– Ta muốn vượt qua bọn họ.
– Siêu việt tất cả tu sĩ.
Nội tâm Hỏa Tấn có vội vàng, thực lực của đám người Khánh Hoàn hoàng tử mạnh nhất trong đám người, Phong Nhất thực lực càng quỷ dị khó dò, Bắc Minh kiếm ý lĩnh vực cực kỳ khó chơi, hôm nay kiếm thuật công kích của Bắc Minh làm cho bọn họ rung động.
Hắn sẽ để các đồng bạn bỏ xa hay sao?
– Giết.
– Phá.
…
Trên xiềng xích ngàn dặm, Hỏa Tấn một đường tiến lên, những nơi đi qua nghiền áp u hồn.
– Thật sự là khí phách.
– Lợi hại.
– Khí thế còn mạnh hơn Phong Nhất.
Đám người Kỷ Ninh, Khánh Hoàn tươi cười tán dương, Dục Kiêu Đạo Quân, mười hai tên Thế Giới Cảnh đứng xa xa quan sát nghiêm túc.
Bốn trăm dặm, năm trăm dặm, sáu trăm dặm…
Hỏa Tấn trải qua vô số chém giết nhấp nhô đi tới bước này, tâm tình cũng rất mạnh. Thực lực cận chiến cũng tiếp cận đám người Kỷ Ninh cho nên cưỡng ép đánh tan u hồn.
– Ân?
Vào lúc đi tới bảy trăm dặm, đột nhiên tốc độ của Hỏa Tấn chậm lại, cho dù Kỷ Ninh, Khánh Hoàn đang tươi cười cũng biến sắc.
– Không tốt.
Kỷ Ninh hơi bận tâm.
Chỉ thấy tốc độ của Hỏa Tấn Thủy Quân càng ngày càng chậm, hắn không ngừng chém giết nhưng mà đám người Kỷ Ninh cũng nhìn thấy rõ ràng, Hỏa Tấn Thủy Quân đang bị chiến đấu ảnh hưởng nên khó tập trung tinh thần.
– ah!!!
Hỏa Tấn Thủy Quân gầm lên giận dữ.
Hắn phi thường dứt khoát quay đầu rời đi, lui thật nhanh, qua một lúc hắn đã rời khỏi xiềng xích.
Sắc mặt của hắn khó coi. Sắc mặt dữ tợn, trong mắt phẫn nộ và không cam lòng.
– Hỏa Tấn huynh.
Kỷ Ninh mở miệng hô.
– Hỏa Tấn, một lần thất bại còn có lần thứ hai.
Khánh Hoàn cũng an ủi.
Hỏa Tấn Thủy Quân hít sâu một hơi, cũng tỉnh táo lại, hắn gật đầu với mọi người.
Hai người Kỷ Ninh cũng hiểu tâm tình của Hỏa Tấn, cần biết một lần không có thành công, chỉ cần tâm tình, thực lực không có tăng lên lớn, cho dù đến trăm lần cũng thất bại. Cần biết Hỏa Tấn đã vượt qua tám trăm dặm xiềng xích, vượt qua hai trăm dặm nữa sẽ tới nội vực, quá khó khăn.
– Hai người các ngươi cũng cẩn thận, bổn nguyên xiềng xích phi thường khó.
Hỏa Tấn nói ra.
– Vậy mà khó như vậy.
– Ân.
Kỷ Ninh, Khánh Hoàn hiện tại cảm thấy áp lực hơi lớn, dù sao Hỏa Tấn cũng xếp thứ tư trong Mang Nhai quốc thập nhị cung sàng chọn, tuyệt đối xem như đủ yêu nghiệt! Hắn lại thất bại, bổn nguyên xiềng xích khó vượt qua có thể nghĩ.
– Hỏa Tấn tiểu hữu, ngươi rất lợi hại.
Lúc này Dục Kiêu Đạo Quân hết ăn lại uống cười nói:
– Có thể đi gần tám trăm dặm trên bổn nguyên xiềng xích đã rất khó lường. Thế Giới Cảnh đến khởi nguyên chi địa tuy khó lường nhưng phần lớn dừng bước ở năm trăm dặm mà thôi.
…
Hỏa Tấn thất bại, chẳng những Kỷ Ninh, Khánh Hoàn có chút bận tâm, Mang Nhai quốc hoàng tử Thiên Hỏa Mang Nhai càng lo lắng, thực lực của hắn có thể so với Hỏa Tấn, về phần tâm tình? Chỉ sợ mạnh hơn ba tùy tùng một ít. Lúc trước hắn chỉ cần thông qua khỏa nghiệm tiến vào khởi nguyên chi địa đã đau khổ rất lớn.
– Bắc Minh, ta đi về phía trước thử xem.
Trong mắt Khánh Hoàn mang theo chiến ý đáng sợ, trực tiếp đi vào bổn nguyên xiềng xích, đi thẳng về phía trước.
Đám người Kỷ Ninh đang lặng lẽ quan sát.
Phong Nhất tiến lên như cơn gió nhẹ.
Hỏa Tấn là sát ý trùng thiên giết qua.
Khánh Hoàn mới làm một đường nghiền áp chân chính, hắn không ngừng cất bước tiến lên.
– Mấy tiểu gia hỏa này thật lợi hại ah.
Dục Kiêu Đạo Quân nháy mắt, nói:
– Kẻ tên Khánh Hoàn cũng đã đi tám trăm dặm, ô, chín trăm dặm.
Khánh Hoàn hoàng tử còn lợi hại hơn Hỏa Tấn chút ít, một đường trước đi vào chín trăm dặm, tuy tốc độ cũng dần dần bắt đầu chậm lại, sắc mặt của hắn trịnh trọng, toàn thân phát tỏa ra kim quang nhàn nhạt nhưng vẫn tiến lên.
Kỷ Ninh xem cũng lo lắng.
– Chủ nhân.
Thiên Lang Thế Giới Thần lạnh lùng như băng, một thân giáp khải, gương mặt tuyệt mỹ lúc này cũng lo lắng.
Tuy những u hồn cường đại nhưng Khánh Hoàn hoàng tử phí nhẹ nhõm, Khánh Hoàn hoàng tử tiến lên càng ngày càng chậm.
Rốt cục tới chín trăm hai mươi dặm liền dừng lại.
Hắn có thể ngăn cản u hồn nhưng lại không thể tiến lên.
Ai…
Thở dài một tiếng.
Khánh Hoàn hoàng tử quay đầu rời đi không do dự.
Tuyệt thế yêu nghiệt như bọn họ phi thường rõ ràng lúc nào nên liều, lúc nào nên buông tha! Biết rõ đã đạt đến cực hạn, nếu như lại xông vào phía trước sẽ bị vực sâu hút đi, khi đó chân linh bị chôn vùi là không đáng.
Khánh Hoàn hoàng tử đi trở lại, hắn cau mày suy nghĩ.
– Hắc hắc.
Khánh Hoàn hoàng tử nhìn đám người tu hành và cười cười.
– Phong Nhất hắn vượt qua, vốn tưởng rằng bổn nguyên xiềng xích cũng không tính là khó khăn, ai ngờ liên tiếp thất bại, ta cũng thất bại.
– Khánh Hoàn huynh ngươi tiến lên xa hơn ta nhiều.
Hỏa Tấn nói ra.
– Thất bại chính là thất bại.
Khánh Hoàn hoàng tử lắc đầu, hắn nhìn sang Kỷ Ninh, nói:
– Bắc Minh, bổn nguyên xiềng xích rất quỷ dị, ngươi nhất thiết cẩn thận, ngàn vạn đừng để bên ngoài ảnh hưởng lâm vào ảo cảnh, ta trước kia không dám tiến lên chính là hiểu đó là cực hạn của ta. Lại tiến lên sẽ lâm vào ảo cảnh, căn bản không cách nào ứng phó uy hiếp bên ngoài.
Kỷ Ninh gật gật đầu.
Phong Nhất là người tu hành tâm lực, hắn có ưu thế ứng phó phương diện này cho nên vượt qua cũng dễ hiểu.
Hỏa Tấn, Khánh Hoàn đủ yêu nghiệt vẫn thất bại.
…
Bên cạnh Dục Kiêu Đạo Quân và mười hai tên Thế Giới Cảnh sợ hãi thán phục, tuy Khánh Hoàn, Hỏa Tấn đều thất bại nhưng đi được phit hường xa.
– Nếu không có đột phá lớn, ta cùng Hỏa Tấn phải dừng bước ở ngoại vực khởi nguyên chi địa, chỉ có thể lưu lạc bên ngoài.
Khánh Hoàn nhìn Kỷ Ninh, nói:
– Bắc Minh, ta không ngại đi cùng chúng ta lưu lạc ngoại vực chứ?
– Ngươi không ngại, ta ngại.
Kỷ Ninh cười, nói:
– Ta còn muốn cùng Phong Nhất đi nội vực đấy, Phong Nhất một mình đi nội vực tịch mịch cô đơn ah.
Kỷ Ninh tươi cười cất bước đi lên bổn nguyên xiềng xích.
– Chủ nhân cẩn thận.
Hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ rất lo lắng, nàng tự hiểu lấy mình, hiểu mình không có khả năng đi vào nội vực, nàng lại chờ mong Kỷ Ninh đi vào nội vực.
Dù sao nơi này là khu vực của các Vĩnh Hằng Đế Quân dị vũ trụ tọa trấn, Hủy Diệt Thần Đình chi chủ cũng lột xác trong nội vực.
Ầm ầm ầm…
Kỷ Ninh hành tẩu trên bổn nguyên xiềng xích, bên ngoài thân có lôi điện thủy quang, bảy đại thần lôi, bảy đại thần thủy trực tiếp quấn lấy nhau hình thành âm dương kiếm ý lĩnh vực, điên cuồng xoắn giết địch nhân.
Những kia u hồn đánh tới, còn không có tới gần đã bị xoắn giết nát bấy.