Ở trong Động Thiên của bức Tuyết Giám đồ quyển thứ ba.
Lại là ngư dân câu cá kia.
Lúc này hai người cũng đang chém giết, ngư dân cũng không có nhẹ nhàng như trước đ, mà là toàn lực ứng phó. Vẻ mặt của Kỷ Ninh cũng rất là trịnh trọng, hai người bọn hắn đã chém giết được hơn một canh giờ, loại chém giết cường độ cao này cũng đã làm cho bọn hắn rất là mệt mỏi.
Phải biết rằng Kỷ Ninh giao thủ với Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng, thích khách kia cộng lại cũng chưa được nửa canh giờ a.
– Kiếm của ngư dân, phiêu hốt bất định. Mà hắn lại sử dụng cái cần câu kia giao thủ với ta. Cần câu khi thì cương, khi thì nhu. Kiếm của ta lại sắc bén cứng rắn, không ngờ ta làm mọi cách lại không thể phá được phòng thủ của hắn a.
Kỷ Ninh cũng đã hiểu rõ.
Kiếm của ngư dân này rất giống Linh Tê Nhất Tuyến Khiên của hắn.
Đều là phiêu hốt bất định, tìm kiếm chỗ hổng để một kiếm tất sát.
Mà kiếm của ngư dân kia, nói một cách tương đối mà nói, ở trên phương diện phòng thủ lại càng thêm nhu. Khi gặp được kiếm cùng một loại phong cách mà ngư dân lại có thể đem một kiếm này phát huy được đến mức tận cùng. Làm cho Kỷ Ninh căn bản không thể gây ra được một chút thương tổn nào cho đối phương.
Rốt cuộc cả hai cũng đã dừng tay.
– Kiếm thuật này của ngươi huyền diệu vô cùng, chính là kiếm thuật nhất đẳng ở trong cương vực vô tận. Bất quá kiếm thuật của ta, chính là do Đế Quân truyền lại. Muốn đánh bại ta, ngươi vẫn phải tiến bộ thêm một chút nữa mới làm được.
Ngư dân lạnh nhạt đi tới bên cạnh bờ sông, tiếp tục câu cá rồi nói:
– Ngươi đi.
Kỷ Ninh không có thất vọng, ngược lại trong lòng còn có một chút vui sướng, bởi vì trong lúc giao thủ với ngư dân, một thức Linh Tê Nhất Tuyến Khiên này của hắn cũng đã có tiến bộ rất lớn.
Sau khi tìm hiểu được thức thứ sáu Linh Tê Nhất Tuyến Khiên trong Vô Danh kiếm thuật cũng đã qua gần một năm, Kỷ Ninh lại sáng chế ra thức thứ ba Tinh Thần thức trong Bổn nguyên kiếm ý.
Hắc Vụ thức, Vạn Thần thức, Tinh Thần thức, phân biệt đại biểu cho ba chỗ có ảnh hưởng khá lớn đối với Kỷ Ninh.
Linh Tê Nhất Tuyến Khiên và Tinh Thần thức đều là kiếm thuật thuộc về cùng một cấp độ, bất quá, nếu như dùng thần kiếm Tử Quang Quỳnh để thi triển ra Tinh Thần thức thì uy lực sẽ lớn hơn gấp mấy lần.
…
Sau khi kiếm thuật tăng lên, Kỷ Ninh lập tức đứng vững ở trên tầng thứ năm, coi như là Thiên Tinh Tử thì Kỷ Ninh cũng đã có thể đánh được ngang tay rồi.
Kỳ thật sau khi Thiên Tinh Tử bộc phát thần thông, uy năng rõ ràng đã tăng lên một bậc. Thế nhưng hắn cũng không biết làm sao, Kỷ Ninh có Nguyên Nhất thủy hỏa hồ lô, lại có sáu thanh thần kiếm Tử Quang Quỳnh, những yêu nghiệt khác cũng khó có thể so sánh được với hắn.
– Ngươi có sáu thanh kiếm, ta mới chỉ có hai thanh chiến đao… Gia hỏa gian xảo nhà ngươi lại còn phóng ra Lôi Điện!
Thiên Tinh Tử đánh với Kỷ Ninh cũng rất là nghẹn khuất, hắnliều mạng già cũng chỉ có thể đánh được ngang tay mà thôi:
– Đừng đánh, đừng đánh nữa. Nếu như ngươi lại ước chiến với ta thì ta sẽ không chiến a. Trận này ngươi chủ động nhận thua đi, ta sống chết cũng không nhận thua.
Thiên Tinh Tử lập tức hóa thân thành một ngàn phân thân, tạo thành đại trận, sống chết cũng không nhận thua. Dựa vào đại trận này, quả thực không ai làm gì được hắn cả.
Tâm tình của Kỷ Ninh rất tốt cho nên cũng chủ động nhận thua.
*******
Năm thứ ba mươi hai sau khi học xong Linh Tê Nhất Tuyến Khiên, rốt cục Kỷ Ninh đã kiếm đủ được một bộ bộ pháp truyền thừa.
– Rốt cục cũng đã đắc thủ rồi.
Kỷ Ninh nhìn một cái ngọc giản ở trong tay, bảo bối truyền thừa có chứa bộ pháp truyền thừa là một cái ngọc giản, tổng cộng có tám trăm cái. Tương đương với việc sau khi gom góp đủ tám trăm cái ngọc giản sẽ tự nhiên tạo thành một cuốn ngọc giản rất dài. Bên trên cũng hiện lên vài chữ to. Đó chính là sau khi lập lời thề là có thể nhìn thấy được nội dung ở bên trong.
Bên cạnh còn có một ít chữ bám vào.
Kỷ Ninh cảm ứng được cấm chế ở ngọc giản, lúc này hắn lập lời thề, sau đó lập tức có một đống tin tức dũng mãnh tiến vào trong đầu Kỷ Ninh.
Sau đó bên trên cuốn ngọc giản này cũng hiện ra một đám văn tự rậm rạp chằng chịt, tản ra khí tức huyền diệu.
– Bộ pháp, đây gọi là bộ pháp gì đây a?
– Di động chi pháp!
– Hạ chi phàm tục, từ Vĩnh Hằng Đế Quân, nếu như thực lực không kém nhiều mà cận thân chém giết, bộ pháp còn có công dụng vượt xa thủ đoạn phòng ngự!
– Nếu như ta nhanh hơn một bước, kiếm của ngươi sẽ không gặp được ta. Cho dù chỉ kém chút xíu, thế nhưng cho dù là kiếm thuật lợi hại thì cũng sẽ vô dụng rồi.
– Bộ pháp của ta lợi hại, ta có thể gặp được địch nhân, mà địch nhân lại không được gặp ta, tất cả đều nằm trong sự khống chế của ta.
Kỷ Ninh nhìn qua, lại khẽ gật đầu, hắn cũng hiểu được tầm quan trọng của bộ pháp. Khi vẫn còn yếu đuối ở Yên sơn, chính là mẫu thân Úy Trì Tuyết tự mình dạy hắn thân pháp. Trong những năm tháng sau đó Kỷ Ninh cũng chưa bao giờ buông tha việc này. Hắn đem cảm ngộ của đạo dung nhập vào trong bộ pháp, thậm chí còn mua Lôi quang vũ dực. Cho nên bộ pháp của hắn ở bên trong các Thế Giới Cảnh cũng coi như là rất cao, phương diện này cũng không tính là yếu.
– Bản chất của bộ pháp, phần lớn đều tương thông với nhau.
– Đều là thứ khiến cho tốc độ lập tức bộc phát, như vậy mới có thể dễ dàng tránh né công kích.
– Cùng đẳng cấp thần lực, cùng một cảnh giới đạo, có thể mượn thần thông bộ pháp để né tránh nhanh hơn, lại có thể chậm hơn một chút. Đây chính là chênh lệch giữa việc có bộ pháp hay không. Ta sáng chế ra pháp môn vận chuyển thần lực và bộ pháp, chia làm ba tầng, tầng thứ nhất là phương pháp vận chuyển đơn giản. Sợ rằng rất nhiều thần thông ảo diệu của các tu hành giả cũng có thể đạt tới được hiệu quả của tầng này. Tầng thứ hai, lập tức né tránh, tốc độ nhanh hơn nhiều, mà tầng thứ ba thì càng cao minh hơn…
Kỷ Ninh bất đắc dĩ cười khổ.
Vận chuyển thần lực?
Chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là Thanh Hoa sương mù chi lực, thần lực cho dù có bộc phát thì cũng vẫn kém Thanh Hoa sương mù chi lực không bộc phát! Bộ pháp này chỉ là một ít thần lực không truyền ra ngoài vận chuyển mà thôi. Tuy rằng đã rơi vào trong tay của Kỷ Ninh, thế nhưng đối với Kỷ Ninh mà nói, quả thật cũng không có chút công dụng nào.
– Bộ pháp có cao minh hay không đều dựa vào hai điểm, một là phương pháp vận chuyển thần lực. Hai là cảnh giới bộ pháp.&