Một kiếm vốn là chính diện quét ngang về phía Kỷ Ninh, lại sượt qua, chúi xuống bên dưới. Kiếm quang cũng chỉ quét qua dưới chân phía trước mặt của Kỷ Ninh mà thôi. Cũng không có đụng phải người của Kỷ Ninh.
– Tại sao lại có thể như vậy?
– Không có khả năng.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng nổi giận, lần lượt đánh tới, kiếm đạo của hắn tuyệt đối có thể được coi là dũng mãnh bá đạo.
Kỷ Ninh nhìn như mỗi lần đều đánh ra kiếm quang phiêu hốt tùy ý. Thế nhưng trên thực tế hắn đã tập trung tất cả tinh lực của mình. Cũng đã phát huy kiếm thuật tới cực hạn rồi. Trong lúc giao thủ, nhận thức của hắn đối với thức thứ sáu trong Vô Danh kiếm thuật càng ngày càng nhiều, càng hiểu rõ nên dùng nó như thế nào để chiến đấu. Sau khi chiến đấu được tiến hành, Kỷ Ninh muốn thuận lợi thi triển lại càng dễ dàng hơn.
Sưu.
Sưu.
Phốc.
Cả hai đạo kiếm quang nhanh chóng giao thoa.
Rất là kỳ quái.
Bình thường chém giết cậ chiến đều là va chạm rất là mãnh liệt, giống như là thiên băng địa liệt vậy. Thế nhưng kiếm của Kỷ Ninh va chạm với kiếm của đối thủ, lại vang lên thanh âm rất nhỏ, giống như Kỷ Ninh đang vung bút viết chữ vậy, vừa dễ dàng lại tiêu sái vô cùng.
Phốc.
Đạo kiếm quang mờ ảo của Kỷ Ninh và đạo kiếm quang màu vàng kia trực tiếp đâm vào trên yết hầu của Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng, một kiếm xuyên qua yết hầu.
Tất cả trở nên yên tĩnh.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng cũng ngừng lại, Kỷ Ninh cũng rút Hàn Băng kiếm ra.
– Ngươi thắng.
Trên mặt Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng có nụ cười kỳ quái:
– Những năm gần đây kiếm thuật của ngươi đang một mực tiến bộ, ta biết rõ cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ đánh bại ta. Thế nhưng thật không nghĩ tới ngày đó lại đến nhanh như vậy. Ngươi có thể nói cho ta biết, kiếm pháp này của ngươi tên là gì hay không?
– Đây là kiếm thuật mà một vị đại năng sáng chế ra, là thức thứ sáu, tên là Linh Tê Nhất Tuyến Khiên.
Kỷ Ninh nói.
– Linh Tê Nhất Tuyến Khiên?
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng khẽ gật đầu, nói:
– Kiếm của ngươi, quả thật rất là mờ ảo, không xuất ra thì thôi, kiếm xuất sẽ khiến cho người ta rất là khó chịu.
– Kiếm thuật của tiền bối đường đường chính chính, bá đạo vô cùng, ta cũng phải chiến đấu một lúc lâu mới có thể thắng được một chiêu a.
Kỷ Ninh nói, trên thực tế lúc vừa mới bắt đầu Kỷ Ninh còn không quá quen thuộc kiếm chiêu Linh Tê Nhất Tuyến Khiên này, cho nên đương nhiên sẽ không thắng được. Thế nhưng dần dần càng quen thuộc, phương diện thực chiến càng thêm thuần thục, về sau hắn mới có thể dùng một kiếm xuyên qua yết hầu của đối phương.
Vô Danh kiếm thuật, rất là thú vị.
Thức thứ nhất là Tâm Kiếm Thức, là khống chế hoàn mỹ tuyệt đối đối với kiếm thuật, có tâm kiếm thiên địa.
Thức thứ hai là Sát Kiếm Thức, uy năng vô cùng bá đạo.
Thứ thứ ba là La Thiên Thức, tự thành một thế giới, thế nhưng trên thực tế một thức này chính là bản thăng cấp của Tâm Kiếm thức, càng thêm hoàn mỹ, phòng ngự càng thêm hoàn mỹ, tấn công cũng càng kín đáo.
Thức thứ tư, Nhai Chi Giác, chỉ chú trọng một chữ nhanh!
Thức thứ năm, Thế Giới Trầm, chú trọng một chữ mãnh liệt! Thức thứ tư và thức thứ năm này đều thuộc về chiêu thức tấn công, đối với địch nhân khác biệt. Lúc cần kiếm nhanh hơn, lúc thì lại cần sự bá đạo mãnh liệt.
Thức thứ sáu, Linh Tê Nhất Tuyến Khiên lại là một thức mang tính quá độ của La Thiên thức. So với Tâm Kiếm thức càng thêm cao minh hơn. Tâm Kiếm Thức mới chỉ là khống chế tuyệt đối đối với kiếm. Mà thứ Linh Tê Nhất Tuyến Khiên truy cầu lại là không xuất ra kiếm thì thôi, một khi kiếm ra, sẽ có rất nhiều tác dụng thần kỳ.
Một kiếm ra, có thể đơn giản ngăn cản, giảm bớt lực, độ chính xác, thậm chí còn là giết địch!
Cho nên thứ nó truy cầu chính là cảm giác Tâm hữu linh tê, kiếm thuật này phiêu miểu bất định, quá mức mơ hồ, rất khó có thể tìm hiểu được. May mắn mà hắn có được truyền thừa còn sót lại của Lưu Chu Đạo Quân, cùng với một quyển sách kia. Mà kiếm thuật của Lưu Chu Đạo Quân cũng là phòng thủ, phòng thủ đã đến cuối cũng cũng có hàm súc thú vị của Linh Tê Nhất Tuyến Khiên… Cho nên mới nói kiếm thuật chính thức lợi hại lại có rất nhiều điểm chung.
Cho nên Kỷ Ninh phí mất năm trăm năm, cuối cùng cũng đã ngộ ra thức thứ sáu này.
– Thức thứ nhất Tâm Kiếm Thức, thứ thứ ba La Thiên Thức, thức thứ sáu Linh Tê Nhất Tuyến Khiên, đều am hiểu phòng ngự, cũng có thể giết địch.
Kỷ Ninh rất rõ ràng, ba thức này kỳ thật trên cơ bản đều không sai biệt với nhau là bao.
Đều ở trên trên cơ sở kiếm thuật kín đáo, tìm kiếm một kiếm tất sát mà thôi.
Mà như Sát Kiếm Thức, Nhai Chi Giác, Thế Giới Trầm, thì hoàn toàn là chiêu thức công kích trước nay chưa từng có.
– Ngươi đánh bại ta thì cũng đã thông qua khảo nghiệm của ta. Bất quá ngươi còn cần đánh bại ba người khác nữa.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng nói:
– Như vậy ngươi mới có thể nhận được truyền thừa của Đế Quân, trở thành đệ tử thân truyền của Đế Quân! Kiếm thuật của Tuyết Giám Đế Quân, ở bên trong cương vực vô tận cũng là kiếm thuật đáng sợ nhất. Nếu như ngươi trở thành đệ tử thân truyền của người, như vậy sẽ tiền đồ vô lượng a.
– Được.
Kỷ Ninh khẽ gật đầu.
…
Kỷ Ninh đã đạt được ba bức Tuyết Giám đồ quyển, bức thứ nhất là Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng, bức thứ hai là thích khách, bức thứ ba là ngư dân.
Kiếm của vị thích khách kia chính là quỷ dị, sát tính rất nặng.
Trong bóng đêm…
Thích khách lần lượt phiêu hốt bất định mà xuất quỷ nhập thần, kiếm quang lập lòe, đánh thẳng về phía Kỷ Ninh.
Mà Kỷ Ninh đứng ở đó, trong tay cầm Hàn Băng kiếm, lần lượt ngăn cản kiếm của thích khách. Kiếm của thích khách và Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng cùng một cảnh giới. Thế nhưng trường phái lại khác biệt, đối với Kỷ Ninh mà nói, cũng có ma luyện khác biệt. Mà cảm ngộ của Kỷ Ninh đối với Linh Tê Nhất Tuyến Khiên cũng lại tăng lên. Từ lúc vừa mới bắt đầu đối mặt với kiếm của thích khách không quá thích ứng, dần dần trở nên thích ứng. Sau đó lại trở nên quen thuộc và rất là.
Phốc.
Sưu.
Kiếm quang lóe lên, cũng đâm xuyên qua yết hầu của vị thích khách kia.
Trên người thích khách này rất có cơ bắp, trên mặt có lân phiến, hai mắt màu xanh. Đây là lần thứ nhất Kỷ Ninh nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của vị thích khách này.
– Ngươi thắng, đánh bại ba người khác là có thể có được truyền thừa của Đế Quân.
Thanh âm của thích khác khàn khàn, sau đó lập tức biến mất không thấy.
…