Chương 1087

Chương 1087

Thậm chí còn đã vượt qua thời không, nếu không có nhiều Hỗn độn tinh thần như vậy, khoảng cách xa xôi như thế nào cơ chứ? Cho dù tốc độ của kiếm có gấp nghìn lần vạn lần tốc độ của ánh sáng thì cũng phải bay rất lâu a?

Thế nhưng một kiếm của Tuyết Giám Đế Quân ra, tất cả khu vực rộng lớn vô tận đều bị chôn vùi, một thứ cũng không để lại.

May mắn khu vực mà Tuyết Giám Đế Quân lựa chọn đẻ diễn luyện kiếm thuật cũng không có có sinh linh, nếu không không biết đã tạo thành bao nhiêu sát nghiệt rồi.

– Tất cả Tâm Ấn kiếm thuật ta đã đều diễn luyện, kiếm thuật này kiếm thuật giúp ta từng bước một tu luyện đến Vĩnh Hằng cao nhất.

– Muốn kiếm thuật tu luyện này sẽ rất gian nan, kỳ thật nó cũng có thể phân giải thành bốn bộ kiếm thuật khác nhau.

Tuyết Giám Đế Quân lại một lần nữa diễn luyện.

Kỷ Ninh liếc mắt đã hiểu.

Bốn bộ kiếm thuật được phân giải ra hoàn toàn có thể gọi là Ngư dân chi kiếm, Thích khách chi kiếm, Đế Hoàng chi kiếm, Sát thủ chi kiếm. Ở bên trong bốn Động Thiên, các ngư dân, thích khách, Đế Hoàng phân biệt thi triển ba loại kiếm thuật kia. Kiếm thuật mà Kiếm khách thi triển cuối cùng thì xem như là nhập môn của Tâm Ấn kiếm thuật rồi.

– Bốn bộ kiếm thuật này, bất luận một bộ nào cũng có thể đại biểu cho một con đường. Tuy rằng nó tương đối bình thường, thế nhưng muốn tu luyện tới tứ bộ Đạo quân cũng không khó, bất quá cho dù ngươi có trở thành tứ bộ Đạo quân thì cũng tương đối bình thường.

Tuyết Giám Đế Quân nói.

– Bốn bộ kiếm thuật này cũng có thể phân giải ra thành chín mươi sáu bộ kiếm thuật khác nhau.

Tuyết Giám Đế Quân lại cẩn thận diễn luyện cùng với giảng giải cho Kỷ Ninh một phen.

Sở sĩ thần niệm của Đế Quân truyền thụ gian nan như vậy, chủ yếu chính là những thứ này đều là từng đoạn ký ức một, đều là một đoạn ký ức ngắn do Đế Quân tự mình diễn luyện. Bên trong ẩn chứa một lượng lớn ý cảnh và kiếm chiêu.

– Một bộ Tâm Ấn kiếm thuật, phân giải thành bốn bộ kiếm thuật tương đối bình thường, lại có thể phân giải thành chín mươi sáu bộ kiếm thuật cấp thấp… Cảnh giới của ngươi đã tới rồi, chắc chắn sẽ học rất nhanh.

– Việc truyền thụ kiếm thuật đã hoàn tất, ta lại truyền thụ cho ngươi một môn thần thông, cũng là một môn thần thông bộc phát vô cùng lợi hại mà ta sáng chế ra. Có thể làm cho thực lực cho ngươi ngay lập tức bộc phát, trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Môn thần thông này tên là Kiếm Đạo Ngũ Ấn..

Việc truyền thụ thần thông cũng chỉ đơn giản là tin tức kỹ càng, nên tu luyện như thế nào mà thôi. Cho nên Kỷ Ninh lập tức nhớ kỹ tất cả.

– Đúng rồi, ta còn để lại bốn tôi tớ Khôi lỗi, bọn hắn cũng sẽ đi theo ngươi. Đệ tử thân truyền của ta cũng không thể chết quá sớm a.

– Được rồi, thứ nên truyền thụ ta cũng đã truyền thụ rồi, thứ nên nói cũng đã nói. Nên tu luyện cho tốt, đừng đánh mất uy danh của sư phụ ngươi. Nếu như quả thật có cơ hội, có lẽ tương lai chúng ta sẽ có một ngày gặp lại.

Thần niệm truyền thụ tức thì chấm dứt.

Trên hoang dã.

Bốn gã tôi tớ kia ở bên cạnh nhìn vào Kỷ Ninh, Kỷ Ninh tiếp nhận truyền thừa không ngừng tản ra vô số chấn động, trọn vẹn giằng co chừng hơn hai ngày thì mới ngừng lại. Chủ yếu là những đoạn ký ức ngắn, Kỷ Ninh muốn hoàn toàn dung nhập và ghi nhớ quả thật rất khó khăn.

Kỳ thật…

Cho dù Kỷ Ninh thật sự tận mắt nhìn thấy Tuyết Giám Đế Quân diễn luyện kiếm thuật. Như vậy một ít kiếm chiêu, kiến thức quá mức cao thâm hắn có nhìn cũng sẽ không hiểu, cũng không nhớ được. Thế nhưng mà Tuyết Giám Đế Quân lại hoàn toàn truyền tới những đoạn ký ức này cho hắn. Chỉ cần một đoạn ký ức dung nhập vào trong đầu, khi đó Kỷ Ninh sẽ vĩnh viễn quên không được. Trừ phi là chính bản thân hắn mạt sát những đoạn ký ức này a.

– Ồ? Sao Bắc Minh này còn chưa có tỉnh lại cơ chứ?

– Đúng vậy a, đã không có chấn động rồi, có lẽ truyền thụ cũng đã xong a.

– Chỉ sợ hắn đang tu luyện nha.

Bốn gã tôi tớ ở bên cạnh nói chuyện với nhau.

Bọn hắn đoán không sai, đích thực Kỷ Ninh đang tu luyện, trước đó cho dù hắn ở trong Kiếm Tháp Lâm, đã từng đạt được một ít Kiếm Ý truyền thụ từ Kiếm Tháp. Thế nhưng căn bản vẫn kém so với việc tận mắt quan sát đại năng thi triển. Càng không bằng một đoạn ký ức trực tiếp dung nhập vào trong đầu! Mà Tâm Ấn kiếm thuật lại tuyệt đối là kiếm thuật cực kỳ cao sâu, mà lại có thể phân giải ra, chuyện này khiến cho tốc độ tìm hiểu của Kỷ Ninh cực nhanh.

Trước đó có rất nhiều chỗ khó hiểu, nghi hoặc. Lúc này hễ đi qua là quét sạch, không ngừng tìm hiểu, kiếm thuật của hắn đang nhanh chóng tăng lên.

Một lần tu luyện này giằng co mất hơn nửa tháng, lúc này loại tăng lên này mới coi như là chấm dứt.

– Phù.

Kỷ Ninh mở mắt ra.

– Có sư phụ và không có sư phụ quả thực là hai chuyện hoàn toàn khác nhau a. Kỷ Ninh nhìn qua phiến thế giới Động Thiên này, tâm tình thoáng cái trở nên thoải mái. Hắn biết rõ, lúc này hắn đã hoàn toàn khác xưa rồi.

Từ Thế giới cảnh đến Vĩnh Hằng Đế Quân, Kỷ Ninh đã hiểu rõ con đường mình nên đi như thế nào, cũng không tới mức cái gì cũng không hiểu như trước đây.

– Không biết sư phụ Tuyết Giám Đế Quân và người sáng tạo ra thần kiếm Tử Quang Quỳnh là Tử Sơn Đại Đế, còn có người sáng tạo ra Vô Danh kiếm thuật. Rốt cuộc là ai mạnh ai yếu a.

Kỷ Ninh âm thầm nói thầm:

– Bất quá dù sao thần kiếm Tử Quang Quỳnh cũng chính là Vĩnh Hằng Thần Binh Trung phẩm, chỉ sợ tối đa ta cũng chỉ có thể dùng đến nhất bộ Đạo quân là phải đổi một thanh thần kiếm khác rồi. Mà Vô Danh kiếm thuật cũng chỉ có bảy thức trước mà thôi.

Kỷ Ninh hiểu rõ, từ bây giờ hắn có thể coi Tâm Ấn kiếm thuật làm chủ đạo để tìm hiểu và hấp thu kinh nghiệm. Về sau lại dung nhập vào trong Kiếm đạo của mình.

– Nếu như ta có truyền thừa nguyên vẹn của Vô Danh kiếm thuật, cũng có truyền thừa nguyên vẹn của Tử Sơn Đại Đế. Lại thêm truyền thừa của Tuyết Giám Đế Quân nữa. Có ba đại truyền thừa… Ta đồng thời tu luyện hấp thu ảo diệu của Kiếm Đạo, lại quan sát Kiếm Tháp Lâm. Khi đó nhất định ta có thể tăng tiến nhanh hơn.

Trong đầu Kỷ Ninh hiện lên suy nghĩ này, lập tức hắn nhịn không được mà cười phá lên.

– Bắc Minh, có thu hoạch gì hay không?

– Thoạt nhìn thu hoạch không nhỏ a.

– Dùng thực lực của Bắc Minh, nếu như tiếp tục đề thăng, đoán chừng có lẽ tùy thời có thể trở thành Đạo quân a.

Bốn gã tôi tớ nhìn thấy Kỷ Ninh tỉnh lại, tất cả đều mở miệng nói.

Mãng Hoang Kỷ

Mãng Hoang Kỷ

Score 8
Status: Completed Author:

Một đứa bé sinh ra đã bị bệnh hiểm nghèo, vừa hiểu được giá trị của cuộc đời đã phải đếm dần ngày chết.

Cô độc gặm nhấm nỗi đau mười tám năm trời cuối cùng cũng không thể tránh được số mệnh, người thanh niên đó mãi mãi ra đi.

Nhưng hắn đâu ngờ chết đi lại là một khởi đầu mới, là một chuỗi nối tiếp nhân quả của kiếp trước, và là cơ may cũng như một tương lai rạng ngời cho kiếp sống mới, luân hồi, đầu thai… những khái niệm mà người thanh niên này chỉ gặp trong phim ảnh bỗng chốc hóa thành hiện thực…

Dang tay đón chào hắn là một vùng trời bao la rộng lớn, Trái Đất trước kia vốn chỉ là một trong hàng tỉ thế giới nhỏ nhoi, ở trên còn thêm ba nghìn thế giới lớn nữa… và tất cả cũng chỉ mới nằm trong Nhân Giới trực thuộc Tam Giới.

Kỳ ngộ nhờ công đức từ kiếp trước, nay sẽ giúp hắn có cơ hội sánh vai cùng thiên binh thiên tướng, Khoa Phụ, Hậu Nghệ… hơn nữa còn có khả năng được tiếp xúc với các vị thần xa xưa như Bàn Cổ, Nữ Oa…

Chặng đường rất dài, tranh đấu khốc liệt, bước từng bước nhỏ trên con đường tu tiên để đạt được trường sinh vĩnh hằng, các tầng lớp thế giới chất chồng lên nhau, người – ma – yêu - tiên ẩn hiện khó lường, vô số cạm bẫy giăng đầy phía trước…

Cuối cùng Kỷ Ninh, nhân vật chính của chúng ta sẽ đi trên con đường chông gai đó như thế nào đây? Hãy cùng tận hưởng những cảm xúc hồi hộp, oai hùng lôi cuốn và xúc động…

Mời các độc giả cùng theo dõi tiểu thuyết tu tiên huyền huyễn của tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị: Mãng Hoang Kỷ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset