dữ tợn trắng bệch như tờ giấy, nhưng mà cổ kiếm Tru Tiên trong tay vốn dĩ bởi vì tử khí tan biến mà ảm đạm tối tăm lại một lần nữa sáng rực. Độc Thần trong lòng trầm xuống, mãnh liệt dừng lại.

Đoạn Hậu lại không chú ý tới những thứ này, hãy còn hô to xông lên, sau đó trước mắt hắn bỗng nhiên sáng lên một đạo ánh sáng rực rỡ đẹp mắt.

Thân hình của Thiên Thành Tử đang kịch liệt run rẩy, như lá rách trong gió, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống nhưng mà một kiếm này vẫn là xu thế không thể đỡ, kiếm khí bao trùm trời đất.

Đoạn Hậu quát to một tiếng, trong mắt đột nhiên xẹt qua một tia tuyệt vọng, dưới kiếm quang, một tiếng vang thật lớn, Pháp bảo Âm Dương kính bay ngược ra ngoài, ngay sau đó như sóng lớn biển lửa ầm ầm đánh xuống, thân hình của Đoạn Hậu ở dưới kiếm quang trong nháy mắt bị chia làm hai nửa !

Độc Thần phi thân mà chạy, không dám liếc mắt một cái, cấp tốc hướng về phía chân núi chạy như bay, cùng lúc đó, bất thình lình có một đạo dị quang từ trên trời giáng xuống ngay cạnh thân người lão ta, Độc Thần liếc mắt xem xét, bất ngờ lại chính là Pháp bảo Âm Dương Kính kia. Trong lòng hắn khẽ động, tiện tay đã nắm món pháp bảo này, lúc ấy mới cao chạy xa bay.

Trận Chính Tà Đại Chiến kinh thiên động địa đến lúc này đại cục đã định.

Tuy rằng Ma giáo khí thế hung mãnh, trong môn vô số cao thủ, Giáo chủ Cừu Vong Ngữ lại càng là nhân tài tuyệt thế, một thân thần thông Ma Môn sâu không lường được, nhưng cuối cùng dưới thần uy tuyệt thế của pháp bảo trấn sơn của Thanh Vân Môn – cổ kiếm Tru Tiên- Ma giáo vẫn phải tháo chạy, thua trận chiến này.

Mặc dù như thế, Thanh Vân Môn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, trên bình đài rộng lớn của Vân Hải trên Thông Thiên Phong, xác phơi đầy sân. Cho dù là kẻ chiến thắng thì cũng chịu thương vong vô cùng thảm trọng. Mà giờ khắc này đại quân Ma giáo tuy nhiên thối lui nhưng vẫn còn có vô số dư nghiệt đầy khắp núi đồi, cho nên đệ tử Thanh Vân Môn dưới sự chủ trì của hai đại chân nhân Chân Vu và Trịnh Thông rất nhanh chóng tập hợp thành từng tốp xuống núi truy sát tàn dư Ma giáo, chỉ chừa số ít đệ tử ở lên Thông Thiên Phong chỉnh đốn chiến cuộc, cứu chữa đồng môn bị thương.

Về phần trận đại chiến cuối cùng của chưởng môn chân nhân Thiên Thành Tử tại đây, sau khi chém chết môn chủ Đoạn Hậu của Ma giáo Trường Sinh Đường trong nháy mắt, rốt cục thì Thiên Thành Tử cũng nhịn không được nữa mà té xỉu trên đất, được đại đệ tử của ông ta Đạo Huyền lưu lại chăm sóc, đưa Thiên Thành Tử chân nhân đưa về Ngọc Thanh Điện nghỉ ngơi.

Đại chiến qua đi bên trên, Thông Thiên Phong mùi máu tanh vẫn chưa tản đi, khói mây vẫn mờ ảo như cũ, nhưng lại không che giấu được mùi của cái chết. Đệ tử Thanh Vân Môn tốp năm tốp ba đang đi tới đi lui trên Vân Hải, cứu chữa đồng môn, tách biệt thi thể của từng người hai phái Thanh Vân và Ma giáo ra, thần sắc tuy có mệt mỏi, sau khi đau buồn chứng kiến huynh đệ đồng môn đã chết, nhưng mà nhìn chung quanh chiến trường đẫm máu này đúng là vẫn còn tồn tại niềm vui sướng sau khi thắng lợi.

Một đường lướt qua Vân Hải mờ ảo, chính là một cái tên nổi tiếng trong Thanh Vân lục cảnh – Hồng Kiều-, kéo dài qua trời đất thẳng lên đến tận mây xanh, đi về phía trước, chính là Bích Thủy Hàn Đàm. Sau khi đánh đuổi yêu nghiệt Ma giáo, Thượng cổ dị thú Thủy Kỳ Lân lại không hề xuống núi truy sát, mà quay về lại nơi này, yên ổn ở trong làn nước chìm nổi bất định, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời quang đãng sáng sủa, phun ra một cột nước màu trắng.

Man Hoang Hành

Man Hoang Hành

Status: Completed Author:

Lời Tiêu Đỉnh:

Man Hoang Hành cuối cùng cũng được ra mắt, sau khi ta viết xong, cảm thấy thật là lâu, như Chu Tước được che bởi tấm mạng.

Hơn mười năm rồi!

Trong mấy ngày nay, kể từ hôm vừa mới viết xong, ta có cảm thấy hơi giật mình, tưởng như một giấc chiêm bao, những nhân vật trong cuốn truyện đã được nói qua từ rất sớm, dù chỉ là một chút nhưng cũng là cuộc sống của bọn họ. Họ là Vạn Kiếm Nhất, Đạo Huyền, Điền Bất Dịch, Chu Tước, Thương Tùng, Tô Như, Thủy Nguyệt, Tăng Thúc Thường, Quỷ Vương, Thanh Long...

Ta từng nghĩ sẽ viết hết về họ, ta từng muốn viết một câu chuyện thật hay về những người đó. Có điều bởi vì lười... Đúng rồi, ta nghĩ chủ yếu chính là nguyên nhân này, không tìm viện cớ nào khác. Bởi vì lười, cho nên kéo theo không viết.

Có cảm giác thiếu nợ bọn họ.

Bất quá may mắn, tuy rằng có chút hơi chậm trễ, nhưng đúng là đã viết xong Man Hoang Hành. Có kích tình, có mừng rỡ, có cảm xúc! Quyển sách này, ta viết rất chăm chú, câu chuyện này, ta cảm thấy rất đẹp. Hi vọng nhiều năm như vậy trong lòng một số bạn đọc vẫn còn có sự chờ đợi, mong là sau khi đọc, bạn cũng sẽ thích nó.

Trở lại truyện của ta, xin nói hai câu.

- Năm đó, thời điểm viết Tru Tiên, bởi vì... (Đang lười - dịch tới đây thôi, sẽ bổ sung sau ^_^)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset