Chương 75: Dị biến (hạ)

Dị biến (hạ)

Vạn Kiếm Nhất bỗng nhiên quay đầu lại, kinh hãi không hiểu. Hắn ngạc nhiên nhìn đại điện Tổ Sư Từ Đường tối đen như mực kia, vội vàng chạy đến bên cạnh Đạo Huyền, nâng hắn dậy, đồng thời ánh mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin, nhìn về chỗ Tổ Sư Từ Đường, la lớn: “Sư phụ, ngươi, ngươi làm cái gì vậy? Tại sao lại đả thương Đạo Huyền sư huynh!”

Thiên Thành Tử ẩn trong đại điện cười lạnh nói: “Tên nghịch đồ ngỗ ngược bất hiều này, bất kính với ta, lại còn nhòm ngó đại vị chưởng môn Thanh Vân, gian trá hiểm ác, đức hạnh bại hoại, phải bị xử tử!”

Thân hình Đạo Huyền nằm trên mặt đất khẽ rung lên một cái, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn về cái đại điện màu đen kia, tựa như ngay cả một tia hi vọng cuối cùng cũng đều đã tan vỡ.

Mà Vạn Kiếm Nhất thì gần như không thể tin được vào lỗ tai của mình, mờ mịt há to miệng, sau một lúc lâu mới lắc đầu hô lên: “Sư phụ! Ngươi… Ngươi điên rồi sao?”

“Lớn mật!” Người ở trong đại điện gầm lên một tiếng, ngay sau đó, một cỗ hắc khí giống như là độc xà bổ nhào lao ra. Thậm chí Vạn Kiếm Nhất căn bản là không nghĩ tới sư phụ vậy mà sẽ hạ độc thủ với mình, vì thế nên không hề có phản ứng.

May mắn là trong lúc nguy cấp này, Đạo Huyền ở bên cạnh lại mạnh mẽ đẩy Vạn Kiếm Nhất, đem hắn đẩy ra khỏi chỗ. Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng âm trầm quái dị như độc xà thổ tín vang lên, nơi mà Vạn Kiếm Nhất đứng lúc trước biến thành một mảnh cháy đen, gạch xanh nát bấy.

Vạn Kiếm Nhất chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn loạn, tựa như vẫn chưa thể tiếp nhận được tất cả những điều không thể tưởng tượng ở trước mắt. Nhưng một kích không trúng tựa như đã chọc giận Thiên Thành Tử ở trong đại điện, lão gầm lên giận dữ, hắc ám bỗng nhiên cuồn cuộn, dường như sau mỗi một khắc đều muốn phóng tới.

Nhưng vừa lúc đó, đột nhiên, Đạo Huyền mãnh liệt ngăn ở trước mặt Vạn Kiếm Nhất, sau đó lạnh lùng nhìn vào đại điện kia, rồi nói ra hai chữ: “Bạch Thạch.”

Hắc ám đột nhiên yên tĩnh trở lại, tất cả âm hàn giống như độc xà kia chậm rãi ẩn núp, lại hoặc như ẩn náu ở trong bóng đêm, tùy thời có thể bạo khởi giết người một lần nữa. Một mảnh kia dường như ngưng kết trong bóng tối, sau một lúc lâu, mới nghe được Thiên Thành Tử lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Ngươi quả nhiên là đồ đệ tốt của ta.”

***

Sắc mặt Vạn Kiếm Nhất tái nhợt, mạnh mẽ đi về phía trước một bước, nhưng lại bị Đạo Huyền đột nhiên giữ chặt, rồi lập tức nghe được Đạo Huyền ở bên cạnh thấp giọng nói: “Sư đệ, ngươi về Ngọc Thanh Điện trước, chuyện hôm nay xem như chưa từng thấy, chưa từng nghe qua.”

Vạn Kiếm Nhất sợ hãi cả kinh, nhìn về phía Đạo Huyền, nói: “Sư huynh, vậy còn ngươi?”

Đạo Huyền hít sâu một hơi, nhìn về Tổ Sư Từ Đường, khóe miệng hơi run một chút, nói: “Ta thân là đại đồ đệ của sư phụ, lại thay người chấp chưởng Thanh Vân Môn, có một số việc, chung quy vẫn phải nói rõ ràng với sư phụ.”

Vạn Kiếm Nhất còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên một cỗ đại lực ập tới, là Đạo Huyền mạnh mẽ đẩy hắn đi một chút, đưa hắn đẩy đi thật xa, sau đó chính mình thì quay người cất bước, cuối cùng một bước bước vào đại điện. Cùng lúc đó, truyền đến còn có một tiếng quát khẽ của hắn: “Đi!”

Vạn Kiếm Nhất lảo đảo lui về phía sau, khi quay đầu lại, chỉ thấy trong đại điện kia là một mảnh hắc ám, rốt cuộc đã không nhìn thấy bóng dáng của Đạo Huyền nữa rồi. Hắn có chút mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Giữa lúc đang lưỡng lự, đột nhiên chỉ nghe thấy ở trong đại điện ở đằng kia vang lên một tràng tiếng cười âm lạnh, một tiếng nổ mạnh truyền ra, như tiếng yêu thú gầm gừ vô cùng bạo ngược. Mà truyền ra cùng với nó, còn có âm thanh tiếng kêu đau đớn của sư huynh Đạo Huyền, mang theo vài phần thống khổ, bộ dạng như là phun ra một ngụm máu tươi.

Vạn Kiếm Nhất đột nhiên quay người, không thể kìm được, đạp chân một cái, bỗng nhiên, Trảm Long Thần Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang xanh biếc lập lòe sáng rực, trực tiếp vọt vào đại điện Tổ Sư Từ Đường.

Vừa vào bên trong đại điện, trước mắt chính là một màu đen. Ngay sau đó, phía trước có hai thân ảnh tựa như tia chớp lập lòe bay lên lại rơi xuống, liên tục phanh phanh phanh phanh va chạm chính diện mấy lần, âm thanh như là kinh lôi. Sắc mặt Vạn Kiếm Nhất đại biến, không thể tưởng được là Đạo Huyền dĩ nhiên lại bị sư phụ dồn ép phải toàn lực ra tay. Hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, thân hình Đạo Huyền từ trên không trung trùng trùng điệp điệp rơi xuống, liên tục lăn lộn trên mặt đất vài cái.

Nhờ có ánh kiếm nhàn nhạt, Vạn Kiếm Nhất chợt nhìn thấy ở trên ngực của Đạo Huyền lại có một thủ ấn màu đen, phá thịt thực cốt vô cùng âm độc, hơn nữa hắn nhìn lại có vài phần quen mắt, rồi đột nhiên kinh hô một tiếng, khó mà có thể tin hô lên một câu, nói: “Huyền Âm quỷ khí!”

Đây là tuyệt thế công pháp bí truyền của Ma giáo, bất ngờ lại một lần nữa xuất hiện ở chính trong Tổ Sư Từ Đường của Thanh Vân Môn, mà người thi triển lại chính là Chưởng môn của Thanh Vân Môn Thiên Thành Tử! Tại thời khắc này, Vạn Kiếm Nhất cơ hồ cảm thấy toàn bộ thế giời đều điên đảo cả rồi. Vào lúc này, hắn nghĩ tới mình cùng với bốn sư đệ không để ý sinh tử tiến nhanh vạn dặm, xâm nhập Man Hoang, thẳng vào Thánh Điện… Mọi chuyện đã làm, hôm nay xem ra, giống như đều đã biến thành một trò cười.

Hắn kinh ngạc nhìn đoàn hắc ảnh kia, đột nhiên gầm lên giận dữ, âm thanh thê lương vô cùng, trong mắt đã có nước mắt thoáng hiện, lớn tiếng kêu: “Sư phụ! Ngươi đây là vì cái gì a!”

Đáp trả lại hắn là một tràng tiếng cười âm hiểm đáng sợ và âm ảnh phô thiên cái địa cuốn tới. Vạn Kiếm Nhất ngửa mặt lên trời thét dài, áo trắng tung bay, tại một khắc này đột nhiên buông xuống tất cả gông cùm xiềng xích khúc mắc, sắc mặt tái nhợt nhưng lại dũng mãnh kiên định mà chém ra một kiếm!

Một kiếm kia, đánh đâu thắng đó!

Một kiếm kia, đã đi là không trở về!

Âm thanh rồng ngâm vang lên, kiếm quang thiêu đốt, cả tòa đại điện Tổ Sư Từ Đường lờ mờ lập tức nhìn thấy bích quang vạn trượng, Trảm Long Kiếm chặn lại âm ảnh đánh tới, đánh tan hắc khí quỷ dị, đồng thời cũng chiếu sáng tất cả hắc ám ở trong đại điện này.

Dưới hào quang, Vạn Kiếm Nhất và Đạo Huyền đồng thời nhìn thấy được Thiên Thành Tử vốn vẫn ẩn nấp ở bên trong âm ảnh hắc ám, thân thể đều đại chấn!

Chỉ thấy, Thiên Thành Tử chân nhân vốn tiên phong đạo cốt, chẳng biết vì sao lúc này toàn thân đen kịt, vẻ mặt đầy sát khí, đồng thời tóc xõa xuống gương mặt vặn vẹo, nhìn qua giống như một đầu yêu thú hung ác giống hình người.

Bị tia sáng này chiếu vào, Thiên Thành Tử như là bỗng nhiên nhận phải kích thích thật lớn, kêu to một tiếng, thân hình nhanh như điện, mãnh liệt biến mất ở trước măt hai người. Sau một lát, hắc ám chợt lên, từ bốn phương tám hướng lao đến.

Đạo Huyền bỗng nhiên rống to một tiếng, nói: “Cẩn thận sau lưng!”

Vạn Kiếm Nhất không cần nghĩ ngợi, liền trực tiếp chém về phía sau một kiếm. Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang như kim thạch, cổ họng Vạn Kiếm Nhất ngòn ngọt, bay về phía trước. Mà sau lưng hắn cũng truyền đến một tiếng kêu đau đớn, một cỗ máu tươi màu lam vẩy ra.

Thiên Thành Tử lại một lần nữa hiện thân, sau khi nhìn thấy vết thương trên người thì như lâm vào cuồng nộ, ngửa mặt lên trời kêu to, rồi điên cuồng hướng về phía hai người Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất phát động công kích.

Tuy Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất có đạo hạnh cực cao, nhưng lúc này, Thiên Thành Tử sau khi đã tu luyện công pháp quỷ dị của Ma giáo thì tựa như còn lợi hại hơn so với ngày xưa, lấy một địch hai mà vẫn đang chiếm thượng phong, đánh cho hai người liên tục lùi về phía sau. Đặc biệt là, loại thân pháp quỷ dị khó lường kia, còn có cả Huyền Âm Quỷ Khí cường hãn vô cùng, mỗi một lần đánh trúng hai người Đạo Huyền, Vạn Kiếm Nhất thì hầu như đều khiến cho bọn họ lập tức thổ huyết, đồng thời ăn mòn huyết nhục xèo xèo…

Mắt thấy, hai người sẽ phải chết ở nơi đây dưới tay của sư phụ như đã nổi điên.

Man Hoang Hành

Man Hoang Hành

Status: Completed Author:

Lời Tiêu Đỉnh:

Man Hoang Hành cuối cùng cũng được ra mắt, sau khi ta viết xong, cảm thấy thật là lâu, như Chu Tước được che bởi tấm mạng.

Hơn mười năm rồi!

Trong mấy ngày nay, kể từ hôm vừa mới viết xong, ta có cảm thấy hơi giật mình, tưởng như một giấc chiêm bao, những nhân vật trong cuốn truyện đã được nói qua từ rất sớm, dù chỉ là một chút nhưng cũng là cuộc sống của bọn họ. Họ là Vạn Kiếm Nhất, Đạo Huyền, Điền Bất Dịch, Chu Tước, Thương Tùng, Tô Như, Thủy Nguyệt, Tăng Thúc Thường, Quỷ Vương, Thanh Long...

Ta từng nghĩ sẽ viết hết về họ, ta từng muốn viết một câu chuyện thật hay về những người đó. Có điều bởi vì lười... Đúng rồi, ta nghĩ chủ yếu chính là nguyên nhân này, không tìm viện cớ nào khác. Bởi vì lười, cho nên kéo theo không viết.

Có cảm giác thiếu nợ bọn họ.

Bất quá may mắn, tuy rằng có chút hơi chậm trễ, nhưng đúng là đã viết xong Man Hoang Hành. Có kích tình, có mừng rỡ, có cảm xúc! Quyển sách này, ta viết rất chăm chú, câu chuyện này, ta cảm thấy rất đẹp. Hi vọng nhiều năm như vậy trong lòng một số bạn đọc vẫn còn có sự chờ đợi, mong là sau khi đọc, bạn cũng sẽ thích nó.

Trở lại truyện của ta, xin nói hai câu.

- Năm đó, thời điểm viết Tru Tiên, bởi vì... (Đang lười - dịch tới đây thôi, sẽ bổ sung sau ^_^)

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset